ZingTruyen.Asia

(Web Novel/BL) I Don't Want This Reincarnation

Chương 69

chikan29

Mặc dù nguồn năng lượng bạo loạn đã ổn định trở lại, Kim Woo-jin vẫn chưa tỉnh mà cứ ngủ li bì suốt. Mãi đến một ngày sau cậu ấy mới mở mắt.

“Ưgh…”

Khoảng 5 giờ sáng, Kim Woo-jin rên rỉ tìm kiếm nước uống. Vẫn luôn ngồi im ở đây chờ tên nhóc này thức dậy, tôi đưa một cốc nước ấm đến bên miệng cậu.

Cầm lấy cốc nước và uống một cách vô tư như chú chim non vui vẻ nhận đồ ăn từ người lạ mà không có chút phòng bị nào, Kim Woo-jin bỗng mở to đôi mắt nhắm nghiền và nhìn tôi.

“… Han Yi-gyeol?”

"Ồ."

Kim Woo-jin làm vẻ mặt ngạc nhiên trong khi nhảy dựng lên. Tôi đặt cốc nước đã cạn xuống bàn rồi ngồi vào chiếc ghế cạnh giường.

"Nơi này…"

“Phòng bệnh của hội. Hai ngày rồi cậu mới tỉnh đấy.”

“Đã hai ngày sao? Làm thế nào mà…"

“Tôi nghe nói cậu đã bất tỉnh khi cuộc phẫu thuật kết thúc. Cậu không nhớ à?”

"Bất tỉnh…"

Có lẽ vì Kim Woo-jin vừa mới tỉnh dậy nên đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ. Sau một hồi suy nghĩ, anh chàng lắp bắp với vẻ mặt bối rối.

“Cơ thể của tôi, có chút nóng. Tôi nghĩ đó là một cơn cảm lạnh…”

Sau khi ngây người nhìn tôi một lúc, cậu ấy nhăn mày và nắm lấy vai tôi.

“Anh bị thương ở đâu? Anh ổn chứ? Máu không ngừng chảy xuống, tôi đã sợ rằng sẽ có chuyện gì xảy ra trước khi anh kịp đến bệnh viện…!”

"Tôi không sao, nên hãy bình tĩnh lại đi."

Đôi mắt của Kim Woo-jin đỏ hoe như thể nước mắt sắp trào ra bất cứ lúc nào. Bàn tay đang giữ chặt lấy vai tôi run lên.

Sự thật là cậu ấy lo lắng đến mức tôi có thể cảm nhận được nguồn năng lượng bất ổn trong cậu thông qua làn da mình. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ còn lo lắng hơn nếu tôi làm ra hành động gì đó biểu đạt sự quan tâm, vì vậy tôi vừa cởi cúc áo vừa nói chuyện một cách bình thản nhất có thể.

“Giờ thì hãy tự mình nhìn xem. Không để lại sẹo đúng chứ?”

Tôi mở hết cúc áo ra để lộ phần hông bị thương. Kim Woo-jin chớp chớp đôi mắt trong khi ánh nhìn vẫn dính chặt lấy cơ thể tôi, cậu cẩn thận vươn tay vuốt nhẹ qua phần eo tôi.

"Cậu đã hài lòng chưa?"

“… Ừm.”

Lúc này Kim Woo-jin mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi cài cúc áo lại và tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Cậu còn gặp rắc rối nghiêm trọng hơn tôi đấy. Cơ thể cậu sao rồi?"

"Không sao đâu. Đúng ra thì nó có vẻ thoải mái hơn trước.”

Có lẽ không nhận thấy rằng nguồn năng lượng trong mình đã thay đổi, Kim Woo-jin nghiêng đầu với vẻ mặt khó hiểu. Không nhất thiết phải bắt ép một đứa trẻ vừa mới ngủ dậy nghe những lời giải thích phức tạp.

Khi đứng dậy khỏi ghế, tôi ấn mạnh vào vai Kim Woo-jin. Tên nhóc này nằm lại như cũ rồi ngước mắt lên nhìn tôi.

"Ngủ thêm đi. Tôi sẽ trở lại cùng cô Min Ah-rin vào sáng mai. Cậu có vài thứ cần biết… Có thể thời gian tới cậu sẽ rất bận rộn đấy.”

"Tại sao? Chuyện gì xảy ra thế?”

"Cậu sẽ được nghe lời giải thích sau khi thức dậy."

Năng lượng bất ổn đã được cải thiện, nhưng cậu ấy cần nghỉ ngơi vì cơ thể đã phải chịu căng thẳng quá độ. Đúng như tôi đoán, cậu ấy rất mệt, Kim Woo-jin để cơ thể mình thả lỏng mà không hề có chút kháng cự nào cả. Đôi mắt đang từ từ nhắm lại bỗng mở to, cậu ấy do dự lên tiếng.

"Han Yi-gyeol."

"Sao?"

"Đó là lỗi của tôi…"

Một lời xin lỗi đột ngột? Tôi chỉ nhìn cậu ấy mà không tài nào thốt ra được một câu trả lời phù hợp để đáp lại những lời nói đó, nhưng Kim Woo-jin vẫn tiếp tục với vẻ mặt bình tĩnh.

“Câu hỏi lúc ở cổng. Xin lỗi."

"Không sao đâu. Cậu không làm gì để phải xin lỗi cả.”

Xin lỗi không phải là điều cậu ấy nên làm. Dù cậu có thất vọng, tôi vẫn sẽ không thay đổi quyết định của mình.

“Trước đây, tôi luôn muốn biết anh đang che giấu những gì…”

“……”

“Bây giờ thì ổn rồi. Dù anh có làm gì đi chăng nữa… Tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Những lời nói run rẩy có chút trẻ con. Tôi nghẹn ngào trước dòng cảm xúc mà mình thậm chí không thể định nghĩa được.

"Hãy để tôi làm thế, Han Yi-gyeol."

Tôi nở một nụ cười cay đắng với Kim Woo-jin, người đang nhìn tôi với ánh mắt khẩn cầu, và kéo chiếc chăn bông cũ nát lên đến ngực.

Ánh bình minh xanh thẳm nhẹ nhàng chiếu vào gương mặt của Kim Woo-jin. Không nói thêm lời nào nữa, tôi quay người và rời khỏi phòng.

—-------------------------------------------

"Tốt. Năng lượng đã hoàn toàn trở lại bình thường. Bây giờ chúng ta có thể thư giãn rồi.”

Min Ah-rin nắm lấy tay Kim Woo-jin và kiểm tra năng lượng của cậu ấy rồi cười rạng rỡ thông báo.

“Tôi là hạng A…”

Sau khi nghe tôi và Min Ah-rin giải thích, Kim Woo-jin vẫn không thể tin được tình huống hiện tại của mình.

“Cậu có một cuộc hẹn với trung tâm đo lường. Cậu sẽ biết chi tiết hơn về năng lực của mình khi làm kiểm tra.”

“Đây là trường hợp thay đổi cấp bậc đầu tiên của Hàn Quốc… Có lẽ giới truyền thông sẽ đổ xô đến.”

Thực sự thì, khả năng cao đó sẽ là một đám hỗn loạn chứ không phải một nhóm người đông đúc nữa. Cậu ấy đã tăng hai cấp từ hạng C lên A, không có chuyện việc này sẽ kết thúc chỉ bằng một vài bài báo thôi đâu.

“Dù sao, đó vẫn là điều đáng để ăn mừng. Xin chúc mừng, cậu Woo-jin.”

"Đúng thế. Bây giờ cậu là hạng A nên năng lực cũng sẽ thay đổi, vì vậy cậu có thể ngừng lo lắng về việc bị kẹt lại với những người vô dụng.”

Nghe tôi và Min Ah-rin mỗi người nói một câu, Kim Woo-jin cắn cắn môi và hơi cúi đầu xuống. Đó là biểu hiện thường thấy ở Kim Woo-jin mỗi khi cậu ấy xấu hổ.

"Ah! Chúng ta vẫn còn thời gian, sao cậu không thử vài thứ để xem cậu có năng lực như thế nào?”

Min Ah-rin vỗ tay và hào hứng đề nghị.

“Nếu cậu sử dụng năng lượng, khả năng của cậu sẽ được kích hoạt. Tôi tò mò lắm. Được không?"

Đồng ý với điều đó, tôi gật đầu. Có lẽ Kim Woo-jin cũng có chung suy nghĩ như vậy, với vẻ mặt ngượng nghịu, cậu ấy kích hoạt năng lượng.

"Hửm?"

Lúc này, có một thứ gì đó mờ ảo xuất hiện bên cạnh Kim Woo-jin. Như thể đang nhìn vào một màn hình có đường truyền kém, liếc sơ qua thì hình dạng chập chờn trước mắt trông khá giống với Kim Woo-jin.

“Kim Woo-jin, sử dụng nhiều năng lượng hơn đi.”

"…như thế này?"

Cậu ấy làm như tôi nói và hình dạng trở nên rõ ràng hơn. Min Ah-rin ngạc nhiên hét lên.

"Có hai cậu Woo-jin kìa!"

Một Kim Woo-jin khác, được tạo ra bằng khả năng của Kim Woo-jin, nhìn tôi một cách vô hồn. Kim Woo-jin hoang mang khi thấy bản sao của chính mình.

"C, cái gì?"

“Nó giống như một bản ngã khác của cậu? Hoặc là cậu có thể sao chép mọi thứ.”

Dù sao thì, phiên bản Kim Woo-jin được tạo ra trước mặt tôi trông khá thú vị. Tôi đến gần và xem xét kỹ hơn, nhưng tôi không thể thấy bất cứ điều gì khác với người thật. Ngay cả nốt ruồi dưới lông mày bên phải cũng vậy.

“Cậu phải thực hiện các phép đo thì mới biết thêm thông tin được. Nhưng nói chung thì điều này cũng không tệ đâu.”

Lúc tôi đang lắng nghe lời Min Ah-rin nói và nhìn Kim Woo-jin giả, tên này bỗng đỏ mặt và bí mật vòng tay qua ôm lấy eo tôi. Kim Woo-jin đã nhảy cẫng lên khi thấy bản sao làm vậy, đó thực sự là một điều khá mới mẻ với tên nhóc ấy vì bản bản thân cậu sẽ không bao giờ hành động như thế này.

"Thằng khốn đó đang làm cái gì vậy?"  :)))

Này.

Một cảm giác ngưỡng mộ thuần túy đan xen với sự giận dữ xuất hiện trong Kim Woo-jin, người đang chửi rủa thậm tệ một kẻ mang khuôn mặt giống mình là thằng khốn nạn. Không biết có phải do giật mình thật hay không, hàng giả vẫn không ngừng ôm chặt và dụi mặt vào vai tôi. Cậu ấy trông giống như một chú chó con.

"Tôi đoán họ trông giống nhau, nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược."

"Thật thú vị."

"Thằng điên kia. Bây giờ mi không định buông ra sao?”

Khác với tôi và Min Ah-rin đang vui vẻ, Kim Woo-jin gầm gừ về phía hàng giả với khuôn mặt chán ghét đến tột cùng. Lúc này, hàng giả kinh hãi nhích ra sau rồi lại rúc sâu hơn vào người tôi.  :)))

Chậc chậc. Tôi cảm thấy tiếc cho vẻ ngoài của cậu ấy, vì vậy tôi vỗ nhẹ vào lưng cậu và nói vài thứ.

“Đừng làm vậy. Có chuyện gì với cậu thế?”

"Gì?"

“Mặc dù khuôn mặt trông giống cậu Woo-jin, nhưng nhìn cậu ấy thật đáng thương…”

Vậy ra, đó là cách nó hoạt động. Tôi hỏi Kim Woo-jin trong khi ôm lấy bản sao.

“Hãy bình tĩnh và tìm ra năng lực của mình. Cậu có thể kết nối giác quan với bản sao không?”

"Giác quan?"

Kim Woo-jin do dự một lúc rồi cẩn thận gật đầu.

‘Ừm, điều đó không tốt lắm.’

Như thể đang nghĩ giống tôi, Min Ah-rin lo lắng nói.

"Nếu bản sao bị thương, liệu cậu Woo-jin có cảm thấy đau đớn giống thế không?"

“Sẽ rất tiện lợi nếu cậu có thể kiểm soát tốt chuyện này. Nếu không, chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải cẩn thận với những bản sao.”

Mọi kiểu năng lực đều có ưu và khuyết điểm. Hiện tại, ngay cả với khả năng điều khiển gió của Han Yi-gyeol, tính tiện ích của nó đã rất cao rồi, nhưng sức tấn công lại yếu hơn so với những năng lực hạng A khác.

"Chúng ta chưa biết chắc chắn, nhưng nếu cậu đang chia sẻ các giác quan của mình thì đừng nên sử dụng nó một cách bất cẩn."

"Ừm."

Kim Woo-jin nhìn hàng giả với ánh mắt phức tạp. Việc này sẽ còn xa lạ và khó xử trong thời gian tới. Đang suy nghĩ xem phải làm gì, tôi ra hiệu cho cậu ấy.

“Kim Woo-jin. Đến đây. Từ giờ đó là năng lực của cậu, vì thế hai người nên tìm hiểu nhau một chút.”

Điều đó có nghĩa là phải ôm hàng giả như cách tôi đã làm. Tuy nhiên, Kim Woo-jin tỏ ra kinh hãi và lùi lại phía sau.

"Không muốn."

Ngay khi Kim Woo-jin nói không, bản sao cũng nhướng mày và lắc đầu. Giờ thì họ lại hòa hợp với nhau đến kì lạ.

“Thật dễ thương, nhưng cậu Woo-jin này không biết nói. Cậu ấy không thể à?”

“Ừm, tôi nghĩ…”

Tôi nhìn xuống bản sao có đôi mắt vô hồn và nói những gì mình đã suy nghĩ từ nãy tới giờ.

“Tôi nên nói gì đây? Tôi không nghĩ trí thông minh của cậu ấy cao đến thế. Nó tương tự như một chú chó? Chỉ có sự thể hiện cảm xúc là rõ ràng hơn thôi.”

"Cái gì vậy, tôi cảm thấy tệ lắm đấy."

Sắc mặt của Kim Woo-jin tái đi. Ngay cả khi chán ghét bản sao của mình, chúng ta cũng không thích nghe rằng những người trông giống mình có trí thông minh thấp.

“Từ những gì tôi nghe được, người ta nói rằng kiểm soát bản sao thay thế là năng lực khó nhất trong giới này. Và vì đây cũng là lần đầu tiên của cậu Woo-jin nữa. Nếu thực hành thường xuyên thì chắc chúng ta có thể làm chủ nó nhỉ?”

"Hợp lý."

Rốt cuộc thì, bản sao hiện giờ không còn nghe lời chủ nhân nữa và tự hành động theo ý mình.

“Nhân tiện, nó cứ bám dính lấy cậu Yi-gyeol không rời ấy nhỉ. Tôi nghĩ có thể là do nó giống với chủ của mình.”

Trước những lời nói của Min Ah-rin, hàng giả nhìn thoáng qua ánh mắt của Kim Woo-jin rồi tiến đến gần tôi hơn. Đôi mắt của Kim Woo-jin càng trở nên hung dữ. Đây là sự thật.

"Đúng. Có lẽ…"

Chụt.

Đang nói dở, tôi ngừng lại vì cảm giác kỳ quái trên má. Một âm thanh dễ thương bỗng vang lên giữa căn phòng chứa đầy những lời bàn luận nghiêm túc.

Ngạc nhiên, tôi nhìn sang bên cạnh và thấy hàng giả đang nở nụ cười rạng rỡ với mình. Anh chàng này đã trao cho tôi một nụ hôn trên má, hành động mà chỉ những đứa trẻ mới làm.

“Thằng khốn điên khùng kia.”

Cùng lúc với tiếng kêu giận dữ của Kim Woo-jin, bản sao trong vòng tay tôi lập tức biến mất. Kim Woo-jin nhanh chóng cắt đứt dòng năng lượng. Bên trong vòng tay tôi trống rỗng, bao tiếc nuối ùa về.

“Tại sao cậu lại tức giận như vậy? Nó chỉ là một đứa trẻ thôi.”

"Đúng vậy. Cậu ấy dễ thương thế mà.”

“Cả hai… cả hai người đều mất trí rồi.”

Kim Woo-jin lấy hai tay che kín khuôn mặt đỏ bừng của mình. Cậu ấy dường như đang cảm thấy xấu hổ vì những gì mà hàng giả đã làm. Không biết sau bao lâu thì cậu ấy mới có thể kiểm soát được bản sao của mình nữa. 

“Đừng làm vậy, hãy suy nghĩ tích cực về nó. Đó là một kỹ năng khá tốt đấy.”

“Sao cậu không nhân cơ hội này thương lượng mức lương của mình với Hội trưởng? Cậu đã từ hạng C lên hạng A mà."

"Ồ. Tốt đấy."

Trong khi tôi đang chụm đầu cùng với Min Ah-rin để moi thêm một ít tiền từ Cheon Sa-yeon, có người gõ cửa phòng bệnh.  :)))

"Buổi sáng tốt lành."

Đó là Woo Seo-hyuk. Sau lời chào hỏi hết sức ngắn gọn, anh ấy đưa tập tài liệu mang đến cho Kim Woo-jin.

“Tôi sẽ đi cùng cậu đến trung tâm đo lường. Hãy đọc tài liệu trên đường đi.”

"Có phải Hội trưởng đã gửi nó cho anh không?"

"Đúng thế. Cậu phải rời đi trong vòng 10 phút để có mặt ở đó đúng giờ.”

Nếu đã vậy thì…

Không có nhiều việc phải làm nên chúng tôi quyết định rời đi ngay lập tức.

—-------------------------------------------

*Hihi sau một tuần thì lần này tôi đã trở lại cùng với một người nữa @AlexanderLux123 (Cú). Từ giờ hai chúng tôi sẽ đồng hành với nhau để dịch bộ này. Mong là mọi người sẽ thích thành quả của cả hai. Hân hoan hồ hởi chào mừng Cú.

Với chương này, Cú bày tỏ, nó giống như tập phim cung đấu giữa phi tần và chính cung để tranh giành ân sủng của hoàng đế Yi-gyeol. Và hiển nhiên là vị phi tần Woo-jin fake đã cao tay hơn :))) *

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia