ZingTruyen.Com

(Web Novel/BL) I Don't Want This Reincarnation

Chương 41

chikan29

Khu N42, nơi chúng tôi đặt chân đến sau hơn 1 giờ chạy xe, đã có rất đông phóng viên, người vây xem và các thành viên trong hội chờ sẵn để chụp ảnh.

“Cheon Sa-yeon! Anh ấy đến rồi!”

"Hội trưởng Cheon Sa-yeon!"

Ngay khi xe chỉ mới vào đến cổng, các phóng viên đã ồ ạt xông tới. Trong lúc các vệ sĩ cũng lao vào chặn các phóng viên lại, tôi và Cheon Sa-yeon ra khỏi xe và di chuyển đến chỗ các thành viên hội.

"Hội trưởng."

Trong số các thành viên của hội, người đàn ông cao lớn và vạm vỡ nhất đã lịch sự chào hỏi Cheon Sa-yeon. Giống như những vệ sĩ, người đàn ông mặc vest đen nổi bật với mái tóc vuốt cao gọn gàng và biểu cảm cương nghị.

"Có bao nhiêu người rồi?"

"Những người trong danh sách đều đã ở đây ạ." Sau khi trả lời câu hỏi như thể đã chờ đợi sẵn, người đàn ông quay sang nhìn tôi.

"Ah. Nghĩ lại thì, đây hẳn là lần đầu tiên hai người cùng vào một cánh cổng.”

Cheon Sa-yeon lần lượt nhìn qua lại giữa tôi và người đàn ông, rồi vỗ nhẹ vào vai tôi.

“Đây là Han Yi-gyeol. Cậu ấy là một người độc lập, nhưng cũng là một lính đánh thuê tuyệt vời, cậu ấy đến để giúp dọn dẹp cánh cổng lần này."

Thật vui khi anh đã giới thiệu tôi, nhưng tư thế mơ hồ này là gì đây?

"Hân hạnh được biết cậu. Tôi là Woo Seo-hyuk, thư ký của hội trưởng.”

“Vâng... Rất vui được gặp anh.”

Woo Seo-hyuk bình tĩnh bắt tay tôi mà không hề thay đổi biểu cảm, không biết tình huống này có khó xử không nữa.

“Woo Seo-hyuk đã ở Nhật Bản trong hai tháng theo lệnh của tôi và mới trở về ngày hôm kia. Vì cánh cổng là cấp S nên anh ấy sẽ giúp đỡ rất nhiều.”

"Tôi sẽ cố hết sức."

Đây là Woo Seo-hyuk. Tôi giữ một nụ cười ngượng nghịu và suy nghĩ về nội dung cuốn tiểu thuyết.

'Tôi nghĩ anh ấy đã được nhắc đến. Có vẻ anh ấy là một nhân vật không quá quan trọng, vì ấn tượng của tôi về anh không nhiều.’

Anh dường như là một nhân vật không có liên hệ gì với nhân vật chính Ha Tae-heon cả. Do tính chất của cuốn tiểu thuyết, tôi thường nhớ những cuộc gặp gỡ với phụ nữ hơn, trong khi những người đàn ông khiến tôi khá mơ hồ vì họ không xuất hiện nhiều.

"Vậy thì đi thôi." Cheon Sa-yeon đặt tay lên vai tôi, với giọng nói chứa đầy ý cười,  anh lên tiếng: "Một khi em đã sẵn sàng rồi, em nên có một cuộc phỏng vấn trước khi vào cổng."

“……?”

Tại sao anh lại nhìn tôi như vậy… chờ đã.

"Thả tôi ra."

Cảm thấy có điềm xấu, tôi cố gắng hất cánh tay của Cheon Sa-yeon ra, nhưng vô ích.

"Bây giờ khuôn mặt em đã được tiết lộ rồi, em thậm chí không định thực hiện một cuộc phỏng vấn sao?"

"Tôi không muốn đâu ạ."

Bởi vì Woo Seo-hyuk đứng trước mặt tôi, tôi buộc phải nói năng một cách kính trọng, nó như đang đối mặt với cái chết vậy. Tôi từ chối trong khi kìm lại những lời chửi rủa đang cất giấu trong cuống họng, nhưng Cheon Sa-yeon còn không thèm lắng nghe và kéo tôi tới trước ống kính.

"Hội trưởng Cheon Sa-yeon!"

