ZingTruyen.Com

(Web Novel/BL) I Don't Want This Reincarnation

Chương 10

chikan29

Ở lối vào của tòa nhà Hội Requiem, nơi tôi gần như không tìm thấy trên bản đồ, có một người quen đang đợi tôi.

“Này, Kim Woo-jin. Cậu ở đây để đón tôi à? Tôi rất cảm động đấy."

"Sao anh không ngậm miệng lại nhỉ?"

Khi tôi mỉm cười và vẫy tay với cậu ta, Kim Woo-jin nhanh chóng làm việc và phát ra những tiếng chửi thề. Đúng là một chàng trai vui tính.

“Hãy nhìn anh chàng này xem. Khuôn mặt thật xấu xí… chậc.”

"À, cái này sao?" Tôi nói rồi chạm vào khuôn mặt đau nhói của mình. "Sao thế? Cậu ghen tị à? Có muốn tôi làm như vậy với cậu không?”

"Gì chứ? Đồ điên…"

Nhìn tôi cười, Kim Woo-jin méo mặt và lắc đầu, nhưng cuối cùng, cậu ta không chạy đến chỗ tôi. Nếu là lúc khác, tôi có thể sẽ chơi đùa cùng cậu ta một lúc, nhưng tôi đã quá mệt mỏi để làm phiền cậu ta thêm rồi.

"Được rồi, vậy cậu muốn gì?"

"Chết tiệt! Nếu không phải vì lệnh của Chủ nhân, tôi sẽ không liên quan gì đến một tên khốn nạn như anh cả! Đi với tôi!"

Ngay cả khi không ở gần tôi, cậu ta cũng không thể loại bỏ tính khí nóng nảy đó. Theo sau Kim Woo-jin, người đang hét ầm lên và bước đi hùng hổ, tôi bước vào tòa nhà của hội. Dù đã hơn 7 giờ nhưng bên trong vẫn có nhiều nhân viên đang làm việc.

Khi tôi đi thang máy riêng lên tầng cao nhất với Kim Woo-jin, tôi khẽ nói, "Tôi chắc chắn rằng cậu đã không nói lời thừa thãi nào, Kim Woo-jin."

“Im đi, đồ khốn kiếp. Nếu anh không bắt cóc Cha Soo-yeon, anh sẽ phải chết. Đừng có gây thêm rắc rối nữa.”

Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt trìu mến, nhưng Kim Woo-jin gầm gừ dữ dội hơn trước.

Thật hẹp hòi. Phải, tôi đoán đó là điều hấp dẫn ở cậu.

Ding-

Thang máy mở ra với tiếng bíp nhẹ. Những người phục vụ trong bộ vest đen đồng loạt nhìn tôi.

"Vào đi."

Khi tôi đứng trước cánh cửa lớn với nhiều màu sắc bên kia hành lang, người phục vụ trực tiếp mở cửa ra. Cheon Sa-yeon đang đợi trong phòng đại diện, tôi bỏ lại Kim Woo-jin phía sau.

"Cậu đến muộn."

Dù có người vào nhưng anh ta vẫn đang chăm chú nhìn tài liệu. Không chỉ vậy, anh ta còn chào tôi bằng câu 'Cậu đến muộn'. Thật vớ vẩn.

Nội tâm than thở nhưng không thể nói ra miệng được nên tôi lễ phép trả lời. "Tôi xin lỗi. Phải mất một thời gian mới trở lại được."

"Hửm?"

Chỉ sau đó Cheon Sa-yeon mới ngẩng đầu lên nhìn tôi. Đôi mắt đen nhìn vào tôi đầy thích thú.

"Không có hồ sơ nào về một người không chỉ có thể sao chép hoàn hảo ngoại hình của người khác mà còn cả năng lực của họ."

"Anh đột nhiên nói cái gì vậy?"

“Trước đây, cậu thường hay run rẩy, nhưng giờ lại nói chuyện hết sức trơ trẽn mà không hề tỏ ra sợ hãi… Lần này, cậu đang cư xử rất lịch sự vì vậy tôi không biết phải đi theo tiết tấu nào nữa.”

“……”

Đó là lúc tôi mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp Cheon Sa-yeon.

'Không có gì đâu.'

Đó chính xác là những gì tôi đã nói. Vào thời điểm đó, tôi đã bị bắt đi ngay khi vừa trở thành Han Yi-gyeol, vì vậy không có cảm giác thực tế và tôi đã đánh mất thần trí. Nếu tôi biết nó sẽ như thế này, tôi nên sử dụng kính ngữ đúng cách.

Dù có hối hận thế nào thì nước cũng đã đổ đi rồi. Tôi suy nghĩ để kiếm cớ, nhưng rồi lại quyết định làm như thường.

"Tôi xin lỗi. Tôi muốn thay đổi cuộc sống của bản thân nhưng không muốn nói chuyện đó với cấp trên của mình, vì vậy tôi đã thay đổi cách nói chuyện. Bây giờ, anh có thích nó không?”

"Haha, 'cấp trên' sao?" Cheon Sa-yeon mỉm cười với vẻ mặt như thể đã nghe thấy điều gì đó nhảm nhí. "Tôi hiểu rồi. Cách cậu nói như thế nào không quan trọng, nó tùy thuộc vào cậu. Điều khiến tôi khó chịu là cái khác.”

Mặc dù cảm thấy khó hiểu về việc Cheon Sa-yeon dễ dàng bỏ qua nó như thế, nhưng hiện tại tôi đã chấp nhận thay đổi chủ đề.

"Đó là gì?"

"Cậu có bị người phụ nữ đó đấm không?"

Tôi muộn màng lấy tay che má khi dùng lưỡi liếm khóe môi. Có thể môi tôi đã bị rách vì vị máu còn đọng lại trên đầu lưỡi.

Tôi không có thời gian để soi gương vì tôi đã bị Kim Woo-jin bắt gặp ở lối vào của tòa nhà và ngay lập tức đi lên đây. Nếu Cheon Sa-yeon đã chỉ ra, nó hẳn là khá sưng.

Tôi nói thẳng: “Tôi không bị ‘Nữ hoàng của ngọn lửa đỏ’ đấm. Tôi đã bị đánh bởi Ha Tae-heon của Hội Roheon. Dù sao đó cũng là mục tiêu của anh, vậy tại sao phải hỏi thế?”

Cheon Sa-yeon nheo mắt và cười rạng rỡ. "Đúng. Đó là… lý do tại sao tôi hỏi, Han Yi-gyeol."

“…”

"Cậu đã gặp Ha Tae-heon, và tôi ngạc nhiên khi cậu chỉ chịu từng đó thiệt hại thôi."

Tôi khô khan nuốt nước bọt và ngậm miệng lại. Tôi không thể tùy tiện trả lời được.

“Tôi nghĩ rằng cậu chắc chắn đã lết xung quanh như một cây lau nhà. Đó là lý do tại sao tôi gửi Kim Woo-jin xuống.”

“……”

"Điều này thực sự bất ngờ. Nó rất thú vị."

Tôi nuốt vào một tiếng thở dài.

Như anh ta nói, Han Yi-gyeol nguyên tác đã đối mặt với Ha Tae-heon trước khi cậu ta chết.

Cuộc gặp gỡ với Ha Tae-heon không hề an toàn ngay cả đối với tôi. Cảm xúc của con người luôn khó lường nên không có kế hoạch nào là hoàn hảo cả. Trên thực tế, tôi đã tin tưởng Ha Tae-heon và bị đánh vì điều đó.

*Em trao anh con tim sao anh nỡ trao em...Một cú đấm*

Chỉ nhờ Cha Soo-yeon mà tôi mới có thể ở trong tình trạng tốt như vậy. Nếu tôi dùng vũ lực với Cha Soo-yeon như Han Yi-gyeol nguyên tác đã làm, thì Ha Tae-heon sẽ đâm tôi mất.

‘Chỉ có một điều mà Cheon Sa-yeon đã bỏ lỡ.’

Tôi sở hữu 'Han Yi-gyeol'.

Nếu không nhờ tôi, Han Yi-gyeol sẽ không được như bây giờ. Cậu ta sẽ được đưa lên xe cấp cứu để được điều trị.

Và Cheon Sa-yeon, người đã ra lệnh bắt cóc Cha Soo-yeon, mặc kệ tất cả những điều đó, thực sự là một…

'Tên khốn chết tiệt.'

Ngay cả khi tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết, tôi không thực sự thích Cheon Sa-yeon. Xét về tần suất xuất hiện của các nhân vật, anh ta chỉ đứng sau Ha Tae-heon, nhưng tôi không đặc biệt thích anh ta.

“Dù sao, nhờ sự chăm chỉ của cậu, tôi đã có được một cơ hội tuyệt vời.”

Giọng nói của Cheon Sa-yeon được nghe thấy qua khoảng trống rối ren giữa những dòng suy nghĩ. Tôi vội vàng đẩy những suy nghĩ lộn xộn ra sau đầu.

“Hãy nói cho tôi biết cậu muốn gì,” Cheon Sa-yeon nói trong khi sắp xếp các tài liệu. Những gì tôi muốn ư? Dù sao thì tôi cũng đã định hỏi nên không có lý do gì để từ chối hết.

"Tôi biết rằng anh sẽ trực tiếp tham gia vào công việc dọn cổng lần này."

"Và?"

“Hãy mang cho tôi hai vật phẩm cấp thấp có thể lấy được từ bên trong cánh cổng đó.”

Theo yêu cầu của tôi, Cheon Sa-yeon tựa vào lưng ghế, bắt chéo đôi chân dài và bày ra biểu cảm rất kì lạ. Cheon Sa-yeon nghĩ về điều gì đó trong khi gõ các ngón tay lên bàn, sau đó anh mở miệng.

"Hai vật phẩm cấp thấp... Đó là cái giá sao?"

"Đúng vậy."

"Hừm."

Cheon Sa-yeon nhìn tôi chằm chằm mà không nói gì cả. Một sự im lặng khó chịu bao trùm toàn bộ căn phòng.

'Đó là gì?'

Bầu không khí rất tệ. Một cảm giác đáng ngại leo lên sống lưng tôi. Theo bản năng, tôi nhận ra có điều gì đó khác thường.

Tôi đã phạm sai lầm ư?

Có vấn đề gì thế? Các vật phẩm cấp thấp? Tại sao?

'…không. Các vật phẩm không thể là vấn đề. Tôi thậm chí còn chưa nói cho anh ta biết những chúng là gì.'

Khô khan nuốt nước bọt, tôi tiếp tục nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của Cheon Sa-yeon. Đó là điều không thể tránh khỏi. Tôi cảm thấy như thể đang đối mặt với một con thú dữ sẵn sàng lao vào tôi bất cứ lúc nào. Cảm giác như tôi sẽ bị nuốt chửng nếu tôi thư giãn dù chỉ trong giây lát.

"Được thôi. Vậy thì hãy làm điều này.” Tiếng gõ đột ngột dừng lại khi anh ta nói với chất giọng lười biếng, “Hãy đi cùng nhau nào. Dọn dẹp canh cổng.”

"…nhưng...tôi…"

“Một tuần kể từ bây giờ. Tôi sẽ cử người đến đúng giờ, vì vậy hãy ở trên tầng hai mươi ba cho đến lúc đó.”

“……”

Tôi mở miệng định vặn lại nhưng rồi ngậm miệng không nói được gì. Những gì tôi muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng. Tôi không phải là thành viên của Hội Requiem. Không được, tôi không muốn đi vào cánh cổng. Đó là cái giá mà anh phải trả, vậy tại sao tôi lại tự mình đến đó chứ, tên khốn lừa đảo…

Nhưng tôi đã không thể phun ra bất cứ thứ gì. Khi tôi đứng ngây ra đó, Cheon Sa-yeon mỉm cười.

"Rời đi ngay bây giờ."

“……”

Khi tôi lấy lại thần trí, tôi đã ở bên ngoài phòng đại diện. Tôi không thể thấy Kim Woo-jin đâu, và thay vào đó, một người phục vụ khác đến gần tôi.

"Theo tôi."

Vânggg… Tôi đi theo người phục vụ với một câu trả lời vô hồn. Cơ thể tôi thậm chí còn chùng xuống hơn trước. Tôi phải tỉnh táo lại, nhưng tôi rất đau đầu vì đã trải qua quá nhiều thứ suốt cả ngày nay. Ha Tae-heon và Cheon Sa-yeon, tôi không biết tại sao họ lại có tính cách như vậy. Tôi hy vọng rằng một con chim nào đó đang bay trên trời sẽ ỉ* vào đầu họ.

"Làm ơn, hãy nghỉ ngơi tốt."

Căn phòng trên tầng hai mươi bamà Cheon Sa-yeon đã lệnh cho tôi ở trong một tuần, được trang bị tốt đến mức khó có thể tin rằng nó nằm bên trong tòa nhà của hội. Tôi nhanh chóng cởi bỏ quần áo và đi vào phòng tắm.

Kiểm tra trong gương lớn, cơ thể tôi tương đối ổn, nhưng có một vết bầm đen ở xương chậu bên phải và xung quanh đầu gối, có lẽ là do ngã xuống sàn khi Ha Tae-heon nện vào mặt tôi. Kích thước và màu sắc bất thường trông giống như nó sẽ tồn tại khá lâu.

"Chà."

Khi tôi kiểm tra má trái của mình, tôi đã rất ngạc nhiên. Nhìn thẳng vào nó, có người sẽ bảo rằng đó là khuôn mặt của một tên bị ăn đòn. Tôi thở dài khi chạm vào khoé môi nứt nẻ của mình. Nó hơi đau khi tôi rửa sạch.

Sau khi tắm rửa cẩn thận nhất có thể, tôi mặc một chiếc áo choàng tắm và lao ra khỏi phòng tắm như một thây ma rồi phi thẳng lên giường. Thứ duy nhất tôi ăn cả ngày nay là bữa trưa, nhưng giấc ngủ quan trọng hơn việc bị đói. Ngay cả với hành động đơn giản là lật người và nhìn lên trần nhà cũng khiến toàn thân tôi đau nhức.

'Làm tốt lắm tôi ơi...'

Đó là một ngày hết sức bùng nổ, bắt cóc Cha Soo-yeon, thuyết phục Ha Tae-heon và lừa dối Cheon Sa-yeon. Tôi cảm thấy ý thức của mình trở nên mơ hồ khi tôi cầu nguyện với Chúa.

Có gì đó không đúng với mức độ khó ở đây? Làm ơn hãy thực hiện một số điều chỉnh.

----------------------------------------------

*Chà, qua cách nói chuyện thì có vẻ Yi-gyeol vốn chẳng sợ bố con thằng nào nên nghiệp làm diễn viên của anh đã kết thúc trước một lão ma vương như Sa-yeon. Anh Cheon đã đoán được đôi chút về sự thay đổi đột ngột ấy, cấp SS quả nhiên rất nhạy cảm và nhanh trí. Đồng thời lý do tại sao Sa-yeon lại nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh sau khi Yi-gyeol hỏi xin hai vật phẩm sẽ được giải thích sau này, trước mặt Sa-yeon thì mọi thứ có quá nhiều sơ hở*

*Nói chứ cả Ha Tae-heon và Cheon Sa-yeon đều là gu top của tôi. Lần đầu tiên tình cờ thấy bìa 1 của novel trên twitter đã khiến tôi lọt hố bộ truyện này, hai anh đẹp trai đang chăm chú nhìn một anh đẹp trai khác, gây hứng thú quá mạnh*

*Con bìa quá đỉnh chóp, tôi cứ nhìn mãi không chán :'))*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com