ZingTruyen.Asia

Vuong Mau Lai Day Full

Chương 1

"Văn Tuệ à nhanh lên đi ngươi làm gì lâu quá vậy, có muốn ta xông vào đó kéo ngươi ra không" 

Khả Y vừa cắn miếng táo, khuôn mặt vừa cau có vì phải đợi chiến hữu của mình trong phòng tắm trang điểm quá lâu

Đây sẽ là vụ cuối cùng cô làm, vì cô đã quá chán ghét mùi tanh tưởi của máu, quá chán ghét những vũ khí súng đạn lạnh lẽo vô tri vô giác và những con người trong tổ chức luôn luôn nịnh nọt nhau, không có tình cảm. Vả lại vào tháng tới cô sẽ kết hôn với Vệ Nhân, cô muốn dành tất cả thời gian còn lại để chăm sóc gia đình

Văn Tuệ vừa bước ra khỏi phòng tắm, đã thấy cô bạn thân nhất của mình là Khả Y đang ngồi ngẩn ngơ mông lung suy nghĩ. Trên môi còn đang nở nụ cười hạnh phúc. Trong lòng Văn Tuệ thầm nghĩ không biết qua ngày hôm nay liệu có thật sự hai người sẽ được bình yên rời khỏi tổ chức hay không

Đêm xuống trong khách sạn nổi tiếng nhất Thượng Hải, người ta còn chưa kịp nhìn ngắm mọi sự xa hoa sang trọng nơi đây, thì đã có hai cô gái xinh đẹp tiến vào. Một người thân đỏ thắm làm cho người ta cảm thấy quyến rũ đến ngạt thở đặc biệt là trong ánh mắt kia còn ẩn chứa lên nét tinh ranh trẻ con. (đấy là chị Y nhà mình đấy các bác ạ). Người đi bên cạnh một thân màu trắng để lộ ra hai bờ vai ngọc ngà. Trên môi còn nở một nụ cười như đang ẩn chứa một bí mật (còn đây là chị Tuệ). Hai cô gái tiến vào làm cho mọi thứ như dừng lại, dường như những ánh đèn vàng màu sắc lấp lánh kia không thể làm mờ nhạt ánh hào quang phát ra trên người hai cô gái

"Tuệ tiểu thư,Y tiểu thư hai người dùng gì?"

Bồi bàn mặc áo gi lê đen bên trong áo sơ mi trắng trên cổ thắt một cái nơ đỏ, ngại ngùng tiến đến hỏi hai cô gái. Nếu để ý sẽ thấy trên gương mặt non nớt kia có một chút phiếm hồng hai bên bờ má

Văn Tuệ không nóng không lạnh trả lời:

"Làm phiền dẫn chúng ta đến gặp Trương tổng".

"Dạ! mời hai vị đi lối này"

Qua hai căn phòng đến căn phòng thứ ba. Một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi đang đứng hút thuốc bên ngoài ban công

"Đã đến"!

"Chào Trương tổng, làm phiền ông kí vào bản hợp đồng này! Lão bản của chúng tôi hôm nay có việc nên hai chúng tôi thay mặt ngài đến bàn chuyện làm ăn này với ông mong ông chấp nhận lời yêu cầu của chúng tôi". 

Văn Tuệ lạnh lùng nói chuyện, còn Khả Y đứng bên đang chỉnh sửa lại tóc trên tay phải cầm một khẩu súng đen nhỏ đã lên cò chỉ cần đợi người đàn ông kia nói không một tiếng thì sẽ…………….PẰNG kết thúc cái mạng của ông ta

"Hai người đã làm đến mức này rồi ta còn có lựa chọn sao". Trên môi Trương tổng nở một nụ cười cay đắng

Sau khi lấy được bản hợp đồng 2 người đi đến biệt thự Hoắc gia, lão đại của tổ chức Long Hổ

Khả Y trên tay cầm bản hợp đồng tiến tới chỗ ngồi của Hoắc Kiệt lạnh lùng nói:

"Hợp đồng đã kí công việc anh dao cho hai người chúng tôi cũng đã xong có thể đáp ứng yêu cầu của chúng tôi rồi chứ"

Hoắc Kiệt nở một nụ cười mờ ám nói: "có thể"!

Khả Y và Văn Tuệ vừa bước ra khỏi phòng thì gặp Vệ Nhân

"Vệ Nhân sao anh lại ở đây"?

Vệ Nhân lạnh lùng nói: "tổ chức không cho phép bất cứ một ai rời khỏi tổ chức khi mà người đó vẫn còn sống. Tôi chính là em của Hoắc Kiệt"

"Anh"…

Có trách cũng trách cô quá ngây thơ. Nói xong Vệ Nhân dơ súng lên bắn đúng vào tim Khả Y. Khi cô đang gần gã xuống thì lại nghe thêm một tiếng PẰNG nữa một bóng trắng quen thuộc ngã xuống

Chết tiệt! Văn Tuệ cũng bị liên lụy

Chương 2

Trong một căn phòng nhỏ bé có hai cái giường. Mà trên mỗi cái giường lại có một cô gái khuôn mặt tái nhớt, trên trán lấm tấm mồ hôi. Bên cạnh mỗi cái giường có một nha hoàn mười bốn mười năm tuổi đang ngủ gật

"Nư….. ớc…..nươ …….nước! Nước.... cho ta nước"!

"Tam tiểu thư, tam tiểu thư người tỉnh người đã tỉnh. Nô tỳ đi lấy nước cho người". Nói rồi Tiểu Ngưng ( đây là tên của tỷ nha hoàn này ạ) đi lấy nước cho Khả Y uống

"Tiểu thư người thấy sao rồi. Người làm Ngưng nhi sợ chết khiếp, nếu tiểu thư mà chết thì ta cũng chẳng thiết sống nữa, Ngưng nhi nguyện sẽ đi theo tiểu thư a". Vừa nói trên khuôn mặt trắng nõn của nha hoàn Ngưng nhi dần dần phiếm hồng trên gương mặt toàn là nước mắt.

"Ai sao ngươi nói nhiều quá vậy, cám ơn ngươi đã cứu ta, đây là"… 

Chưa nói hết câu trên gương mặt đang nhăn nhó của Khả Y dần nghiêm lại, trong đôi mắt của nàng hiện lên tia nghi hoặc. Nhắm mắt rồi lại mở ra đến cả chục lần vẫn là hình ảnh một chút không thay đổi mọi thứ như kiểu là những thứ nàng nhìn thấy khi xem phim cổ trang trên ti vi, mọi thứ ở đây đều y hệt không khác biệt là mấy.

Sẽ không phải là như nàng nghĩ chứ, thật là quá máu chó đi, sẽ không phải là xuyên qua a

Tiểu Ngưng thấy tiểu thư nhà mình chớp mắt liên tục trong lòng thầm lo lắng nói: "Tiểu thư người sao vậy có phải là bị đau mắt hay không".

"Ưm ta không sao, đây là đâu"???

Tiểu Ngưng thấy tiểu thư nhà mình như vậy hốt hoảng nói: "tiểu thư người sao vậy tại sao lại nói như vậy a ".Nói rồi lại tiếp tục khóc

"Có lẽ ta bị mất trí nhớ"

Nàng nói trong lòng thầm nghĩ, trong tiểu thuyết thì mọi nhân vật đều nói như vậy. Cũng không thể nói mình là xuyên qua đến đây nói như vậy không khéo còn bị mấy con người cổ hủ ở đây tưởng nàng là yêu quái rồi treo lên cột trói cũng lên. Nên trả lời như vậy là hợp lý nhất a. 

"Ta thật sự không nhớ gì cả, ngươi có thể nói cho ta biết được không"?

Nói rồi Tiểu Ngưng gạt nước mắt trả lời: "tiểu thư là lỗi của nô tỳ đã không bảo vệ được tiểu thư để cho tiểu thư bị đại tiểu thư và nhị tiểu thư đẩy xuống nước a"

"Vậy ta là ai, tại sao ta lại ngã xuống nước"?. Nói rồi trong lòng nàng thầm nghi hoặc

"Tiểu thư là tam tiểu thư của liễu thừa tướng, Liễu Tịnh Văn. Tiểu thư tên gọi là Liễu Nhược y, phủ thừa tướng có năm vị tiểu thư. Đại tiểu thư Liễu Nhược Đồng, nhị tiểu thư Liễu Nhược Trúc, tứ tiểu thư Liễu Nhược Nhan, ngũ tiểu thư Liễu Nhược Phi. Trong phủ đại tiểu thư, nhị tiểu thư và ngũ tiểu thư rất là thân thiết với nhau ( thân như cái kiểu bằng mặt như không vừa lòng a) họ luôn trêu trọc và trang giành mọi thứ với tiểu thư và tứ tiểu thư. Đến phòng của tứ tiểu thư cũng bị ngũ tiểu thư giành mất nên ngũ tiểu thư và tiểu thư phải ở cùng một phòng chật chội như thế này a, vì cứu tiểu thư lên tứ tiểu thư nhảy xuống nước đến bây giờ vẫn chưa tỉnh" 

Nói rồi nha hoàn tiểu Vân bên cạnh khẽ mở mắt chạy đến bên cạnh Nhược Y ( bây giờ gọi Khả Y là Nhược Y nha) hốt hoảng nói:

"Tam tiểu thư người đã tỉnh không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Nhưng mà tứ tiểu thư vẫn chưa có động tĩnh gì a".

Tiểu Ngưng thấy vậy nhỏ giọng an ủi tiểu Vân: "tứ tiểu thư thiện lương nhất định sẽ được trời phật phù hộ, sẽ mau tỉnh lại ngươi cứ yên tâm đi"

Thấy hai nha hoàn nói chuyện, Nhược Y muốn đến xem tứ tiểu thư Liễu Nhược Nhan người đã cứu mình thế nào rồi. Khi nàng bước đến chiếc giường bên cạnh ánh mắt chuyển từ mệt mỏi sang sợ hãi rồi ngạc nhiên. Cũng thật là quá máu chó đi Liễu Nhược Nhan này có khuôn mặt giống y hệt Khả Tâm. Hay là nàng cũng….

Chương 3

"Ư….ưm…"lúc này trên đôi lông mày thanh tú của Nhược Nhan (giờ gọi Văn Tuệ là Nhược Nhan) dần nhăn lại, đôi mắt chầm chậm mở

Tiểu Vân thấy vậy vội chạy tới: "tiểu thư người tỉnh rồi thật tốt quá"

Nhược Y đứng bên cạnh không nói gì, âm thầm dò xét cho đến khi Nhược Nhan nói:

"Khả Y à đây là đâu, chúng ta vẫn chưa chết sao? Đây là địa phương nào sao lại cổ quái đến như vậyy, còn đây là ai?" Nàng vừa nói ánh mắt thầm dò xét xung quanh, chỉ tay hướng đến Tiểu Vân ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng

Nhược Y lúc này mới thôi thất thần, ánh mắt ngạc nhiên đầy vui sướng. Nàng nghĩ thật may quá lão thiên gia đã cho hai người nàng sống lại một lần nữa. Nàng và Nhược Nhan sẽ tận dụng cơ hội này sống cho thật tốt, làm lại cuộc đời của chính mình

Tiểu Vân và Tiểu Ngưng đứng ở bên cạnh không hiểu Nhược Nhan nói gì, Khả Y là ai, tại sao lại nói phòng của mình là địa phương cổ quái

Hai nha hoàn vẫn chưa hết nghi hoặc Nhược Y liền nói:

"Hai người cứ đi ra trước đi muội muội cứ để ta chăm sóc là được rồi". Vừa nói vừa đẩy Tiểu Vân và Tiểu Ngưng ra ngoài rồi đóng cửa lại. Lúc này Nhược Y mới quay lại nói chuyện với Nhược Nhan

"Văn Tuệ chúng ta không chết, cũng không hẳn là như vậy. Ta cũng không biết phải giải thích với ngươi ra sao nữa, chúng ta ở hiện đại đã chết. Linh hồn lại xuyên đến cổ đại này. Ừm nói một cách đơn giản là chúng ta đã xuyên qua rồi".

Nhược Nhan ánh mắt mở to lắp bắp nói chuyện: "xuyên….xuyên….xuyên qua rồi, Khả Y có phải là ngươi bị đụng đầu rồi không, nói cái gì mà xuyên qua"

"Là thật chúng ta đã xuyên qua rồi". Nhược Y vừa nói vừa tiến lại gần Nhược Nhan ngồi xuống giường của nàng

"Vậy ta là ai, đây là đâu?"

"Ta cũng không biết nhiều chỉ biết đây là Lăng Nhật Quốc. Chúng ta chính là tiểu thư của Liễu thừa tướng. Tên ngươi không phải là Thẩm Văn Tuệ nữa ngươi tên Liễu Nhược Nhan, ta gọi là Nhược Y. Nói đúng hơn từ bây giờ Liễu Nhược Nhan ta trở thành tỷ tỷ của ngươi rồi"

Nhược Y vừa nói ánh mắt vừa hiện lên sự tinh ranh.

"Vậy ta là…"

"Ngươi chính là tứ tiểu thư của Liễu thừa tướng kia, còn ta là tam tiểu thư nha có nghĩa là ta lớn hơn ngươi. Từ giờ ngươi phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ ha ha". Vừa nói Nhược Y vừa nở một điệu cười trong trẻo như chuông bạc

Nhược Nhan thấy vậy bĩu môi: "tỷ tỷ gì chứ ngươi ở hiện đại cũng chỉ bằng tuổi của ta thôi. Nhưng mà tại sao chúng ta lại xuyên đến đây,thế còn tam tiểu thư và tứ tiểu thư thật hiện giờ đâu rồi"

Nhược Y giơ bàn tay phải lên vội che miệng Nhược Nhan lại:

"Nhỏ tiếng một chút ngươi muốn hai người bên ngoài biết chúng ta là giả à. Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra chỉ biết ta bị đẩy xuống nước, còn ngươi vì cứu ta cũng bị hôn mê ba ngày rồi. À còn nữa cái người mặc áo lam nhạt bên ngoài tên Tiểu Vân nàng chính là tỳ nữ của ngươi. Còn người mặc áo vàng nhạt tên Tiểu Ngưng nàng là tỳ nữ của ta. Bây giờ ta sẽ đi gọi họ vào để hỏi rõ mọi việc trong phủ. Ngươi phải làm dáng vẻ tiểu thư nha đừng để mọi chuyện bị bại lộ"

Nhược Nhan phất tay: "Biết rồi ngươi đi đi, ngươi mới phải xem lại điệu bộ của mình đó"

Nhược Y bĩu môi liếc mắt nhìn Nhược Nhan rồi bước ra ngoài cửa:

"Tiểu Ngưng, Tiểu Vân mau vào đây ta có chuyện muốn hỏi a"​

Chương 4

Tiểu Vân vội vàng chạy vào đến bên giường Nhược Nhan nói: "cảm tạ trời phật, lão thiên gia phù hộ tiểu thư người đã tỉnh lại rồi". Vừa nói nước mắt vừa chảy ra trên hai gò má trắng noãn

Nhược Nhan thầm nghĩ đây là người thứ hai quan tâm đến nàng sau Nhược Y, trong lòng tự quyết định về sau sẽ không để nha hoàn này chịu ủy khuất

"Tiểu Vân à, ta không sao ngươi đừng khóc"

Sửa bài viết bởi Nam Thiên Cung

Nhược Y thấy vậy kéo tay Tiểu Vân và Tiểu Ngưng ra chỗ bàn uống nước ngồi nói chuyện, trên tay phải cầm một chén nước, tay trái thì đang vỗ vỗ cái ghế bên cạnh nói: 

"Ngồi đi, ngồi đi"

Tiểu Vân và Tiểu Ngưng nhíu mày vội nói: 

"Nô tỳ không giám"

Nhược Y đặt chén nước xuống bàn, kéo tay Tiểu Ngưng ngồi xuống ghế: 

"Không sao không sao các ngươi cứ ngồi xuống đi, Tiểu Vân ngươi cũng ngồi xuống đi ta có chuyện muốn hỏi hai ngươi. Người đứng, người ngồi sao mà nói chuyện đây"

Tiểu Vân thấy vậy cung kính ngồi xuống: "tiểu thư có gì muốn dặn dò chúng nô tỳ, người cứ nói"

Nhược Y cười cười nói: 

"Là thế này, ta từ khi ngã xuống nước trí nhớ có chút không được minh mẫn. Mọi chuyện trước đây thứ nhớ, thứ không, mơ mơ,hồ hồ. Ta chỉ nhớ mình là tam tiểu thư Liễu Nhược Y với muội muội Liễu Nhược Nhan a"

Tiểu Ngưng thấy vậy vội vàng nói: "tiểu thư có cần mời đại phu đến chuẩn bệnh không, nô tỳ đi ngay"

"Không sao, ta không sao chỉ cần người nói lại cho ta một chút việc mà ta không nhớ là được rồi"

Tiểu Vân bình tĩnh kể lại mọi chuyện

Hóa ra nàng chỉ lÀ con của một nha hoàn sinh ra, còn Nhược Nhan cũng chỉ là con của gia nô không hơn không kém. Chẳng trách được căn phòng này lại nhỏ đến như vậy cũ kĩ không kém gì người nghèo a. Bị tỷ muội ghét bỏ không nói là gì, đến ngay cả cha đẻ cũng ghét bỏ thì cũng là quá bi thảm đi

"Vậy ta sao lại ngã xuống nước a"

"Tiểu thư là do đại tiểu thư với nhị tiểu thư đẩy xuống, nàng nói muốn tiểu thư xuống bắt cá cho hai nàng. Tiểu thư không chịu liền bị hai nàng đẩy xuống, tứ tiểu thư đi qua thấy vậy liền nhảy xuống cứu tiểu thư. Nhưng cả hai người đều không biết bơi. Mãi đến khi gia đinh trong phủ cứu lên thì hai người cũng đã hôn mê bất tỉnh". Vừa nói ánh mắt của Tiểu Ngưng tràn đầy tia bất bình

Nhược Nhan ngồi trên giường thấy vậy tay phải đập vào thành giường quát lớn: "lý nào lại như vậy, thật là không có đạo lý gì"

Nhược Y đi đến bên giường Nhược Nhan chấn tĩnh: không sao, không sao từ từ chúng ta sẽ dạy lại đạo lý cho các nàng a

Vừa nói hai người thầm trao đổi ánh mắt. Khiến cho hai tỳ nữ bên canh cảm thấy bây giờ là mùa hè sao lại lạnh đến như vậy

                                                              Chương 5

Nhược Nhan và Nhược Y ở trong phủ đã được hai ngày mà nơi đây không có một ai ghé thăm, khiến cho hai nàng buốn muốn chết. Đến ngày thứ ba thì ba vị tiểu thư quý phủ đại giá quang lâm đến cái địa phương khỉ ho cò gáy này của các nàng. Cũng tốt hai người đang không có việc gì làm nói chuyện phiếm với các tỷ muội để bớt sầu đi

"Muội muội các người sao rồi. tỷ tỷ đến thăm các muội đây". Thanh âm chanh chua truyền đến tai hai người, bất giác Nhược Y giơ hai tay lên bịt tai, còn Nhược Nhan đang uống trà lại phun ra

Chủ nhân của thanh âm đó chính là đại tiểu thư Lý Nhược Đồng. Xa xa thấy bóng đỏ rực chầm chậm tiến vào, khuôn mặt xinh đẹp. Ánh mắt lẳng lơ, khoảng mười chín tuổi. Nàng mặc xiêm y mỏng manh, dường như cái phần ở trên rất là chật vừa vặn khít lại cái nơi có thể đè chết người của nàng ( cái vòng một ạ). 

"Thật đúng là khác với lời đồn đại trong truyền thuyết đi, đại tiểu thư liễu phủ xinh đẹp mặn mà, ta thấy nàng dường như là cái ngực to đè lão đi". Nhược Y ghé vào tai Nhược Nhan nói.

Xa xa lại có thanh âm nữa truyền đến: 

"Đại tỷ chờ muội". 

Thanh âm này không chanh chua nhưng lại quá thánh thót như chim hót đi, nàng cũng xứng với truyền thuyết đồn đại đi chính là danh ca số một của Lăng Nhật Quốc. Còn ai ngoài nhị tiểu thư Lý Nhược Trúc a. Nàng mặc một thân màu tím nhạt, mười tám tuổi nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp như nhược kia dường như ẩn chứa rất nhiều những thủ đoạn mưu mô

Thấy hai người đến gần Nhược Y và Nhược Nhan chầm chậm đứng dậy

"Hai vị tỷ tỷ sao lại đến chỗ này a, phải để muội muội đến thăm tỷ tỷ mới đúng chứ". Nhược Y nhu nhược nói.

Nhược Đồng thấy vậy cười khẩy: "sao có thể nói như vậy muội sắp là tam vương phi a, sau này tỷ tỷ còn phải gọi muội một tiếng vương phi". 

Nhược Đồng nói trong lòng thầm nghĩ gả cho Tam vương gia Lãnh Thiếu Hàn chỉ có con đường chết. Tam vương gia chinh chiến sa trường đã nhiều năm số người gặp mặt được tam vương gia cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sau khi gặp mặt được lại luôn hoảng sợ. Người ta nói tam vương gia này tướng mạo xấu xí, dọa người, giết người không gớm tay. Chỉ cần làm trái ý hắn ta sẽ chết không có chỗ chôn. Cũng may là nàng tránh được thánh chỉ, mang thánh chỉ này đẩy đến trên người Liễu Nhược y ngu ngốc kia. Nàng đúng thật là thông minh ( thông minh hay ngu ngốc còn chưa biết nha) 

"Đại tỷ nói vậy là sao muội muội nghe không hiểu a". Nhược Y lại giả bộ nhu nhược nói

"Quên nói cho tam muội biết ba ngày sau các muội sẽ lên đường đến nói tam vương gia đang đóng quân ở bên cạnh Lạc Tiêu Quốc để tiến hành đại hôn a"

Nhược Nhan thấy vậy liền nghi hoặc nói: "đại hôn?"

"Đúng vậy a". Lúc này một dáng người nhỏ nhỏ khoảng mười năm tuổi một thân lục y tiến vào. 

"Tam tỷ, tứ tỷ ngũ muội đến chúc mừng hai tỷ, ba ngày nữa các tỷ trở thành tam vương phi, cửu vương phi rồi"

Nhược Y nghi hoặc nói: "Nhược Phi muội muội nói vậy là sao, ta không hiểu"

Nhược Trúc thấy vậy liền nói: "là thế này hoàng thượng đã ban thánh chỉ tứ hôn cho các muội, ba ngày sau lên đường đến biên cương a"

Nhược Đồng tiến đến cầm tay Nhược Y: "tam muội hôn ước này là hoàng thượng muốn cho tỷ lấy tam vương gia nhưng tỷ tỷ đã nhường cho muội một chỗ tốt a. Tam vương gia là chiến thần của Lăng Nhật Quốc muội gả vào đấy cũng là không lo cái ăn cái mặc"

Nhược Y trong lòng thầm nghĩ nếu tốt như vậy ngươi còn nhường cho ta sao

Nhược Phi cũng tiến đến bên cạnh Nhược Nhan nhỏ giọng nói: "ta cũng vì lo cho cái ăn cái mặc của tỷ tỷ nên mới xin hoàng thượng thay đổi ý chí từ tứ hôn cho ta sang cho tỷ nga, cửu vương gia chàng cũng là phó tướng bên cạnh tam vương gia"

Nhược Phi trong lòng thầm nghĩ cửu vương gia Lãnh Thiếu Kì này nổi tiếng trăng hoa mình không thể ủy khuất làm thiếp cho hắn được

Nói rồi ba người cười nói với Nhược Y và Nhược Nhan: "hai muội chuẩn bị thật tốt làm vương phi đi nha chúng ta không quấy rầy hai muội nghỉ ngơi"








Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia