ZingTruyen.Com

(Web Novel/BL) I Don't Want This Reincarnation

Chương 76

chikan29

Ý anh 'chọn' là sao? Khi nghe thấy những lời bất ngờ đó, tôi quay sang nhìn Cheon Sa-yeon, anh ta mỉm cười rồi chỉ tay qua lại giữa mình và Ha Tae-heon.

"Em phải chọn một người trong chúng tôi để đi cùng."

“… Tại sao tôi phải chọn?”

“Tôi không thể để một hạng A như em đi một mình được. Tất nhiên, cho dù không tính đến cấp bậc thì Ha Tae-heon cũng sẽ không muốn đi cùng tôi đâu nhỉ?”

Trước lời nói của Cheon Sa-yeon, tôi quay sang nhìn Ha Tae-heon rồi tự hỏi tại sao anh ta lại nói ra một điều hiển nhiên như vậy.

“Không, tôi hiểu điều đó, nhưng sao tôi phải chọn chứ. Tôi còn chẳng quan tâm việc mình đi cùng ai.”

"Vậy thì chúng tôi chẳng thể làm gì khác."

Cheon Sa-yeon hơi nhíu mày như thể đang thất vọng rồi chĩa kiếm về phía Ha Tae-heon.

"Han Yi-gyeol không chọn, vì vậy chúng ta sẽ phải tự quyết định thôi, Ha Tae-heon." :)))

"Xin thứ lỗi?"

Khi tôi đang bối rối trước kết luận vô lý đó thì thay vì từ chối, Ha Tae-heon đã nắm lấy thanh kiếm mà anh ấy tạo ra bằng năng lực của mình.

Hai tên điên này đang định làm cái quái gì vậy?

“Thật là, tại sao hai người lại như thế chứ? Tại sao cứ phải đánh nhau trong hoàn cảnh này, chết tiệt!”

"Nếu không muốn chúng tôi đánh nhau, sao em không chọn một trong hai đi."

“Chỉ cần đừng đánh nhau…”

Tôi mệt mỏi day day trán. Cheon Sa-yeon và Ha Tae-heon, hai tên giống nhau đến kỳ lạ lại xung đột với nhau, vì vậy tôi là người duy nhất gặp rắc rối.

Tôi thật ngu ngốc khi nghĩ rằng hai người họ có thể nói chuyện bình thường. Nhìn họ xem, rõ ràng hai người này giống hệt mấy đứa trẻ to xác luôn sẵn sàng choảng nhau bất cứ khi nào chúng có cơ hội.

Ha Tae-heon, người thường xem xét tình huống dựa trên lý trí, lại trở nên vô lý một cách kỳ lạ khi có Cheon Sa-yeon tham gia.

Có một nguồn năng lượng dao động giữa Cheon Sa-yeon và Ha Tae-heon khi họ nhìn chằm chằm vào nhau. Hai tên này thật sự nghiêm túc. Sau khi quan sát tình hình, cuối cùng tôi đã bỏ cuộc.

“Được rồi. Tôi sẽ chọn."

Nghe tôi nói vậy, Cheon Sa-yeon nở một nụ cười đầy ranh mãnh. Tôi không hiểu anh ta hài lòng với điều quái gì vào lúc này nữa.

'Tôi phải làm thế nào để kết thúc tình huống này đây?'

Thay vì lựa chọn giữa Cheon Sa-yeon và Ha Tae-heon, tôi cân nhắc nhìn vào hai cánh cửa ở cuối hành lang.

"Tôi…"

Do dự một lúc, tôi nói.

"Tôi sẽ đi phía bên phải với anh Ha Tae-heon."

Bất ngờ trước sự lựa chọn này, Ha Tae-heon quay sang nhìn tôi. Một bên khác, Cheon Sa-yeon phản ứng như thể đã biết trước mọi thứ sẽ diễn ra theo cách đó.

"Hừm."

Sau một hồi im lặng, Cheon Sa-yeon mở lời.

“Em đã không chọn tôi. Tôi đoán mình là người duy nhất trân trọng những kỷ niệm đẹp trong quá khứ giữa chúng ta.”

"Đừng nói nhảm nữa."

Cheon Sa-yeon đã biết sự lựa chọn của tôi ngay từ đầu. Dù sao thì giữa tôi và Cheon Sa-yeon cũng là quan hệ hợp tác, vì vậy tốt hơn là nên tách ra thay vì đi chung một chỗ. Cách này sẽ tăng lượng thông tin có thể thu được.

Cheon Sa-yeon cười tươi chỉ vào cánh cửa bên trái, khóe mắt anh ta cong lên.

"Vậy hãy để tôi đi xuống con đường này một mình."

"Được."

“Rất cô đơn và lẻ loi, nhưng tôi không thể làm gì khác...”

“……”

“Bởi vì tôi đã không được chọn…” :)))))

"Dừng lại."

Tôi thở dài rồi lấy tay che mắt. Đây mới là lý do khiến tôi thực sự lo lắng. Nếu là Cheon Sa-yeon, rõ ràng anh ta sẽ giễu cợt tôi ngay khi không được chọn.

Có lẽ vì đã thỏa mãn sau khi trêu chọc tôi, anh ta liền chỉ ra trọng điểm hiện tại.

"Chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra đằng sau cánh cửa, vì vậy tốt hơn là nên đặt ra một số quy tắc rồi mới đi."

Do không thể sử dụng các thiết bị điện tử bên trong cổng nên không có cách nào để liên lạc nếu chúng tôi tách nhau ra. Hiểu được điều đó, tôi gật đầu.

"Đúng thế. Tôi nghĩ như vậy thì tốt hơn.”

“Khi nào xong việc, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở chỗ này. Trong trường hợp nguy hiểm, anh phải lập tức quay trở lại.”

“Được rồi. Anh cũng đừng có cố quá.”   

Ngay cả khi đó là Cheon Sa-yeon thì cũng có chút lo lắng nếu phải tự mình tìm đường bên trong một cánh cổng chưa xác định. Trước lời nói của tôi, Cheon Sa-yeon chậm rãi chớp chớp mắt.

"Nếu em lo lắng như vậy, hãy đi cùng với tôi."

Tôi đang rất nghiêm túc, nhưng tên này…

"Anh đi trước đi."

Tôi lịch sự chỉ vào cánh cửa bên trái với hàm ý mời anh ta rời đi trước. Cheon Sa-yeon đã cười thành tiếng như thể phản ứng của tôi rất buồn cười, rồi bước vào cánh cửa bên trái.

"Ừm, chúng ta cũng đi chứ?"

Sau khi nói nhảm xong, Cheon Sa-yeon biến mất lặng lẽ như một bóng ma. Lúc này, tôi có chút lúng túng ra hiệu cho Ha Tae-heon đi đến cánh cửa bên phải.

Khi chúng tôi bước qua cánh cửa, xung quanh trở nên tối dần. Ha Tae-heon và tôi đi dọc hành lang mà không hề nói chuyện.

Trước đó, vào lần đầu tiên Ha Tae-heon ôm lấy eo tôi, tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn một chút, nhưng khi cả hai đi cùng nhau, cái cảm giác khó xử không thể diễn tả được lại ập đến. Tôi đoán mọi thứ chỉ là ảo tưởng của riêng mình.

“Cái đó… Anh Ha Tae-heon. Tôi…" Vì không thể chịu đựng bầu không khí im lặng này nữa nên tôi đành lúng túng mở lời trước nhưng Ha Tae-heon đã ngắt lời tôi.

“Tôi không biết cậu sẽ đến. Hơn nữa, còn với tư cách là đối tác của Hội trưởng Cheon Sa-yeon.”

Có lẽ là do giọng điệu của anh ấy nghiêm khắc hơn bình thường, không hiểu sao tôi lại cảm giác như mình đang bị mắng. Thật sự. Tình huống đó giống kiểu cái tên mà hứa sẽ giúp đỡ mình lại xuất hiện ở bữa tiệc và còn tay trong tay với kẻ thù của mình. Nếu là tôi thì chắc hẳn cũng sẽ cảm thấy rất tồi tệ.

"Tôi có lý do riêng để làm vậy."

Vì không thể nói với Ha Tae-heon về Kim Woo-jin, một thành viên của Requiem, tôi đã hơi lắp bắp một chút. Trên hết, tôi không muốn tiết lộ việc giao dịch với Cheon Sa-yeon cho bất kỳ ai.

Đôi mắt của Ha Tae-heon lập tức trở nên sắc bén, có lẽ là bởi câu trả lời có phần giả dối của tôi.

"Còn lý do nào khác khiến cậu tham dự bữa tiệc không?"

"Xin thứ lỗi?"

"Không phải cậu rất mong đợi những chuyện xảy ra lần này sao?"

Cái gì… tôi cau mày.

"Chỉ cần tôi muốn thì mọi chuyện sẽ xảy ra như thế này sao?"

"Tôi không biết. Bởi vì cậu thậm chí còn có thể nói dối mà không thèm chớp mắt.”

Đột nhiên, Ha Tae-heon tiến gần hơn đến chóp mũi tôi. Tôi đối mặt trực diện mà không lảng tránh ánh mắt lạnh lùng của anh ấy.

"Tôi biết anh Ha Tae-heon không hề tin tưởng tôi, nhưng tôi không làm những việc vô ích như vậy."

"Việc này vô ích sao?"

“Tôi sẽ thu được gì từ mấy việc như này chứ? Đừng đưa ra những giả định kỳ lạ nữa.” Tôi bực bội nói.

Ha Tae-heon nhếch môi.

“Nếu cậu khó chịu thì hãy giải thích mọi thứ một cách thích hợp hơn đi. Lý do gì khiến một người muốn bỏ trốn như cậu lại tham dự bữa tiệc với Cheon Sa-yeon?"

Ha Tae-heon không biết rằng tôi đang cố gắng để tìm nguyên nhân gây nên sự bất thường của cổng. Thực tế thì việc tôi đang làm chuyện này một mình nghe càng kì cục hơn. Do dự một lúc, tôi ngập ngừng lên tiếng.

“… Chuyện đó đâu có liên quan gì đến anh Ha Tae-heon?”

Như thể muốn tôi nhận ra rõ vấn đề, Ha Tae-heon nhìn tôi với vẻ chế giễu. Tôi thực sự muốn hỏi lý do tại sao anh ấy lại nhìn tôi như thế đấy.

"Tôi hiểu rằng bản thân rất đáng ngờ."

“……”

"Nếu tôi nói với anh sự thật, anh có sẵn sàng tin vào điều đó không?"

Không hiểu sao câu hỏi này nghe như một lời nói gây tổn thương cho tôi hơn là Ha Tae-heon.

"Không. Tại sao tôi phải giải thích mọi chuyện với một người sẽ không tin tôi dù tôi có cố làm rõ thế nào đi chăng nữa?”

"Vậy."

Đang yên lặng lắng nghe tôi nói, Ha Tae-heon bỗng nhỏ giọng lên tiếng.

"Nếu tôi tin điều đó, cậu sẽ nói cho tôi biết chứ?"

Trái ngược với câu hỏi không rõ ý định kia, ánh mắt anh ấy nhìn tôi vô cùng đơn giản.

"Trả lời tôi, Han Yi-gyeol."

“……”

"Cậu có định nói với tôi không?"

“… Tôi không muốn phải nói ra mọi chuyện mà không có sự đảm bảo rằng anh sẽ tin tôi.”

Cuối cùng, hai bên đều lùi lại một bước. Nhìn vào tình huống lúc này thì, tôi và Ha Tae-heon có rất nhiều điểm giống nhau. Rằng kiếp trước đều khó tin tưởng người khác.

Ha Tae-heon nhìn tôi chằm chằm mà không đáp lại. Tôi lo lắng không biết anh ấy sẽ phản ứng như thế nào, nhưng anh ấy từ từ ngước mắt lên và nhìn về phía sau tôi.

"Anh Ha Tae-heon?"

"Yên lặng."

Ha Tae-heon cẩn thận nhìn về phía hành lang tràn ngập bóng tối. Tôi ngay lập tức chú ý đến trạng thái của anh ấy.

"Anh nghe thấy gì sao?"

Là hạng A nên tôi không thể nghe thấy gì hết, nhưng cấp SS như anh ấy dường như đã cảm nhận được điều gì đó. Ha Tae-heon gật đầu trước câu hỏi của tôi.

"Quái vật?"

"Tôi không chắc. Có vẻ họ đang đánh nhau.”

Nếu vậy, có phải ý anh là cả người và quái vật đều ở đó không? Đây có thể là một tình huống nguy hiểm. Tôi ném ngọn đuốc đi và dựa gần hơn vào Ha Tae-heon.

"Chúng ta đi ngay thôi."

Không giải thích gì nhiều nhưng Ha Tae-heon đã hiểu ý, anh ôm lấy tôi. Sau khi sử dụng gió bao quanh cả hai, tôi tăng tốc và bay qua hành lang.

Kuuung!

Khi chúng tôi đến gần cuối hành lang, mặt đất rung động nhẹ kèm theo tiếng vỡ nát của thứ gì đó.

“Anh Ha Tae-heon, đây…”

Tôi mở to mắt nhìn khung cảnh trải dài khắp hành lang. Tôi có thể nhìn thấy một khu rừng đầy cây lá kim trên nền đất, thứ mà tôi thậm chí còn không bao giờ nghĩ là sẽ xuất hiện dưới lòng đất. Không giống với hành lang, nơi này sáng trưng, nhưng lại có thứ bột màu tím bay trên không trung và lớp sương mù dày đặc.

“Ưgh…!”

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy một cơn đau nhói như thể da thịt bị kim đâm vào. Có vẻ như thứ bột bay này là một trong những năng lực của con quái vật.

Khi tôi cắn môi và kiềm chế tiếng rên rỉ của mình, Ha Tae-heon lấy ra chiếc áo khoác cấp SS trong kho đồ của anh ấy và khoác nó lên vai tôi.

'Tôi đã đề nghị Ha Tae-heon mặc nó, nhưng tại sao chính tôi còn mặc nhiều hơn?'

Tôi cảm ơn anh ấy về chiếc áo khoác và mặc nó vào sau đó nhìn thẳng về phía trước. Một con quái vật hình người khổng lồ đang nhìn xuống chúng tôi.

Cái đầu đen tròn như que diêm cháy và đôi tay dài chỉ còn lại mỗi bộ xương. Phần thân dưới của nó có những xúc tu trắng đục dính chặt vào mặt đất giống như sứa và trên tay là một thanh kiếm nhiều răng cưa.

Trong số đó, thứ lập tức thu hút tôi là chiếc gương hình tròn phía sau con quái vật. Nó lơ lửng trên không trung và tỏa ra ánh sáng trắng như mặt trời.

"Gì đây. Phó hội trưởng Ha Tae-heon?”

Hong Si-ah bất ngờ xuất hiện qua lớp sương mù và làn hơi độc che khuất tầm nhìn. Có lẽ cô ấy đã đánh nhau với con quái vật trước mặt, hơi thở của cô có chút gấp gáp.

Khi nhìn thấy Ha Tae-heon cùng với tôi, cô ấy đã mở to mắt và mỉm cười.

“Cậu thậm chí còn mang theo cả năng lực giả Han Yi-gyeol? Hình như hai người vừa mới đến?”

"Đúng vậy. Còn ai nữa không?”

Khi tôi thoát ra khỏi vòng tay của Ha Tae-heon và hỏi, Hong Si-ah cau mày nói.

“Không, tôi ở cùng với Hội trưởng Lee Joo-ha… Thực ra, tình hình hiện giờ không ổn lắm.”

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Ha Tae-heon tiến đến sau khi nghe rằng Lee Joo-ha cũng ở đây.

“Đó là một trong những khả năng của con quái vật. Các lỗ đen xuất hiện ngẫu nhiên trên sàn, và khi bước lên, chúng ta sẽ biến mất ngay lập tức. Nó dường như là một khả năng đơn giản để di chuyển trong không gian, với điều kiện là không tồn tại nguồn năng lượng nguy hiểm.”

"Cô không biết mọi người đã được chuyển đến đâu sao?"

Hong Si-ah vuốt tóc mái và trả lời.

“Tôi đã cố gắng chạy quanh phòng và tìm kiếm, tôi thấy một cầu thang đi xuống ở phía sau con quái vật. Đó có vẻ là nơi khả nghi nhất.”

"Hội trưởng Lee Joo-ha cũng như những người tham dự bữa tiệc chắc hẳn đang ở đó."

"Đúng thế."

Tôi nhìn con quái vật ẩn hiện qua màn sương mù. Một cảm giác sợ hãi quen thuộc khiến đầu ngón tay tê rần. Nó chắc chắn là cấp S+.

“Nhưng chỉ có hai người thôi sao? Cậu không thấy ai khác khi đến đây ư?”

“Có cả Hội trưởng Cheon Sa-yeon nữa. Chúng tôi đã chia làm hai hướng.”

“À. Tôi cũng thấy cánh cửa đó rồi. Vậy nên, bây giờ ba chúng ta phải đối phó với con quái vật đó, đúng không?”

Hong Si-ah dùng sức nắm lấy chiếc roi da của mình và cười tươi. Đó là nụ cười đẹp đến say đắm lòng người, nhưng chiếc roi đẫm máu trên tay cô lại trông thật tàn ác.

Tôi bình tĩnh gật đầu. Con quái vật đó là cấp S+. Sự kết hợp giữa Hong Si-ah hạng S và Ha Tae-heon hạng SS là đủ để chế ngự được nó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com