"Xin hãy nhìn về phía này, Chủ hội Requiem!"

Khi Cheon Sa-yeon xuất hiện trong khu vực phỏng vấn đã được chuẩn bị trước, các máy quay đang chờ sẵn nhấp nháy liên tục.

Tôi đã bị choáng ngợp khi ánh sáng trắng tràn ngập vào mắt mình và các phóng viên đang rất phấn khích chĩa micro về phía chúng tôi.

“Cảm ơn vì đã đến. Nhiệm vụ dọn dẹp cổng Khu vực N42, bắt đầu từ hôm nay, sẽ được tổ chức trong bốn ngày, và tổng cộng có mười hai người tham gia bao gồm cả tôi.”

Trái ngược với tôi, Cheon Sa-yeon đã khéo léo bắt đầu cuộc phỏng vấn bằng nụ cười độc nhất của mình. Anh ta thậm chí còn không chớp mắt ngay cả khi ánh đèn flash vụt qua ngay trước mặt.

"Có những ai tham gia vậy, thưa hội trưởng?"

“Một đội cự ly gần năm người, đội cự ly xa bốn người, hai người chữa trị, và một người định dạng.”

"Có lý do gì để đưa một người định dạng đến một cánh cổng đã được đo lường từ trước không?"

"Để đánh giá cổng chính xác hơn."

"Lợi ích là gì khi thực hiện nhiều phép đo hơn?"

“Về độ ổn định, tôi nghĩ cần ít nhất ba phép đo.”

Tôi nhìn vào mắt Cheon Sa-yeon.

Anh ta có lẽ đã lấy mã nhận dạng để kiểm tra xem có bất kỳ thay đổi nào bên trong cánh cổng không. Đó không phải một ý kiến ​​tồi.

'Cánh cổng tôi đi vào cùng Ha Tae-heon cũng là cấp B, nhưng một con quái vật cấp S+ đã xuất hiện.'

Không có gì đảm bảo rằng điều như thế sẽ không tiếp diễn. Thật may mắn khi những người vào cổng là tôi và Ha Tae-heon, nhưng nếu một con quái vật cấp S+ xuất hiện trước một đội dọn dẹp bao gồm các thành viên của hội nói chung, thảm họa sẽ xảy ra.

“Hội trưởng Cheon Sa-yeon. Người đứng cạnh anh là ai vậy?”

Đang suy nghĩ nghiêm túc về con quái vật, tôi giật mình trước câu hỏi tiếp theo. Cheon Sa-yeon, người đang ở rất gần tôi, nhận thấy rằng tôi đã ngạc nhiên, vì vậy anh ta mỉm cười lịch sự và nhẹ nhàng nói, “Cậu ấy là một người sử dụng năng lực độc lập hạng A và cậu ấy cũng ở trong lịch trình dọn dẹp cổng lần này. Chúng tôi có mối quan hệ đặc biệt thân thiết đấy.”

“Ha ha… ha…” Tôi gượng cười, ép buộc khóe môi nhếch lên. Cheon Sa-yeon, tên khốn nạn.

"Tôi nghĩ cậu trông rất quen, cậu chính là hạng A đã cùng hội trưởng Cheon Sa-yeon giải quyết sự cố ở Khu vực C13!"

"Cậu có thể cho tôi biết tên được không?"

“Xin hãy nhìn sang bên này! Tôi sẽ chỉ chụp một bức ảnh thôi!”

“Ồ, ư… Ý tôi là, tôi là Han Yi-gyeol, và tôi—”

Trán tôi toát mồ hôi lạnh. Tôi chưa bao giờ mơ tưởng có được trải nghiệm như thế này trong đời. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nhiều với việc cầm vũ khí lên và chiến đấu.

"Ôi, chết tiệt." Khi tôi lắp bắp một cách ngu ngốc vì bối rối, Cheon Sa-yeon bước vào giữa tôi và máy quay.

“Có vẻ như Yi-gyeol của chúng ta không quen với việc này nên đã rất ngạc nhiên. Hãy để cuộc phỏng vấn kết thúc tại đây thôi.”

Anh điên à?

“Anh vừa nói gì… Hội trưởng Cheon Sa-yeon!”

"Ngài hội trưởng! Đợi đã!"

Tách! Tách! Tách!

Dàn máy ảnh thậm chí còn trở nên ồn ào hơn. Những người phục vụ đang chờ để ngăn các phóng viên gọi Cheon Sa-yeon lại, đã vội vã chạy đến hiện trường.

Thật là một trải nghiệm khủng khiếp. Sau khi để các phóng viên ở lại, tôi rời khỏi khu vực phỏng vấn và ôm lấy lồng ngực đang run rẩy của mình trong khi khẽ lẩm bẩm.

"Tên khốn ngu ngốc..."

"Giờ em mới phát hiện ra sao?" Cheon Sa-yeon trả lời với giọng điệu thích thú và lấy ra một chiếc áo khoác cùng với một thanh kiếm từ vật phẩm tích trữ của mình.

"Chúng ta sẽ rời đi sớm thôi."

Cheon Sa-yeon dẫn đầu, tiếp theo là Woo Seo-hyuk. Nhìn vào cánh cổng lấp lánh ánh sáng của sự hỗn loạn, Cheon Sa-yeon dùng kiếm gõ xuống đất vài lần và không hề do dự bước vào đó.

Tôi cũng đẩy mình đến lối vào cổng sau Cheon Sa-yeon. Trong chốc lát, khí lạnh bao trùm lấy cơ thể, tôi cảm nhận được luồng không khí ẩm ướt khó chịu nơi chóp mũi.

"Một hầm ngục dưới lòng đất?"

“Chính xác là vậy.”

Có tiếng xiềng xích được kéo từ đâu đó, một bầu không khí u ám và nặng nề đè nặng lên vai tôi. Ngọn đuốc nhỏ trên tường là nguồn sáng duy nhất và tôi có thể nhìn thấy côn trùng cùng rắn rết bò lổm ngổm ở đây.

“Nếu để tụt lại phía sau, em sẽ chết đấy.” Cheon Sa-yeon nói trong khi nắm lấy cổ tay tôi, người đang nhìn loạn xung quanh. "Hãy cẩn thận để không bị ngã."

“À, nghiêm túc đấy. Đó là…”

Khi tôi định nói điều gì đó vì khó chịu do cứ bị kéo đi liên tục, ánh mắt tôi chạm phải Woo Seo-hyuk đang đứng cạnh. Chết tiệt.

“… Chính xác thì tôi sẽ làm gì, Hội trưởng? Tôi sẽ theo sát anh từ bây giờ ~”

"Phụt."

Trong lúc tôi vừa nói vừa cố tỏ vẻ thân thiện, Cheon Sa-yeon quay đầu lại và phá lên cười. Tên khốn này, anh đang vui vẻ lắm chứ gì?

Thời điểm tất cả các thành viên của hội vào được bên trong cánh cổng, Cheon Sa-yeon bắt đầu di chuyển chậm rãi. Như đã đề cập đến trong phần dữ liệu do Cheon Sa-yeon đưa, thường mất ba ngày để dọn dẹp xong. Người ta nói rằng bản thân lịch trình đã được thiết lập trong ba ngày để mọi người có thể từ từ xem xét xung quanh.

"Đây là phòng đầu tiên."

Chwareureuk!

Khi Cheon Sa-yeon ấn vào một vị trí cụ thể trên tường, những thanh sắt gỉ chắn phía trước bật ra cùng với âm thanh của dây xích. Thanh sắt sẽ tự động hạ xuống sau một khoảng thời gian nhất định, vì vậy khi đã bước vào, bạn không thể quay lại nữa.

Hàng chục chiếc quan tài được đặt trong một căn phòng rộng với những ngọn nến lung linh. Khung cảnh bên trong căn phòng chứa đầy những chiếc quan tài bụi bặm thật kinh hoàng.

“Kim Ji-hoon, Park Yoo-jun.”

Một thành viên của hội đứng đằng sau đã chạy đến theo tiếng gọi của Cheon Sa-yeon. Bằng một cách nào đó mà trong số họ, Kim Ji-hoon trông rất quen, anh là một thành viên của đội cự ly gần dọn dẹp cánh cổng cấp SS lần trước.

“Đếm số lượng kẻ bắt chước (1) đi. Kiểm tra xem nó nhiều hay ít hơn bốn mươi bảy."

"Vâng!"

Kim Ji-hoon và Park Yoo-jun, mỗi người đều lấy vũ khí của mình ra và bắt đầu kiểm tra quan tài. Hai người cẩn thận đếm số lượng quan tài rồi quay lại.

"Xác nhận đúng bốn mươi bảy ạ."

"Không thay đổi số lượng thưa hội trưởng."

"Tiêu diệt chúng thôi."

Ngay sau khi báo cáo kết thúc, Cheon Sa-yeon đặt thanh kiếm của mình vào giữa chiếc quan tài bên cạnh. Puhak, máu đỏ tươi phun ra.

Kkyeeek!

Những kẻ bắt chước vùng vẫy mở rộng cái miệng của chúng. Thông qua ánh hào quang màu đen, có thể nhìn thấy những chiếc răng lớn có hình dạng giống như răng người.

Kyeeek! Kkyeeek!

Có thể nghe thấy tiếng la hét của những kẻ bắt chước ở khắp mọi nơi khi chúng bị tấn công bởi các thành viên của hội. Lũ quái này là loại quái vật Song Trùng (2) cấp B, chúng cải trang thành một vật thể và nuốt chửng những đối thủ đến gần chúng.

Vì có rất nhiều con như vậy, nên cần có thời gian để xử lý từng cái một. Không thể đâm xuyên qua một chiếc quan tài rắn chắc mà không có vũ khí đặc biệt nào, tôi lặng lẽ đứng yên. Woo Seo-hyuk cũng vậy.

'Khả năng của anh ấy là gì?'

Trừ những trường hợp đặc biệt, hầu hết những người sử dụng năng lực đều có vũ khí. Đó là lý do tại sao rất hiếm lạ khi anh ấy không có vũ khí cho riêng mình.

Woo Seo-hyuk, người cũng trắng tay như tôi, chỉ nhìn về phía trước mà không có biểu cảm gì. Khi sự tò mò của tôi về khả năng của anh ấy tăng lên, tất cả những kẻ bắt chước đều đã bị tàn sát.

Phía bên kia căn phòng, một thanh sắt gỉ khác đang chắn ngang đường đến phòng bên cạnh. Không giống như lần trước, Cheon Sa-yeon đã bước lên một phần của mặt sàn lần này.

Kugugung, chwareureuk!

Cánh cửa mở ra như thể nó đã chờ sẵn. Phải có một dấu hiệu ở đâu đó chứ? Vị trí của công tắc ẩn thậm chí còn không được liệt kê trong dữ liệu về cổng.

"Anh đã ghi nhớ tất cả các vị trí công tắc sao?"

“Có tổng cộng mười lăm công tắc ở mỗi phòng. Và cái chính xác duy nhất được đặt ở vị trí ngẫu nhiên.”

"Ngẫu nhiên?"

Nói cách khác, để mở một căn phòng, ta phải tìm đúng công tắc với tỷ lệ là 1/15.

“Anh chỉ mới thành công đúng một lần. Giống như trước đó."

"Tôi đã may mắn."

Tôi cau mày trước câu trả lời chắc nịch của anh ta. Ngoài câu trả lời thiếu chân thành ra, thái độ này là gì chứ?

'Dường như anh ta luôn như vậy mỗi khi bước vào cổng?'

Có lẽ đây là một trong những 'điều ẩn giấu' mà Cheon Sa-yeon nói đến.

Căn phòng thứ hai, như đã được hiển thị trong dữ liệu, chúng là quái vật cấp A mang hình dáng con người, quỷ hút máu (3). Khi chúng tôi bước vào phòng, những con quái vật đang nằm như xác chết đồng loạt mở mắt và bật dậy.

Geueueuk, geuoook.

Mặc dù chúng trông giống như thây ma nhưng những con quỷ hút máu có cơ thể rắn chắc và phản xạ tốt hơn nhiều. Lúc nào cũng đói khát, chúng là loại kẻ thù khá hung dữ và có khả năng xác định phương hướng của con mồi bằng khứu giác tuyệt vời.

Geuaaak!

Một ngọn giáo đâm vào trái tim của con quỷ hút máu với cái miệng há hốc khi nó chạy đến chỗ một người chữa trị đứng gần đó. Để đối phó với những con quái vật đến từ khắp mọi hướng, các thành viên hội đứng bên cạnh những người chữa trị và định dạng, ngay lập tức lao vào trận chiến.

Cheon Sa-yeon, người đã khéo léo vung kiếm đâm xuyên qua những kẽ hở giữa lũ quỷ hút máu đang tụ tập lại mà không cần sử dụng đến khả năng của mình. Sau khi xác nhận sự an toàn của Cheon Sa-yeon, tôi đã phóng một lưỡi kiếm gió vào con quỷ hút máu đang nhắm tới phía sau thành viên hội.

"Ưgh!"

Lúc này, tôi muộn màng phát hiện ra những móng vuốt sắc nhọn của con quỷ đang nhắm về phía tôi khi tôi chú ý đến những người khác. Thời điểm tôi vội vàng lùi lại và bay lên không trung, con quỷ đã gào rống khủng khiếp. Rất may là tôi chỉ bị rách quần áo chứ không có thương tích gì.

"Anh Woo Seo-hyuk!"

Ôi trời. Khi tôi bay lên, lũ quỷ lao đến chỗ Woo Seo-hyuk đang ở ngay bên cạnh tôi. Tôi đã vội vàng sử dụng sức mạnh của mình để hỗ trợ.

"Cái gì-"

Woo Seo-hyuk đột nhiên bắt đầu cởi quần áo! Trong một khoảnh khắc, tôi đã bối rối đến nỗi dòng năng lượng gần như bị cắt đứt. Tôi cố gắng nâng cơ thể đang rơi xuống của mình lên một lần nữa và nhìn Woo Seo-hyuk với cặp mắt run rẩy.

'Đ-đợi đã. Tại sao... '

Anh ấy thậm chí không quan tâm đến những con quỷ hút máu đang lao tới và Woo Seo-hyuk bình tĩnh cởi quần áo ra, từng lớp một. Anh cởi áo vest đen, cà vạt và tháo cúc áo sơ mi. Đáng ngạc nhiên là các thành viên khác trong trận chiến thậm chí còn không để mắt đến điều đó.

Woo Seo-hyuk, người cuối cùng đã cởi xong áo sơ mi và cầm nó trên tay, nhìn đến con quỷ trước mặt. Những con quỷ hút máu cao đến hơn hai mét, ngửi thấy mùi của Woo Seo-hyuk và hào hứng chạy đến như bay.

Anh giơ cánh tay còn lại đang không cầm quần áo của mình lên. Toàn bộ cánh tay vốn đầy cơ bắp cuồn cuộn dần trở nên đen kịt. Tôi đứng hình trước cảnh tượng kinh ngạc ấy.

Udeudeuk, udeuk.

Có thể nghe thấy tiếng xương cốt rắc rắc trên cánh tay của Woo Seo-hyuk và cánh tay đen kịt của anh ấy bắt đầu phình to ra. Lòng bàn tay anh đầy da thịt và dày lên, những chiếc móng vuốt dài duỗi thẳng trông cứng cáp và sắc nhọn ngay cả khi mới chỉ nhìn thoáng qua.

Với một cánh tay có hình dạng khó có thể coi là con người, Woo Seo-hyuk không chút do dự vung tay chộp lấy con quỷ.

Kwajijik!

Hai con quỷ hút máu thậm chí còn không thể hét lên và phần thân trên của chúng bị xé toạc. Không chỉ lũ quỷ mà bức tường phía sau chúng cũng bị móp lại theo dấu móng vuốt.

Sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình, tôi lộ ra vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt.

Chỉ là, cái quái gì vậy?

----------------------------------------------

(1) ‘Mimic’: những sinh vật siêu nhiên có khả năng giả dạng, bắt chước và thậm chí thay thế một con người còn sống.

Mặc dù không có tên gọi chung, nhưng những sinh vật siêu nhiên có đặc tính bắt chước (mimic) xuất hiện ở nền văn hóa nhiều nước khác nhau. 

(2) ‘Doppelganger’: hay Song Trùng, có lẽ là cái tên đầu tiên người ta nghĩ đến khi nhắc đến mimic. Doppelganger ám chỉ một bản sao giống hệt chúng ta, như thể chúng ta có một người anh chị em song sinh thất lạc, mặc dù không hề có quan hệ về huyết thống.

Link cho ai muốn tìm hiểu kĩ hơn: https://gamek.vn/mimic-tu-mot-sinh-vat-sieu-nhien-gia-dang-nguoi-song-den-chung-benh-tam-ly-day-am-anh-20210110050503959.chn?fbclid=IwAR2LBDmLo65q4Cka1C2HzMkxsv0SkRkN3ImAQtK_Lf4mnCGO8rA6j_Fl6wc

(3) ‘Ghoul’: ma cà rồng, ngạ quỷ, quỷ hút máu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com