ZingTruyen.Com

Vương gia hãy tha cho ta

CHƯƠNG 25

YPhyCoCo

Đêm lạnh nhanh chóng qua đi, nắng vàng kéo nhau trải dài khắp phủ. Dưới tàn nắng ấm, những đoá hoa lộ đọng lại trên lá đêm qua mới bắt đầu trôi dọc theo kẻ lá, rơi xuống mặt đất.

Vừa mới thức sau một giấc ngủ sâu, đến bây giờ Mich Chi vẫn cảm thấy đầu óc nặng nề khó hiểu.

Cô ngồi trên giường, cố gắng nhớ lại chút ít việc đã xảy ra vào đêm qua. Chợt, dường như đâu đó trong khoảng trí nhớ rời rạc, cô lại thấy xuất hiện hình ảnh của Tử Lạc.

"Là hắn, tại sao lại có mặt hắn ở đây?"

Cô hoảng hốt nhìn quanh, không gian trống trãi trước mặt bỗng chốc như vẽ ra một bức tranh mờ mờ ảo ảo. Cô nhất thời nhìn thấy bản thân đã tự tay cướp lấy hai vò rượu ngon từ tên gia nhân rồi mang về phòng một mình uống say sưa.

Sau đó...chuyện sau đó cô hoàn toàn không thể nhớ rõ được nữa. Chỉ có thể mơ hồ nhớ ra gương mặt của Tử Lạc đang ở rất gần mình, bên tai dường như vẫn còn vang lên giọng nói của hắn.

"Tử Lạc, ta muốn hôn...có được không?"

Câu hỏi mà chính miệng Mịch Chi đã thốt ra bất giác vang vang trong đầu, khiến cô giật mình phải đưa tay che kín miệng lại.

"Cái...cái quái gì vậy? Mình...mình đã làm cái gì vậy chứ?"

Đến đây, những hình ảnh rời rạc trong tâm trí phúc chốc ghép lại nhau, trở thành một thể hoàn chỉnh rõ đến từng đường từng nét. Mịch Chi thực sự đã nhớ ra, bản thân đã cố quấn lấy Tử Lạc, còn không chút liêm sỉ mà muốn ôm muốn hôn.

Điều này quả thực làm cô xấu hổ đến mức muốn phát điên, nhất thời nằm bẹp ra giường mà ôm đầu kêu la.

"Chết tiệt! Sao mình lại có thể..."

Trường hợp lần này có đến một nghìn thể diện cũng không cứu nổi cô nữa rồi. Miệng lúc nào cũng mắng Tử Lạc, mắng hắn là tên hoạn dâm vô độ, mắng hắn là tên lưu manh háo sắc.

Vậy mà chính bản thân cô lại chủ động quyến rũ hắn, thử hỏi cô còn mặt mũi nào để đối diện với hắn nữa đây? Mịch Chi nằm dài trên giường, vùi mặt trong chăn bông mà ngượng đến suýt khóc.

Trên môi cô có vẻ vẫn còn vương lại nụ hôn của Tử Lạc, cả trong hơi thở dường như vẫn còn lưu lại chút mùi vị nam nhân. Điều này làm đầu óc cô nóng đến mức muốn nổ tung, hai gò má đã đỏ bừng bừng.

Bây giờ tỉnh táo trở lại, Mịch Chi có thể nhớ rất rõ nụ hôn của Tử Lạc chiếm lấy môi mình một cách ngang ngược như thế nào. Vòng tay hắn đã mạnh mẽ siết chặt lấy cô ra sao, hơi thở phong lưu bá đạo của hắn vẫn quyện sâu đến đâu...

Cô đều nhớ hết tất cả, không sót một chút!

Nhưng bất chợt, Mịch Chi nhận ra một điểm khác lạ, cho nên mới bật dậy mà nhìn lại người mình thât kĩ.

Y phục không hề đầy đủ, nhìn xa một chút thì đã phát hiện ngoại y bị vất nằm dưới sàn. Mịch Chi tự hiểu, cô và Tử Lạc đêm qua đã trải qua một đêm khá mặn nồng. Nếu đúng như vậy, thì sau mỗi lần ân ái, sự hung bạo của Tử Lạc chắc chắn sẽ làm cơ thể cô mỏi nhừ sau khi thức dậy. Nhưng bây giờ, cơ thể cô hoàn toàn bình thường, chẳng hề có dấu hiệu mệt mỏi ngoại trừ phần đầu khá choáng vì rượu mà thôi.

Chẳng lẽ đêm qua hắn đã rất nhẹ nhàng với cô?

Tự hỏi một câu cũng đủ khiển Mịch Chi ngượng chín, cúi gầm mặt không muốn nghĩ thêm nữa. Lúc này, nha hoàn Tiểu Hồng từ bên ngoài bước vào, tay bê chậu nước ấm cùng khăn mềm. Đặt chúng lên kệ gỗ gần giường, Tiểu Hồng đi đến dìu tay Mịch Chi.

Nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, mau rửa mặt để em còn giúp tiểu thư chải tóc và thay y phục."

Mịch Chi ngơ ngẫn đi theo sự nâng đỡ của nàng nha hoàn đến bên chậu nước, sau đó đột nhiên quay sang hỏi: "Tiểu Hồng, cô có thấy vương gia ở đâu không?"

Tiểu Hồng nghĩ ngợi gì đó mà trên mặt phảng phất chút bất an, nhưng rồi cũng đáp: "Vừa rồi em thấy vương gia ở phía tây phủ, hình như hôm nay vào đầu giờ Tỵ sẽ rời đi để đến phủ của Mạc đại nhân."

"Tiểu thư, người chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã!"

Tiểu Hồng đi theo sau, vừa theo vừa liên tục nhắc nhở người đang đi nhanh đằng trước.

Mịch Chi sau khi rửa mặt, vội đến mức chỉ thay y phục, không kịp chải tóc mà đi thẳng ra khỏi phòng. Mang theo chút lòng tự tôn muốn tìm Tử Lạc, mặt đối mặt giải thích rõ sự việc tối qua chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.

Cô muốn nói với hắn, hành động của cô vào tối qua hoàn toàn là do rượu mà ra. Nếu như để hắn giữ cái ý nghĩ kia trong đầu, nghĩ rằng cô đã phải lòng hắn thì còn tệ hơn như vậy gấp trăm lần.

Mọi lời mắng chửi và phản kháng trước kia của cô rồi sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong mắt hắn từ trước đến giờ.

Tây phủ cách phòng cô ở không xa, chỉ một lúc đã đến rồi. Nhưng cô nhìn quanh vẫn chẳng thấy Tử Lạc đâu cả, mới vội nhanh chân tìm khắp xung quanh.

Khi cô vừa đi được thêm vài bước, phía trước là ngã rẽ, cô chỉ mới ló đầu sang thì thình lình từ đâu, Tử Lạc lại bước tới trước. Mái tóc của hắn theo sự chuyển động khá nhanh lướt qua mũi cô, truyền lấy mùi hương mê hoặc đến mức khắc nghiệt rút sâu vào tâm trí, khiến cô vài ba giây đầu đứng yên như trời trồng.

"Vuong gia!"

Trông thấy Tử Lạc, nha hoàn Tiểu Hồng đứng phía sau nhanh chóng cất tiếng hành lễ.

Mịch Chi ngẫn người, nhìn theo bóng dáng hắn lạnh lùng lướt qua mình. Trong lòng không ngờ lại cảm thấy khó chịu vô cùng!

"Đợi đã!"

Cô gọi hắn, hắn vẫn không hề ngoảnh đầu nhìn lại, một hướng đi thẳng về phía cổng tây.

Từ bóng lưng cao ngạo này của hắn, cô có thể cảm nhận được một sự chán ghét cùng cực đang đổ ập vào người mình. Cô nhíu mày khó hiểu, đêm qua thì triền miên cùng nhau, sáng ra lại mặt lạnh mày nhạt mà thờ ơ lướt qua cô chẳng khác gì kẻ lạ người dưng.

Rốt cuộc hắn xem cô là hạng nữ nhi gì kia chứ?

Mịch Chi đột nhiên cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, không nhịn được mới đuổi theo mà lớn tiếng gọi thẳng tên họ hắn.

"Tử Lạc! Đứng lại đó cho ta!"

Sau tiếng gọi ấy của cô, Tử Lạc hắn quả nhiên đã dừng bước. Tuy nhiên, hắn vẫn không hề quay lại nhìn cô một lần. Mịch Chi chạy nhanh đến trước mặt hắn, vừa tức vừa mệt mà thở hổn hển: "Ngươi là bị làm sao vậy chứ? Sao lại xem ta như vô hình như thế?"

Câu hỏi của Mịch Chi thực sự có tác động đến Tử Lạc. Hắn đứng đó, lạnh lùng và ngạo mạn. Chỉ có ánh mắt chầm chậm nhìn sang cô.

Nửa hời hợt, nửa tức giận.

Hắn nói: "Bổn vương bị làm sao, câu đó phải để bổn vương hỏi nàng mới đúng!"

"Ngươi...ngươi nói sao?"

Mịch Chi nhất thời bị thái độ khiếp sợ của Tử Lạc làm cho chùn bước, lùi về sau một chút.

Hắn vẫn đứng đấy, dáng hình cao lớn đổ xuống người cô mang theo loại đe doạ khắc nghiệt. Chẳng cần hành động, chỉ thông qua ánh mắt sắc bén mà đánh bại đối phương chỉ trong vài khắc ngắn ngủi. Tử Lạc chằm chằm nhìn Mịch Chi, sau đó chẳng nói thêm lời nào mà mang theo giận dữ lần nữa lướt nhanh qua cô.

Trong phút chốc, Mịch Chi bị sự lạnh nhạt của hắn làm cho bản thân hoá thành kẻ ngốc. Cô nhìn ra cổng, đã thấy cỗ xe ngựa của hắn vừa rời đi.

Thái độ vừa rồi của hắn, ánh mắt sâu cay của hắn khi nãy...rốt cuộc là có ý gì?

"Hắn ta bị điên sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com