ZingTruyen.Info

(Web Novel/BL) I Don't Want This Reincarnation

Chương 36

chikan29

Tôi không muốn ăn một bữa quá thịnh soạn, vì vậy tôi đã ghé vào một nhà hàng thức ăn nhanh và mua một bịch bánh hamburger. Mang theo chiếc túi ni lông tỏa ra mùi dầu mỡ, tôi bước vào con hẻm của một khu dân cư cũ.

Trong con hẻm chật hẹp lộn xộn, nơi bóng tối bao trùm, chỉ có những ngọn đèn đường cũ phát sáng.

"Nó làm tôi nhớ lại ngày xưa..."

Cách đây khá lâu, tôi đã chuyển đến một nơi tương tự khi mới bắt đầu làm việc.

'Tôi nghĩ nó ở quanh đây.'

Rất khó để tìm được vị trí chính xác vì các bảng địa chỉ trên mỗi ngôi nhà đều bị mất hoặc hỏng. Khi tôi đi lang thang trong con hẻm một lúc lâu, tôi nghe thấy một người đàn ông hét lên.

"Thằng khốn, mày đứng lại ở đó!"

Một người xuất hiện ở phía bên kia khi tôi nghe thấy tiếng chiếc hộp rơi xuống.

Tôi dừng lại để xem có chuyện gì xảy ra. Người đàn ông đang bỏ chạy đã bị người đàn ông theo phía sau đuổi kịp và lăn lộn trên đường.

"Kim Woo-jin, đồ rác rưởi, mày chỉ là một thằng khốn đáng thương mà bọn họ cảm thấy tội nghiệp thôi, vậy tại sao mày lại làm ầm ĩ lên như vậy? Hả?"

"Mẹ kiếp, buông ra!"

Xem cuộc rượt đuổi năng lượng cao đang diễn ra, tôi cau mày trước cái tên Kim Woo-jin. Khi tôi đến gần vài bước, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của người bị bắt lại trong ánh đèn đường.

'Đó thực sự là Kim Woo-jin.'

Khoé miệng rách bươm như thể đã bị đánh một lần, và một bên mặt đỏ bừng lên. Người đàn ông túm chặt lấy Kim Woo-jin, người đang phải vật lộn, nâng cặp má phúng phính của mình lên hết cỡ và cười mỉa mai.

"Mày nghĩ mày sẽ tiếp tục được bao lâu? Tất cả chúng mày đều đứng ở nơi cao và trở nên hùng mạnh sau khi một hội chấp nhận, ngay cả với cái khả năng mờ nhạt của mày, mẹ nó..."

"Grừ..." Kim Woo-jin trừng mắt nhìn người đàn ông qua mái tóc đỏ ướt đẫm mồ hôi, nghiến răng và nói, "Mẹ kiếp, chết tiệt. Cho dù mày có cho tao mấy ngàn, tao cũng không đi, như vậy không tốt!"

"Thằng khốn tự phụ."

Người đàn ông xắn tay áo lụa lên và nắm chặt tay lại. Tôi có thể nói rằng nắm đấm của hắn ta lớn hơn cả khuôn mặt của Kim Woo-jin chỉ với một cái nhìn thoáng qua.

"Hãy xem liệu mày có còn kiêu ngạo như vậy không khi mày bị đánh cho đến khi không thể thở được nữa."

Đôi mắt của Kim Woo-jin run lên bần bật. Khi tôi theo dõi đến đó, tôi thở dài và nâng cao khả năng của mình. Huuk, cơ thể tôi nhanh chóng nhảy về phía trước.

"Hôm nay mày sẽ phải chết— gư-hự !"

Người đàn ông bị tôi đập vào vai bay sang một bên. Kim Woo-jin, người đã nhắm chặt mắt để chuẩn bị cho cơn đau, trông rất kinh ngạc.

"Ha-Han Yi-gyeol?"

"Phải."

"Mày - thằng khốn, mày nghĩ mày là ai!" Người đàn ông bị tấn công bất ngờ, loạng choạng đứng dậy.

Tôi nói thẳng, "Một người qua đường."

"Mày cứ việc đi ngang qua bất cứ đâu mà mày muốn, mẹ kiếp, tại sao lại chen vào việc của tao!"

Ồ. Tôi đã sửa lại câu trả lời của mình.

"Thực ra, tôi là đồng nghiệp của cậu ấy."

"Gì?"

Người đàn ông mang vẻ mặt nhăn nhó hét lên với giọng đầy tức giận, "Mày đang nói mình là thành viên của hội? Làm thế nào một người sử dụng năng lực dám chạm vào một dân thường chứ? Tao sẽ báo cáo mày lên Công hội Requiem ngay lập tức—"

"Ồ, đợi đã. Nghĩ lại thì, tôi thậm chí còn không phải là đồng nghiệp của cậu ấy. Tôi là một người độc lập."

Người đàn ông bày ra một biểu tình ngu ngốc trong giây lát. Kim Woo-jin đang nhìn tôi với vẻ ái ngại, đã xen vào cuộc trò chuyện. "Han Yi-gyeol, sao anh lại ở đây?"

"Để cùng nhau ăn tối."

Nói rồi, tôi đưa túi đồ ăn nhanh mà tôi đang cầm cho Kim Woo-jin. Kim Woo-jin, người bất ngờ được giao cho chiếc túi, cau mày lại.

"Vậy tại sao cậu lại bị đánh?"

"Đây là..."

"Này, tao nói này!" Người đàn ông nhìn qua lại giữa tôi và Kim Woo-jin hét lên với giọng khó chịu. "Tại sao mày không tránh xa chuyện này và biến đi? Nếu giờ mày đi, tao sẽ cho phép!"

Những câu nói làm tôi nhớ lại quá khứ khi tôi cãi nhau. Tôi mỉm cười đáp lại.

"Đó là những gì tôi nên nói. Cút khỏi đây. Đừng có bắt nạt một đứa trẻ."

Trước lời nói của tôi, mặt người đàn ông đỏ bừng lên. Người đàn ông nắm chặt tay, thở ra một hơi thở gấp gáp rồi lao về phía tôi.

"Thằng khốn, tao sẽ giết mày!"

Tôi vung tay, nhẹ nhàng né đòn tấn công rõ ràng bay về phía cằm. Gió quấn quanh chân người đàn ông và kéo hắn ta xuống. Người đàn ông hét lên khi khuôn mặt đập xuống nền xi măng.

Aigo, thư giãn nào. Tôi tiếp tục di chuyển cơn gió trong khi nhìn vào người đàn ông đang nguyền rủa. Cơ thể người đàn ông vụt lên rồi đâm vào tường, cánh tay tự di chuyển đập vào mặt hắn ta, và chân hắn uốn cong về một hướng kỳ lạ. Người đàn ông vừa vặn vẹo vừa la hét không thể chịu được nữa và vội vàng chạy trốn khỏi tôi.

Hắn ta phun ra những câu thoại như một nhân vật phản diện hạng ba và tặc lưỡi khi tôi nhìn vào bóng lưng của người đàn ông đang rời đi. Đó là bởi vì hắn ta không có quyết tâm để làm điều đó. Trong khi tôi chơi đùa với người đàn ông, Kim Woo-jin đã đứng dậy với cơ thể bị thương, nhìn tôi với ánh mắt khó xử.

"... Này, Han Yi-gyeol."

"Gì?"

Lãng phí thời gian ở những nơi vô bổ chỉ khiến tôi đói thôi. Hamburger chắc đã nguội rồi.

"Thực sự thì, tại sao anh lại ở đây?" Kim Woo-jin hỏi, lấy tay áo lau vùng mắt đẫm máu và đầy nước mắt.

"Tôi đã nói rồi, tôi đến đây để ăn tối với cậu. Tôi có chuyện muốn nói."

Tôi đã cẩn thận kiểm tra tình trạng của Kim Woo-jin. Khi tôi nhìn kỹ, tay cậu ấy bị thương khi ngã và quần bị bẩn. Tôi đoán tôi sẽ phải xử lý nó.

"Dù sao thì, hãy về nhà trước. Dẫn đường đi. Tôi đã tìm kiếm xung quanh một lúc để tìm nhà của cậu."

"Nh-Nhà? Nhà của tôi á?"

"Vậy thì cậu định rủ tôi đến nhà người khác chắc? Đừng hỏi những câu ngu ngốc nữa và đi thôi."

Kim Woo-jin đã do dự một lúc, rồi dẫn đường. Nhìn từ phía sau, Kim Woo-jin trông rất khó khăn khi đi bộ. Cậu ấy chắc cũng bị bong gân mắt cá chân.

Nhà của Kim Woo-jin ở ngay gần đó. Cậu ấy bước vào bằng cánh cửa gỉ sét đã mở, đi đến tầng hầm. Có mùi mốc nồng nặc sộc lên.

Kim Woo-jin dừng lại bên cánh cửa sắt kẽo kẹt, nói với tôi bằng một giọng hơi chán nản.

"... Tôi nói trước với anh. Bên trong rất hẹp. Lộn xộn nữa."

"Thì sao, tôi thậm chí còn không có nhà. Bây giờ cậu đã nói với tôi rồi, mở cửa đi."

Trước phản ứng thờ ơ của tôi, Kim Woo-jin khẽ thở dài và mở cửa ra.

Đúng như dự đoán, bên trong ngôi nhà rất chật chội. Một chiếc nệm cũ được kê trong góc và có một cái móc quần áo cạnh gian bếp tồi tàn.

Trong khi nhìn ra cửa sổ nhỏ và nhìn xuống mặt đất của con hẻm, tôi nghĩ, 'Chà, nó thực sự giống nhau.'

Tôi đoán tất cả các phòng bán tầng hầm đều trông như thế này. Căn phòng tôi đã ở chỉ có như thế.

Kim Woo-jin mở một chiếc bàn gấp nhỏ và đặt túi thức ăn nhanh lên đó.

"... Nó rất hẹp, phải không?"

"Ừ, nhưng không quan trọng."

Mặc dù căn phòng nhỏ nhưng nó sạch sẽ hơn tôi nghĩ rất nhiều. Sau khi rửa tay trong phòng tắm, tôi ngồi xuống bàn và mở gói hamburger ra.

"Ăn trước đã. Tôi gần như chết vì đói rồi."

"Hả? Được rồi...."

Theo lời tôi, Kim Woo-jin, người vừa rửa tay trong phòng tắm, cũng cầm lấy một chiếc bánh hamburger. Chắc hẳn rất khó chịu khi ăn nó vì bị rách miệng, nhưng cậu ấy chỉ lầm bầm và ăn một cách ngon lành. Thỉnh thoảng có tiếng sột soạt trong căn phòng yên tĩnh.

"Kim Woo-jin," tôi nói khi đang nhấp một ngụm coca. "Có phải cậu đã cố gắng tìm tôi sau khi thức dậy sáng nay không?"

Kim Woo-jin nhăn mặt và cáu kỉnh như thể đã quên mất những gì xảy ra vào buổi sáng.

"Mẹ, anh đang nói về điều đó à? Anh đã đi đâu, lang thang một mình ư?"

"Tôi có một số việc phải làm."

"Cho tôi số của anh. Tôi đã cố gọi cho anh nhưng lại không biết số..."

"Tôi đã để quên điện thoại di động của mình, vì vậy tôi không thể trả lời."

"Tôi định đợi, nhưng Chủ nhân đã đến..."

"Được rồi, được rồi."

Kim Woo-jin trở nên ủ rũ khi tôi cắt ngang lời than vãn của cậu ấy giữa chừng. Thấy vậy, lương tâm của tôi nhói lên một chút và nói thêm. "Lần sau, nếu có thể, tôi sẽ nói cho cậu biết. Được chứ?"

"......"

Kim Woo-jin vẫn bĩu môi như thể không hài lòng, nhưng nét mặt đã thoải mái hơn.

Lấp đầy dạ dày, tôi lau đôi bàn tay dính đầy dầu nhớt của mình và nằm xuống nệm. Nằm xuống ngay sau khi ăn rất có hại cho sức khỏe, nhưng tôi chỉ biết một điều. Tất cả đều rất khó chịu và mệt mỏi.

Kim Woo-jin, người đã liếc nhìn tôi, bắt đầu siêng năng dọn dẹp thùng rác. Giống như một tên hàng xóm du côn nào đó, tôi đang nằm trên nệm của cậu ấy, nhưng tôi đã đứng dậy khi cậu ấy dọn dẹp xong mọi thứ.

"Mang ít thuốc ra đây."

"Hả? Thuốc á?"

"Đúng vậy. Cô Min Ah-rin vắng mặt và không thể chữa trị cho cậu, vì vậy tôi sẽ làm việc đó."

"Tôi ổn..."

Nói như vậy nhưng Kim Woo-jin đã thành thật mang ra thuốc mỡ và băng gạc. Khi cởi bỏ những miếng băng nhàu nát trông giống như nó đã quấn lại một thời gian, tôi nói, "Ngồi xuống. Tôi sẽ làm nó cho cậu."

"Không, tôi..."

"Cậu định làm điều đó với chiếc gương vỡ trong phòng tắm sao? Ngồi xuống."

Kim Woo-jin quan sát tôi rồi ngồi xuống trước mặt.

"Nhắm mắt lại."

Cậu ấy đưa thuốc cho tôi, nhưng hơi khó chịu khi trao đổi ánh mắt, vì vậy tôi để cậu nhắm mắt lại và bóp thuốc mỡ lên ngón tay.

"Ư."

"Hãy chịu đựng."

Khi tôi dùng ngón tay chạm vào vết thương trên khóe miệng cậu ấy, Kim Woo-jin đã rùng mình vì bị nhức rất nhiều. Từ những gì tôi có thể thấy, cậu lặng lẽ chấp nhận sự đụng chạm không hề nhẹ nhàng, trán cậu nhăn lại.

"Giờ tôi đã xong với miệng của cậu, hãy giải thích."

"Cái gì?"

Nhìn gần, máu chảy ra dưới mắt cậu ấy không phải là dấu hiệu của một vết thương nghiêm trọng. Tôi rất vui.

"Gì' nghĩa là sao? Nói cho tôi biết tên khốn lúc nãy là ai."

"......"

Kim Woo-jin, người không nói gì cho đến khi tôi bôi thuốc và băng bó lại, cẩn thận mở mắt và nắm lấy cánh tay tôi. Đôi mắt màu đồng của Kim Woo-jin, đối diện với tôi, lấp lánh trong ánh đèn.

"Đó là do năng lực của tôi."

"Có phải hắn ta nhờ cậu giúp làm công việc của hắn không?"

"Đúng vậy. Thực ra... hắn đã giúp tôi một chút trước đây."

Kim Woojin từ từ chớp mắt. Tôi nhìn thấy một chấm nhỏ dưới lông mày bên phải. Đó là một nốt ruồi.

"Tôi thức tỉnh năng lực của mình lần đầu tiên khi 17 tuổi, và lúc hắn phát hiện ra, hắn đã đề nghị tôi làm việc cho chúng trong lĩnh vực đó."

Đó là điều dễ hiểu. Trong mắt những người như tôi, khả năng của Kim Woo-jin sẽ khá hữu ích.

"Vào thời điểm đó, tôi còn trẻ và có một cuộc sống rất khó khăn, vì vậy... tôi đã chấp nhận."

Tuy nhiên, không có cách nào mà người lao động có thể được trả công xứng đáng. Những tên đó là những người giỏi nhất trong việc đánh bại những kẻ ngu ngốc.

"Ban đầu nó ổn. Công việc không quá khó và hắn ta đã trả tiền cho nó."

"Và sau đó công việc ngày càng nguy hiểm và hắn ta sẽ không trả tiền."

"Đúng rồi. Sau đó, may mắn là, tôi đã lọt vào mắt của Chủ nhân và thoát khỏi những tên khốn đó. Khi tôi giải thích về hoàn cảnh, chủ nhân đã cho thuê một phòng của hội, vì vậy tôi rời khỏi nhà một thời gian."

"Tên đến đây hôm nay có phải từ nơi cậu làm việc lúc đó không?"

"Không. Tên khốn đó thì khác. Hắn ta tiếp tục quay lại để xem tôi như thế nào từ hai tháng trước. Hắn ta nhờ tôi giúp vận chuyển ma túy..."

"Từ chối nó đi. Đừng bao giờ dính dáng đến những tên khốn buôn thuốc chỉ vì chúng ngoan cố."

"Hả? Phải..." Kim Woo-jin biểu hiện một cách tế nhị.

"Hắn có làm ầm ĩ mỗi khi cậu đến không?"

"Cho đến lần cuối cùng, hắn ta chỉ đề nghị suy nghĩ về điều đó một cách tích cực, nhưng tôi không về nhà thường xuyên và bắt đầu tránh mặt hắn, vì vậy hắn đã cố gắng ép buộc tôi."

"Chậc."

Đó là lý do tại sao cậu không nên làm ăn với chúng.

"Không thể khác được. Chỉ cần ở với tôi trong phòng tôi thôi."

"Hả?"

"Vì cậu đã bị đánh hôm nay, chúng sẽ bắt đầu tụ lại kể từ ngày mai. Cậu có thể xử lý nó không?"

Trước những lời đó, đôi mắt của Kim Woo-jin lấp lánh và tỏa sáng.

Kim Woo-jin, người đã ngồi cứng đờ suốt từ nãy tới giờ, thả lỏng cơ thể và dựa lưng vào tôi.

"Không, tôi không thể xử lý nó... Hôm nay tôi đã rất sợ."

"Ừm. Tôi cũng đoán vậy."

Cậu chàng cụp đôi lông mày sắc nét lại và làm vẻ mặt buồn bã. Nó giống như nhìn thấy một con mèo bị bỏ rơi vào một ngày mưa.

"Vì vậy, hãy ở trong phòng của tôi như ngày hôm qua. Có phải sofa hơi khó chịu không?"

"Không. Ghế sofa là tốt rồi. Tốt hơn nhiều so với ở đây..."

Tôi gật đầu. Làm sao một người nhạy cảm như Kim Woo-jin lại có thể chịu đựng được chuyện như vậy? Tôi không thể chịu được.

"Tôi không yêu cầu một phòng khác, nhưng nó không quan trọng nếu cậu là người duy nhất ở trong căn phòng mà tôi sử dụng. Hãy thu dọn đồ đạc và đi ngay thôi."

"Được."

Có lẽ vì Kim Woo-jin cảm thấy tốt hơn sau khi vấn đề được giải quyết, cậu ấy đã mỉm cười nhẹ với tôi. Tôi nhếch miệng khi nhìn thấy điều đó.

Nó giống như có một người em trai với cách biệt tuổi tác rất lớn. Thật dễ thương.

Sau khi xử lý những vết thương nhỏ khác, tôi đứng dậy và nói, "Hắn ta có thể cưỡng chế mở cửa và đi vào. Hầu hết mọi thứ có thể bị phá hủy, vì vậy hãy đóng gói đồ đạc quan trọng của cậu đúng cách."

"Không sao đâu. Không có gì ở đây cả."

Những thứ duy nhất Kim Woo-jin mang theo là điện thoại di động, bộ sạc và một vài bộ quần áo. Nó rất đơn giản.

"Đi thôi."

Vì vậy, với Kim Woo-jin đi sau lưng, tôi quay trở lại tòa nhà của hội. Tôi có một đối tác bất ngờ để ở cùng, nhưng nó không quá tệ.

Dù sao thì hiện tại, Kim Woo-jin là người thoải mái nhất khi ở bên cạnh.

----------------------------------------------

*Chúng ta cũng hiểu được lí do tại sao Woo-jin lại luôn hành xử thô lỗ ngay từ đầu truyện, cậu ấy đã có một cuộc sống khó khăn.

Giờ thì chúng ta có Sa-yeon nhìn Yi-gyeol như một con cún đáng thương bị bỏ rơi và Yi-gyeol nhìn Woo-jin như một con mèo nhỏ tội nghiệp, e hèm sớm thôi rạp xiếc này sẽ tiếp nhận thêm nhiều thành viên khác*

*Tôi cũng sẽ đổi cách Yi-gyeol gọi Woo-jin từ chương này với "cậu ta" sang "cậu ấy", họ đã thân thiết hơn đúng không? *

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info