ZingTruyen.Info

(Web Novel/BL) I Don't Want This Reincarnation

Chương 81

chikan29

“Và, còn một chuyện khác…”

Lee Joo-ha đã không rời đi sau khi chào tạm biệt, cô ấy nhìn xung quanh, hạ giọng nói.

“Tae-heon đã nói với tôi rồi. Cậu không phải loại người sẽ bán thông tin cho Chủ hội Requiem."

"…Vâng?"

Cô ấy đang nói gì vậy?

Tôi cau mày trước lời nhận xét đột ngột này. Tôi, bán thông tin? Cho Cheon Sa-yeon?

“Thực ra trước đây tôi cũng từng nghi ngờ cậu. Tôi đã nghĩ rằng cậu sẽ đưa cho Tae-heon một chiếc áo khoác cấp SS và rồi lợi dụng nó như một điểm yếu. Vì vậy, khi nghe tin Hội trưởng Cheon Sa-yeon đe dọa Tae-heon bằng chiếc áo khoác cấp SS, tôi đã rất tức giận.”

“……”

Thật khó để hiểu được hoàn toàn những gì Lee Joo-ha đang nói. Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm trái tim tôi.

“Đó là những gì tôi từng nghĩ về cậu… Nhưng Tae-heon đã nói cho tôi biết những chuyện xảy ra lúc đó. Cậu ấy không nghĩ rằng cậu giống loại người sẽ làm điều hèn nhát như vậy, nên tôi sẽ thử tin tưởng cậu một lần. Nếu chủ nhân của chiếc áo khoác nói như vậy mà tôi vẫn nghi ngờ cậu thì thật không ổn? Đúng là tôi đã nợ cậu một mạng.”

Như thể đã nói ra được những điều luôn canh cánh trong lòng, Lee Joo-ha mỉm cười hài lòng và đưa tay ra.

“Dù sao thì, hãy chôn vùi những hiểu lầm trong quá khứ của chúng ta từ giờ. Tôi cũng sẽ gạt sự nghi ngờ của mình sang một bên và tìm hiểu cậu một cách đàng hoàng.”

"…Cảm ơn cô đã nói vậy."

Che giấu sự bối rối trong tâm trí mình, tôi cố nâng khóe miệng lên và bắt tay với cô ấy.

“Xin lỗi vì đã làm gián đoạn thời gian nghỉ ngơi của cậu. Giờ tôi sẽ đi ngay đây. Hãy điều trị vết thương thật tốt."

Lee Joo-ha quay lưng lại với vẻ mặt nhẹ nhõm. Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy khi rời đi và rồi nhắm chặt mắt lại.

'Cheon Sa-yeon… đã đe dọa? Ha Tae-heon?'

Bằng chiếc áo khoác cấp SS mà tôi đưa cho anh ấy?

Cơn tức giận trào dâng trong lồng ngực và đủ loại cảm xúc tiêu cực tràn vào tâm trí tôi. Tôi cúi đầu rồi đưa bàn tay lạnh lẽo che mắt mình lại. Có thứ gì đó nóng rực như thể đang sôi ùng ục cứ trực trào ra khỏi cổ họng tôi.

'Vậy…'

Đó là lý do tại sao Ha Tae-heon lại nhìn tôi như thế. Từ ngày tôi đến Hội Roheon để làm công việc lính đánh thuê, tôi nhớ đến thái độ đặc biệt lạnh lùng của Ha Tae-heon, điều khiến tôi bối rối.

"Ha, mẹ kiếp…"

Tôi phun ra một câu chửi thề với nụ cười thất vọng rồi cắn chặt môi.

Tôi biết mà. Cheon Sa-yeon đúng là tên khốn nạn. Sự thù ghét của tôi đối với anh ta, thứ rất hiếm khi nguôi ngoai, giờ lại vượt qua mức bình thường.

Tôi chắc chắn rằng vì lợi ích của mình, tên khốn đó sẽ lợi dụng tất cả mọi thứ xung quanh mình rồi vứt đi như rác.

Tôi biết mà…

"Han Yi-gyeol?"

Tôi từ từ hạ tay xuống và ngẩng đầu nhìn về phía trước. Tôi thấy Cheon Sa-yeon đang đứng nhìn mình với chiếc áo khoác trên tay. Khi tôi nhìn khuôn mặt đó, đột nhiên, tất cả điều này trở nên thật nực cười.

"Chuyện gì vậy? Còn đau ở đâu…”

"Đừng đến đây."

Tôi ngăn anh ta đến gần mình hơn. Cheon Sa-yeon nheo mắt trước ánh nhìn lạnh lùng của tôi. Một bầu không khí nặng nề bao trùm lên tôi và Cheon Sa-yeon.

Cheon Sa-yeon chậm rãi nhìn xung quanh rồi lên tiếng bằng một giọng nói không mấy dễ chịu.

“Trong lúc tôi đi vắng…”

“……”

"Có vẻ như ai đó đã ở đây với em."

Tôi mở miệng, nhưng không thể thốt ra bất cứ điều gì. Trò chuyện thì có ích gì chứ? Rốt cuộc, mối quan hệ giữa tôi và Cheon Sa-yeon chỉ là lợi dụng lẫn nhau.  :(((

'Tôi thật ngu ngốc khi cảm thấy bị phản bội bởi tên khốn đó.'

Tuy nhiên, trái ngược với những gì tôi nghĩ, cảm xúc phức tạp cứ kéo tôi xuống vực sâu vô đáy. Tôi cảm thấy bản thân thật thảm hại khi có cảm xúc như vậy.

"Nói cho tôi biết đi, Han Yi-gyeol."

“……”

"Có vấn đề gì sao?"

Thay vì trả lời, tôi lắc đầu. Tôi không muốn nói bất cứ điều gì với Cheon Sa-yeon nữa. Khi tôi ngậm miệng lại và tránh ánh mắt của anh ta, Cheon Sa-yeon gỡ xuống nụ cười như chiếc mặt nạ thường ngày.

“Ưgh…!”

Anh ta sải bước đến và nắm lấy cổ tay tôi. Làn da chạm vào tôi lạnh buốt.

"Cơn sốt đang trở lại."

"Đi thôi."

"Điều gì đột nhiên xảy ra với em thế?"

“Uh… đau, đau quá!”

Một cơn đau dữ dội ập đến trên cổ tay tôi. Khi tôi nghiến răng và vặn vẹo người, Cheon Sa-yeon hơi nới lỏng sức lực của mình. Anh ta nói với vẻ tiếc nuối.

"Nếu em trung thực thì đã không phải chịu đau rồi."

Tôi mỉm cười với khuôn mặt méo mó vì cơn đau. Giờ ai mới là người cứ lảm nhảm những điều không đâu chứ. Tên khốn nạn.

“Không liên quan đến anh."

Đúng vậy. Đây là chuyện giữa tôi và Ha Tae-heon. Không có chỗ cho người như anh bước vào.

Cheon Sa-yeon nhíu mày với vẻ không hài lòng. Ngay khi anh ta định nói thêm điều gì đó, một giọng nói xa lạ chen vào giữa chúng tôi.

"Cậu Han Yi-gyeol?"

Đó là người chữa trị đã sơ cứu cho tôi trước đó. Cô ấy hơi cúi đầu chào Cheon Sa-yeon và chỉ ra phía sau.

“Mọi người nói rằng việc cài đặt chuyển giao không gian đã hoàn tất. Chúng tôi sẽ bắt đầu với những người bị thương trước. Chúng tôi đã có xe cấp cứu túc trực sẵn để có thể đến bệnh viện ngay khi tới Incheon.”

“… Vậy thì đi ngay thôi.”

Cheon Sa-yeon, người thay tôi trả lời, đã thả cổ tay tôi ra và đỡ vai tôi để tôi có thể nâng người dậy. Thái độ hoàn toàn khác so với vừa nãy.

Tôi muốn vùng ra, nhưng đành từ bỏ và chấp nhận vì tôi không biết làm sao để nói thẳng ra với anh ta.

Với sự hỗ trợ của Cheon Sa-yeon, tôi đi đến nơi cổng dịch chuyển được lắp đặt. Một vòng tròn màu trắng đang chiếu sáng rực rỡ trên sàn nhà, và Choi Mi-jin đang đứng trước nó.

"Năng lực giả Han Yi-gyeol."

Choi Mi-jin với đôi mắt thâm quầng, tiến lại gần tôi. Dù trông có vẻ mệt mỏi nhưng trên môi cô vẫn nở nụ cười.

“Tôi đã nghe về những gì xảy ra trong cổng. Thay mặt mọi người, tôi xin gửi lời cảm ơn đến cậu.”

"Không. Tôi chỉ làm những gì mình phải làm thôi.”

Khi tôi mỉm cười ngượng nghịu và đáp lại bằng một câu trả lời chuẩn mực nhất có thể, mắt Choi Mi-jin sáng lên lấp lánh. Cái gì thế?

"Cậu nghĩ vậy sao?"

"Vâng?"

“Tôi có một đề nghị…” [Choi Mi-jin có lẽ muốn tuyển Yi-gyeol vào Trung tâm quản lý]

"Dừng lại ở đó được rồi."

Cheon Sa-yeon ngắt lời bằng một giọng khó chịu hiếm thấy. Choi Mi-jin, người nhanh chóng nhận ra rằng Cheon Sa-yeon đang ở trong trạng thái bất thường, gật đầu và lùi lại.

"Được rồi. Bây giờ không phải thời điểm tốt… Tôi nghĩ cậu nên đi trước. Hội trưởng Cheon Sa-yeon có đi cùng cậu không?”

"Đương nhiên."

“Vậy, năng lực giả Han Yi-gyeol. Hẹn gặp lại."

Bỏ lại Choi Mi-jin phía sau, tôi đứng trong cổng không gian với Cheon Sa-yeon. Cổng dịch chuyển không gian rất khó cài đặt và có giới hạn về số lượng người có thể dịch chuyển, vì vậy nó chỉ được sử dụng với những người bị thương như tôi.

Ánh sáng trắng ngày càng rực rỡ, sau đó nhấn chìm cơ thể tôi và Cheon Sa-yeon. Khi tầm nhìn của tôi bị lấp đầy bởi ánh sáng, tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt và mất thăng bằng. Ngay cả trong lúc quay cuồng, tôi vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể từ người đang ôm chặt lấy tôi từ phía sau.  :3

—--------------------------------------------------------

Nhiều người không khỏi bàng hoàng trước sự kiện chưa từng có, khi mà một lượng lớn năng lực giả bị dịch chuyển vào cổng khi đang ở trong khách sạn. Và khi có thông tin rằng hầu hết năng lực giả đều là người đứng đầu các công hội, phương tiện truyền thông trong và ngoài nước đã bắt đầu đổ xô đến Hàn Quốc từ khắp mọi mặt trận.

… Điều đó nói lên rằng, mọi thứ chẳng có gì liên quan đến tôi, một người hoạt động độc lập.   :)))

Khi đó, tôi đến Incheon và lên xe cấp cứu đã đợi sẵn rồi đi thẳng bệnh viện. Sau khi gặp bác sĩ và được kiểm tra, tôi được một người chữa trị chăm sóc, họ nói tôi có thể hồi phục hoàn toàn mà không để lại vết thương nào.

Cheon Sa-yeon, người đi cùng tôi đến bệnh viện, đưa tôi đến hội ngay sau khi việc điều trị kết thúc, và đã một tuần trôi qua kể từ lần cuối tôi thấy mặt anh ta.

'Tất nhiên, anh ta chắc hẳn phải bận rộn vì những gì xảy ra trước đó.'

Không chỉ Cheon Sa-yeon mà các chủ hội khác cũng sẽ rơi vào tình trạng tương tự. Chúng tôi vẫn chưa tìm ra thủ phạm chứ chưa nói đến việc chúng tôi đã dịch chuyển vào trong cổng bằng cách nào, nên tình trạng hỗn loạn sẽ còn tiếp tục trong một thời gian nữa.

Khi đang nhàn nhã nằm trên ghế sofa, bỗng dưng tôi thấy có gì đó đè nặng lên thân mình. Mở mắt ra, tôi thấy Kim Woo-jin đang nằm rạp lên người tôi và nở nụ cười rạng rỡ. Không đúng, cái kiểu hành động như này - đó không phải Kim Woo-jin mà là bản sao của cậu ấy.

Để rèn luyện năng lực của mình, Kim Woo-jin luôn tạo ra một bản sao bên cạnh. Cậu ấy có vẻ không thích nó lắm, nhưng dù sao cũng cần luyện tập.

"Cậu nặng quá đấy…"

Bất chấp lời phàn nàn của tôi, bản sao của Kim Woo-jin chỉ cười và tiếp tục dụi vào người tôi. Tôi chỉ biết thở dài và vỗ nhẹ lên lưng nó, nhưng ngay lúc này chủ nhân của nó đã xuất hiện và túm lấy cổ bản sao.

"Đứng dậy."

"Không muốn đâu!"

Trước lời nói lạnh lùng của Kim Woo-jin, bản sao la lên phản đối. Ban đầu, bản sao này trông có vẻ không được thông minh cho lắm nhưng nhờ nhưng nỗ lực của Kim Woo-jin, bây giờ nó đã trở nên thông minh hơn chút - dù vậy nó vẫn luôn bám lấy tôi.

“Nếu tên này làm phiền anh thì anh phải dạy cho nó một bài học chứ? Tại sao anh lại dễ dãi với nó thế??”

Kim Woo-jin cằn nhằn trong khi cố gỡ bản sao đang bám chặt trên người tôi xuống. Điều này hơi bất công.

"Có chuyện gì với cậu thế? Nó là bản sao của cậu mà.”

"Bản sao là bản sao, không phải tôi."

Ý cậu là gì?

"Cậu đang muốn bảo tôi phải giữ khoảng cách với nó và những bản sao khác của cậu à?"

Tôi hỏi vì thực sự tò mò, nhưng đôi mắt của Kim Woo-jin càng trở nên sắc bén hơn.

"Điều đó không phải quá rõ ràng sao?"

"Là vậy ư…?"

Nghe thật vô lý nhưng tôi không thể tìm ra chính xác điểm kỳ quặc ở đâu. Khi tôi đang bối rối đảo mắt xung quanh thì có tiếng gõ cửa vang lên.

"Cậu Yi-gyeol ~ "

Đó là Min Ah-rin, người đến chơi mỗi ngày trong tuần qua và ghi dấu sự có mặt của mình. Sau khi vỗ nhẹ vào đầu bản sao ra mở cửa cho cô ấy như một phần thưởng vì đã làm tốt công việc, Min Ah-rin tiến lại gần tôi.

"Hôm nay cậu vẫn nằm cả ngày."

"Tôi nên nghỉ ngơi trong khi còn có thể."

Tôi chào Min Ah-rin khi đang nằm, cô ấy mỉm cười và đưa cho tôi một hộp bánh quy.

“Những chiếc bánh quy được một đồng nghiệp mua sau kỳ nghỉ. Cậu Yi-gyeol thích những thứ có vị ngọt, vì vậy tôi đã mang nó đến khi nghĩ rằng cậu sẽ thích.”

"Cảm ơn cô."

Ồ, bánh quy. Để tỏ lòng biết ơn, tôi lịch sự nhận hộp bánh bằng cả hai tay. Đồ ăn nhẹ là tốt nhất.

Lúc này, bản sao tiến lại gần tôi hơn khi tôi mở hộp bánh ra và ngồi xuống.

"Hãy ăn nó với sữa."

Kim Woo-jin đặt một cốc sữa lên bàn. Tôi vỗ về bản sao đang dính chặt lấy mình khi bỏ một chiếc bánh quy vào miệng. Vị sô cô la ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng.

“Như thường lệ, tôi rất vui vì hôm nay trông cậu có vẻ tốt hơn.”

"Tôi?"

Min Ah-rin đang ngồi trên ghế sofa đối diện với tôi, đặt một chiếc bánh quy vào tay Kim Woo-jin, người đã mang sữa cho cô ấy, và nói.

"Đúng thế. Cậu đã kiệt sức kể từ sự cố khách sạn. Trông cậu cũng uể oải nữa.”

“Ừm…”

Tôi đã cố gắng che giấu hết mức, nhưng nó vẫn lộ ra. Đó là lý do khiến Min Ah-rin đến mỗi ngày trong tuần qua.

Kim Woo-jin cũng không nói gì. Tuy không bày tỏ gì ra ngoài, nhưng có lẽ cậu ấy đã nhận ra từ sớm. Cậu ấy là kiểu người nhạy bén hơn vẻ bề ngoài.

“Chỉ, một chút thôi… Không phải vấn đề đáng bận tâm đâu.”

"Thật tốt khi được nghe điều đó." 

Tôi nuốt một tiếng thở dài khi nhìn Min Ah-rin và Kim Woo-jin, những người đang tập trung xem biểu cảm của tôi. Tôi không thể quyết định được nên cứ quanh quẩn mãi với vẫn đề đó, và như vậy chỉ khiến những người xung quanh tôi lo lắng.

Khi tôi uống sữa, tôi nghĩ đến Cheon Sa-yeon và Ha Tae-heon. Cheon Sa-yeon… Tôi chưa muốn gặp anh ta. Còn Ha Tae-heon, tôi sẽ cố gắng liên lạc với anh ấy sớm. Có rất nhiều việc phải giải quyết nên dù có kéo dài thêm nữa thì cũng chỉ khiến tôi cảm thấy khó chịu mà thôi.

—---------------------------------------------------------

*Dù ngoài miệng luôn nói mối quan hệ của hai người chỉ là hợp tác, lợi dụng lẫn nhau nhưng HYG vẫn vô thức tin tưởng CSY, nên ổng mới thất vọng đến vậy. CSY, anh đợi đấy :)))

Tôi sẽ không nói là KWJ pha ke rất là… ờm  :v*   

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info