ZingTruyen.Com

(Web Novel/BL) I Don't Want This Reincarnation

Chương 35

chikan29

May mắn thay, không có quái vật nào cao hơn cấp A. Những con to lớn và hung dữ hơn dường như là cấp A, và những con còn lại là cấp B.

Tôi tháo rời những khớp xương của con quái vật lao tới sau lưng Cheon Sa-yeon trong khi vẫn duy trì ngọn gió nâng chúng tôi lên.

Kkyeeek! Kyaak!

Khi nhìn con quái vật tan chảy mà không để lại chút dấu vết gì trên thanh kiếm rực lửa, tôi nói, "Có vẻ như anh không biết về tình huống này."

Khi tôi nhìn và nghe thấy nó, tôi nhớ đến biểu cảm của Cheon Sa-yeon, anh ta cau mày như thể đang bối rối. Đó là một phản ứng bất thường vì anh ta luôn luôn thư thái.

Cheon Sa-yeon chạm mắt với tôi và thì thầm nói, "Em rất nhanh trí."

Hwiiing, mái tóc đen phất phơ trong gió.

“Tôi không thể cung cấp cho em bất kỳ chi tiết nào ngoài điều này, vì vậy tôi muốn bỏ qua nó. Bây giờ đây tôi đang khá bối rối.”

Bối rối, có cái mông ấy, tôi đáp lại một cách hờ hững.

“Bắt đầu đi. Dù sao tôi cũng không trông đợi rằng anh sẽ cho tôi một câu trả lời xác đáng.”

“Không hề có sự tin tưởng giữa chúng ta. Thật đáng buồn.”

Tất nhiên, tốc độ của tôi chậm hơn đáng kể so với anh ta. Cheon Sa-yeon, người đã thiêu đốt tất cả những con quái vật trước mặt, quay lại và bay lên phía trên. Khi đi lên cao hơn, tôi thấy những người bình thường đang quan sát chúng tôi phía dưới chân. Cũng có rất nhiều máy ảnh cỡ lớn.

“Tôi không quan tâm. Vì tôi có chuyện khác phải suy nghĩ.”

"Hừm."

Khi tôi vung tay ra, bốn con quái vật cấp B đang chạy bị tách ra làm đôi ngay lập tức. Những con quái vật tôi giết sớm bị nhấn chìm trong ngọn lửa của Cheon Sa-yeon.

"Nghĩ lại thì, em đã nói rằng mình có gì đó cần kiểm tra khi em cầu xin tôi đưa đi cùng."

“Chờ đã, anh vừa nói cái gì…? Cầu xin?”

Thật nực cười, vì vậy tôi nhìn chằm chằm vào Cheon Sa-yeon. Anh ta bày ra một biểu tình như đang hỏi có chuyện gì vậy.

"Sao? Tôi sai à? Giống như một con cún bị bỏ rơi với đôi mắt đáng thương - trông em thật buồn làm sao.”

"Không. Tôi đã từng trông như vậy bao giờ?”

Bầu không khí có chút chệch choạc nên tôi cũng hơi tự ái. 'Đáng thương'... Tôi chưa bao giờ trông giống như vậy hết.

"Nó thậm chí còn tệ hơn nếu em làm điều đó một cách vô thức."

“Đừng nói nhảm nữa.”

Sự khó chịu tăng vọt lên tự nhiên chuyển sang những con quái vật đang lao tới. Tôi trói sáu con quái vật cấp B lại cùng một lúc, nhấc chúng lên rồi đập mạnh xuống đất. Những bộ xương tan tành với một tiếng hét. Nhìn thấy cảnh đó, Cheon Sa-yeon mỉm cười.

“Yi-gyeol của chúng ta cũng rất cứng rắn. Không có ai khác toàn diện như em." :)))

“……”

Tốt thôi, mẹ kiếp. Thật là kỳ lạ khi tôi nghe anh nói.

Tôi thở dài thườn thượt, dừng kích hoạt sức mạnh của mình. Cheon Sa-yeon, người đang ôm tôi, từ từ hạ xuống đất. Có xác chết của quái vật ở khắp nơi.

Tôi thoát ra khỏi vòng tay của Cheon Sa-yeon và cởi áo khoác.

"Nó mất chính xác 17 phút."

Cheon Sa-yeon kiểm tra thời gian, lắc tay một cách thô bạo. Khi thấy điều đó, tôi nói, "Ít nhất hãy mang theo một ít băng gạc."

“Băng gạc? Nhắc đến nó-” Cheon Sa-yeon, người đã cất áo khoác và kiếm vào vật phẩm tích trữ, mở ra vài cúc áo sơ mi. “—Nhóm nghiên cứu nói rằng họ đã tạo ra một loại băng gạc loại A mới rất tốt cho việc cầm máu.”

Ồ, điều đó không tốt sao?

"Không tệ. Sẽ có rất nhiều nơi để sử dụng nó.”

Vì không có đủ người trị thương nên những vật phẩm hữu ích để chữa lành luôn quan trọng. Nếu tình huống phát sinh, tôi sẽ mua và giữ nó.

“Hãy bọc nó lại bằng một thứ như thế. Điều đó tốt hơn nhiều so với việc mặc kệ đôi tay đẫm máu của anh đấy.”

Tôi thậm chí còn không hành động tự mãn khi anh ta bị thương. Tôi chép miệng khi đang nói, biểu hiện của Cheon Sa-yeon trở nên kỳ lạ.

“……”

Anh ta bị làm sao vậy? Tôi còn không đùa cợt như tôi đã làm trước đây.

Trở nên lúng túng trước ánh mắt lặng lẽ chỉ nhìn vào mình, vì vậy tôi ngậm miệng lại, nhưng một giọng nói hổn hển xen vào giữa tôi và Cheon Sa-yeon.

"Ch-Chủ nhân Cheon Sa-yeon!"

Tôi quay lại và thấy một người đàn ông hơi mũm mĩm, mặt ướt đẫm mồ hôi. Tiếp sau, Yoon Jae-min, người mà tôi đã thấy lúc trước, cũng ở đó.

"C-Có phải tất cả những con quái vật đã được xử lý không?"

"Làm sao biết được khi không thấy nó?" Cheon Sa-yeon, người từ từ chuyển tầm mắt khỏi tôi, nhìn người đàn ông và trả lời một cách thờ ơ.

“Này, Chủ nhân Cheon Sa-yeon. Lần này, tôi thực sự rất xấu hổ!”

Hành vi vội vàng bào chữa của người đàn ông rất rối loạn. Bước trở lại sau lưng Cheon Sa-yeon, tôi nghĩ, 'Lần này?'

Khi Cheon Sa-yeon không nói gì, nước da của người đàn ông sáng lên một chút và thêm vào nhiều lý do bào chữa.

"Thật đó! Đã được một thời gian kể từ khi đội dọn dẹp đi vào, và tôi chỉ tình cờ có lịch trình bên ngoài hôm nay, vì vậy tôi đã đi…”

"Khi nào?"

"Ồ, hả?"

Cheon Sa-yeon từ từ nghiêng đầu sang một bên và hỏi khẽ, "Lần cuối cùng ông cho dọn dẹp nó là khi nào?"

"Đó-đó…"

Người đàn ông lau mồ hôi chảy dài trên cằm với vẻ mặt hoang mang. Cheon Sa-yeon mỉm cười và nhẹ nhàng nói, "Nếu ông là chủ hội, không phải ông nên biết về thời gian dọn dẹp các cánh cổng trong khu vực của mình sao?"

“E hèm, vâng, vâng. Có lẽ… hơn hai tháng một chút…”

Tôi bất giác cau mày.

Chu kỳ dọn dẹp cho mỗi cánh cổng là hai tháng. Vì lý do an toàn, hầu hết các công hội, bao gồm cả Requiem, đã dọn dẹp cổng 50 ngày một lần.

'Có nghĩa là ông đã bỏ lỡ thời gian dọn dẹp.'

Nó giống như một quả bom hẹn giờ mà bạn không biết khi nào sẽ phát nổ nếu đã hơn hai tháng, nhưng ngay cả điều đó cũng không được chắc chắn.

"Hơn hai tháng."

Cheon Sa-yeon nhìn xuống người đàn ông đang trong tư thế cong vẹo và mở miệng.

“Chủ nhân Kang Seung-geon.”

Chủ nhân hạng S của Hội Blun, Kang Seung-geon, run rẩy trước giọng điệu lạnh lùng của Cheon Sa-yeon.

“Lúc đó chắc tôi đã nói rõ với ông rồi. Nếu ông không thể quản lý cánh cổng cho phù hợp, hãy giải tán công hội của ông và sống ở nước ngoài.”

Một ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt đen láy của Cheon Sa-yeon khi anh lặng lẽ thì thầm.

“Đến giờ, sự cố Khu C12 không được tổ chức hợp lý, rồi Khu C13 bùng nổ, nên lần này khó tránh khỏi việc xử lý kỷ luật từ trụ sở chính.”

“Ch-Chủ nhân Cheon Sa-yeon! Tôi thực sự xin lỗi! Ý tôi là, tôi cần anh nói chuyện với trụ sở, được không? Trụ sở chính— chúng tôi sẽ chết nếu anh nói cho họ biết sự thật! Bên cạnh đó, không có thiệt hại nào lớn lần này— Hự!”

Trước khi Kang Seung-geon có thể nói xong, Cheon Sa-yeon đã nắm lấy cổ ông ta bằng một tay. 

"Hơ, Chủ nhân!" Yoon Jae-min, người đang đợi phía sau ông ta, hét lên với khuôn mặt tái mét.

“Haha, ông hẳn là một thứ rác rưởi. Thật khó để nghe vì tôi sợ tai mình sẽ bị bẩn.”

“Khư, hự, chờ…”

“Ông quên rồi sao, Chủ nhân Kang Seung-geon? Trong sự cố khu C12, tôi chắc chắn đã cho ông một cơ hội cuối cùng. Tôi chỉ cho ông một cơ hội? Ông đã làm ầm ĩ về việc không có tiền để trả hình phạt, chưa kể chi phí xây dựng lại một khu vực đã bị tàn phá bởi quái vật — tôi đã giao tất cả cho ông. Tôi cũng tổ chức tang lễ cho các nạn nhân. Ông nói sẽ không bao giờ quên ân huệ này mà ba tháng sau lại đánh vào đầu tôi như thế này sao?”

“Hự, kh-không thở được… làm ơn…!”

Chân của Kang Seung-geon lơ lửng trên không. Với cơ thể bị bắt giữ trong tay phải của Cheon Sa-yeon và ông ta đã vùng vẫy mà không sử dụng sức mạnh của mình.

“Vì sự cố của Khu vực C12, Requiem đã chiếm quyền kiểm soát toàn bộ cổng phụ trong Khu vực C.”

“Sư phụ Cheon Sa-yeon, xin hãy dừng lại! Anh sẽ gặp rắc rối lớn đấy!”

“Tôi đang có tâm trạng rất tệ bởi vì chuyện chết tiệt này đã xảy ra trong khu vực quản lý phụ của tôi. Tôi tự hỏi điều này sẽ được đền bù như thế nào.”

Cheon Sa-yeon ném Kang Seung-geon xuống đất. Kwaang, mặt đất bị lún xuống và bụi bay lên. Yoon Jae-min chạy đến chỗ Kang Seung-geon, người đang nằm trên mặt đất và ho khan.

“Ch-Chủ nhân! Anh không sao chứ?”

“Khụ, này mẹ kiếp- khụ, thằng chó! Sao mày dám!"

Kang Seung-geon nổi gân trên cổ, nơi có thể nhìn thấy rõ những dấu tay màu đỏ, và hét lên, "Tên khốn như mày, nếu tao nói với cha tao, mày sẽ...!"

"Đi thôi."

Cheon Sa-yeon với vẻ mặt vô cảm đã quay lưng lại với Kang Seung-geon. Khi tôi đi theo Cheon Sa-yeon, người đã rời đi không chút hối tiếc, ông ta tiếp tục hét lên trong giận dữ.

“Thằng mồ côi bẩn thỉu! Tao sẽ không để mày yên đâu! Tao sẽ giết mày, thằng khốn nạn!”

----------------------------------------------

Khi tôi quay trở lại bãi đậu xe, có một chiếc xe khác bên cạnh chiếc xe mà tôi đã đi trước đó.

“Quay lại hội thôi. Tôi có một nơi phải đi ngay lập tức,” Cheon Sa-yeon nói với tôi, mở cửa ghế sau và nhìn tôi.

"Tôi có thể đi một mình."

Chà, nó rất thuận tiện cho tôi. Tôi leo lên và hỏi câu mà tôi đã tò mò bấy lâu nay. "Anh có biết nhà của Kim Woo-jin ở đâu không?"

"Tại sao em hỏi vậy?"

Tại sao? Tôi sẽ đi gặp cậu ta chứ còn sao nữa?

“Chỉ muốn hỏi thôi. Anh có biết hay không?”

"Nếu tôi biết thì sao?"

“Chụp ảnh vị trí và gửi đến điện thoại của tôi.”

Cheon Sa-yeon nhìn tôi mà không nói lời nào trong giây lát. Có chuyện gì với anh vậy? Anh đã như thế này kể từ trước. Như thể chúng tôi đang có một trận đánh bóng tuyết, tôi đặt tầm mắt vào Cheon Sa-yeon và nhìn chằm chằm.

Anh ta hỏi với vẻ mặt không rõ, "Đây có phải là lần đầu tiên em thực sự gặp Chủ hội Blun không?"

"…có lẽ. Sao?" Tôi không thể trả lời có một cách vội vàng, vì vậy tôi đã cố tình trả lời theo cách này.

"Em nghĩ gì về ông ta? Chủ hội Blun.”

Tôi cau mày. Tôi không thể tìm ra mục đích của câu hỏi.

“Tôi nghĩ gì? Tôi không biết. Gì…"

“……”

Cheon Sa-yeon, người đang im lặng nhìn tôi, lắc đầu như không có chuyện gì.

“Tôi sẽ gửi cho em địa chỉ chỗ Kim Woo-jin sống. Đi thôi."

Cửa xe đóng lại chắc chắn. Sau khi nghe vài lời của Cheon Sa-yeon từ bên ngoài, người phục vụ gật đầu và ngồi vào ghế lái.

"Tôi sẽ đến hội."

"Vâng thưa sếp."

Xe khởi động êm ái.

Tôi nhìn ra cửa sổ và dùng ngón tay gõ vào đầu gối. Câu hỏi của Cheon Sa-yeon cứ lướt qua tâm trí tôi.

Chủ hội Blun, Kang Seung-geon. Tại sao anh lại hỏi về ông ta?

'Người này có liên quan gì đến Han Yi-gyeol à?'

Ông ta đã từng xuất hiện trong tiểu thuyết chưa? Tôi không biết. Tôi gõ trán vào cửa sổ và nhắm mắt lại.

----------------------------------------------

Tôi quay trở lại hội và mở cánh cửa lên tầng 23. Sau khi ra ngoài, tôi nhận ra ngay một chiếc ba lô mà tôi chưa kịp sắp xếp vì phải theo Cheon Sa-yeon đến Khu C13.

Không giống như khi tôi ra ngoài vào lúc bình minh, tôi cất chiếc ba lô rỗng vào tủ, và điện thoại di động của Ha Tae-heon được giấu dưới đệm giường, giống như lần trước.

Tôi tắm rửa thay quần áo sau trận chiến ở Khu C13 thì cũng đã gần 7 giờ. Đó là khoảng thời gian mà điện thoại di động ban đầu của tôi đổ chuông.

Sau khi chiếm được cơ thể của Han Yi-gyeol, một tin nhắn hiện lên trên màn hình trơn phẳng của chiếc điện thoại di động chưa hề nhận được bất kỳ liên lạc nào.

「Đây là tin nhắn từ một người dùng chưa đăng ký. Hãy cẩn thận để không bị yêu cầu về tài chính và tránh thiệt hại.」

「Cheon Sa-yeon: (Ảnh)」

「Cheon Sa-yeon: ^^」

Hình ảnh là một phần của bản đồ. Đánh giá từ vị trí, nó là một nơi không quá xa hội. Tôi đi một mình là đủ rồi.

Tôi nghĩ về điều đó một lúc, thay vì đóng màn hình điện thoại mà không trả lời. Tuy nhiên, anh ta có thể nghĩ rằng tôi muốn anh ta đọc tin nhắn. Tôi từ từ chạm vào bàn phím.

「Han Yi-gyeol: ok」

「Han Yi-gyeol: cảm ơn」

Điều này là đủ. Tôi đóng màn hình điện thoại với một nụ cười mãn nguyện. Tôi định bỏ điện thoại vào túi quần, nhưng nó lại rung lên.

「Cheon Sa-yeon: Phải vậy không?」

「Cheon Sa-yeon: Thật không công bằng.」

Tôi hơi lúng túng vì đã không mong được hồi âm. Tôi nhấn mạnh vào bàn phím. Ngay cả khi tôi đã nhấn cẩn thận, những sai lầm vẫn liên tục xảy ra.

「Han Yi-gyeol:?」

「Han Yi-gyeol: Anh muốn gì?」

Lần này, tôi cứ nhìn chằm chằm vào màn hình mà không tắt nó đi. Quả nhiên, câu trả lời đến nhanh chóng.

「Cheon Sa-yeon: Tôi tự hỏi.」

「Cheon Sa-yeon: Một lời cảm ơn chân thành?」

Vậy không có gì quan trọng cả. Tôi khịt mũi, nhưng lần này, tôi đã trả lời cẩn thận để không mắc lỗi chính tả.

「Han Yi-gyeol: Cảm ơn rất nhiều.」

「Cheon Sa-yeon: ^^……」

Khi tôi nhìn thấy biểu tượng cảm xúc mặt cười, khuôn mặt xui xẻo của Cheon Sa-yeon hiện ra trong đầu. Anh sử dụng các biểu tượng cảm xúc giống hệt anh. Tôi tắt màn hình điện thoại và nhét nó vào túi quần.

Có lẽ vì thời gian, tôi hơi đói. Cháo bào ngư ăn từ sớm hôm nay đã tiêu hóa hết.

"Tôi sẽ phải mua một cái gì đó để vừa đi vừa ăn."

Tôi rời khỏi phòng trong khi suy nghĩ về thực đơn.

----------------------------------------------

*Hừm, vẫn giống như khi vào cánh cổng đầu tiên, tuy rằng tỏ ra rất bài xích Sa-yeon nhưng Yi-gyeol vẫn luôn vô thức quan tâm đến cánh tay nhuốm máu của anh ấy, lần trước thì nhắc nhở ổng tìm người chữa lành và lần này là quấn băng gạc. E hèm, tôi thích điều đó :)))

Không phải tin nhắn Sa-yeon gửi rất đáng yêu sao, cái mặt cười cute chết được, và ổng dỗi khi Yi-gyeol chỉ nhắn trả lời có xíu. Giống như là ổng đã canh điện thoại chờ Yi-gyeol trả lời vậy*

*Theo như chủ hội Blun nói thì có vẻ Sa-yeon là trẻ mồ côi, Park Geon-ho cũng từng nói anh ấy đã có quãng thời gian vất vả để nuôi các thành viên trong hội khi còn trẻ, từ tất cả những gì anh có được như chúng ta thấy, Sa-yeon thật tài giỏi*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com