ZingTruyen.Info

(Web Novel/BL) I Don't Want This Reincarnation

Chương 47

chikan29

"Còn cánh cổng thì sao?"

Cuối cùng, tôi đã từ bỏ vấn đề về thẻ và đưa ra một chủ đề khác. Tôi không biết mọi thứ đã diễn ra như thế nào trong lúc tôi đang phải chịu đựng những cơn đau.

[Sẽ tốt hơn nếu nói về điều đó sau.]

"Gì chứ? Tại sao?"

[Hãy gặp mặt trực tiếp. Tôi sẽ trở lại sau hai ngày, vì vậy em nên nghỉ ngơi cho đến khi đó.]

Trở lại? Tôi vô thức hỏi, "Anh đang ở đâu?"

Cheon Sa-yeon đáp lại như thể đang rất vui vẻ, [Em có vẻ tò mò về nhiều thứ về tôi nhỉ? Tôi cảm động lắm đấy.]

"Đừng có nói vớ vẩn nữa."

[Haha.]

Có thể nghe thấy một giọng nói không phải của Cheon Sa-yeon qua điện thoại. Lúc đầu, có vẻ như nó là người phục vụ.

[Bây giờ tôi phải cúp máy đây. Nếu em muốn gặp tôi trong lúc ấy, hãy cố gắng chịu đựng nhé.]

Tên khốn điên.

Tôi kết thúc cuộc gọi ngay lập tức trong sự chán ghét đang dâng lên.

'Đợi đã. Tôi chưa nghe về việc anh ta đang ở đâu mà.'

Không có gì được giải quyết cả. Tôi thở dài.

Lạch cạch...

“Chúng tôi đã trở lại… cậu Yi-gyeol, có chuyện gì vậy?”

"Không."

Min Ah-rin và Kim Woojin đã ra ngoài mua cà phê, trở về rất đúng lúc. Khi tôi được Kim Woo-jin đưa cà phê cho, tôi nói, "Hôm nay, tôi sẽ rời phòng bệnh và trở lại tầng hai mươi ba."

"Cậu có ổn không? Tại sao cậu không nằm thêm một ngày nữa hoặc lâu hơn?”

“Tôi không thể ngồi yên một chỗ mãi được.”

Tôi đã ổn hơn rồi, vì vậy không cần thiết phải ở lại đây nữa. Min Ah-rin nhìn xung quanh như đang suy ngẫm về lời nói của tôi trong giây lát, rồi gật đầu.

"Tốt rồi. Vì kỳ nghỉ của tôi đã kết thúc, tôi có thể chữa trị kịp thời nếu có gì đó không ổn với cậu Yi-gyeol.”

“Không cần thiết đâu…”

"Nếu không thì tôi sẽ lo lắng lắm đấy."

Min Ah-rin lấy điện thoại di động ra khỏi tay tôi. Cô ấy chạm vào màn hình với tốc độ mà tôi thậm chí còn không thể theo kịp, rồi ngay lập tức trả lại nó.

“Tôi đã lưu số của mình vào rồi. Cậu có biết việc xin số của người chữa trị khó thế nào không?”

"Haha, đúng vậy."

"Nếu có bất cứ điều gì xảy ra, vui lòng gọi cho tôi."

Min Ah-rin mở to mắt và nói như thể đang mắng tôi, nhưng cô ấy không đáng sợ và chỉ trông dễ thương thôi. Tôi lúng túng mỉm cười và nhìn vào chiếc điện thoại có số của Min Ah-rin đã được lưu. Vì lý do nào đó, dường như ngày càng nhiều số được lưu hơn.

Khi tôi rời phòng bệnh với hành lý của mình, Min Ah-rin đề nghị đi xem một bộ phim, nhưng cô ấy đã nhận được cuộc gọi trước khi tôi kịp từ chối. Theo những gì tôi nghe được, có vẻ như có người bị thương đi ra từ cánh cổng vừa mới được dọn dẹp.

“Lần sau, chắc chắn rồi! Hãy đi chơi cùng nhau nhé." Min Ah-rin rời đi với khuôn mặt buồn bã.

----------------------------------------------

Tôi trở lại căn phòng trên tầng hai mươi ba với Kim Woo-jin.

Tôi cởi chiếc áo sơ mi trong phòng bệnh và mặc vào một chiếc áo phông trắng cùng chiếc áo gió màu xanh nước biển đậm.

Khi tôi thay quần áo, Kim Woo-jin hỏi với một giọng điệu đầy khó hiểu, “Gì thế? Anh định ra ngoài à?”

"Tôi cần phải đến một nơi."

"Tôi cũng sẽ đi."

Tại sao không. Tôi suy nghĩ một lúc và trả lời 'Được'. Khuôn mặt Kim Woo-jin, người nhìn tôi với ánh mắt chẳng có chút kỳ vọng nào vì tôi luôn từ chối cậu ấy, bừng sáng lên.

"Anh muốn đi đâu?"

Sau khi tìm kiếm điểm đến trên điện thoại di động, tôi cùng Kim Woo-jin ra khỏi tòa nhà của hội. Vào lúc đó, tôi bắt một chiếc taxi chạy ngang qua rồi trả lời câu hỏi của cậu ấy trong khi bước lên xe, "Khu G21."

----------------------------------------------

Khi ra khỏi taxi, tôi cau mày nhìn đám đông đang tụ tập lại gần vạch kiểm soát. Tôi không thể thấy bất cứ thứ gì trong tình cảnh này được.

“Kim Woo-jin. Lại gần đây."

"Hả?"

Kim Woo-jin đến gần hơn. Tôi ôm eo cậu ấy bằng một tay và kích hoạt khả năng của mình. Cơ thể Kim Woo-jin lập tức cứng đờ.

“Này, đừng chỉ ở yên mà hãy giữ lấy eo tôi. Tư thế của cậu rất…”

“……”

"Kim Woo-jin?"

Tò mò, tôi nhìn lên và thấy khuôn mặt của Kim Woo-jin đỏ như trái gấc. Cậu ấy bị gì vậy?

"Kim Woo-jin, cậu có sao không?"

"Hả? Ừ… ”

"Giữ lấy eo tôi."

Tôi phải bay cao hơn, nhưng tôi đã rất lo lắng. Trước lời nói đó, Kim Woo-jin rít lên như một cái máy chưa được tra dầu và ôm lấy eo tôi. Điều đó  tốt hơn rồi. Tôi đã nâng độ cao của cả hai lên.

“Thế này ổn chứ? Tôi đoán điều đó thoải mái cho cả hai chúng ta.”

"…nó ổn."

“Trông cậu không ổn lắm. Nếu không thích thì hãy đợi ở dưới đó.”

Chúng tôi có thể tách riêng để bay, nhưng sau đó tôi sẽ phải lo lắng về mức độ năng lượng, vì vậy nó rất nặng nề.

"Không. Nó thực sự ổn. ”

Kim Woo-jin vội vàng lắc đầu từ chối, nhưng màu da của cậu ấy vẫn không cải thiện chút nào. Cậu cũng sợ độ cao giống Ha Tae-heon sao? :)))

Tôi đoán lần sau tôi phải tự di chuyển một mình.

“… Dù sao thì, tại sao lại là chỗ này?”

"Tôi cần kiểm tra vài thứ."

Cheon Sa-yeon nói với tôi rằng hãy nghỉ ngơi cho đến khi anh trở về, nhưng tôi không phải là người sẽ lắng nghe anh ta.

Tôi không thể hoàn toàn tin vào những gì mà Cheon Sa-yeon đã cung cấp cho tôi được.’

Tất nhiên, tôi không thể làm được gì nhiều. Tôi chỉ đến Khu G21 để đề phòng thôi.

"Nó đang mở ra!"

"Cánh cổng đã mở rồi!"

Một lúc sau, đám phóng viên đang trông ngóng cánh cổng đồng loạt rút máy ảnh ra. Cánh cổng đã được đóng chắc chắn trước đó, mở toang và có vài người đi ra.

"Đứng yên."

"Hãy giữ khoảng cách an toàn!"

“Cô Cha Soo-yeon! Xin hãy phỏng vấn cùng tôi.”

"Tại sao thời gian dọn dẹp lại bị trì hoãn vậy?"

Các vệ sĩ cố gắng ngăn cản những phóng viên đã trở nên hung dữ hơn khi phải chờ đợi trong thời gian dài. Tôi tìm thấy một gương mặt quen thuộc trong đội dọn dẹp, tất cả đều đang ôm lấy vết thương.

“Cho tôi mượn mũ và cậu hãy sử dụng năng lực của mình,” tôi nói khi cầm lấy chiếc mũ mà Kim Woo-jin đang đội. Kim Woo-jin bối rối nhưng đã lập tức kích hoạt khả năng. Gương mặt cậu ấy chợt mờ mịt như sương mù.

Trong trạng thái đó, cậu đã thoát khỏi tầm ngắm một cách an toàn.

"Cô Cha Soo-yeon."

Tôi tiếp cận Cha Soo-yeon đang được điều trị vết thương. Cô ấy mở to mắt khi quay lại nhìn tôi theo phản xạ.

“Sao cậu lại ở đây…”

"Tôi cần nói chuyện với cô về vài thứ."

Suy nghĩ một lúc, Cha Soo-yeon nói với người chữa trị, "Giờ tôi ổn rồi, vì vậy xin hãy chăm sóc cho những người khác."

"Tôi hiểu."

Khi người chữa trị rời đi, Cha Soo-yeon nhìn quanh và kéo tôi đến một nơi tương đối vắng vẻ. Tôi nhẹ nhàng nâng chiếc mũ đội lên đủ để che mắt và mỉm cười với Cha Soo-yeon.

"Cô có bị thương nặng không?"

"Sao lại thế được."

Trước câu hỏi của tôi, Cha Soo-yeon khịt mũi và tự hào mỉm cười khi cô ấy trả lời. Điều đó là đúng. Nếu là Cha Soo-yeon, cô ấy không thể dễ dàng bị đánh bại được.

"Làm thế nào cậu biết tôi ở đây?"

"Tôi đến đây để đề phòng, và tôi đã gặp may."

"Ừ hử."

Tôi đang thành thật, nhưng Cha Soo-yeon dường như không tin tôi. Cô ấy không còn tin tưởng tôi như trước nữa. Điều đó thật không công bằng.

"Cậu đến đây làm gì vậy?"

"Tôi có một câu hỏi cho cô về cánh cổng."

Trước những lời đó, mắt Cha Soo-yeon sáng rực lên.

“Tôi chắc rằng cậu không đến đây chỉ để hỏi một câu vô ích…”

"Cô rất nhanh trí."

Trên thực tế, việc hỏi thông tin về cánh cổng thuộc về một công hội khác là một hành động chống lại phép tắc xã giao. Nhưng với tình hình thế này, tôi chỉ hy vọng Cha Soo-yeon hiểu được điều đó thôi.

“Tôi đã vào cổng cùng với các thành viên Hội Requiem vài ngày trước.”

"Tôi biết. Tôi đã thấy cậu trong cuộc phỏng vấn.”

“……”

Tôi gần như không giữ được khuôn mặt thành thật nữa. Tôi cố gắng giữ thẳng khuôn mặt đang nhăn nhó lại, và tiếp tục nói trước khi tôi ngừng, "Bên trong cánh cổng đã thay đổi rất nhiều so với trước đây."

"Không đời nào…"

“Đúng, hầu hết đám quái vật đã được nâng cấp. Số lượng của chúng cũng tăng lên.”

Cha Soo-yeon nghe thấy điều đó rồi gật đầu tỏ ý có thể hiểu được.

"Cậu đến đây để hỏi xem cánh cổng tôi bước vào có giống thế không à?"

"Bây giờ."

Cha Soo-yeon chớp mắt với vẻ lo lắng, sau đó khoanh tay lại và thở dài.

"…đúng vậy. Nó giống như những gì cậu đã nói. ”

"Cô có thể cho tôi biết chi tiết hơn không?"

“Ở đây, Khu G21 là một trong những cánh cổng mà tôi đã phụ trách từ rất lâu. Đó là một cánh cổng dễ dàng để vượt qua vì không có nhiều quái vật cấp B."

Cánh cổng cấp B khu vực G21 chiếm ưu thế hơn cả là quái vật cấp C và B.

Có một sự biến đổi bất thường trong cánh cổng.

“Tất cả những con quái vật đang trở nên mạnh hơn mà không có sự cảnh báo trước. Tôi không biết chính xác vì tôi không mang theo người định dạng, nhưng tất cả những ai trong đội, bao gồm cả tôi, đều cảm nhận được nó. Có cái gì đó không đúng."

“Cấp C đã được nâng lên B, và B thì được nâng lên cấp A.”

"Tôi đoán vậy. Như cậu đã nói, nó không chỉ mạnh lên mà cả số lượng cũng tăng đáng kể.”

Đây là lần thứ ba Cha Soo-yeon dọn sạch các cánh cổng của Khu vực G21. Khi họ bước vào hai lần trước, người ta nói rằng họ đã biết chính xác vị trí và mức độ quái vật xuất hiện.

“Hai mươi con quái vật xuất hiện ở nơi mà đáng ra phải là mười con, và một con quái vật khác chen vào giữa…” Cha Soo-yeon càu nhàu với giọng mệt mỏi. “Tôi rất vui vì tôi đã dẫn theo một người chữa trị như lời của Hội trưởng bởi vì tôi nghĩ rằng đó là một cánh cổng cấp B và nó gần như khiến tôi gặp rắc rối.”

“Hội trưởng…Hong Si-ah?”

“Ừm. Cô ấy không phải là kiểu người thường quan tâm đến điều đó, nhưng lần này, cô ấy đã cằn nhằn với tôi rất nhiều để đảm bảo rằng tôi sẽ mang theo một người chữa trị.”

Cha Soo-yeon nghiêng đầu với một biểu cảm tinh tế.

"Đợi đã. Có gì đó rất lạ. Tại sao…”

"Cô có thể đã đoán ra."

Đã bốn ngày kể từ khi tôi và Cheon Sa-yeon dọn cổng và rời đi. Nếu Cheon Sa-yeon thông báo cho các Hội trưởng về sự nguy hiểm của cánh cổng trong khi tôi đang khốn khổ một thời gian, thì việc Hội trưởng Hong Si-ah phản ứng như vậy là điều dễ hiểu.

“Chắc chắn là chúng ta không thể biết được cánh cổng nào xuất hiện bất thường trừ khi vào bên trong. Không phải tất cả các cánh cổng đều thay đổi. Hội trưởng Hong Si-ah hẳn đã mời người chữa trị vì cô ấy lo lắng cho cô Cha Soo-yeon.”

“… Chà, cô ấy dường như tinh tế một cách đáng ngạc nhiên.”

Giọng điệu thẳng thừng, nhưng niềm tự hào về chủ hội của mình thể hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy. Nhìn thấy cảnh đó, theo phản xạ, tôi nghĩ đến Cheon Sa-yeon.  :)))

'Không, điều này không giống nhau.'

Tôi là một người độc lập, vậy tại sao tôi lại nghĩ về Cheon Sa-yeon? Xóa khuôn mặt của Cheon Sa-yeon khỏi tâm trí, tôi vội vàng nói: “Cảm ơn vì đã cho tôi biết. Tôi sẽ đi ngay đây."

"Gì? Hết rồi à?"

"Đúng thế."

Giờ không còn gì để nói nữa, và Kim Woo-jin, người đứng im nãy giờ trong cuộc trò chuyện, cũng quan tâm đến tôi. Tôi vừa định đi, nhưng không ngờ Cha Soo-yeon đã bắt tôi lại.

"Đợi đã!"

"Cô có điều gì muốn nói sao?"

“Không hẳn. Thật là nực cười! Như lần trước. Có phải cậu định rời đi khi hoàn thành xong giao dịch không?”

Khi tôi ngây người không biết phải làm gì, Cha Soo-yeon đã đưa tay về phía tôi với vẻ bực bội.

"Đưa nó cho tôi."

"Đưa cô cái gì cơ?"

"Cậu nghĩ sao? Điện thoại di động của cậu!”

Tôi bất giác định rút điện thoại ra trước những lời nói đầy tự nhiên của cô ấy, nhưng cuối cùng tôi đã tỉnh táo lại và lắc đầu.

“Chà, đưa nó thì có chút…”

"Cậu đang nói rằng không muốn cho tôi số của cậu sao?"

"Không, không phải thế…"

"Rồi sao?"

Điều gì đã xảy ra với cô vậy? Thật đáng sợ.

“Nó là do hoàn cảnh…”

"Hoàn cảnh nào?"

Mặc dù mỉm cười ngượng nghịu và lùi lại, nhưng Cha Soo-yeon vẫn kiên trì. Ánh mắt ngoan cường khiến tôi toát mồ hôi lạnh, sau lưng truyền đến một giọng nói cứng rắn.

"Biến đi. Anh ấy không muốn đưa nó cho cô.”

Kim Woo-jin im lặng nãy giờ, đã bộc lộ khả năng của mình. Sau đó Cha Soo-yeon nhận thấy Kim Woo-jin đứng sau tôi và nhăn mày.

"Và đó là ai?"

"Tôi-"

Trước câu hỏi của Cha Soo-yeon, Kim Woo-jin liếc nhìn tôi.

“—Bb-Bạn của anh ấy.” 

“……”

Nếu định nói điều gì đó, cậu phải trơ trẽn lên. Tại sao cậu lại nói lắp? :)))

----------------------------------------------

*Kim Woo-jin hề v, ai lại nói lắp ngay lúc cần thiết thế. Cậu ấy luôn đỏ mặt và cứng đờ mỗi khi tiếp xúc gần với Yi-gyeol, có vẻ cậu vẫn còn ngây thơ lắm*

*Hừm, không phải là Sa-yeon luôn tràn ngập tâm trí Yi-gyeol sao, cho dù theo nghĩa nào chăng nữa*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info