ZingTruyen.Info

Vương gia hãy tha cho ta

CHƯƠNG 38

YPhyCoCo



Xuân thu năm hai mươi bốn, giặc Ngoã thống trận ở bờ rìa cao nguyên Sơn Dũ. Gần năm vạn binh lính bố trận cùng chiến mã trăm con, lấy vị trí phía tây để dựng lên quân trại. Tướng Ngoã Các Chi Lập đứng đầu vạn binh, ấm ủ âm mưu xâm lược, đợi ngày đánh vào trung nguyên.

Quốc sự lâm nguy, Hoàng thượng khẩn trương triệu kiến quan võ bá văn, tập hợp tất cả các đại thần, thượng triều bàn chính sự.

Tử Lạc đứng trước cổng phủ, ánh mắt xa xăm nhìn xuyên qua nội viện, thực muốn được nhìn thấy nàng. Lần xuất chinh này, hắn không biết liệu có thể bình an trở về hay không? Tử Lac trước đây chưa từng nghĩ, có một ngày hắn lại nặng lòng lưu luyến một người đến vậy.

Lòng thầm nghĩ, hắn lại ngước nhìn lên trên. Trời cao quả không có mắt, phải đợi đến khi hắn đã thực sự động lòng, thì lại giáng mệnh chia ly.

Hít một hơi sâu, Tử Lạc thu lại ánh mắt, vén tà áo ngồi vào xe ngựa, theo lệnh của Hoàng thượng, vào cung diện kiến, tham gia chiến sự.

Ở tây phủ, Mịch Chi vừa mới ngủ dậy không lâu, hiện giờ đang được hai nha hoàn Tiểu Hồng, Tiểu Mai hầu hạ. Chải tóc thay xong xiêm y, cô ngồi vào bàn, dùng chút điểm tâm.

Dù trước đây Mịch Chi chỉ cần nhìn thấy đồ ăn ngon là đã xắn tay áo gấp không kịp cản. Nhưng hôm nay, cô lại không có tâm trạng để ăn.

Nhìn chỗ thức ăn được bày biện trên bàn, Mịch Chi còn không buồn động đũa. Dường như cô đang bận phải suy nghĩ gì đó, cả ánh mắt cũng vô thức xa xăm.

Nha hoàn Tiểu Hồng thấy chủ tử hôm nay khác lạ, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, người sao vậy? Tiểu thư cảm thấy trong người không khoẻ sao? Hay là đồ ăn không hợp khẩu vị?"

Mịch Chi nghe hỏi, mới vội cười cho qua chuyện: "Không phải. Chỉ là lo nghĩ một số chuyện thôi!"

Nói xong, Mịch Chi đưa đũa gấp một ít thức ăn cho vào miệng, nhưng nhai tới nhai lui cô vẫn thấy miệng mình nhạt nhẽo. Cố nuốt xuống chỗ thức ăn, trong mắt lộ ra tia lười nhác.

Hôm nay cô làm sao thế này, đồ ăn rõ ràng rất ngon nhưng lại không muốn động đến. Cô không nghĩ là do khẩu vị, chỉ là tâm tình không tốt cho nên mới sinh ra cảm giác nhàm chán.

Lúc này, Mịch Chi mới lên tiếng hỏi: "Vương gia hôm nay rời phủ sớm như vậy, hai người có biết vương gia đi đâu không?"

Tiểu Mai trả lời: "Em nghe nói Hoàng thượng cho truyền vương gia vào cung diện kiến, cho nên sáng nay khi tiểu thư chưa thức thì vương gia đã đi rồi."

"Vào cung sao?"

Không hiểu là vì sao, Mịch Chi sau khi nghe xong lại thấy không yên. Giống như có một mối bất an vừa hình thành trong lòng, chấn động như sóng.

Những ngày gần đây, kể từ cái đêm mà cô uống say làm loạn đến nay cũng đã mười ngày. Tử Lạc từ đêm ấy, luôn đối xử với cô rất tốt. Hắn không hẳn là toàn ý dịu dàng, tính khí vẫn lạnh lùng và cao ngạo như mọi khi, nhưng dường như đã đỡ hơn trước rất nhiều. Giống như hắn đang cố tiết chế bản thân lại vì cô vậy, không muốn làm cô khó chịu.

Suy nghĩ của hắn, cô không dám tự mình đoán chắc. Bởi vì hắn chưa từng nói hắn yêu cô, cho nên cô cũng cố gắng buộc bản thân không được nghĩ quá nhiều về điều đó.

Cô sợ bản thân tự nghĩ tự sinh tình, trồng hoa nhưng hoa lại không nở.

Dù gì cô cũng là con gái. Nữ nhi trong thiên hạ ở cái thời đại này ai lại đi chủ động trước đâu chứ. Mặc dù tính tình cô đúng là rất ngang bướng, nhưng khi bước chân vào lưới tình rồi cũng trở nên nhút nhát.

Thậm chí những ngày qua, cô còn không dám nhìn thẳng vào mắt Tử Lạc quá lâu. Ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, cô nhìn không thấu, lại sợ nhìn lâu lại quên mất lối ra. Thế nên cô không đủ dũng khí, đối mặt với hắn lại tự nhiên cảm thấy áp lực.

Mịch Chi không muốn ăn nữa, buông đũa xuống. Tiểu Hồng thấy vậy liền hỏi: "Tiểu thư, người không ăn sao?"

"Ta không muốn ăn!" Mịch Chi đáp, giọng nhàn nhạt.

Tiểu Mai lại nói: "Tiểu thư, người như vậy, vương gia không biết lại tưởng chúng em hầu hạ người không tốt, sẽ trách phạt mất!"

"Ta sẽ không nói.." Mịch Chi nhìn Tiểu Mai: "Không nói thì sẽ không biết. Nếu vương gia có hỏi, ta cũng sẽ nói đồ ăn rất ngon, ta ăn rất nhiều. Hai người đừng lo!"

"Tiểu thư..."

Tiểu Hồng gọi theo, Mịch Chi vừa nói xong thì đã đứng dậy rời khỏi phòng. Hai nha hoàn, một người dọn chỗ thức ăn kia đi, người còn lại đuổi theo chủ tử.

Bên ngoài, Mịch Chi định bụng sẽ đến tìm Đồng Đồng. Ở trong phủ này, mỗi lần tâm trạng không tốt, Đồng Đồng liền giúp cô, làm cô vui lên rất nhiều.

Trong đầu nghĩ là một chuyện, Mịch Chi cứ lo đi mãi, không hiểu vì sao lại đi đến thư phòng của Tử Lạc. Cô dừng lại trước cửa, đứng nhìn hồi lâu lại quyết định đẩy cửa bước vào.

"Tiểu thư, người làm gì vậy?"

Tiểu Hồng khe khẽ thốt lên, nhưng đành bất lực phải theo chủ tử đi luôn vào trong, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

"Tiểu thư, đây là thư phòng của vương gia, chúng ta không nên vào đây!"

"Ta biết.."

Mịch Chi ngắn gọn nói, cô đảo mắt nhìn khắp một vòng trong phòng, bỗng nhiên lại thấy trong lòng thổn thức kì lạ.

Mọi thứ trong thư phòng được bố trí rất phù hợp với nhau, không gian dù không trống trãi nhưng lại khiến con người ta cảm thấy thoải mái. Ánh mắt cô rơi lại chỗ bàn phía trước, sau đó chậm rãi đi đến đó.

Nhìn vào nghiêng mực đã khô, Mịch Chi thấy tim mình đập mạnh vài lần. Nhớ lại hai ngày trước, khi đi ngang qua đây, cô đã vô tình nhìn thấy Tử Lạc ngồi trong thư phòng, ngay tại chỗ này, tận mắt thấy hắn đọc sách viết chữ

Lúc ấy hắn không phát hiện ra cô, nét mặt lúc tập trung đọc sách của hắn, quả thực rất thu hút. Vừa có khí chất, lại vừa nghiêm chỉnh trầm tư. Dáng vẻ ấy, rất khác so với những lúc hắn ra ý trêu ghẹo cô.

Thời khắc nhìn thấy tay hắn cầm bút quẹt vào nghiêng mực, tô tô viết viết vài đường, Mịch Chi cô đã không thể dời mắt được. Cho nên hiện giờ đứng ở đây, cô lại không ngăn được mình, mặc cho tâm trí ngập tràn hình ảnh của hắn.

Mịch Chi thấy lòng mình bí bách quá, cả tim cũng dâng lên cảm giác chật chội khó tả. Cô tạm gác mọi thứ, xoay lưng trở ra ngoài.

Cô còn không để tâm đến nha hoàn Tiểu Hồng đang khổ sở đuổi theo mình ở phía sau, bước chân cô cứ nhanh nhanh đi mãi, tìm đến hoa viên nội viện, tuỳ tiện ngồi xuống một tảng đá lớn, thở hồng hộc.

"Tiểu thư, người lại làm sao vậy? Người đi nhanh quá...làm em theo đến hụt hơi rồi!"

Mịch Chi không nghe được Tiểu Hồng đang nói, văng vẳng bên tai cô chỉ toàn là giọng nói của Tử Lạc ở nhiều khoảnh khắc.

Giọng nói hắn lúc đùa cợt, giọng nói hắn lúc nghiêm túc trầm ổn. Tất cả đều đồng loạt vang lên trong đầu cô, đều đặn lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Giống như mọi thứ liên quan đến hắn đều đang cùng nhau bức ép cô. Buộc cô phải thừa nhận..

Từ tận sâu trong lòng, cô đã thực sự yêu hắn!

Điều này nhất thời làm Mịch Chi cảm thấy hơi hỗn loạn, mặt cũng đỏ lên trông thấy.

Vẻ mặt của cô lọt vào mắt nha hoàn kế bên, nàng ta liền cười hỏi: "Tiểu thư, có phải...người đang nhớ vương gia có đúng không?"

Bị hỏi một câu trúng tim đen, Mịch Chi giật bắn cả người, to mắt nhìn lên.

Tiểu Hồng cười khúc khích: "Người bị em nói trúng rồi! Tiểu thư, người thực sự thích vương gia rồi!"

"Cô nói linh tinh cái gì vậy Tiểu Hồng. Ta không có!"

Mịch Chi cảm thấy hai má mình nóng bừng, liền lấy tay áo chà chà hai cái, không ngờ càng chà càng nóng.

Tiểu Hồng nghiêng đầu nhìn Mịch Chi, nàng ta nhí nhảnh đi ra phía trước: "Tiểu thư, mặt người đỏ hết lên rồi người còn chối được sao? Đừng nói là bọn nha hoàn chúng em không để tâm đến chuyện của người. Những lúc gần đây mỗi lần nhắc đến vương gia, tiểu thư đều đỏ mặt như vậy!"

Lời của Tiểu Hồng làm Mịch Chi giật mình: "Thật..thật sao?"

"Thật!" Tiểu Hồng gật đầu.

Lại nói: "Có lẽ cả gia nhân trong phủ đều nhìn ra được điều này!"

Không phải chứ! Chẳng lẽ tâm tình của cô đối với Tử Lạc đã đến mức lộ liễu như vậy. Mịch Chi càng nghĩ càng rối, càng rối thì mặt lại càng đỏ. Cô không nghĩ nữa, cũng không tiếp tục ngồi đây nữa. Cô đi tìm Đồng Đồng để nói chuyện...

...

Cung son điện ngọc, tường đỏ cao ngất. Những thứ này lọt vào mắt Tử Lạc đều nhạt như mây, mờ như khói, không mưu cũng không cầu. Hắn rời chính điện, hậu bàn chiến sự, lòng nặng như núi.

Hoàng thượng giao cho hắn toàn quyền quyết định, thống lĩnh mười vạn binh mã, giữ lấy an nguy cho giang sơn xã tắc.

Không phải hắn hèn nhát, không phải hắn không đủ bản lĩnh. Hắn trước đây đã từng nắm vạn binh mã xuất chinh. Cả hai lần đều lập đại công, hiển hách trở về. Có thể nói hắn về mưu về dũng đều song toàn, cách xa trăm bước, vẫn giương cung chính xác bắn trúng kẻ địch.

Đại thần trong triều đều không một ai dám phủ nhận tài mạo của hắn. Cho nên trong lần bàn chiến sự này, khi Hoàng thượng từ trên ban lệnh, không ai là không đồng ý.

Sở dĩ nói hắn lúc này lòng tựa như núi, chính là vì hắn đang bận tâm về nữ nhân bên cạnh hắn. Uông Mẫn Xuyên, hắn kì thực không muốn phải rời xa nàng.

Giữa hắn và nàng tình cảm chỉ mới là sự khởi đầu, như hoa đào chớm nở lúc lập xuân. Hắn thậm chí còn chưa có nhiều thời gian để ân cần với nàng, vậy mà bây giờ đã chuẩn bị chia xa. Người ở kinh thành hoa lệ, kẻ lại ở chiến trường gió cát. Nếu hắn không giữ được an nguy xã tắc, đồng nghĩa nước mất nhà tan thì nhân duyên với nàng cũng sẽ tàn.

Lần xuất chinh này, hắn không thể thất bại. Hắn nhất định phải dẹp được giặc Ngoã, nhất định phải an toàn trở về bên cạnh nàng, cùng nàng trải qua những ngày tháng an yên tự tại.

"Nàng phải đợi ta!"

Ngẩng cao đầu, Tử Lạc hít một hơi sâu, đem gánh nặng trong lòng giải hết ra ngoài. Hắn bước đi, nhưng phía sau lưng từ lâu đã có người lén nhìn theo hắn.

Đợi đến khi hắn hoàn toàn khuất sau cổng lớn, ánh mắt Dực Khương mới cơ hồ nhíu lại. Thực ra y cũng nặng lòng không khác gì hắn, bởi vì lần xuất binh này, y sẽ cùng hắn ra trận.

Y là trấn quốc tướng quân, đương nhiên phải phò tá vương gia là hắn, rèn luyện binh mã, trao đổi chiến thuật. Y vốn chưa từng vừa mắt Tử Lạc, nhưng cũng không thể phủ nhận hết tài nghệ và chiến công của hắn. Hoàng thượng đã ban lệnh, y không thể kháng chỉ. Trên chính điện, y đã cùng với hắn quỳ xuống, cùng nhau tiếp chỉ.

Mặc dù trên tình trường, y và hắn là kẻ địch. Nhưng đứng trên chiến trường, lại tạm gác hết mọi tâm tư của bản thân. Toàn tâm toàn ý đội chung một trời, đứng chung một đất.

Nhất tâm dụng ý*, cả y và hắn đều không thể làm khác.

Nhưng có một điều mà y và hắn đều phải vướng mắc, đó là nữ nhân Uông Mẫn Xuyên. Nàng yêu hắn như vậy, rời xa hắn thế này, nàng chắc chắn sẽ rất đau khổ. Dù y biết rằng, trong tâm của nàng đã hoàn toàn không còn y, nhưng y bất lực, không thể vứt bỏ được chấp niệm về nàng.

Y dù biết chấp niêm đó là sai, nhưng vẫn không thể vượt qua được. Dực Khương ngước nhìn trời cao, trên môi ưu tư nở ra nụ cười.

Rốt cuộc, dù nhân sinh có tầm xa trông rộng đến đâu, cũng chẳng nhìn thấu được hồng trần.

(* một lòng vẫn có thể làm được hai việc)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info