ZingTruyen.Info

(Web Novel/BL) I Don't Want This Reincarnation

Chương 30

chikan29

Cổng hạng B ở khu D8. Đó là một trong những cánh cổng mà Hội Roheon giao cho Ha Tae-heon.

"Lần cuối cùng nó được dọn dẹp là khi nào?"

"Một tuần trước."

Vì vậy, nếu có bất kỳ con quái vật nào, sẽ chỉ có khoảng một hoặc hai con. Tôi bước vào cổng.

Hwiing—

Ngay khi bước vào, một cơn gió mạnh thổi qua mặt tôi. Một vùng đất hoang vu cằn cỗi trải rộng trước mắt.

“Thật rộng rãi cho một cánh cổng hạng B,” tôi nói với Ha Tae-heon, người theo phía sau.

Anh ấy trả lời khi sử dụng khả năng của mình, "Như yêu cầu, tôi đã đưa cậu đến cổng B ở khu vực D8." Trong tay Ha Tae-heon có một thanh kiếm dài làm bằng bụi đen.

“Tốt hơn hết là cậu nên làm cho đúng.”

“Anh không tin tôi lắm, phải không? Tôi thậm chí đã ký hợp đồng.”

“Kể cả không phải tôi đi nữa, sẽ khó ai có thể tin tưởng cậu trong tình huống như thế này.”

“Ừm…”

Phải vậy không?

'Anh ấy có lý. Tôi quen thuộc với anh ấy, nhưng Ha Tae-heon mới chỉ gặp tôi hai lần cho đến giờ…'

Rất hợp lý để cảnh giác.

Tôi hơi buồn, nhưng tôi nghĩ cơ hội này sẽ giúp mối quan hệ của chúng tôi tiến triển hơn.

"Này, đừng như vậy."

Khi tôi nở nụ cười và đến gần anh ấy, Ha Tae-heon nheo mắt rồi lùi lại một chút.

“Tôi đã đến tận đây để tìm vật phẩm cho anh Ha Tae-heon. Nếu tôi định lừa anh, tôi sẽ bỏ chạy trước khi ký hợp đồng. Vậy nên."

Tôi vòng một tay qua eo Ha Tae-heon và kéo anh ấy lại. Cơ thể của Ha Tae-heon, đang chạm vào sườn tôi, cứng lại.

“Hãy tìm đồ trước rồi nói chuyện. Khi đó tôi sẽ trông đáng tin hơn một chút.”

“Này… Buông ra.”

"Xin hãy kiên nhẫn. Điều này sẽ thuận tiện hơn việc anh định sử dụng khả năng của mình.”

Thực ra, tôi cũng thấy khó chịu. Theo phản xạ, tôi nghĩ đến Park Geon-ho và Cheon Sa-yeon. Sẽ rất quá đáng nếu yêu cầu Ha Tae-heon làm điều tương tự như với hai người đó.

Khi tôi sử dụng khả năng của mình, tôi và Ha Tae-heon dễ dàng bay lên trời. Tôi tìm thấy cái gì đó tròn tròn trông khá mờ ảo ở đầu phía tây.

'Tôi nghĩ là nó.'

Tôi nhìn lên Ha Tae-heon và nói, "Bây giờ chúng ta hãy đi về phía tây."

“……”

Sao anh lại nhìn tôi như vậy?

Đôi mắt Ha Tae-heon nhìn tôi vô cùng lạnh lùng. Tôi cân nhắc và hỏi, "Anh Ha Tae-heon, có phải anh sợ độ cao không..."

"Câm miệng."

"Vâng sếp."

Vì anh nói rằng nó rất đáng sợ, tôi đã cố gắng giảm độ cao xuống. Tôi kéo eo Ha Tae-heon lại chút nữa và ôm lấy anh ấy, nâng người anh ấy lên cao. :)))

“……”

Ánh mắt anh trở nên mãnh liệt hơn. Tôi đoán anh ấy thực sự sợ độ cao. Phục vụ anh ngay đây.

Nội tâm tôi ậm ừ và di chuyển về phía tây.

Những thứ mờ ảo ngày càng rõ ràng khi chúng tôi đến gần hơn.

"Wow."

Đó là xác chết của một sinh vật sống. Lớp da khô bên ngoài được bao phủ bởi cát xám và những đường gân dày trên da bụng bị đâm thủng. Chiếc mõm dài hơi mở, với những chiếc răng nhọn trong miệng lộ ra ngoài, bàn chân trước dày và ngắn của nó cứng như đá. Bề ngoài tương tự như của một con cá sấu về nhiều mặt.

"Tuyệt."

Chỉ vào khu vực gần rốn của nó, tôi hỏi Ha Tae-heon, "Anh có khi nào tình cờ vào trong chưa?"

“… Tôi không đến những chỗ quái vật không xuất hiện.”

Điều đó có vẻ đúng. Những người khác sẽ nhìn xung quanh vì tò mò. Còn Ha Tae-heon là kiểu người sẽ dọn dẹp lũ quái vật gọn gàng và ra khỏi cổng.

Tôi hạ xuống để vào chỗ bụng bị đâm thủng. Ngay khi chân tôi vừa chạm đất, Ha Tae-heon đã giáng xuống cánh tay tôi đang ôm lấy eo anh ấy một cách không thương tiếc.

Tôi xoa xoa cổ tay đau nhói của mình và phàn nàn. "Ow, đau quá."

"Hãy biết ơn vì cánh tay của cậu vẫn còn nguyên vẹn."

Cảm giác ớn lạnh.

Tôi lặng lẽ ngậm miệng lại và theo Ha Tae-heon khi anh ấy đi phía trước.

Bên trong cái xác tối tăm và ảm đạm, giống như một tòa nhà trống trơn.

"Giờ chúng ta hãy đi lên phía đầu."

Đầu tiên, tôi phải tìm ra trái tim của nó. Nếu sinh vật này tương tự như một con cá sấu, trái tim cũng sẽ nằm bên dưới xương cổ.

Trong cuốn tiểu thuyết, chỉ có một mô tả đơn giản là “Tôi đã đi vào bên trong một sinh vật khổng lồ và tìm thấy một trái tim” nên tôi thậm chí còn không biết trái tim đó ở đâu.

"Anh có bật lửa hay thứ gì tương tự không?"

Bên trong quá tối để đi lang thang tìm kiếm trái tim. Trong khi tôi cầm một cành cây dày thấy được trên mặt đất, Ha Tae-heon lấy ra một chiếc bật lửa từ túi trong của áo khoác.

"Anh Ha Tae-heon, anh có hút thuốc không?"

"Thỉnh thoảng."

Anh hút á? Tôi nghiêng đầu. Không có cảnh hút thuốc nào trong cuốn tiểu thuyết cả.

Sau khi châm lửa lên cành cây, tôi cuộn gió vào nó một lần. Tôi di chuyển chậm rãi, thắp sáng xung quanh bằng một ngọn đuốc gồ ghề. Bên trong cái xác rộng đến nỗi chúng tôi không thể nhìn thấy tận cùng, có rất nhiều con quạ với đôi mắt vàng sáng lấp lánh.

Kkaak, kkaak.

Mặc dù là quái vật, nhưng cả kích thước và hành vi đều là của loài quạ bình thường. Đôi mắt của bầy quạ hướng về Ha Tae-heon khi chúng vỗ đôi cánh đen.

"Cậu đang nói rằng nơi này có một vật phẩm à?"

"Không phải là nhìn vào thì nơi này trông giống như một chỗ có giấu kho báu sao?"

Khi tôi đang đi với ánh sáng trên xác con quái vật, tôi thấy là lạ và dừng bước lại.

"Tại sao anh không đi?"

"…Tôi đang đến đây."

Tôi quay lại khi đang sờ sờ sau gáy. Tôi không chắc lắm. Tôi sẽ phải suy nghĩ về nó sau khi tìm thấy vật phẩm.

"Anh Ha Tae-heon."

Sau một hồi đi bộ, tôi nhìn lên và hỏi, "Anh Ha Tae-heon nghĩ đó có thể là gì?"

Tôi nâng đèn lên để kiểm tra chính xác. Khi bóng tối rút đi, một thứ gì đó to tròn xuất hiện.

"Điều đó…"

Gần giống hình bầu dục, nó có màu đỏ tương đối đậm. Phần thân vươn ra nhiều nhánh hướng vào vách trong, trên bề mặt xuất hiện một đường vân rõ ràng như thể nó sẽ vặn vẹo bất cứ lúc nào.

"Một trái tim?"

"Đúng vậy."

Bất kể nhìn như thế nào, đó vẫn là một trái tim. Bây giờ tất cả những gì còn lại là tìm ra thiết bị ẩn gần trái tim.

「Trong khi nhìn xung quanh trái tim, Ha Tae-heon đã tìm thấy một cái lỗ có hoa văn độc đáo. Nó có thể là gì?

Vị trí của thiết bị ẩn không được giải thích chính xác, vì vậy tôi phải tự tìm nó. Tôi đặt cành cây xuống đất và trôi nổi trên không.

"Tôi sẽ xem xét kỹ hơn."

Tôi cần phải kiểm tra tim trước. Khi tôi đến gần trái tim hơn, một vài con quạ nhìn chằm chằm vào tôi như thể chúng đang dè chừng bay đi và thét lớn.

'Nó giống như trái tim của một sinh vật sống.'

Có lẽ bởi vì đó là sắc đỏ duy nhất ở nơi đầy màu sắc hỗn loạn này. Tôi cẩn thận đặt tay lên trái tim. Nó rất lạnh khi chạm vào.

Tôi dò xét trái tim cẩn thận, nhích sang bên cạnh từng chút một. Tôi không thể thấy hình mẫu mà tôi đang tìm kiếm, nhưng có cái gì đó kỳ lạ về nó.

'Sao lại... khó như vậy?'

Trái tim của sinh vật chết quá lạnh và cứng. Như thể chạm vào máy móc vậy.

Vật mà tôi tìm thấy lúc nãy chợt hiện ra trong đầu. Điều này — không có cách nào…

"Han Yi-gyeol."

"Hả?"

Tôi ngừng suy nghĩ trước tiếng gọi của Ha Tae-heon và nhìn xuống. Dùng chân đẩy đống bụi trên sàn, Ha Tae-heon hỏi, "Cậu đang tìm cái này à?"

Tôi mở to mắt. Nơi mà lớp bụi được phủi sang một bên chính là hình mẫu mà tôi đang tìm kiếm.

"Đúng thế."

Tôi lại gần và quỳ xuống, xem xét kỹ lưỡng hình mẫu. Khi gió thổi bay lớp bụi còn sót lại, tất cả các hoa văn ẩn hiện đã lộ ra.

"Cậu có thể mở nó à?" Ha Tae-heon thì thầm khi nhìn xuống hình mẫu...

Thoạt nhìn rất khó để nhận biết hình mẫu được khắc bằng những văn tự nguệch ngoạc. Trong cuốn tiểu thuyết, Ha Tae-heon đã nhanh chóng tìm ra hình mẫu, nhưng phải mất một lúc mới hiểu được nó.

Tôi lôi ra món đồ thứ hai mà tôi đã mang theo trong ba lô.

"Đây là những gì anh cần để mở thiết bị này."

Nhánh sừng từ ngọn của cây long não xanh ở cổng hạng A trở lên (chương 15). Nếu không có nó, thiết bị không thể được kích hoạt.

Tôi lật ngược nhánh hình tam giác và lắp nó vào thiết bị. Nhánh sừng và thiết bị khớp nhau hoàn toàn giống như chúng vốn là một thể ngay từ đầu. Sau khi xác nhận rằng nó được lắp đúng cách, tôi xoay nhánh sừng sang bên phải.

Lạch cạch.

Kugugugung!

Tôi có thể nghe thấy tiếng mở khóa từ bên ngoài bề mặt, và thiết bị có hoa văn bắt đầu tách ra làm đôi như thể đang mở miệng. Một đám bụi bốc lên và nhánh sừng rơi xuống dưới thiết bị. Tôi lấy ra chiếc hộp ẩn bên trong nó.

“Ta-da ~ nhìn này, anh Ha Tae-heon. Là kho báu."

Khi tôi nhấc chiếc hộp khá nặng lên và đưa cho Ha Tae-heon xem, anh ấy ném cho tôi một biểu tình không chắc chắn.

"Gì. Anh không thấy vui sao? Anh có biết tôi đã trải qua những khó khăn gì để có được thứ này không…”

"Rất nguy hiểm nếu mở nó ra mà không suy nghĩ."

"Anh đang lo lắng quá nhiều."

Tôi đặt chiếc hộp xuống sàn và mở nắp mà không do dự.

"Đợi đã…!"

"Tốt rồi."

Ngay cả khi có điều gì đó xảy ra, không có gì phải sợ khi một vật phẩm cấp SS ở bên cạnh bạn. Tôi kiểm tra bên trong hộp sau khi ném nắp sang một bên.

'Như mong đợi.'

Nhìn thấy chiếc áo khoác màu xanh nước biển được gấp gọn gàng, tôi cười thật sâu.

Áo khoác cấp SS. Ngay cả khi bạn không xác định được cấp bậc, thì hào quang mà nó toát ra cũng rất phi thường. Tôi lấy chiếc áo khoác ra và đưa cho Ha Tae-heon.

“Nè, anh Ha Tae-heon. Nó là của anh."

Ha Tae-heon chậm rãi nhìn chiếc áo khoác trên tay tôi. Như tôi đã nói, đó là một ánh mắt sắc bén dường như để xác nhận liệu nó có phải là cấp S hay cao hơn không.

“Nếu anh muốn kiểm tra chỉ số của nó, anh nên đo thứ hạng. Tôi đoán đó là cấp SS, nhưng không có gì sai khi kiểm tra hết.”

"Tôi chắc chắn rằng nó trên cấp S."

Tuy nhiên, Ha Tae-heon chỉ nhìn vào chiếc áo khoác và không nhận nó. Trái ngược với suy nghĩ của tôi rằng anh ấy sẽ rất vui khi có được một món đồ cấp SS, không khí xung quanh Ha Tae-heon trở nên nặng nề hơn vì một lý do nào đó.

Cái gì, tại sao?

"Anh Ha Tae-heon?"

“……”

Ha Tae-heon, người vẫn đang cau mày như thể chìm trong suy nghĩ, đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi và kéo mạnh. Sau hành động đột ngột này, Ha Tae-heon trầm giọng nói: "Trò chơi quái gì thế này?"

Đôi mắt đen lóe lên vẻ hoài nghi. Một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay tôi.

“Từ Chợ Đỏ đến chiếc áo khoác này. Có phải cậu đã lên kế hoạch cho tất cả không?”

“Ư, đợi đã…”

“Cậu đang nhắm đến mục tiêu gì khi tiếp cận tôi? Chủ hội Requiem đã ra lệnh điều này à? Giả vờ tìm thấy vật phẩm và lấy được tín nhiệm của tôi?"

Cơn đau mạnh mẽ khiến tôi nhăn mặt. Cảm thấy cổ tay mình nhói lên, tôi gượng cười. “… Tại sao điều đó lại quan trọng?”

"Gì?"

“Bất kể lý do gì khiến tôi tiếp cận anh Ha Tae-heon, kết quả vẫn là một vật phẩm cấp SS, không phải sao?”

Tôi dùng tay đối diện bọc lấy tay Ha Tae-heon.

“Hãy suy nghĩ một cách lý trí. Anh có nghĩ rằng mình có thể đối phó với Hội Requiem vốn đang gây áp lực lên Hội Roheon, mà không cần một vật phẩm nào không?”

"Cậu…!"

"Hãy để tôi nói rõ."

Dù sao thì tôi đã mong đợi rằng nó sẽ trông đáng ngờ.

Giống như Min Ah-rin trong tiểu thuyết, chưa bao giờ tôi mong đợi Ha Tae-heon nhìn nhận tôi như một đồng nghiệp. Chỉ cần một chàng trai tốt, biết nhiều thứ - với tôi như vậy là đủ.

"Mối quan hệ của Cheon Sa-yeon và tôi không như anh nghĩ đâu."

Không né tránh ánh mắt lạnh lùng, tôi kiên quyết đối mặt với nó.

“Tôi muốn thoát khỏi Cheon Sa-yeon, và để làm được điều đó, Roheon cần phải mạnh mẽ hơn hiện tại.”

----------------------------------------------

*"Hãy biết ơn vì cánh tay của cậu vẫn còn nguyên vẹn."

E hèm, ai mà chẳng có những phút giây sai lầm trong quá khứ*

*Chúng ta có thể thấy rằng nhân vật chính thì quả nhiên có bàn tay vàng, không cần cố gắng tìm kiếm, nó sẽ hiện ra trước tầm mắt anh*

*“Ta-da ~ nhìn này, anh Ha Tae-heon. Là kho báu."

Ỏ, như kiểu anh ơi, xem em có gì cho anh này*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info