ZingTruyen.Com

(Web Novel/BL) I Don't Want This Reincarnation

Chương 78

chikan29

Sau khi bàn bạc xong, Ha Tae-heon bắt đầu thu hút sự chú ý của con quái vật để Hong Si-ah có thể đến lối vào dưới lòng đất một cách an toàn.

'Rắc rối rồi đây.' 

Tôi cắn môi nhìn Ha Tae-heon khó khăn tấn công con quái vật ngay cả khi đang cầm kiếm ngay ở trước mặt nó. Anh ấy đang lo lắng. Tấn công con quái vật đồng nghĩa với việc những người bị bắt cũng sẽ chịu tổn thương, giống như lần trước vậy.

Hong Si-ah chắc chắn cũng nhận ra tình huống của Ha Tae-heon. Hong Si-ah đang đối phó con quái vật với khuôn mặt hết sức nghiêm túc và di chuyển chậm rãi để ngăn nó nhận ra điểm khác thường.

Kuuaaak!

Khi Ha Tae-heon và Hong Si-ah lần lượt công kích nó, con quái vật gầm lên giận dữ và dùng cả hai tay đập mạnh xuống sàn. Hong Si-ah nhanh chóng thoát khỏi tầm nhìn của con quái vật và di chuyển xuống phía dưới ngay lập tức.

Hong Si-ah lập tức bay đến trước cầu thang rồi quay lại nhìn Ha Tae-heon và ra hiệu rằng hãy cẩn thận. Tôi gật đầu và xóa bỏ cơn gió cuốn quanh cô ấy. Hong Si-ah nhanh nhẹn đáp xuống mặt đất rồi đi xuống cầu thang trước khi con quái vật nhận ra.

Kế hoạch tác chiến đã thành công một nửa khi Hong Si-ah xuống dưới lòng đất an toàn.

'Câu hỏi đặt ra bây giờ là làm thế nào để kéo dài tình hình trước mắt...'

Trừ khi xử lý xong các xúc tu, nếu không thì Hong Si-ah không thể quay lại để tấn công con quái vật. Cho đến lúc đó, chúng tôi vẫn phải tiếp tục chiến đấu với nó.

Tôi lên tiếng gọi Ha Tae-heon, người vừa tránh được đòn tấn công của con quái vật.

"Anh Ha Tae-heon, hãy di chuyển cùng tôi!"

Vì không có Hong Si-ah ở đây, tốt hơn là tôi nên di chuyển khi được Ha Tae-heon ôm như cả hai đã từng làm. Ha Tae-heon dường như suy ngẫm một lúc trước tiếng gọi bất ngờ rồi tiến về phía tôi.

Vì Ha Tae-heon đang ở vị trí cao hơn bình thường, nên tôi phải vừa nhìn lên vừa dang tay ra để ôm lấy anh ấy. Ha Tae-heon cố gắng ôm eo tôi một cách tự nhiên nhưng rồi chợt dừng lại với một biểu hiện kỳ ​​quái trong giây lát.  :)))

“……”

"Anh Ha Tae-heon?"

Có chuyện gì với anh vậy? Khi tôi nhìn Ha Tae-heon cứ chần chừ không kéo tôi lên, anh ấy im lặng và bắt gặp ánh mắt của tôi.

"Sao vậy? Nếu có vấn đề gì…”

"Không."  

Thật kì lạ khi anh ấy lại do dự, Ha Tae-heon ôm lấy cơ thể tôi một cách chắc chắn. Tôi vòng tay qua cổ Ha Tae-heon và giữ một tư thế thoải mái.   :)))

“Dù sao thì tôi cũng không thể tấn công nên như này thì sẽ dễ tránh né hơn.”

Sức mạnh của gió đã được tăng cường để có thể di chuyển với tốc độ cao. Haaaak! Sét đánh khắp nơi khi con quái vật gầm lên như lúc trước.

Bên dưới chúng tôi là những thân cây đang bốc lên khói đen vì bị sét giáng xuống.

Kiiiik!

Con quái vật phát ra một tiếng kêu kỳ quái rồi xòe khuôn mặt chẻ ra như những cánh hoa. Sau đó, nó đưa tay vào giữa.

Tí tách.

Một chất lỏng kỳ lạ nhỏ ra từ mặt con quái vật, nhấn chìm bàn tay của nó. Tôi đang cau mày trước cảnh tượng kinh tởm thì con quái vật từ từ rút tay ra. Để lộ một thanh kiếm mới được ngâm trong chất lỏng màu đen.

Con quái vật cầm thanh kiếm có kích thước tương tự như cái đã bị vỡ và vung tay. Huung, khi thanh kiếm khổng lồ lướt qua đầu cả hai, tôi nói với Ha Tae-heon.

"Tôi nghĩ tốt hơn là nên đập vỡ thanh kiếm đen kia như lúc nãy."

Việc sử dụng kiếm giúp mở rộng đáng kể phạm vi tấn công của con quái vật. Cách thức tấn công của nó cũng thay đổi, trở nên khó đoán hơn chứ không chỉ đơn giản như vung tay nữa.

Ha Tae-heon gật đầu trước lời nói của tôi rồi chặn thanh kiếm đang lao đến bên cạnh. Có một mùi kinh tởm kèm theo âm thanh rùng rợn tỏa ra khi hai lưỡi kiếm va vào nhau.

“Ưgh…”

Chất lỏng trên thanh kiếm của con quái vật chính là nguyên nhân. Máu của nó cũng ảnh hưởng xấu đến Hong Si-ah giống như khả năng debuff.

Mắt tôi mờ đi, tôi cảm thấy chóng mặt, và năng lượng của tôi dao động mạnh.

"Han Yi-gyeol!"

Ha Tae-heon và tôi rơi xuống. Tôi vội vàng sử dụng năng lực của mình lần nữa, nhưng không thể tạo ra cơn gió mạnh như trước.

“Tôi xin lỗi… tôi không biết nó sẽ như thế này.”

"Tiếp tục che chắn bằng áo khoác của tôi đi."

Lưỡi tôi cứng lại và mọi thanh âm đều kẹt trong cổ họng. Tôi xin lỗi và giữ tay áo khoác của anh ấy trên mặt.

Trong lúc đó, con quái vật vẫn tiếp tục vung kiếm. Mỗi lần chất lỏng màu đen bắn ra gần đó, cơn đau nhói như bị kim đâm vào da liên tục xuất hiện.

"Anh Ha, Tae-heon."

Tôi cố gắng nói trong khi tay chỉ vào gương. Có người đang di chuyển trong chiếc gương đã phản chiếu hình ảnh của những người tham dự. Đó là Hong Si-ah.

"Tôi nghĩ họ thực sự đang ở phía dưới kia."

“May thật. Chỉ cần chờ một chút nữa thôi…”

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nếu Hong Si-ah cắt được các xúc tu bắm chặt lấy người tham dự thì chúng tôi có thể giết con quái vật ngay lập tức…

Kkiiiiik—!

Ngay lúc đó. Khi hình ảnh Hong Si-ah được phản chiếu trong gương, con quái vật gầm lên một tiếng dài và hung dữ hơn bao giờ hết, nó ưỡn ngực ra. Ôi trời đất, khuôn mặt rách bươm thành bốn phần mở lớn và toàn thân nó chuyển sang màu đen.

"Cái gì thế này…!"

Màu đen nhanh chóng lan ra khắp da thịt con quái vật, bao phủ cả nhưng xúc tu của nó. Bên trong những xúc tu mờ đục, một chất lỏng màu đen đặc phồng lên như thể sắp vỡ tung đến rơi rồi.

Theo phản xạ, tôi nhìn vào gương trong cơn ớn lạnh. Không nhận thức được tình huống này, Hong Si-ah vẫn đang tiến đến gần xúc tu của nó. Lúc này, tôi hét lên khi cây roi lập tức vung mạnh.

"Không!"

Khoảnh khắc chiếc roi đỏ rực xé toạc các xúc tu, chất lỏng màu đen trào ra. Hứng trọn chất lỏng ngay trước mắt, Hong Si-ah lảo đảo và ngã xuống sàn. Ha Tae-heon cau mày khi nhìn vào gương trong lúc tránh tia chớp.

Một chất lỏng trắng đục nhỏ ra từ những xúc tu bị cắt đứt, từ đó toàn bộ máu đen chảy ra đổ lên người Hong Si-ah đang ngất xỉu. Nó quấn quanh Hong Si-ah như một giọt nước và biến thành quả trứng tròn, và giống như những quả khác, nó hoàn toàn nhấn chìm Hong Si-ah.

"Điều tồi tệ nhất đã xảy ra."

Ha Tae-heon chém xuống thanh kiếm của con quái vật và lẩm bẩm với giọng khó chịu. Tôi nhắm mắt và ho không ngừng. Tôi cảm thấy tình trạng của mình đang trở nên tồi tệ hơn.

Dù tôi có che miệng và mũi bằng áo khoác của anh ấy thì cũng không thể chặn hết khả năng debuff được. Tệ hơn nữa, vì phải sử dụng năng lực của mình trong một thời gian dài, năng lượng của tôi dần cạn kiệt. Tôi vừa nghĩ vừa cảm nhận sự rung động của chiếc vòng trên cổ tay.

'Tôi nên làm gì bây giờ?'

Lúc này ngay cả Hong Si-ah cũng bị bắt rồi, hai chúng tôi phải giải quyết hoàn cảnh hiện tại.

Có một cách là quay lại con đường chúng tôi đã đi qua và kéo theo Cheon Sa-yeon, nhưng trong lúc đó, tôi không biết điều gì sẽ xảy ra với những người bị mắc kẹt trong quả trứng.

'Vậy đây là lựa chọn duy nhất.'

Tôi bình tĩnh thu thập suy nghĩ và hơi cúi đầu. Mồ hôi lạnh chảy dài trên má tôi.

“… Anh Ha Tae-heon.”

Tôi nới lỏng vòng tay qua cổ và đặt chúng lên vai anh ấy.

"Chúng ta không thể cứ tiếp tục như này được."

“……”

“Tôi sẽ làm mồi nhử. Lần này anh Ha Tae-heon hãy xuống lòng đất đi.”

"Đừng nói những điều vô nghĩa."

Tôi không biết anh ấy có đoán được lời tôi định nói tiếp không nhưng Ha Tae-heon đã ngay lập tức đáp lại.

"Không có cách nào khác đâu. Anh biết mà."

“Nó là cấp S+. Một mình cậu không thể chống cự được.”

"Không, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Tôi đặt tay lên trái tim mình. Do khả năng debuff của con quái vật, năng lượng xung quanh trái tim tôi bị đông cứng và không thể di chuyển tùy ý. Cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tôi nói tiếp.

“Nếu anh cứ tiếp tục như thế này, mọi thứ sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn thôi. Không ai có thể cứu họ, và cuối cùng, nó sẽ gây nguy hiểm cho cả chúng ta nữa. Anh biết mình phải đưa ra quyết định một cách dứt khoát mà.”

“……”

Thanh kiếm từ từ trượt qua đầu tôi. Đôi mắt Ha Tae-heon phảng phất đầy lo lắng.

Không phải tôi không biết cảm xúc của Ha Tae-heon. Bây giờ anh ấy phải đặt những người tham dự và tôi lên bàn cân để chọn vế quan trọng hơn.

Tôi kiên quyết thoát ra khỏi vòng tay của Ha Tae-heon. Khi tôi tiến ra xa, mức năng lượng tiêu thụ tăng lên gấp đôi khiến tôi cảm thấy nhức đầu kinh khủng.

"Đi đi. Nếu anh Ha Tae-heon thực sự quan tâm đến tôi, tất cả những gì anh phải làm bây giờ là cứu mọi người càng sớm càng tốt và quay trở lại.”

Ha Tae-heon nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt cứng đờ đến đáng sợ rồi quay lại và nhìn vào gương. Hong Si-ah, Kim Na-yul và Lee Joo-ha, những người bị mắc kẹt trong quả trứng đã mất đi nhận thức, cuối cùng anh ấy cũng gật đầu.

“… Tôi sẽ trở lại ngay sau khi cứu được họ.”

Đúng thế. Đây là cách anh trở thành nhân vật chính.  :(((

Tôi thực sự nhẹ nhõm và mỉm cười với anh ấy.

“Tôi chạy trốn giỏi lắm. Dù có chuyện gì thì tôi cũng sẽ chịu đựng được, vì vậy hãy tin tưởng tôi và đi đi.”

Ha Tae-heon do dự trả lời rồi nhanh chóng quay lưng lại. Kể từ bây giờ, tôi phải thu hút sự chú ý của con quái vật một cách hoàn hảo để anh ấy có thể an toàn đi đến lối vào xuống lòng đất phía sau nó.

Tôi bay lên cao và đứng trước mặt con quái vật. Khi chúng tôi chia làm hai đường, con quái vật tấn công tôi một cách loạn xạ, như thể đang bối rối, nó nhìn tôi và kêu lên dữ tơn như một lời cảnh báo.

Haaaak!

Tôi mỉm cười và tăng cường khả năng của mình một lần nữa. Cây cối đổ rạp dưới mặt đất bắt đầu bay lên đến nơi tôi đang đứng.

Ha Tae-heon không thể tấn công vì anh ấy sẽ gây sát thương trực tiếp cho con quái vật, nhưng tình huống của tôi lại khác. Ngay cả khi tôi tấn công trong vòng một trăm ngày với năng lực hạng A của mình, tôi vẫn không thể để lại một vết thương nào trên người con quái vật cấp S+ được. Đây là điều kiện tốt nhất để thu hút sự chú ý mà không bị thương.

"Nào ~ nhìn đây."

Những cái cây được nâng lên đều bị ném vào nó. Con quái vật bất ngờ bị cây đập trúng gầm lên một cách khó chịu. Tôi tấn công nó bằng một lưỡi kiếm gió và tránh đi khi bàn tay con quái vật cố gắng chộp lấy tôi. Cho dù tôi có đánh trúng đi nữa thì cũng chả ảnh hưởng gì đến con quái vật cả.

Nếu hiện tại phải so sánh bản thân mình với thứ gì đó, vậy chắc tôi sẽ là một con muỗi nhỉ? Tận dụng không gian rộng nhất có thể, tôi bình tĩnh tránh đòn. Huung, thanh kiếm của con quái vật lướt qua ngay bên tai đã cắt nhẹ vào mái tóc của tôi.

"Ưgh!"

Mùi hôi thối tỏa ra từ thanh kiếm khiến tôi choáng váng. Tôi nghiến răng, định thần lại và cúi xuống để tránh đòn tiếp theo. Trong khi đó, Ha Tae-heon đã di chuyển an toàn ra phía sau con quái vật và đi xuống lòng đất.

Ngay sau khi tôi xác nhận rằng Ha Tae-heon đã rời đi, tôi lập tức cắt đi cơn gió cuốn quanh anh ấy. Chỉ điều đó thôi cũng khiến tôi hụt hơi.

Kieeeek!

Có lẽ nó nhận thấy rằng Ha Tae-heon đã đi xuống lòng đất, con quái vật lại ưỡn ngực ra như trước. Huu, tôi thở hắt rồi nhếch khóe môi. Lần này nó sẽ không hiệu quả đâu. Bởi vì khả năng debuff của cấp S+ không có tác dụng với Ha Tae-heon cấp SS.

Tôi nghĩ để anh ấy đi là điều đúng đắn, nhưng lần này con quái vật lại cong lưng và mở rộng mấy phần thịt trên mặt hết sức có thể. Một cảm giác đáng ngại chạy dọc sau lưng tôi. Ngay lúc tôi định vội vàng lùi lại, con quái vật phả ra làn khói dày đặc từ mặt nó.

“… Khụ, khụ!”

Làn khói đen tỏa ra với tốc độ kinh khủng lan rộng khắp xung quanh. Tôi bị bao vây bởi làn khói và không thể thoát ra ngoài được, nó khiến tôi ho sặc sụa. Cơ thể tôi như bị say. Chỗ khói mà tôi hít phải khiến năng lượng của tôi trở nên bất ổn hơn bao giờ hết, vì vậy tôi không thể sử dụng năng lực của mình theo ý muốn.

Tôi cố gắng quay đầu lại và nhìn bàn tay của con quái vật đang áp sát vào người mình.

“Ah, này…”

Cái thứ chết tiệt.

Bam! Tầm nhìn của tôi quay cuồng khi bàn tay nó va mạnh vào người.

—-----------------------------------------------------

*Tôi sẽ không nói là mình vã đến mức chỉ cần HYG nghĩ đến CSY thôi cũng khiến tôi high đâu :)))*

*Cái cảm giác chia ly ập đến trong đầu tôi, như kiểu, anh mau đi đi, tính mạng mọi người quan trọng hơn, nếu lúc anh quay lại mà tôi có lỡ đi về miền cực lạc rồi thì cũng đừng buồn nhé, vẫn sẽ yêu anh ở dưới suối vàng :))) Ối dồi ôi chết mất*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com