ZingTruyen.Info

Vương gia hãy tha cho ta

CHƯƠNG 26

YPhyCoCo

"Đồng Đồng, hôm nay em muốn mua thứ gì cứ nói với tỷ."

Mịch Chi nắm tay Đồng Đồng, cùng với nha hoàn Tiểu Hồng mang theo một số cận vệ cùng nhau xuống phố. Vốn dĩ tâm trạng của cô hôm nay rất tốt, vì được ra phố dạo chơi kia mà. Nhưng chỉ vì một tên vương gia đã làm cho tâm trạng của cô vào cả buổi sáng nay rơi vào bế tắc.

Rốt cuộc đêm qua cô đã làm gì hắn, mà sáng ra hắn đã mặt nặng mặt nhẹ, còn nói với cô những lời khó hiểu như vậy?

"Thật ấu trĩ!"

Mịch Chi chán ghét khẽ mắng một câu, nhưng vô ý lại để Đồng Đồng đi bên cạnh nghe được.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ vừa mắng ai sao?"

"À..không..không có!"

Mịch Chi bối rối lắc đầu, sau đó tìm thứ khác thú vị hơn để đánh lạc hướng cậu trai nhỏ.

"Này Đồng Đồng, kẹo đường kìa. Có muốn ăn không?"

"Có!"

Đồng Đồng ngây thơ, nhìn thấy đồ ăn ngon liền vui thích reo lên, hai mắt sáng rỡ mà chạy ngay về hướng quầy hàng bên kia đường.

"Cẩn thận!"

Mịch Chi theo sau chu đáo nhắc nhở, lúc này khi cô cũng vừa mới bước sang phía Đồng Đồng thì vô tình ngửi được một loại mùi hương khá kì lạ. Mà so với người khác, Mịch Chi lại tỏ ra thích thú trong khi đám người đi cùng đều đồng loạt che mũi để né tránh.

"Đậu hủ thối!"

Mịch Chi nhìn quanh, đảo mắt tìm kiếm. Món ăn này đích thị là món mà cô nghiện nhất đây rồi! Ở Bắc Kinh, hầu như mỗi tuần cô đều ghé ngang quầy đậu hủ thối của chú Dương ít nhất ba lần. Mỗi lần lại ăn hẳn bốn xiên lớn mới coi là đủ, ấy vậy mà đôi khi thức giấc nửa đêm lại sinh cơn, thèm đến phát cáu.

Không nghĩ, xuyên về đây mà cô vẫn có cơ hội được thưởng thức món ăn tuyệt hảo này!

Ngửi qua thôi cũng đã khiến từng tế bào trên lưỡi sôi hết cả lên, cho nên mới quay sang hỏi đám người phía sau.

"Này, các người có thấy ở đâu bán đậu hủ thối không?"

"Tiểu thư..."

Nha hoàn Tiểu Hồng một tay che mũi, khó hiểu hỏi: "Người...đừng nói người muốn ăn món đó?"

"Phải phải! Có nhìn thấy ở đâu không? Ta nghe mùi thơm rất đậm, chắc gần đâu đây thôi!"

Còn không đợi Tiểu Hồng trả lời, Mịch Chi đã xoắn tay áo lên mà đi quanh tìm kiếm. Đồng Đồng ở phía sau nắm tay Tiểu Hồng, ngây ngô nói một câu.

"Tiểu Hồng, hình như tỷ tỷ đang rất đói!"

Tiểu Hồng không biết nói gì, nhất thời nghĩ không thông cũng chỉ biết gượng cười. Lẽ nào tiểu thư của nàng chỉ vì đói đến mức không chịu được mà sinh ra kì lạ sao? Đậu hủ thối, món ăn phàm tục này trước giờ rõ ràng tiểu thư của nàng vô cùng chán ghét kia mà. Trước đây, không cần đến gần, chỉ cần nghe thoáng qua mùi hương của nó cũng đủ khiến tiểu thư của nàng nhíu mày, nhăn mặt.

Vậy mà nhìn bộ dạng háo hức phía trước kia xem, có chút gì gọi là chán ghét không chứ? Ngược lại, trong ánh mắt Uông Mẫn Xuyên hiện giờ lại dường như tràn ngập yêu thích.

"Hỏng rồi, hỏng rồi!"

Tiểu Hồng ngán ngẫm lắc đầu, chỉ biết cắn răng che mũi theo chân chủ tử đi đến quầy đậu hủ thối đang đông nghẹt.

"Đông như vậy chắc chắn là rất ngon rồi!"

Mịch Chi phấn khích, khen một câu. Cô nhìn dòng người đang chen chúc xếp hàng đợi mua đậu hủ, bản thân cũng rất biết điều mà đứng vào theo hàng.

Nhưng khi cô chỉ vừa chen vào, thì một người đàn ông đứng trước vô tình quay lại, trông thấy ai đang đứng ngay sau lưng đã giật mình, vội vàng quỳ xuống.

"Nhị vương phi..."

"Cái gì...Nhị vương phi!?"

Đâu đó trong đám đông, những giọng nói mang đầy kinh ngạc bắt đầu vang lên. Rất nhanh, dòng người đó lập tức đứng nép sang một bên, còn đồng loạt cúi người thi lễ với nữ nhân cao quý đang đứng ngây ra đó.

"Này...mọi người, mọi người đứng lên, đứng lên đi!"

Mịch Chi lúng túng, tiến tới đỡ lấy vài người đang quỳ gần nhất với mình. Cô xuyên về đây với thân phận cao quý như vây, đối diện với những phép tắc này cũng khá nhiều rồi nhưng đến giờ cô vẫn không sao quen được với nó. Mỗi lần thấy nhiều người quỳ dưới chân mình như vậy, chỉ thấy thật khó chịu.

Lúc này, nha hoàn Tiểu Hồng từ sau đi đến, nói nhỏ vào tai Mịch Chi.

"Tiểu thư, người muốn ăn món gì chỉ cần nói, không cần phải chen lấn đâu!"

Mịch Chi biết, lí do vì sao bản thân lại được đặt cách lớn đến vậy. Không phải vì cô là chính phi của nhị vương gia hoàng triều cao cao tại thượng, hung bạo hơn người, nổi tiếng ngang ngược - Tử Lạc hay sao?

Nghĩ đến đây, Mịch Chi có tí không ưng trong bụng, cánh môi hơi cong lên lộ ra vẻ mặt ghét bỏ. Cô còn chưa kịp nói với Tiểu Hồng mua cho mình vài xiên đậu hủ thối thì đột nhiên, phía bên cạnh đã có người tốt bụng đưa đến trước mặt.

"Đây là của người!"

"Cảm ơn nhiều!"

Mịch Chi vô tư nhận lấy, thích thú bỏ ngay vào miệng hai miếng to mà nhai ngấu nghiến, say mê đến nỗi suýt tí thì không để ý đến ai là người đã tinh ý nhanh nhẹn mua nó cho cô.

Mịch Chi còn chưa mở miệng lên tiếng, thì người này đã lần nữa cất giọng. Là loại âm thanh trầm ấm mà cô đã từng nghe qua trước đó.

"Thật không nghĩ, vương phi lại có hứng thú với món ăn dân dã này!"

Nhìn lên trên một chút, Mịch Chi mới có thể thấy rõ gương mặt của nam nhân này. Y cao hơn cô cả một cái đầu, dáng người cao lớn đổ lấy chiếc bóng màu xám nhạt phủ xuống người cô.

Vì là ngược nắng, cho nên phải mất một lúc cô mới có thể hoàn toàn nhìn rõ được dung mạo của người này. Gương mặt lãnh đạm nhưng ung dung hiện ra, mới làm Mịch Chi hơi ngạc nhiên tròn mắt.

"Huynh...huynh là...người đã đỡ ta trên phố!?"

Dường như sợ Mịch Chi ăn nói lung tung, nha hoàn Tiểu Hồng từ phía sau nhanh chân bước lên, thi lễ một lần.

"Dực tướng quân! Đa tạ!"

Nói xong, ánh mắt Tiểu Hồng lại liếc nhìn sang Mịch Chi, ra ý cho cô phải ngầm hiểu ra chuyệ gì đó. Mịch Chi ậm ừ một lúc, sau đó cũng thông minh nhận ra ý đồ của Tiểu Hồng. Cô mới nhìn sang Dực Khương, mỉm cười nói.

"Dực tướng quân, đa tạ hai xâu đậu hủ mà huynh đã mua cho ta..."

Dực Khương thấy Uông Mẫn Xuyên khách khí như vậy, liền cúi đầu đáp trả: "Vương phi, hạ quan chỉ..."

Dực Khương còn chưa nói hết câu thì lời đã bị Mịch Chi vội vã cướp mất.

"Nhưng chỉ hai xâu thôi thì vẫn chưa đủ. Có thể cho tôi thêm ba xâu nữa, có được không?"

Nghe chủ tử thốt ra một câu quái đản như vậy, sự bình tĩnh của Tiểu Hồng suýt chút cũng bị làm cho sụp đổ. Nàng ta ái ngại nhìn lên chủ tử, vốn dĩ đột ngột gặp mặt Dực tướng quân ở đây phải khiến tâm tình của Uông Mẫn Xuyên tan vỡ mới đúng chứ? Tại sao vẫn tươi tỉnh thế này? Còn có tâm trạng để ăn thêm vài xiên đậu hủ thối?

Xem ra bệnh tình lần này của Uông Mẫn Xuyên càng lúc càng tệ hơn rồi!

Bỏ qua thắc mắc của bản thân, Dực Khương không do dự đã liền quay đi mua cho Mịch Chi thêm bốn xiên đậu hủ thối, rất nhanh đã mang đến cho cô.

Mịch Chi thấy chàng trai này nhiệt tình với mình như vậy, cho nên nhất thời quên mất lễ nghĩa ở thời đại này mà bật cười, hào khí nói.

"Đa tạ, đạ tạ!"

Lúc này, ánh mắt Dực Khương cơ hồ tối lại. Y chăm chú nhìn nữ nhân trước mặt mình, hồi lâu lại nói.

"Vương phi, hôm nay trùng hợp như vậy. Hạ quan có thể có phúc để cùng vương phi dùng một chung trà hay không?"

"Uống trà ư! Chuyện nhỏ!"

Mịch Chi không nghĩ nhiều, nghe xong lời đề nghị của đối phương liền gật đầu, đồng ý hai tay mà đi theo Dực Khương đến một trà lâu nổi tiếng nhất thành.

Bước vào bên trong, cảnh quan yên tĩnh phần nào đã lưu lại ấn tượng trong mắt Mịch Chi. Vốn tâm trạng hôm nay không tốt, tìm được một nơi thoải mái thế này rất thích hợp cho việc thư giãn đầu óc.

Theo chân tiểu nhị, bọn họ được dẫn lối lên trên tầng hai, thông qua hành lang mới đến một gian phòng.

"Khách quan! Mời!"

Ngồi xuống ghế, Mịch Chi còn vô tư đến mức chỉ lo gọi món ngon, sau đó lại quay mặt nhìn xuống phố. Quang cảnh bên dưới thật nhộn nhịp, thật trái ngược với bầu không khí tĩnh lặng ở đây.

"Vương phi!"

Một tiếng gọi của Dực Khương vẫn chưa đủ khiến Mịch Chi để tâm, cô vẫn bận ngắm nhìn quang cảnh bên dưới. Thấy vậy, đột nhiên đuôi mắt Dực Khương rất nhanh hẹp xuống vài phần, giữa trán đã hằn lên tia nóng vội.

Y nắm lấy tay Mịch Chi, đau lòng khẽ gọi.

"Xuyên Nhi!"

Mịch Chi bị cái nắm tay bất ngờ này làm cho giật mình. Xoay mặt nhìn lại đã thấy nét mặt Dực Khương rất khác, là khác hoàn toàn so với vẻ mặt trước đó mà cô đã thấy ở dưới phố.

Cô rút tay về, nhíu mày khó hiểu nhìn người đối diện. Vì sao, khi đối mặt với ánh mắt thâm tình này của y, cô lại cảm thấy đau lòng thế này?

Có phải là do tiềm thức nào đó còn sót lại trong cơ thể của Uông Mẫn Xuyên hay không?

"Dực tướng quân..."

"Xuyên Nhi, có phải nàng có khổ tâm không thể nói? Tại sao nàng lại trở nên kì lạ như vậy?"

Dực Khương lại là người lên tiếng trước, đáy mắt nam nhân ứ đọng hàng vạn lần thương tổn, lưu luyến nhìn Mịch Chi.

Mịch Chi căn bản không phải Uông Mẫn Xuyên, cho nên cô nào biết được nỗi khổ tâm lớn nhất đời mà Uông Mẫn Xuyên đã trải qua. Cô chỉ có thể biết, chắc chắn giữa hai người bọn họ, tình cảm đã rất sâu đậm. Chỉ có tình cảm sâu đậm mới có thể khiến đôi mắt nam nhân từ sắc tựa như đao lại hoá thành đau thương thống khổ như thế!

Nhưng, thực lòng xin lỗi. Cô là Mịch Chi, không phải là Uông Mẫn Xuyên. Việc cô nên làm đó chính là phải nhanh chóng rời khỏi đây, xa khỏi tầm mắt nam nhân si tình này.

Nghĩ đến đây, Mịch Chi mới vội đứng dậy, tỏ ý chối từ buổi dùng trà ngày hôm nay.

"Dực tướng quân, thật ngại quá. Ta còn nhớ còn có việc phải làm ở phủ,  xin phép cáo từ!"

"Nàng rõ ràng có gì đó không ổn!"

Dực Khương không đợi Mịch Chi quay đi, đã kịp thời nắm lấy cổ tay cô mà giữ lại. Mịch Chi quay đầu, càng lúng túng khi thấy y đột nhiên cũng đứng dậy, tiến đến gần hơn.

"Dực tướng quân...có gì thì từ từ nói..."

"Xuyên Nhi..."

Giọng Dực Khương bỗng nhiên trầm thấp lạ thường, ánh mắt vừa lướt qua cô dường như còn mang chút giận ý.

"Ánh mắt nàng, cử chỉ nàng. Tất cả đối với ta đều chẳng khác gì một người xa lạ!"

Dực Khương thình lình siết chặt cổ tay Mịch Chi, điều này càng khiến cô chắc rằng y đang rất không vui. Nhìn vẻ mặt này của y mà xem, tối đen như mực rồi còn gì.

Nhưng tệ hơn, nếu để ngưoi khác bắt gặp hai người bọn họ gần nhau như thế này, chắc chắn cô sẽ bị người đời gán cho tiếng xấu. Đã là vương phi lại còn có gian tình với mệnh quan triều đình.

Tội này, cô có nhảy đến mười cái sông cũng không rửa sạch. Hơn nữa, còn có thể như trên phim ảnh, bị nhốt vào lồng heo mà thả trôi sông mất.

Không được! Cái tình huống chó má ấy nhất định không thể xảy ra với cô gái mới đôi mươi như cô được. Mịch Chi càng nghĩ càng rối, không muốn giữ kẽ nữa mà thẳng thừng gạt tay Dực Khương ra.

"Dực tướng quân, ta thực sưj rất gấp. Tiệc trà hôm nay ta không thể dùng cùng huynh. Xin lỗi!"

Nói xong, Mịch Chi đã ba chân bốn cẳng lao khỏi cửa. Chạy một mạch xuống bên dưới, cô đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm. Thật chẳng hiểu, nha hoàn Tiểu Hồng và Đồng Đồng đi đâu mất lại để cô một mình với Dực Khương kia chứ?

Cô còn đang thở hụt hơi, thì giọng của Tiểu Hồng phía bên kia đã truyền đến.

"Tiểu thư!"

"Trời ạ! Hai người đi đâu vậy hả?"

Mịch Chi vừa nhìn thấy Tiểu Hồng, đã không nhịn được thở dài một hơi. Không có ý trách móc, nhưng thực sự rất mệt mỏi. Tiểu Hồng khó xử chưa kịp trả lời, Đồng Đồng bên cạnh đã nhanh miệng đáp.

"Tỷ tỷ đừng trách Tiểu Hồng. Là do đệ muốn ăn kẹo hồ lô cho nên mới năn nỉ Tiểu Hồng dẫn đệ đi mua!"

Trông vẻ mặt đáng yêu này của Đồng Đồng, Mịch Chi cũng không nỡ nói thêm lời nào nặng nhẹ. Cô vuốt tóc Đồng Đồng, cười nói.

"Đi thôi, hôm nay đủ rồi! Chúng ta về phủ!"

[.]

Quay trở về phủ thì trời cũng vừa hay chập tối, Mịch Chi lúc này vừa tắm xong, đang được nha hoàn Tiểu Hồng mặc y phục lên người. Trong đầu vẫn chưa bỏ được chuyện xảy ra sáng nay, cho nên mới buộc miệng hỏi thẳng.

"Tiểu Hồng, người mà cô đã gọi là Dực tướng quân đó, rốt cuộc là như thế nào?'

Câu hỏi kì lạ của Mịch Chi thoáng khiến bàn tay của Tiểu Hồng dừng lại. Nàng ta nguóc nhìn chủ tử của mình trong gương, lòng mơ hồ khó hiểu. Lẽ nào tiêu thư của nàng thực sự không nhớ ra ý trung nhân của mình?

Tuy vậy, nhưng Tiểu Hồng mặt khác lại cảm thấy vui mừng cho Uông Mẫn Xuyên.

Có thể dễ dàng quên đi đoạn lương duyên đầy đau khổ ấy, đối với Uông Mẫn Xuyên như vậy đã là quá tốt rồi!

Tiểu Hồng tiếp tục việc đang dở, cuối cùng cũng chịu trả lời đầy đủ câu hỏi mà Mịch Chi đưa ra.

"Ngài ấy là Dực Khương, là trấn quốc tướng quân của triều đình."

"Dực Khương...trấn quốc tướng quân sao?"

Mịch Chi cơ hồ lặp lại những gì mình vừa nghe trong miệng, trong lòng quả thực có chút trầm trồ.

Uông Mẫn Xuyên thực sự cũng rất có mắt chọn đấy chứ!

Còn chưa kịp hỏi thêm, thì bên ngoài cửa chợt có tiếng của gia đinh truyền vào.

"Vương gia!"

Ngay lập tức, tay chân Tiểu Hồng thoáng run rẫy khác thường. Hệt như nàng ta vừa lén nói ra chuyện cấm kị nhất trong phủ, cho nên rất nhanh đã hoàn tất y phục trên người chủ tử rồi nhanh chóng rời khỏi.

Cửa mở, Tử Lạc một thân cao ngạo chậm rãi bước vào. Hắn thậm chí còn không ngoáy đầu nhìn Mịch Chi một lần mà đã ngồi xuống ghế, rót một chung trà tuỳ tiện đưa lên thưởng thức.

Cái thái độ quái quỷ gì nữa đây? Mịch Chi cô đây đang đứng trong phòng với hắn, cách hắn chỉ vài bước chân mà hắn lại làm lơ cô.

Mịch Chi kì thực không nắm rõ tâm tình của bản thân, chẳng hiểu vì sao khi ăn một cục bơ lớn như vậy từ Tử Lạc lại khiến cô khó chịu đến thế. Ấm ức, cô đi đến ngay trước mặt hắn. Tự tay rót cho mình một chung trà rồi đưa lên miệng ực sạch một hơi.

Còn không quên há miệng "khà" một tiếng thật sảng khoái.

Tử Lạc không nhìn sang, nhưng lại trầm giọng mắng một câu thật ngắn.

"Thật không ra gì!"

Lời mà hắn nói, quả nhiên không có câu nào lọt tai được. Mịch Chi tức giận liếc hắn một cái, to gan lớn tiếng.

"Ngươi nói ai không ra gì chứ?"

Tử Lạc ngược lại vẫn ung dung tiếp tục uống trà, nét mặt bình thản không chút phản ứng lại với thái độ vô lễ kia.

Mơ hồ nói một câu: "Kẻ nào không ra gì, ở trong phủ này chỉ có một. Lẽ nào nàng không biết?"

Ha! Mịch Chi cô thực sự bị thái độ hách dịch này của hắn làm cho tức chết rồi!

Cô không nói nữa, hậm hực đặt mạnh chung trà xuống bàn như dằn mặt ai đó mà giận dỗi rời khỏi phòng.

Đi được một đoạn, vô ý lại va trúng nha hoàn Tiểu Mai đang đi hướng ngược lại.

Nàng nha hoàn vội vã cúi đầu, sợ hãi nói: "Tiểu thư, tiểu thư tha tội!"

"Không sao mà!"

Mịch Chi cười, kéo lấy Tiểu Mai đứng lên. Nhưng sự chú ý lại rơi vào bát sứ đẹp đẽ mà nàng nha hoàn đang bê trên tay, không nhịn được mới hỏi.

"Thứ này là món ăn sao?"

Tiểu Mai nghe hỏi, liền thật thà đáp: "Tiểu thư, đây là thuốc để vương gia bồi bổ!"

"Bồi bổ!? Hắn ta mà cũng cần phải bồi bổ sao?"

Mịch Chi kinh ngạc thốt lên, nhưng vừa nói xong lại bịt miệng, ngượng đến đỏ mặt. Cô tự mình kinh ngạc như vậy, há chẳng phải cô đang tự nói cho người khác biết, rằng cô rất rõ thể lực của Tử Lạc, mạnh đến cỡ nào hay sao?

Tiểu Mai thấy chủ tử có vẻ sững sốt, cho nên mới ngạc nhiên hỏi :"Tiểu thư, người không nhớ gì cả sao?"

"Nhớ...nhớ cái gì?"

Mịch Chi ngớ ngẫn, tròn xoe hai mắt nhìn Tiểu Mai.

Tiểu Mai chớp chớp mắt, vẻ mặt lộ ra chút bất an. Nàng ta kéo tay Mịch Chi, khẽ nói vào tai.

"Tiểu thư, sở dĩ vương gia phải bồi bổ...là vì tiểu thư cả đấy!"

"Do tôi!? Tại...tại sao lại là do ta?"

Mịch Chi bị đẩy từ kinh ngạc này sang kinh ngạc khác, sắp không chịu được mà muốn nhảy lên rồi đây này!

Nha hoàn Tiểu Mai biết, chủ tử đã thực sự không còn nhớ chút gì về chuyện đã xảy ra. Nàng ta ái ngại đưa mắt nhìn quanh, rồi đột nhiên hai má đỏ bừng, ngại ngùng nói.

"Tiểu thư, đêm qua...người thực sự đã khiến vương gia bị một phen hữu kinh vô hiểm, giận đến run cả người!"

Càng nghe, Mịch Chi càng cảm thấy căng thẳng. Rốt cuộc cô đã làm gì Tử Lạc, mà khiến hắn chỉ sau một đêm lại trưng ra bộ mặt lạnh tanh đó với cô chứ?

Tiểu Mai không đợi chủ tử hỏi thêm, đã ngập ngừng kể lại đôi chút.

"Đêm qua sau khi tiểu thư lấy đi hai vò rượu ở hậu viện, tiểu thư về phòng đã uống đến say bí tỉ. Sau đó...vương gia trở về...rồi...rồi..."

Nói đến đây, giọng Tiểu Mai hơi run. Nhưng nàng ta càng chần chừ thì càng làm Mịch Chi không yên như bị ép ngồi trên lửa.

Liền thúc giục: "Rồi thế nào? Nói đi..."

Tiểu Mai bị giục nhiều như vậy, đến cuối mới chịu nói ra một câu làm Mịch Chi sững cả người.

"Rồi tiểu thư đã nôn lên người vương gia...nôn rất nhiều!!!"

"Nôn...tôi nôn lên người hắn ta?"

Cổ họng Mịch Chi suýt thì cứng đờ. Đến bây giờ, cô mới hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện. Lí do vì sao Tử Lạc lại cáu gắt và tức giận như vậy với cô suốt cả ngày hôm nay.

Hoá ra, đêm qua cô uống say đã chủ động câu dẫn hắn. Nhưng khi lửa chuẩn bị cháy lớn thì lại bị cô một tay dập tắt. Cô nôn lên người hắn nhiều như vậy, khiêu khích hắn rồi lại không cho hắn hưởng thụ. Một kẻ có ham muốn cao như hắn không nổi giận mới là chuyện lạ!

"Thảo nào sáng nay cơ thể mình vô cùng khoẻ..."

Mịch Chi vô thức lẩm bẩm, ngoảnh đầu nhìn về phía cửa phòng mà cô vừa rời khỏi. Sau đó lại ngước lên trời, khổ sở tự trách.

Cô chọc giận Tử Lạc một cú thật đau như vậy, phen này sẽ sống không yên với hắn rồi!

Với bản chất của hắn, cô chỉ có thể nhường hắn một bước mà thôi.

"Tiểu Mai, thuốc của vương gia...để tôi mang vào!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info