ZingTruyen.Com

(Web Novel/BL) I Don't Want This Reincarnation

Chương 71

chikan29

Bên trong căn nhà tối tăm nơi ánh trăng chiếu rọi, một người đàn ông điên cuồng chửi thề trong khi hít thở khó khăn.

"Chết tiệt, lũ khốn kiếp... chúng mày nghĩ tao là ai chứ..."

Mỗi lần ông ta mở miệng là mùi rượu nồng nặc lại tỏa ra. Liên tục nốc hết ly rượu này đến ly rượu khác, người đàn ông mặc bộ đồ nhàu nát đã không thể kiềm chế được cơn giận mà ném ly rượu đi.

Choang!

Ly rượu vỡ tan tành. Lần này, người đàn ông còn ném cả những chai rượu đang chất đống trước mặt một cách tùy tiện và làm lật cả bàn lên. Tiếng nứt vỡ, đổ sập liên tiếp vang lên trong căn nhà bừa bộn.

"Haa, haa..."

Kugugugung, Kugung!

Sự kích động trong cơn say khiến năng lượng tuôn ra một cách hỗn loạn. Tòa nhà rung lắc dữ dội do sự mất kiểm soát của năng lực.

Ông ta nhắm chặt mắt. Nhớ lại ánh nhìn khinh thường chĩa vào mình.

- Đồ đần độn.

- Ah, thưa cha!

- Cút ra ngoài ngay. Đừng đến chỗ tao cho đến khi tao gọi mày đến trước.

- Đ, đợi một chút! Cha!

- Một thứ vô dụng như này sao có thể gọi là trẻ con được... haiz, chậc. Mày không nghe thấy tao bảo biến đi sao?

Không thể như thế được. Dù có chuyện gì xảy ra cho đến giờ, cha hắn vẫn luôn chăm sóc hắn rất nhiều.

Nghĩ lại, hắn nghe đồn rằng trong số những thằng nhãi vừa mới bước chân vào giới chính trị, có một tên mà cha đặc biệt yêu thích. Có phải cha đang nói rằng mình sẽ vứt bỏ đứa con ruột và nuôi dưỡng đứa khác không?

"Mẹ kiếp... mẹ kiếp!"

Kugugugung!

Lại lần nữa, mặt đất rung lên ầm ầm cùng những lời tục tĩu liên tiếp phát ra. Người đàn ông nghĩ ngợi. Hắn có nên khuấy đảo mọi thứ không? Với khả năng của hắn thì có thể làm được chuyện đó ngay thôi.

Phải rồi, đặt những tên rác rưởi kia vào tâm điểm của sự chú ý thì được gì chứ? Nếu hắn đã quyết định phá hủy mọi thứ, vậy thì hãy bắt đầu với trụ sở quản lý phiền phức kia...

"Không. Không phải."

Đôi mắt điên dại của người đàn ông lóe lên.

Cheon Sa-yeon, tên khốn đó. Chỉ là một thằng nhãi ranh mồ côi bẩn thỉu mà cứ cố gắng trèo lên cao, nó không hề nhận ra được vị trí của bản thân nằm ở đâu. Hắn phải bắt đầu với tên khốn đó đã...

"Nơi này. Bên trong giống như một cái chuồng heo vậy."

"......!"

Người đàn ông đang cười khúc khích bỗng giật mình vì giọng nói lạ phát ra phía sau lưng.

"Mày, mày là ai!"

Một người lạ mặt trong bộ vest đen chỉnh tề chậm rãi bước ra khỏi bóng tối. Nhìn thấy chiếc mặt nạ trắng mịn trên khuôn mặt người kia, người đàn ông loạng choạng lùi về phía sau trong một nỗi sợ hãi không rõ.

"M-Mày đến từ đâu? Bảo vệ đang làm cái gì? Ngay bây giờ..."

"Ồn ào thật đấy."

Đối phương búng nhẹ ngón tay. Cùng lúc với âm thanh phát ra, miệng của người đàn ông liền ngậm chặt lại. Người đàn ông hoang mang rên rỉ khi sờ soạng và chạm vào miệng mình, nhưng đôi môi hắn thậm chí còn không thể mở ra.

"Mày có phải là Kang Seung-geon, một người tài năng hạng S của Hàn Quốc không?"

Người đàn ông tên Kang Seung-geon vô cùng sợ hãi và ngã xuống với khuôn mặt tái mét. Tên trước mặt thật kinh khủng. Kang Seung-geon vùng vẫy và cố gắng chạy trốn trong nỗi sợ hãi mà hắn chưa bao giờ cảm thấy kể cả khi đối đầu với một con quái vật, nhưng hắn đã lao vào đống rượu và chỉ có thể vấp ngã trong vô vọng.

"Haha, hài hước làm sao. Bẩn thỉu, hôi hám và đần độn... Một tên hoàn toàn phù hợp với nơi được gọi là chuồng heo."

Người đàn ông đeo mặt nạ bước tới, dùng chân đá mạnh vào những chiếc ly và chai rượu đang lăn trên sàn. Đôi giày đen lóe lên dưới ánh trăng.

"Tao không muốn ở một nơi bẩn thỉu như thế này quá lâu, vì vậy đừng lo lắng. Chỉ cần mày đồng ý hợp tác, tao sẽ rời đi ngay lập tức."

"Ặc... khục!"

"Câu trả lời của mày là gì nào?"

Đang há hốc miệng lầm bầm, Kang Seung-geon nhanh chóng gật đầu. Thấy vậy, người kia phá lên cười với vẻ hài lòng và chìa ra một vật gì đó trong tay.

"Khặc, ưgh...?"

Một viên đá có màu sắc kỳ lạ được đặt trên bàn tay đeo găng trắng tinh không nhiễm một hạt bụi. Chỉ cần nhìn vào nó thôi là đã khơi dậy bản năng không muốn chạm vào viên đá lấp lánh ánh sáng xanh thẫm đó.

"Tao nghe nói rằng trụ sở quản lý sẽ sớm tổ chức một bữa tiệc."

"......"

"Mày cũng không thể tham gia sao? Chủ hội Blun."

Kang Seung-geon ngước đôi mắt run rẩy nhìn về phía người kia trước những lời thì thầm bí mật đó. Khi nhìn vào khuôn miệng tươi cười hình lưỡi liềm được khắc trên mặt nạ, đôi mắt của anh ta méo xệch như thể não của anh ta bị bóp nát.

"Bây giờ, mày phải lắng nghe cẩn thận và làm theo những gì tao nói..."

Đột nhiên, viên đá được đặt trong tay Kang Seung-geon. Lúc này, đôi mắt của Kang Seung-geon dẫn mất tiêu cự và mờ đi.

-------------------------------------------------

[Thông báo chính thức về người được nhắc đến nhiều nhất trong vài ngày qua, Kim Woo-jin của Công hội Requiem, đang được tiến hành. Vào ngày 21, Kim Woo-jin chính thức được xác nhận là hạng A tại trung tâm đo lường, chứng minh rằng cấp bậc có thể được nâng lên...]

Khi tôi bật TV trong lúc nằm trên ghế sofa, Cheon Sa-yeon và Kim Woo-jin trong bộ vest đen xuất hiện trên màn hình.

[Nhiều người đã hỏi câu này, nhưng không có thông tin nào cho biết về việc nâng cấp thứ hạng. Tôi khá là may mắn khi có được kết quả này...]

Kim Woo-jin bình tĩnh trả lời từng câu hỏi của các phóng viên đang dồn dập nhào tới.

'Kim Woo-jin, cậu ấy sẽ nổi tiếng hơn một chút.'

Trước đó cũng không tệ lắm, nhưng thể chất của cậu ấy chắc chắn đã được cải thiện khi đạt đến hạng A. Ngay cả khi cậu ấy mặc quần áo, tôi vẫn cảm thấy rằng vẻ ngoài của tên nhóc đó đã sáng sủa hơn.

Nhìn Kim Woo-jin vui vẻ, tôi lại cầm lên đống giấy tờ vừa đặt xuống. Đó là thông tin về cổng mà Kim Woo-jin nhận được trước khi đến buổi phỏng vấn chính thức.

"Ừm?"

Đang đọc dở đến chỗ cánh cổng cấp C của Hội Jayna đã nâng lên cấp B, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Không đời nào Kim Woo-jin trở lại nhanh như vậy. Min Ah-rin cũng nói rằng hôm nay cô ấy bận.

'Vậy đó là ai?'

Sau khi xóa dữ liệu, tôi đi ra cửa rồi thấy một trong những người phục vụ của Cheon Sa-yeon đang đứng đó và cầm một chiếc hộp lớn.

"Hội trưởng bảo tôi đưa nó cho cậu."

"Ah, cảm ơn anh."

Ngay lúc đó, tôi nhớ lại những lời của Cheon Sa-yeon rằng anh ta sẽ gửi đến một món quà. Chiếc hộp mà người phục vụ đưa cho tôi nặng hơn dự kiến.

Trở lại phòng, không có bàn để kê nên tôi đã đặt nó xuống giường. Chiếc hộp này trông xa xỉ đến mức tôi không nỡ ném nó xuống sàn.

Bên trong là một bộ com-lê. Từ áo sơ mi trắng đến giày, có cả khuy măng sét và đồng hồ nữa. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một bộ đồ được đặt trong chiếc hộp như thế này, vì vậy tôi có hơi bối rối.

Anh ta nói đó là một món quà, nhưng dường như thứ được gửi cho tôi là một bộ trang phục để mặc đi dự tiệc. Tôi lôi ra một chiếc áo khoác đen pha chút xanh lam và nhìn vào nó.

Đó là một thiết kế đề cao tính hình thức theo kiểu hai hàng khuy nhưng không quá nặng nề. Hẳn là một bộ đồ khá đắt tiền vì khi cầm trên tay không hề có cảm giác thô cứng.

Tôi lắc đầu nhìn bộ quần áo theo thói quen trước đây của mình.

Rất tinh tế. Kiểm tra những chiếc khuy măng sét được trang trí rực rỡ bằng những viên ngọc đỏ, tôi chọc chọc vào trán mình.

Tôi vẫn chưa thử, nhưng rõ ràng là nó sẽ hoàn toàn khớp với cơ thể tôi mà không có bất kỳ sự khó chịu nào. Cheon Sa-yeon biết kích cỡ cơ thể của Han Yi-gyeol, vì vậy nó hẳn đã được sửa lại.

'Nói đúng hơn là sẽ mất ít nhất một tháng để làm ra thứ như này... Anh ta bắt đầu chuẩn bị nó từ khi nào thế?'

Ý nghĩ về những gì xảy ra trước đó một lần nữa quấn lấy tâm trí tôi. Tôi đã thực hiện một thỏa thuận, nhưng lại không thể hủy bỏ nó.

Dù sao, đúng là tôi cần quần áo để mặc, nên tôi quyết định giữ lại bộ đồ.

Như Cheon Sa-yeon đã thông báo, ngày diễn ra bữa tiệc là vào thứ bảy tới. Vì tất cả các thành viên công hội từ khắp nơi trên đất nước đều tập trung lại đây, ngay cả khi Cheon Sa-yeon ở bên cạnh, tôi cũng phải thật cảnh giác để tránh bị bắt cóc.

'Công hội Jayna hiển nhiên sẽ đến, và Roheon ... Ha Tae-heon cũng sẽ ở đó.'

Bây giờ anh ấy đã trở thành Phó hội trưởng, anh ấy chắc chắn phải tới. Jayna cũng có hội phó nên cả hai sẽ đến cùng nhau.

Nghĩ kĩ lại thì trong số các công hội ở Seoul, chỉ có chức danh Phó hội trưởng của Requiem là vẫn đang bị bỏ trống. Cheon Sa-yeon rất giỏi trong công việc, anh ta không thực sự cần một người như vậy. Tuy nhiên, nếu có thêm một hội phó, tôi sẽ không phải tham gia vào việc này.

Thật tuyệt khi có thể đến một nơi quan trọng như vậy và nhận được thông tin cần thiết, nhưng ý nghĩ phải đi cùng với Cheon Sa-yeon cả ngày đã khiến tôi đau đầu.

'Làm ơn, chỉ cần là những sự cố mà tôi có thể xử lý thôi...'

Tôi lo lắng thở dài.

--------------------------------------------------

"Anh có trở lại ngay sau khi nó kết thúc không?"

Vào ngày tham dự bữa tiệc, Kim Woo-jin, người đã ở bên cạnh tôi suốt thời gian tôi mặc vest, ủ rũ hỏi han.

"Tôi sẽ."

"Tôi không thể đi cùng sao?"

"Chắc chắn rồi."

Tôi đã không nói với Kim Woo-jin về giao dịch của mình và Cheon Sa-yeon. Quyết định này được đưa ra với hy vọng rằng Kim Woo-jin sẽ không cảm thấy mặc cảm hay thấy mắc nợ tôi.

Trên tất cả, nếu cậu ấy phát hiện ra rằng mình được cứu sống nhờ vào thỏa thuận, cậu ấy sẽ làm quá mọi thứ lên. Kim Woo-jin luôn kiệt sức và mệt mỏi mỗi khi từ phòng tập trở về, tôi không thể để cậu ấy chịu thêm cú sốc nào nữa.

"Được rồi..."

Nhận ra rằng bản thân không thể làm gì trước câu trả lời kiên quyết của tôi, Kim Woo-jin gật đầu trong niềm hối tiếc khôn nguôi.

Tôi thắt cà vạt cùng màu với áo khoác và cài khuy măng sét vào tay áo sơ mi. Đúng như dự đoán, bộ đồ hoàn toàn vừa khít người Han Yi-gyeol.

Tôi chuyển chiếc vòng hạng A ở tay trái sang tay phải để đeo đồng hồ. Sau khi đeo đầy đủ phụ kiện, tôi kiểm tra tình trạng bằng gương soi toàn thân. Không tệ.

"... Cái gì, tại sao anh lại giỏi mấy việc này thế?"

Theo dõi cả quá trình từ phía sau, Kim Woo-jin đỏ mặt lầm bầm. Tôi hơi bực nhưng vờ như không biết và bình thản đáp lại.

"Nó tương tự như khi cậu mặc quần áo thôi."

Khi tôi bước đến cửa, Kim Woo-jin theo sau tôi. Hình ảnh chú chó đi ra tiễn chủ lướt qua tâm trí tôi.

"Tôi sẽ trở lại sớm."

"Ừ."

Để lại Kim Woo-jin phía sau, tôi rời khỏi phòng và đi thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm. Như đã được thông báo trước, khi xuống khỏi tầng hầm thứ tư, tôi thấy Cheon Sa-yeon đang đứng cùng những người phục vụ.

"Hừm."

Khi tôi đến gần hơn, Cheon Sa-yeon cẩn thận nhìn tôi từ đầu đến chân với một nụ cười đầy thâm ý. Tôi lúng túng hỏi trước cái nhìn không thể phớt lờ đó.

"...gì vậy?"

"Nó hợp với em hơn tôi tưởng đấy."

"......"

Cau mày, tôi nhìn bộ đồ của Cheon Sa-yeon. Đập vào mắt tôi là một chiếc áo khoác màu be sẫm với áo sơ mi đen và xám. Với một chiếc áo khoác hai hàng khuy (1) và áo khoác đen trên vai, chúng tạo thành một tổng thể có chút nặng nề nhưng vẫn rất gọn gàng.

Cheon Sa-yeon, người để lộ trán bằng cách rẽ một nửa tóc mái để hợp với bữa tiệc, ra hiệu cho tôi đến gần hơn.

"Ưgh...!"

Sau khi tiến lên vài bước, anh ta chợt nắm lấy cà vạt của tôi và kéo nhẹ. Tôi cảm nhận được thắt lưng đang hơi cong về phía sau còn khoảng cách với Chean Sa-yeon thì ngày càng ngắn lại.

"Em biết cách đeo cà vạt."

"Tất nhiên..."

"Tôi nghĩ em sẽ đến và cầm theo một chiếc cà vạt cơ. Em biết làm thế nào để mặc một bộ đồ như này. Biết vậy tôi đã gửi cho em một chiếc thắt lưng rồi."

Nghĩ lại, anh ta nói nếu có gì tôi không biết, hãy đến gặp anh ta bất cứ lúc nào sau khi nhận được quà. Tôi cau mày rồi khẽ nhếch khóe miệng.

"Anh mơ tưởng viển vông quá nhỉ. Cho dù không biết đeo cà vạt đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không đến gặp anh."

"Tại sao? Tôi tự tin rằng mình sẽ dạy em thật tốt."

Tôi hất tay Cheon Sa-yeon ra, người đang không ngừng kéo chiếc cà vạt lộn xộn của tôi rồi thắt lại nó.

"Cũng sắp đến giờ rồi. Đi thôi."

"Được."

Cheon Sa-yeon mở cửa xe với một nụ cười trên môi. Tại sao trông anh lại vui vẻ như vậy? Cheon Sa-yeon càng vui vẻ thì tôi càng cảm thấy lo lắng khi gặp phải những phản ứng phụ vì tôi đã có kinh nghiệm từ trước rồi.

-----------------------------------------------------------

(1) double-breasted suit: áo khoác com-le hai hàng khuy

*Như chính Yi-gyeol đã nói, những công hội ở Seoul đều là hội trưởng và hội phó đi cùng nhau, vậy... nếu anh ấy đi cùng Cheon Sa-yeon, nó không khác gì một lời tuyên bố rằng anh chính là phó chủ nhân của Requiem, tuyệt vời :)))*

*Tiện thể thì ba ông sắp chính thức gặp nhau rồi mọi người ạ, dự sẽ là một hồi gió tanh mưa máu :v*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com