ZingTruyen.Info

(Web Novel/BL) I Don't Want This Reincarnation

Chương 56

chikan29

Xuyên qua bóng tối âm u, có thể thấy được những tia sáng chói lòa tỏa ra từ phía lối thoát.

Khi chúng tôi đi ra ngoài đó, lỗ đen trong căn phòng thứ mười bốn, nơi Ha Tae-heon rơi xuống lần đầu tiên, lộ ra dưới chân anh ấy. Trước mặt tôi là các thành viên của hội, tất cả đều có biểu hiện kinh ngạc.

"P-Phó hội trưởng!"

"Ôi chúa ơi! Cả hai người đều ổn chứ?"

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Nhìn các thành viên đang lao đến, sự căng thẳng trong tôi được giải tỏa. Đó là lúc...

Kugugung!

"Ồ!"

"Cánh cửa..."

Khi cánh cửa đóng chặt được mở ra, các thành viên trong hội bước đến với vẻ mặt hoang mang. Họ lần lượt nhìn vào cánh cửa cùng Ha Tae-heon. Thấy vậy, Ha Tae-heon thở dài.

"Giờ hãy ra ngoài và nói chuyện."

Sau khi rời khỏi phòng và di chuyển, đội hai đã tiến tới và chào đón chúng tôi. Thời gian trôi qua rất lâu nhưng không thấy chúng tôi quay lại, nên họ đã chờ đợi sau khi xử lý hết các phòng khác.

Ha Tae-heon mở lời với các thành viên khi họ nhìn anh với ánh mắt bối rối.

"Chúng tôi tình cờ gặp một con quái vật cấp S+ ở một nơi khá xa."

Có quá nhiều người chứng kiến, vì vậy tốt hơn là nói sự thật thay vì phớt lờ nó.

Hơn hết, sau khi tôi và Ha Tae-heon biến mất, đúng ra là phải kể lại toàn bộ sự việc cho đội đầu tiên, những người chắc hẳn đã vô cùng kinh hãi vì bị nhốt trong căn phòng thứ mười bốn suốt ba tiếng đồng hồ.

Sau khi nghe lời giải thích được sắp xếp có trật tự, các thành viên biểu hiện rằng họ đã hiểu.

"Vậy đó là lý do tại sao Phó hội trưởng và cậu Han Yi-gyeol..."

Khi một trong những thành viên của hội lẩm bẩm nói, tôi mỉm cười ngượng nghịu và chạm vào mặt mình. Tôi muộn màng nghĩ về việc mình trông như thế nào sau khi lăn lộn và chiến đấu một hồi.

Ha Tae-heon dường như không có chút khác biệt nào ngoài những vết máu trên mặt.

"Không gian đã bị bóp méo do sự bất thường ở cánh cổng, vì vậy tôi đoán rằng chúng tôi đã gặp phải một con quái vật chưa được tìm thấy."

Nghe Ha Tae-heon giải thích, tôi quay lại nhìn. Bức tượng nữ thần vẫn sừng sững giữa sảnh với tư thế như cũ. Tượng nữ thần trong không gian xoắn và tượng nữ thần lúc này.

'Rõ ràng, tôi đã nghe thấy âm thanh di chuyển của bức tượng nữ thần ngay cả ở trong hội trường. Nếu vậy, bức tượng nữ thần này cũng có thể trở thành một con quái vật sao?'

Hoa văn mà Ha Tae-heon phát hiện ra trong không gian xoắn cũng rất đáng ngờ. Nếu thực sự có một vật phẩm ẩn dưới nó, chúng tôi có thể mong đợi vào một thứ có xếp hạng khá cao.

'Không hơn, không kém, tôi chỉ ước nó có thể là một cấp S. Đã có một chiếc áo khoác cấp SS để phòng thủ, vì vậy nó nên là một vật phẩm hệ tấn công.'

Cảm giác khá tuyệt khi tưởng tượng cảnh Ha Tae-heon chiến đấu với vũ khí cấp S.

Tôi đang đứng một mình giữa những thành viên nghiêm túc của hội Roheon, một người trong số họ liếc nhìn tôi và hỏi một câu.

"Nhân tiện, Phó hội trưởng. Quan hệ của anh với cậu Han Yi-gyeol là gì thế?"

"......"

Lạy chúa.

Chỉ lúc này thì tôi mới nhớ ra mình đã làm gì khi Ha Tae-heon ngã xuống. Tôi gọi tên anh ấy và nhảy xuống cứu anh. Đó chắc chắn không phải điều tôi sẽ làm với một ai đó tôi mới gặp lần đầu.

Tôi nên làm gì đây? Viện cớ gì bây giờ? Tôi nhìn Ha Tae-heon với vẻ mặt bối rối. Sẽ rất khả nghi nếu tôi bước lên phía trước và nói rằng chúng tôi không có quan hệ gì hết.

Ha Tae-heon bình tĩnh nhìn những khuôn mặt tò mò xung quanh anh rồi từ từ mở miệng.

"Han Yi-gyeol và tôi." :)))

Ngay lúc đó, tôi đã chạm mắt với Ha Tae-heon. Tôi âm thầm cổ vũ cho anh ấy với một ánh nhìn mong đợi.

'Anh phải trả lời cho tốt đấy, Ha Tae-heon.'

Anh ấy có thể vượt qua tình huống này một cách khéo léo. Bởi vì anh luôn chuẩn bị cho những tình huống khác nhau. Anh làm được mà, Ha Tae-heon. Tôi tin vào anh. :)))

"Chúng tôi đã biết nhau trong một thời gian dài."

"Gì?"

Ngạc nhiên trước câu trả lời đó, tôi hỏi lại.

Ha Tae-heon chỉ vào tôi và nói thêm.

"Chúng tôi đã biết nhau từ trước khi tôi thức tỉnh."

"......"

"Chúng tôi vẫn giữ một mối quan hệ tốt đẹp."

Anh điên à?

Các thành viên trong hội đều hào hứng và bàn tán xôn xao như thể họ thậm chí không hề nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi.

"Không có gì phải thắc mắc cả. Bầu không khí giữa hai người đã rất kỳ lạ rồi."

"Trước cả khi anh ấy thức tỉnh!"

"Không phải cậu Han Yi-gyeol nói rằng mình cũng thân thiết với Chủ hội Requiem sao?" :)))

"Cậu ấy không phải là một người bình thường."

Những lời đánh giá về tôi bắt đầu lạc trôi theo một hướng không thể cứu vãn. Tôi gượng cười và dùng cùi chỏ thúc vào hông Ha Tae-heon.

Ha Tae-heon liếc nhìn tôi và chậm rãi nói.

"... Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ chỉ phức tạp hơn nếu tôi tiết lộ điều đó, vì vậy trước tiên tôi đề nghị Han Yi-gyeol hành động như thể chúng tôi đang gặp nhau lần đầu tiên. Cậu ấy chỉ làm theo những gì tôi nói, vì vậy xin đừng nói những điều vô nghĩa."

"Ha. Haha."

Cách các thành viên trong hội nhìn tôi đã thay đổi so với trước. Tôi muốn khóc.

'... Tôi sắp phát điên mất.'

----------------------------------------------

Sau một hồi náo loạn như vậy, chúng tôi lập tức rời khỏi cổng. Ngay khi Ha Tae-heon bước ra, các phóng viên đang đợi bên ngoài lao đến và xô đẩy mic của họ về phía chúng tôi.

Rất tiếc, các vệ sĩ đã tạo thành khoảng trống, nhưng khu vực xung quanh nhanh chóng trở thành một đống hỗn loạn với các phóng viên và người xem đang khao khát có được một bức ảnh hoặc một cuộc phỏng vấn.

Giữa lúc đang định trốn thoát, tôi đã bị Kim Soo-hwan bắt được.

"Cậu Yi-gyeol..."

Kim Soo-hwan gọi tôi với vẻ mặt buồn bã. Một giọng nói đầy hối hận đâm thẳng vào lương tâm của tôi.

"Tôi không thể tin rằng cậu Yi-gyeol lại thân thiết với Phó hội trưởng..."

"Tôi, cái đó... anh Kim Soo-hwan, tôi...."

"Thật xấu hổ khi tôi đã giả vờ rằng mình biết mọi thứ trước mặt cậu Yi-gyeol như vậy."

"Không. Tôi đã không thể nói trước với anh..."

"Không sao đâu. Nghe nói Phó hội trưởng đã yêu cầu như vậy. Cậu không thể làm khác được."

Kim Soo-hwan mỉm cười với một khuôn mặt thực sự bình thường và nhún vai. Có vẻ như anh ấy chỉ giả vờ thất vọng và đùa với tôi.

"Hơn thế nữa, hãy cho tôi số của cậu. Tôi sẽ gửi cho cậu một lời mời sau. À, cậu vẫn muốn tham gia fancafe chứ?"

"Tất nhiên rồi."

Cảm ơn Chúa. Tôi thấy nhẹ nhõm hơn và thêm số của mình vào điện thoại của Kim Soo-hwan.

"Lần tới chúng ta gặp lại, hãy là một fanboy của Phó hội trưởng!"

"Haha, được rồi..."

Tôi không biết làm thế nào để trở thành một người hâm mộ, nhưng tôi đã gật đầu. Tôi kiểm tra phía Ha Tae-heon, người bị vây quanh bởi các phóng viên và trả lời phỏng vấn với khuôn mặt vô cảm. Lúc này chính là thời cơ trốn thoát duy nhất.

"Anh Kim Soo-hwan, tôi phải đi đây."

"Hả? Cậu đi bây giờ á? Tại sao? Chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc tối! Đừng đi, hãy ở lại tham gia cùng mọi người."

"Không, tôi có việc gấp. Lần sau tôi sẽ đi."

"Vậy thì cậu nên nói với Phó hội trưởng..."

"Không. Anh ấy sẽ hiểu thôi."

Tôi thẳng thừng từ chối và rời khỏi Khu D17 như thể đang chạy trốn.

----------------------------------------------

Tạch tạch. Tiếng gõ bàn phím tràn ngập căn phòng.

Một số màn hình lớn chiếu sáng rực trong căn phòng thiếu ánh sáng. Người đàn ông nhỏ bé ngồi trước những màn hình lớn đang ngâm nga hát và không ngừng di chuyển những ngón tay.

Click. Kkiik-

Cánh cửa sắt dày cộp mở ra và có người bước vào. Vừa bước vào phòng, người đàn ông mặc áo vận động viên màu đen và đội mũ lưỡi trai cụp xuống đã đá mạnh vào một phần máy móc lớn gần đó.

Bang!

"Ah chết tiệt, cậu làm tôi sợ đấy. Cái gì thế?"

Không hề biết là có người bước vào, người đàn ông vẫn đang mải mê hát theo lời nhạc phát ra từ chiếc tai nghe. Bỗng giật mình vì tiếng động bất ngờ, anh ta xoay ghế và ngoảnh lại. Mặc chiếc mũ trùm đầu màu xám với mái tóc xù cùng cặp kính gọng sừng lớn, anh ta nghiêng đầu khi nhìn thấy vị khách mới tới.

"Cậu là ai? Không ai có thể vào đây..."

"Là tôi."

Cho dù là lần đầu tiên nhìn thấy mặt, nhưng giọng nói của cậu rất quen thuộc. Bên cạnh đó, diện mạo mờ ảo này... Người đàn ông suy nghĩ gì đó, anh ta đảo mắt rồi lập tức kêu lên với vẻ mặt thân thiện.

"Kim Woo-jin! Kim Woo-jin, phải không?"

"Ừm."

Cậu bỏ mũ và tắt năng lực đi, để lộ ra mái tóc đỏ của mình. Người đàn ông bật dậy khỏi chỗ ngồi và từ từ tiến lại gần cậu.

"Gì đây ~ Thực sự đã rất lâu rồi đấy. Bao lâu nhỉ?"

"Tôi không biết."

Kim Woo-jin lạnh lùng đáp lại và đánh vào người đang khoác tay mình. Trước thái độ đó, người đàn ông cười toe toét.

"Vẫn vậy. Thế, cậu đến đây để gặp tôi à?"

Dù đúng là thật thì nhìn thấy nụ cười trêu chọc trên mặt anh ta, cậu cũng không muốn thừa nhận. Kim Woo-jin cau mày rồi sải bước về phía trước và ngồi xuống chiếc ghế mà người đàn ông vừa ngồi.

"Hyde."

"Hửm?"

"Có vài thứ tôi cần anh tìm hiểu."

"Woah."

Trước những lời đó, người đàn ông tên Hyde hất tóc mái lên với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Chuyện gì đã xảy ra thế? Trước tới giờ cậu còn chẳng thèm nhìn vào tôi mà."

"Bởi vì tôi không cần."

"Giờ nó có cần thiết không?"

Hyde, người đang kéo một chiếc ghế mới từ trong góc ra, ngồi xuống đối diện với Kim Woo-jin.

"Có."

"Gì? Nói cho tôi đi. Vì tôi lấy quá đắt nên không hề nhận bất cứ yêu cầu nào từ bên ngoài hết."

Anh ta khẽ ậm ừ, lục trong túi áo khoác và lấy ra hai cây kẹo mút. Hương chanh và hương dâu. Sau một hồi suy nghĩ, Hyde đưa hương dâu cho Kim Woo-jin. Kim Woo-jin cáu kỉnh nói.

"Vứt nó đi."

"Tại sao chứ? Ngon mà."

"Lấy nó đi."

Thật nhạy cảm. Hyde lại cho hương dâu vào túi và nhét cây kẹo vị chanh vào miệng. Hyde, người vừa lăn kẹo vừa lải nhải, lập tức mở miệng.

"Nếu cậu đến đây, nó sẽ không phải điều bình thường."

"Mấy ngày nay rất ồn ào do vấn đề về cổng. Anh có biết cái gì về nó không?"

"Chắc chắn rồi nhưng... sao đột nhiên lại nói về cổng vậy? Nghe nói cậu đã gia nhập công hội, họ yêu cầu cậu tìm hiểu à?"

Kim Woo-jin im lặng không trả lời. Hyde nheo mắt lại và gõ vào đầu gối.

"Không... Nếu đó là Requiem, họ chắc chắn sẽ không yêu cầu cậu làm thế."

Cảm thấy có điều gì đó thú vị, đôi mắt của Hyde lấp lánh đầy thích thú.

"Đó là ai? Người nào đã yêu cầu cậu đến chỗ tôi lần đầu tiên sau nhiều năm và đưa ra một yêu cầu như vậy?"

"Anh không cần biết."

"Uwah."

Với vẻ mặt khó chịu, Kim Woo-jin đá vào ghế của Hyde không thương tiếc. Bánh xe của chiếc ghế bị trượt đi và Hyde vật lộn một lúc.

"Chết tiệt! Tôi có thể giúp đỡ, nhưng cậu lại chỉ nói với tôi có bấy nhiêu đó thôi!"

"Tôi biết anh sẽ tìm kiếm nhiều hơn những gì tôi muốn. Vậy tại sao tôi phải nói chứ?"

"Đó là lý do tại sao nó rất thú vị!"

"Mẹ kiếp, đây là lý do tôi không muốn đến đây..."

Kim Woo-jin nhìn chằm chằm vào Hyde một cách gay gắt, dường như nhận ra điều gì đó, cậu nhếch khóe môi lên.

"Không không. Này. Tôi sẽ cho anh biết, vậy anh sẽ kiểm tra nó trước chứ?"

"Thật không? Tất nhiên là nó ổn với tôi. Chuyện gì thế?"

"Trước hết, hãy thu thập thông tin về tiến độ hiện tại của cổng. Bao gồm cả những cánh cổng nơi các điểm dị thường được tìm thấy. Tôi sẽ yêu cầu nó khi tôi cần."

"Điều đó thật dễ dàng."

"Và..."

Kim Woo-jin nói với một giọng nhẹ nhàng khác hẳn trước đây.

"Có một người sử dụng năng lực tên là Han Yi-gyeol. Hãy tìm hiểu về anh ấy."

"Han Yi-gyeol?"

"Nếu tìm kiếm nó, anh sẽ thấy điều gì đó về em gái của anh ấy... Phần đó chi tiết hơn."

"Han Yi-gyeol. Han Yi-gyeol..."

Anh đã nghe thấy cái tên đó ở đâu nhỉ? Gãi gãi đầu, Hyde lập tức hồi tưởng.

"Tôi nhớ rồi. Lính đánh thuê hạng A đó, phải không? Anh ấy nói rằng mình thân thiết với Chủ hội Requiem."

"Không thân thiết."

"Không phải mọi người đều nói như vậy sao?"

"Họ không thân thiết."

Kim Woo-jin lắc đầu với khuôn mặt cứng đờ. Có chuyện gì với cậu vậy?

"Chà, tôi không quan tâm điều đó... Tôi chỉ cần điều tra tất cả về Han Yi-gyeol thôi, phải không?"

"Điều tra... này. Sao anh lại nói như vậy?"

"Vậy thì ý cậu là gì khi nói rằng cậu muốn thông tin của anh ấy?"

"Chỉ là, anh biết đấy, tôi cảm thấy mình phải biết chút thông tin về ai đó..."

"Cái thứ nhảm nhí gì vậy...?"

Hyde bày tỏ sự khó hiểu. 'Kim Woo-jin, tên khốn này, tôi nghĩ rằng cậu đã đánh mất tỉnh táo trong lúc tôi không nhìn thấy cậu.'

"Ah chết tiệt, dù sao đi nữa...! Tìm ra nó. Triệt để. Anh hiểu không?"

"Được rồi. Đừng lo lắng."

Kim Woo-jin thở dài trước câu trả lời cợt nhả và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Cậu đi rồi à? Lâu rồi tôi chưa gặp cậu, tại sao chúng ta không đi chơi với nhau nhỉ?"

"Chúng ta sẽ làm gì ở một nơi như thế này chứ? Tôi đi đây."

Kim Woo-jin rời đi mà không hề ngoảnh lại. Clink, bang! Khi cánh cửa sắt đóng lại với một tiếng động lớn, Hyde đang ngồi trên ghế, xoay người lại rồi tặc lưỡi.

"Vẫn nóng nảy như vậy."

Ngay cả sau vài năm, không có gì thay đổi hết. Trong khi càu nhàu, anh nhớ lại nội dung yêu cầu của Kim Woo-jin.

"Han Yi-gyeol."

Click. Khi anh tìm kiếm cái tên đó trên chương trình, một số cửa sổ hiện lên.

Nhìn vào nó, Hyde cười toe toét.

----------------------------------------------

*Hừm, gặp nhau trước cả khi thức tỉnh cơ đấy, Tae-heon anh hảo lắm. Thức tỉnh là một dấu mốc quan trọng, và anh đặt Yi-gyeol trước cả cái mốc quan trọng ấy, chậc chậc... Lươn*

*Woo-jin cậu ấy... Thôi để mọi người chờ đợi ngày đó đến vậy*

*Có một điều khá ba chấm là rõ ràng Sa-yeon đã nói rằng mình thân thiết với Yi-gyeol, qua lời thiên hạ thì lại thành Yi-gyeol nói như vậy... Thương anh*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info