ZingTruyen.Asia

(Web Novel/BL) I Don't Want This Reincarnation

Chương 59

chikan29

Bối rối trước những đòn tấn công bất ngờ, Park Geon-ho mỉm cười và mở miệng.

"Haha, vào cổng đâu phải chuyện đùa với trẻ con. Không phải sẽ rất tốt nếu mang theo những người đáng tin cậy sao?"

"Mặc dù đội trưởng Park Geon-ho cũng không đáng tin lắm. Nhưng tính cách dễ kích động của cậu ta mới là lý do khiến tôi lo lắng."

"Dễ kích động... Cậu đang nói năng quá thô lỗ rồi đấy. Nếu tôi thực sự như thế, chắc hẳn thư ký Woo Seo-hyuk đã không thể đứng yên như lúc này được."

"Tôi sẽ trả lại theo đúng nghĩa đen. Cảm ơn sự nhẫn nại đến tột cùng của tôi."

Cả Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk đều không chịu nhường bước trước, tôi liếc nhìn họ và lùi ra sau. Kim Woo-jin cũng đến gần tôi và tỏ vẻ mệt mỏi.

Tôi nghĩ rằng đó chỉ là một mối quan hệ có chút không thoải mái, nhưng thực sự rất khó để hòa hợp. Nó tồi tệ hơn tôi nghĩ.

"Dừng lại."

Với vẻ mặt ủ rũ, Cheon Sa-yeon lên tiếng sau một hồi yên lặng quan sát cuộc tranh cãi của Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk.

"Không có sự thay đổi nào trong đội hết. Anh nên biết mà không cần phải giải thích lý do tại sao tôi để hai người vào một cánh cổng mà bình thường chỉ cần một hạng S là đủ."

"Xìiiii..."

"Vâng."

Park Geon-ho tặc lưỡi như thể không hài lòng, và Woo Seo-hyuk lặng lẽ gật đầu. Tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng Cheon Sa-yeon lại chuyển sự chú ý sang tôi.

"Và Han Yi-gyeol."

"......?"

Gì. Tại sao lại là tôi.

"Hãy sẵn sàng vào cổng. Nó ở Khu vực N23."

"Thứ lỗi cho tôi?"

Cái quái gì đang diễn ra vậy? Tôi giật mình và nói với Cheon Sa-yeon.

"Tại sao đột nhiên tôi phải vào đó chứ? Tôi không đi!"

Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk đã có một cuộc giao chiến bằng mắt!

Liệu có buồn cười khi tôi xấu hổ hay không? Cheon Sa-yeon, người đã luôn có biểu hiện chản nản trong suốt thời gian qua, cong khóe mắt lên và cười rạng rỡ.

"Là ai đã gọi và bảo em đến thế?"

"Gì..."

"Đội trưởng Park Geon-ho cũng biết về số lượng đấy."

"Không."

"Nghĩ lại thì, có một bài báo nói rằng em rất thân thiết với Phó hội trưởng của Roheon."

"Điều đó..."

"Hội trưởng. Ngài ghen à?"

Park Geon-ho đã chen vào với một biểu cảm thú vị. Câm miệng! Tôi đẩy mạnh cẳng tay của Park Geon-ho ra và nói.

"Chuyện đó thì liên quan quái gì đến cánh cổng chứ?"

"Thế, em sẽ không đi sao?"

"Tất nhiên, tôi không...!"

Tôi định trả lời rằng 'Tôi sẽ không đi', nhưng đột nhiên một cảm giác đáng ngại chạy dọc tim tôi. Tôi từ từ nhìn vào khuôn mặt đang tươi cười của Cheon Sa-yeon.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên. Đôi mắt đen nhìn thẳng vào tôi. Anh ta đang kiểm tra câu trả lời mà tôi sẽ đưa ra.

Nếu kiên quyết từ chối, tôi nghĩ rằng mối quan hệ hợp tác của chúng tôi sẽ kết thúc.

"...đi. Tôi sẽ đi. Thế đã đủ chưa?"

Khi tôi nghiến răng hàm và mạnh miệng trả lời, Cheon Sa-yeon nở một nụ cười thoả mãn. Tên khốn kiếp đó.

"Tôi cũng sẽ đi, Hội trưởng."

Trong khi đang chửi rủa Cheon Sa-yeon, Kim Woo-jin đã lên tiếng sau lưng tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn lại.

"Hừm. Ở cổng cấp S sao? Cậu ổn chứ?"

"Vâng."

"Chà, vậy hãy chăm sóc nó."

"Đợi chút đã!"

Kim Woo-jin, cuối cùng tên khốn này đã phát điên rồi sao? Tôi vội vàng can thiệp.

"Chăm sóc nó là sao? Kim Woo-jin, hủy bỏ yêu cầu ngay."

"Không. Tôi cũng sẽ đi."

"Cậu ấy muốn đi."

Tôi xoa xoa vầng trán đang giật giật.

Có phải tôi là người duy nhất ở đây bình thường không? Kim Woo-jin, người nói rằng cậu ấy sẽ theo đến cổng cấp S với cơ thể hạng C, cũng là một vấn đề, nhưng Cheon Sa-yeon, người đã cho phép cậu ấy, có ý đồ hoàn toàn không lành mạnh.

"Chuyện gì xảy ra nếu cậu được phép làm điều đó chứ? Hiện giờ cổng đang không ổn định và nó có thể là một mớ hỗn độn."

"Hai người hạng S và Han Yi-gyeol cũng đi, chỉ có một người hạng C thôi."

"Nó không đơn giản như vậy."

"Han Yi-gyeol. Tôi muốn đi."

Tôi nhìn Kim Woo-jin đang lôi kéo cánh tay tôi. Kim Woo-jin run rẩy trước ánh nhìn lạnh lùng của tôi, nhưng cậu ấy vẫn nhất quyết phải đi.

"Hừm."

Bình tĩnh nhìn tôi, Cheon Sa-yeon vỗ tay để khơi gợi bầu không khí.

"Hãy bắt đầu với việc sắp xếp. Đầu tiên phải kể đến Kim Woo-jin. Tôi không phiền nếu cậu vào cổng nhưng trước hết phải được sự đồng ý của các thành viên trong đội đã."

"Ưgh... vâng."

"Han Yi-gyeol. Để được giải thích chi tiết về cánh cổng, hãy lắng nghe từ đội trưởng Park Geon-ho và vào tâm thế sẵn sàng. Vì cánh cổng này cũng có thể bất thường."

"...Tôi hiểu."

"Sẽ tốt hơn nếu đội trưởng Park Geon-ho và thư ký Woo Seo-hyuk giữ thái độ ôn hoà khi tham gia cùng những người khác."

"Tất nhiên rồi."

"Vâng."

"Tốt. Giờ thì ra ngoài đi."

Cheon Sa-yeon nở một nụ cười và đá chúng tôi ra ngoài.

Tôi bước ra khỏi hành lang và thở dài, tôi lên tiếng gọi tác nhân đã gây ra mọi rắc rối.

"Đội trưởng Park Geon-ho..."

"Haha. Đây là cách nó diễn ra."

Park Geon-ho lúng túng cười, liệu anh ta có thấy hối lỗi không.

"Tôi sẽ đi đến cổng. Nhưng sau này anh phải nghe theo yêu cầu của tôi."

"Được rồi, được rồi. Tôi sẽ cho cậu bất cứ thứ gì mà."

Park Geon-ho đã giơ hai tay lên đầu hàng. Woo Seo-hyuk đẩy Park Geon-ho ra và đưa tài liệu đến. :)))

"Đây là tài liệu của cánh cổng ở Khu vực N23. Tôi đã đọc hết rồi, nên sẽ tốt hơn nếu cậu Han Yi-gyeol tiếp nhận nó."

"Ah. Cảm ơn anh."

"Không có gì. Tôi sẽ gặp cậu khi chúng ta đi đến cổng. Gặp lại sau."

Chắc là không muốn đứng ở đây thêm một phút giây nào nữa, Woo Seo-hyuk nhanh chóng quay lưng bước đi.

"... Anh cũng đến đó phải không?"

"Chúng ta đã quen biết khá lâu rồi, có thể ăn tối cùng nhau không?"

"Bữa tối lúc ba giờ là gì?"

"Vậy ăn trưa?"

"Tôi từ chối."

Bỏ lại Park Geon-ho đang buồn bã ra mặt, tôi trở về căn phòng trên tầng hai mươi ba. Ngay sau khi tôi đóng cửa và chỉ còn lại tôi với Kim Woo-jin, tôi nói ra những lời đã nín nhịn.

"Cậu biết những gì tôi sẽ nói, phải không?"

"Tôi..."

Kim Woo-jin mở miệng với vẻ mặt chán nản trước ánh mắt kiên quyết của tôi.

"Tôi muốn đi. Tất nhiên, tôi biết nó không giúp ích gì..."

"Ai nói nó không giúp ích gì? Tôi phản đối vì nó nguy hiểm."

"Tôi sẽ chỉ ở cạnh anh thôi. Như Hội trưởng đã nói, đó là một đội an toàn, vì vậy sẽ không có vấn đề gì lớn cả."

"Ngay cả khi cánh cổng bình thường, cậu cũng không nên làm vậy. Tôi biết là nguy hiểm, nhưng tại sao cậu lại đi theo tôi?"

Thật khó chịu khi nhìn thấy Kim Woo-jin gặp khó khăn để hiểu điều đó. Nếu một con quái vật cấp S+ xuất hiện, sẽ có giới hạn khi bảo vệ cậu ấy.

"Có phải cấp S trông rất nực cười chỉ vì cậu đã đến một cánh cổng cấp SS không? Cậu sẽ ở cạnh tôi? Ngay cả khi cậu vào đó, làm sao tôi có thể luôn bảo vệ cậu được. Cậu không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra nếu lũ quái vật đến đâu."

"......"

"Tôi sẽ không đồng ý nên nếu cậu muốn đi thì cứ làm theo những gì mình muốn ấy. Thay vào đó, tôi sẽ không quan tâm đến việc cậu có gặp nguy hiểm hay không. Được chứ?"

Kim Woo-jin cắn cắn môi. Có vẻ những lời nói của tôi gây khó chịu vô cùng. Tôi nghĩ như vậy là hơi quá, nhưng tôi quay đi mà không xin lỗi tiếng nào.

Kim Woo-jin bày ra khuôn mặt ủ rũ nhất mà tôi từng thấy rồi nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cố tình giữ vẻ mặt thờ ơ và chờ đợi câu trả lời rằng cậu ấy sẽ không đi, nhưng cuối cùng Kim Woo-jin vẫn không bỏ cuộc.

'Cậu sẽ vào cổng để đối đầu với tôi sao?'

Thật khó hiểu khi Kim Woo-jin cứ lao đầu vào một nơi nguy hiểm. Tôi cố gắng nuốt một tiếng thở dài nghẹn ứ ở cổ họng.

'... vẫn thế thôi, cậu ấy không thể.'

Nếu cậu đã chấp nhận nó với một trái tim nhạy cảm, có thể thực sự chịu tổn thương nghiêm trọng. Hoặc giả là tình hình không thuận lợi và chữa trị bị chậm trễ, tính mạng của cậu sẽ gặp nguy hiểm hoặc tàn phế suốt đời.

Không thể để điều đó xảy ra được. Tôi đã hạ quyết tâm.

---------------------------------------------

"Bầu không khí hơi tệ nhỉ."

Đến chơi sau giờ làm việc, Min Ah-rin nhìn thấy Kim Woo-jin đang chán nản và nói với tôi.

"Không chỉ cậu Woo-jin mà cả cậu Yi-gyeol cũng vậy. Có chuyện gì xảy ra thế? "

"Đó là..."

Tôi cười ngượng nghịu và giải thích những gì đã diễn ra trong ngày. Min Ah-rin lắng nghe một cách thích thú, rồi nghiêng đầu trước sự bướng bỉnh của cậu ấy.

"Tại sao? Tôi nghĩ sẽ ổn nếu các cậu đi cùng nhau."

"Tại sao cô lại nói vậy, cô Min Ah-rin?"

"Ah. Không có vấn đề gì với cánh cổng cấp SS cả. Cậu Woo-jin giỏi phán đoán tình huống và di chuyển nhanh. Bên cạnh đó, thật tiện lợi vì cậu ấy đã giúp chữa trị vết thương cho các thành viên trong đội."

"Nhưng nó vẫn nguy hiểm."

"Đối với những người chữa trị và đo lường không có khả năng chiến đấu cũng vậy."

"Ừm."

Tôi cau mày và bình tĩnh suy xét lời nói của cô ấy. Chắc chắn...

"Đúng vậy."

"Tôi nghe nói rằng đội trưởng Park Geon-ho và thư ký Woo Seo-hyuk cũng tham gia. Vậy cậu sẽ hoàn thành nó dễ dàng hơn bất cứ hạng B nào khác."

Là thế sao? Sau khi nhìn Kim Woo-jin vẫn cứng đầu và kiên trì với quyết định của mình, cũng như nghe Min Ah-rin giải thích, trái tim bị bóp nghẹt của tôi bắt đầu dao động.

Khi tôi nghĩ về điều đó, Min Ah-rin hơi hạ giọng và mở miệng.

"Và... Xin hãy hiểu cho cảm xúc của cậu Woo-jin. Mỗi khi cậu Yi-gyeol chọn những cánh cổng nguy hiểm và bước ra với những vết thương khắp cơ thể, chắc hẳn cậu ấy đã phải cô đơn chờ đợi một mình đến nhường nào."

"Ah..."

Nghe những lời đó, tôi bỗng thấy thật tệ cho Kim Woo-jin, người chỉ có mỗi tôi là bạn. Có phải như vậy không... Tôi đoán mình đã thiếu tinh tế.

"Nếu cậu lo lắng như vậy, tôi có nên đi cùng không? Dù sao thì, tôi phải lên lịch trình về cổng vào ngày mai, nhưng tôi vẫn đang suy nghĩ vì không có địa điểm cụ thể mà tôi muốn đến."

"Đó là cấp S đấy, cô có ổn không đấy?"

"Như tôi đã nói trước đây, có hai hạng S và cậu Yi-gyeol, vậy thì tôi còn phải lo lắng điều gì nữa?"

"Sẽ thật tuyệt nếu cô Min Ah-rin cùng đi."

"Tốt. Vậy là vấn đề của cậu Woo-jin đã được giải quyết, phải không?"

"Vâng?"

"Cậu Woo-jin!"

"C-Cô Min Ah-rin?"

Min Ah-rin đã chạy đến chỗ Kim Woo-jin trước khi tôi ngăn cô ấy lại, và nói với một nụ cười rạng rỡ.

"Cậu Yi-gyeol đã cho phép chúng ta vào cổng rồi! Tốt cho cậu đấy."

"Th-Thật sao? Anh cho phép tôi rồi à?"

"......"

Kim Woo-jin nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh.

Tôi sẽ nghĩ về nó nhiều hơn một chút, không thể làm khác được mà... Tôi thở dài và yêu cầu Kim Woo-jin vài thứ.

"Đừng bao giờ rời xa khỏi tôi."

"Ừm ừm!"

"Khi tôi phải chiến đấu, nếu không có vấn đề gì khác, cậu sẽ di chuyển với đội chữa trị."

"Tôi sẽ làm thế."

"......"

"Tôi có thể đi chứ?"

Bây giờ tôi không thể nói không được.

"... Cậu không cần phải có sự cho phép của tôi. Nhưng đúng là nguy hiểm nên chỉ cần giữ lời là được."

"Được mà. Đừng lo lắng."

Kim Woo-jin vẫn luôn khô héo cho đến tận giờ, đã sống lại ngay lập tức. Min Ah-rin lên tiếng khi nhìn thấy Kim Woo-jin có vẻ rất hạnh phúc.

"Mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa rồi, vậy hãy gọi món gì đó ngon ngon để ăn đi! Gà hoặc pizza!"

Nó không thành vấn đề vì vẫn đang trước bữa tối. Tôi gật đầu và trả lời.

"Nếu cô định gọi món, chúng ta hãy ăn cả hai, được chứ."

"Tôi sẽ đặt."

Kim Woo-jin bắt đầu gọi.

"Nếu cậu định gọi cả gà và pizza thì tôi thích nơi này nè."

"Gói B?"

"Đúng, đúng. Gói B cộng thêm than cốc... "

Tôi thở dài khi thấy Kim Woo-jin và Min Ah-rin thì thầm với nhau. Như Min Ah-rin đã nói, tôi cũng hy vọng không có vấn đề gì xảy ra.

----------------------------------------------

*Tôi cứ thấy Geon-ho và Seo-hyuk hề hề kiểu gì ấy, cái đoạn Seo-hyuk đẩy Geon-ho ra và đưa tài liệu cho Yi-gyeol, tưởng tượng cũng thấy hài. Kiểu nói với đứa mình ghét là tránh ra, đừng có chắn đường*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia