ZingTruyen.Asia

(Web Novel/BL) I Don't Want This Reincarnation

Chương 40

chikan29

Kim Woo-jin, người bị đuổi ra khỏi phòng tôi theo lệnh của Cheon Sa-yeon, có vẻ mặt rất chán nản. Căn phòng cậu được chỉ định không phải là phòng kế bên hay cùng tầng mà là căn phòng cuối hành lang tầng 24.

Nội thất các phòng đều giống nhau, nhưng vì tòa nhà quá lớn nên khoảng cách từ cuối tầng 24 đến phòng của tôi khá xa.                                                                                                          
“Tôi không muốn đi…”

Kim Woo-jin, người đã đóng gói hành lý mà cậu ấy mang từ nhà, nhìn tôi với đôi mắt rũ xuống. Cậu ấy trông giống như một con mèo bị tống ra khỏi chiếc hộp mình thích, trông thật tội nghiệp và đau khổ.

"Cậu vẫn phải đi thôi."

Thật không may, tôi không thể làm gì cho cậu ấy. Chủ hội là Cheon Sa-yeon và chủ của tòa nhà cũng là Cheon Sa-yeon. Chỉ cần anh ta còn sống trong hội là đã có tư cách đưa ra quyết định rồi.

“Vậy thì tôi sẽ đi…” Kim Woo-jin dần dần nhìn vào mắt tôi và hỏi với giọng điệu không chắc chắn, “Tôi có thể lại đến gặp anh không?”

Cậu sẽ đến ngay cả khi tôi nói không.

"Sao cũng được."

"Ừm."

Ngay khi tôi cho phép, khuôn mặt của Kim Woo-jin nhẹ nhõm hẳn.

Có lẽ vì nghĩ đến lần sau lại tới chơi, cậu ấy không còn khăng khăng đòi ở lại nữa mà lẳng lặng đi theo người phục vụ.

"Sẽ yên tĩnh trong một thời gian đây."

Nói thật, tôi không hề thấy tiếc, vì dù có Kim Woo-jin hay không thì cũng chẳng có khác biệt gì. Tôi đóng cửa và trở về phòng sau đó nằm trên ghế sofa.

Tôi nhắm mắt lại và một sự yên bình tĩnh lặng ập đến. Trong trạng thái đó, tôi bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Thật nhẹ nhõm khi tôi đã có thể thuận lợi giao chiếc áo khoác cấp SS cho Ha Tae-heon, đó một trong những kế hoạch quan trọng của tôi. Mặc dù, có vẻ như một vấn đề khác đã phát sinh trong quá trình này.

Việc tìm hiểu quá khứ của Han Yi-gyeol hay kế hoạch của Cheon Sa-yeon cũng rất quan trọng, nhưng việc cấp bách ngay lúc này là cánh cổng.

Tôi cần giải quyết vấn đề về cánh cổng nhanh chóng để nó không ảnh hướng đến các kế hoạch trong tương lai của tôi.

'Hãy kiểm tra cổng trước. Sau đó gặp Ha Tae-heon… Ồ, nghĩ lại thì, tôi cũng cần gặp Park Geon-ho nữa.'

Tại sao tôi lại có nhiều việc phải làm thế? Không dễ dàng gì để hòa hợp với những người mà tôi thậm chí còn không đối phó được.

Cốc cốc!

Đang tận hưởng thời gian nhàn rỗi của mình, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.

A, điên mất. Khi tôi đứng dậy và mở cửa, Kim Woo-jin đã rời đi lúc trước, giờ đang đứng ở đó.

"Gì đây?"

Khi tôi cạn lời nhìn cậu ấy, Kim Woo-jin tự hào nói ra những điều nhảm nhí. "Anh đã nói tôi có thể đến gặp anh còn gì."

Tên nhóc này…

“Không phải cậu mới đi chưa được 30 phút sao?”

"Chẳng có gì để làm trong phòng tôi cả."

"Cậu có sở hữu phòng của tôi không?"

Kim Woo-jin lại chùng vai xuống khi tôi đứng chắn lối vào.

Vậy cậu muốn gì đây? Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy mà không để ý đến điều đó, ngay cả đôi mắt sắc bén kia cũng rũ xuống và cậu ấy bắt đầu lẩm bẩm. “Anh đã nói rằng tôi có thể đến mà. Anh lừa tôi."

Ôi trời đất.

“Tên khốn lừa đảo... Nói thật với tôi đi. Anh ghét tôi lắm chứ gì? Đó là lý do tại sao anh lại giữ khoảng cách…”

"Haah."

Tại sao cậu không viết tiểu thuyết nhỉ? Cậu nên làm vậy. Cậu thậm chí còn không phải là học sinh tiểu học, vậy tại sao lại nói những lời như thế?

Tôi thở dài thườn thượt và quay đi.

“Tôi sẽ cho cậu vào, vì vậy đừng có đi đâu mà rêu rao những điều như thế…”

"Ừm."

Kim Woo-jin bước vào phòng và đi ngay vào bếp với một nụ cười vui vẻ. Cậu thích đến thế cơ à?

"Tại sao lại đi đến tủ lạnh?"

"Chúng ta nên ăn tối rồi."

"Bây giờ không phải mới năm giờ sao?"

"Vậy thì ăn nhẹ?"

Cậu bị ám ảnh với thức ăn hay gì? Nằm trên ghế sofa như một ông chú đang trong kỳ nghỉ, tôi nói, “Quên đi. Tôi không ăn đâu.”

“Không, anh phải ăn. Anh quá gầy.”

Ừm. Tôi đồng ý với điều đó.

Cơ thể của Han Yi-gyeol gầy và yếu. Mặc dù tôi không phải kiểu người thích ăn nhiều, thậm chí tôi còn nghĩ mình đã gầy hơn trước.

Tôi có nên cố gắng rèn luyện thể chất không? Ngay cả khi mọi thứ vẫn ổn, không có gì không tốt với chế độ ăn uống phù hợp và tập thể dục chăm chỉ hết.

Vì tôi có một thứ vũ khí mạnh mẽ mang tên năng lực, nên trạng thái thể chất của tôi có chút kém. Dù sao, không có nhiều thứ cần thiết để đấu cận chiến.

“Nhìn này. Anh hầu như còn không có mắt cá chân."

Kim Woo-jin đang ngồi trên ghế sofa cùng tôi, bỗng nắm lấy mắt cá chân tôi. Giật mình vì cảm giác bị chạm vào nơi không ngờ tới, tôi nhìn xuống.

Bàn tay của Kim Woo-jin hoàn toàn bao trọn lấy mắt cá chân của tôi. Điều đó chứng tỏ bàn tay của cậu ấy lớn như thế nào.

'Đây có phải một sự trả thù không?'

Nó giống như là vì bạn đã chạm vào mắt cá chân của tôi, tôi sẽ làm điều tương tự với bạn để trả thù.

"Ngay cả khi tôi ăn nhiều hơn một chút, mắt cá chân và cổ tay tôi vẫn vậy thôi."

"Còn nữa."

Kim Woo-jin nhìn xuống chân tôi. Bàn tay cậu ấy, vốn đã bao trọn mắt cá chân của tôi, dần dần di chuyển lên trên. Thò vào trong ống quần tôi và nhẹ nhàng mơn trớn bắp chân. :)))

"Anh có muốn mát-xa không?"

Tôi đoán đó không phải một sự trả thù. Nó chỉ đơn giản là sự ưu ái thôi.

“… Cậu biết cách làm sao?”

Điều đó thật đáng ngờ. Kim Woo-jin gật đầu và kéo nhẹ cơ thể tôi.

"Không, đợi đã…"

Bàn tay ở bên dưới bắp chân tôi bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve làn da. Vài lần vuốt ve bắp chân tôi, rồi đưa thẳng lên và ấn mạnh vào phía sau đầu gối. Chân tôi run lên theo phản xạ.

"Này, dừng lại đi."

Những ngón tay thon dài từ từ di chuyển về phía đùi. Chiếc quần rộng của tôi đã kéo lên đến đầu gối, để lộ bắp chân trắng nõn. Tôi cau mày trước cảm giác kỳ lạ cho một lần xoa bóp đơn giản.

Bàn tay của Kim Woo-jin, vuốt ve bắp chân hở ra của tôi, luồn qua mắt cá chân và quấn quanh dưới xương mắt cá chân của tôi. Khi một chân tôi quàng qua vai của Kim Woo-jin, tư thế của tôi trở nên kỳ lạ đến mức khó có thể giải thích bằng lời.

“… Kim Woo-jin.” Tôi gọi Kim Woo-jin, người đang hoàn toàn tập trung vào bên chân còn lại.

"Buông ra ngay trước khi tôi đá bay cậu."

“……”

Kim Woo-jin phải xung đột một lúc mới từ từ buông mắt cá chân tôi ra.

Nghĩ lại thì, Kim Woo-jin đã bị đá một lần rồi. Chắc hẳn là khá đau vì tôi đã đá một cú thật mạnh, nhưng tôi nghĩ cậu ấy đã nhớ lại cơn đau đó.

"Tôi vẫn chưa làm bên kia mà."

"Không cần."

Với vẻ mặt tiếc nuối, Kim Woo-jin đẩy chân tôi sang chỗ khác và đứng dậy. Anh chàng này thậm chí còn không để cho người khác nằm xuống.

Có phải cậu đang thấy chán không? Tôi nghe nói rằng chó và mèo thường làm phiền chủ nhân của chúng khi buồn chán. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu bắt cậu ấy làm việc khác. :)))

“Kim Woo-jin, đi nấu ăn đi. Ăn nhanh rồi dọn thôi.”

“……”

Nghe lời tôi nói, biểu hiện của Kim Woo-jin không được tốt lắm. Cậu ấy quay ngoắt đi với một khuôn mặt lạnh lùng. Không phải câu trả lời đúng sao?

“Không… Nếu cậu không muốn thì thôi.”

"Tôi sẽ làm. Anh phải được cho ăn.”

Tôi sẽ không chết đói chỉ vì cậu không nấu ăn đâu. Có thể lựa chọn đặt thức ăn mà.

Nhưng trước khi tôi có thể ngăn lại, Kim Woo-jin đã đi vào bếp. Tôi không thể làm gì hơn.

Kim Woo-jin, người đã hờn dỗi trong khi chuẩn bị thức ăn, nhanh chóng đỏ mặt và cười toe toét khi tôi khen đi khen lại rằng món ăn rất ngon. Cậu ấy là một người đơn giản.

----------------------------------------------

"Này."

Có một khoảng yên bình kể từ đó. Tôi đã dành thời gian đọc dữ liệu về cổng mà Cheon Sa-yeon đã đưa tôi hoặc xem TV, và Kim Woo-jin luôn ở bên cạnh tôi cho dù cậu ấy có làm gì đi chăng nữa. Mọi thứ vẫn ổn cho đến lúc sau. Nó đã rất ổn.

"Cậu không về phòng à?”

Kim Woo-jin không hề có ý định trở về phòng cho dù đã gần mười hai giờ đêm rồi. Cậu ấy bĩu môi như thể lại bị lời nói của tôi làm tổn thương.

"Anh có muốn tôi quay lại không?"

“Ồ,” tôi nói trong khi tắt TV bằng điều khiển từ xa. "Về phòng mà ngủ đi. Đến giờ ngủ của tôi rồi."

"Tôi muốn ngủ ở đây."

Cậu ấy lại nói điều gì đó kỳ lạ.

"Tại sao cậu lại ngủ ở đây khi đã có một chiếc giường êm ái trong phòng mình rồi?"

"Không sao cả vì ghế sofa rất lớn."

"Đừng nói những điều vớ vẩn nữa và đi ra ngoài."

"Chỉ hôm nay thôi!"

Kim Woo-jin hét lên khi nắm lấy tay vịn của ghế sofa. Tôi đã nghĩ đến việc sử dụng năng lực của mình để đuổi cậu ấy ra ngoài, nhưng cậu ấy lại biểu hiện rất buồn bã như thể tôi đã làm sai điều gì đó.

“Tôi đã nấu cho anh ăn! Anh còn nói rằng nó rất ngon mà. Định lợi dụng tôi hết mức có thể rồi đuổi tôi ra ngoài à?"

“……”

Tôi khoanh tay lại và thở dài. Tốt thôi, làm theo ý cậu là được.

"Được rồi, nhưng bắt đầu từ ngày mai, đừng có cứng đầu và hãy trở về phòng của mình."

"Ừm."

Cuối cùng, mọi thứ vẫn như cũ. Vậy ích lợi khi tách phòng riêng là gì?

Tuy nhiên, bất chấp sự cho phép của tôi, Kim Woo-jin không thể đạt được điều mình mong muốn. Sau nửa đêm, những người phục vụ của Cheon Sa-yeon đến phòng tôi và dứt khoát kéo cậu ấy đi, mặc cho Kim Woo-jin giãy giụa điên cuồng.   :)))

Tôi lặng lẽ gật đầu khi người phục vụ nói với tôi rằng đừng lo lắng, họ chỉ đưa cậu ấy về phòng của mình thôi. Kim Woo-jin nhìn tôi như thể tôi là kẻ phản bội, nhưng tôi không thể làm gì được. Như tôi đã nói, chủ sở hữu của tòa nhà này là Cheon Sa-yeon.

----------------------------------------------

Thời gian trôi qua, ngày thứ năm như đã hứa cũng đến và người phục vụ đến gặp tôi. Sau khi cẩn thận gạt bỏ Kim Woo-jin đang hành động như thể mình cũng sẽ theo, tôi đi xuống lối vào của tòa nhà nơi Cheon Sa-yeon niềm nở chào đón.

"Đã lâu không gặp, Han Yi-gyeol."

"Tôi đã gặp anh tuần trước rồi."

‘Lâu’ cái quái gì. Cheon Sa-yeon mở cửa xe và nhẹ nhàng nói: “Thật là xấu hổ khi phải nói điều này. Tôi đã nhớ em suốt những ngày qua.”

“Chắc hẳn anh đang bận rộn lên kế hoạch cho việc sẽ giải quyết nó như thế nào.”

"Em thật sắc sảo."

Khi tôi lên xe, Cheon Sa-yeon ngồi xuống bên cạnh tôi và đóng cửa lại.

"Em đã đọc thông tin về cổng chưa?"

"Đến một mức độ nào đó."

“Hãy hỏi tôi nếu em có bất kỳ thắc mắc nào. Tôi sẽ cho em biết với tất cả trái tim của mình."

"Cảm ơn anh, nhưng tôi xin lịch sự từ chối."

"Tệ thật đó."

Xe chuyển bánh. Cheon Sa-yeon, người đã không nói gì trong một lúc khi nhìn ra ngoài cửa sổ, quay lại nhìn tôi và nói, "Han Yi-gyeol."

"Gì?"

"Tôi nghĩ em và tôi đã tạo dựng được chút niềm tin, em thấy sao?"

Giờ anh ta đang nói cái gì vậy?

Tôi hỏi lại với tất cả trái tim của mình, "Điều đó có thể sao?"

“Sao lại không chứ? Tôi hiểu rằng có những vấn đề khác mà đôi bên ẩn giấu, nhưng nó không hề khác nhau khi nói đến các cánh cổng còn gì? Tôi nghĩ chúng ta có thể xây dựng một mối quan hệ đối tác tốt đẹp."

"Cheon Sa-yeon." Không hề che giấu sự bực tức, tôi hỏi lại gay gắt: “Nếu là anh, anh có tin một kẻ đã tóm chết em gái mình và đe dọa anh không? Tin tưởng một con chó đi ngang qua chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?”

Như thể bị ngạc nhiên, Cheon Sa-yeon hơi mở to mắt rồi nghiêng đầu.

“Thật là bất ngờ. Em quan tâm đến điều đó sao?”

"Chà, rõ ràng-"

Cheon Sa-yeon nhẹ nhàng nói: “Em và tôi sẽ giống nhau về mặt đó.”

“Chẳng phải em vẫn giả vờ như không nhận ra ngay cả sau khi đã biết rằng em gái mình chết rồi sao? Để tận dụng nó.”

“……”

“Vì vậy, tôi quyết định nghĩ rằng em không thực sự quan tâm đến cái chết của em gái mình. Liệu tôi có sai không?"

Sau đó, tôi hiểu ra tại sao anh ta có thể đề nghị hợp tác một cách dễ dàng như vậy. Cheon Sa-yeon chắc chắn rằng tôi không bị ám ảnh bởi em gái.

Tuy nhiên, anh ta nghi ngờ rằng tôi đã thay đổi ngay từ khi tôi muốn lấy vật phẩm chứ không phải em gái, nên đó là kết quả tất nhiên.

"Cheon Sa-yeon."

Tuy vậy.

"Điều đó có thể đúng."

Ngay cả như vậy.

"Nhưng anh không có tư cách để nói thế, không phải sao?"

Không hiểu vì sao, thật khó để kìm lại những gì tôi đã giữ trong lòng.

Không, làm sao một người vừa đến thế giới này lại giống với một người anh trai ruột được? Tất nhiên, đúng là tôi hoàn toàn xa lạ với đứa em gái này, nhưng ít nhất tôi đã không nói về em gái của Han Yi-gyeol một cách liều lĩnh.

"…Tôi đoán. Tôi đã phạm một sai lầm."

Cheon Sa-yeon, người lặng lẽ lắng nghe tôi, thành thật thừa nhận lỗi lầm của mình. Với một biểu hiện tinh tế, Cheon Sa-yeon gõ vào đầu gối và mở miệng lần nữa sau một lúc im lặng.

"Vậy, còn cánh cổng?"

“……”

“Em sẽ không bị lay động bởi cảm xúc trong một tình huống như thế này? Em có cần tôi giúp đỡ để tìm ra vấn đề của cổng không?”

Mấy tên này (CSY và KWJ) đều thuộc kiểu cố chấp cả. Tôi thở dài và trả lời, "Chỉ cổng thôi."

Cheon Sa-yeon mỉm cười hài lòng như thể anh ta thích câu trả lời của tôi.

Không có gì tôi có thể làm. Tôi có một số trách nhiệm đối với cánh cổng… Thật quá tốt để từ chối nếu tôi giao nó cho Cheon Sa-yeon, như thế tôi có thể nhanh chóng nắm bắt được tình hình.

“Bây giờ chúng ta đang hợp tác, tôi chắc chắn rằng anh đã sẵn sàng để làm ông chủ,  Hội trưởng Cheon Sa-yeon.”

"Chắc chắn rồi. Tôi rất trông đợi vào nó đấy.”

----------------------------------------------

*Hừm, tôi không chắc về việc Woo-jin có thật sự ngây thơ không, nhưng vụ 'mát-xa' này hơi... Mang ý đồ riêng.

Sa-yeon quả nhiên rất cẩn thận, đặt hai phòng cách xa nhau và lôi người về phòng sau nửa đêm :)))

Như đoạn đối thoại thì cả Sa-yeon và Yi-gyeol đều đã trao nhau cả trái tim mình rồi :v ôi.

Thực ra thì tôi khá tò mò về em gái Yi-gyeol, và về vấn đề liệu có phải Sa-yeon đã giết cô ấy không, tôi chưa thấy sự khẳng định nào cả, theo mạch truyện đến những chap gần đây thì tôi cũng không nghĩ là Sa-yeon làm thế. Dù sao thì mọi thứ có vẻ đã vượt ra khỏi cuốn tiểu thuyết gốc ngay từ đầu rồi*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia