Vua Tinh Day Lien Nghe Noi Toi Ket Hon Roi
Thiệu Tư nhìn chằm chằm bàn ăn, đầy đầu đều là bữa tối, không nghĩ nhiều: "Hửm?"
Cố Duyên Chu cũng không trông cậy hắn có thể lĩnh hội ra chút gì từ câu nói vừa rồi, anh rửa tay, mang phần của hắn sang: "... Ăn cơm của em đi."
Cố Duyên Chu chiên bít tết quả thật cũng chiên không tệ lắm.
Thiệu Tư ăn hai miếng, không biết sao, đột nhiên nhớ tới lời Phương Tịnh nói với hắn trong điện thoại vừa rồi.
"Thời gian trị liệu quá muộn, trong nhà Vi Vi chỉ còn ông nội bà nội, người già lớn tuổi, Vi Vi không muốn làm cho bọn họ lo lắng. Điều kiện kinh tế trong nhà cũng không đủ sức cho một trận bệnh nặng như vậy..."
Ngày kế. Cửa bệnh viện Nhân Dân.
Trời vừa mới sáng, người đầu tiên xuất hiện ở cửa phòng bệnh Đới Vi, không là Thiệu Tư, cũng không phải là bất cứ người nào trước đây họ quen thuộc.
"Chào cô, tôi, tôi là phóng viên báo Bác Văn." Một nữ sinh bộ dạng thanh tú đứng ở cửa, thấy có người mở cửa đi ra, nghênh đón nhỏ giọng nói, "Tôi tên Lý Duyên, đây là thẻ phóng viên của tôi."
Phương Tịnh vẻ mặt phòng bị.
Đới Vi đã tỉnh, hai ngày này cô không quá thoải mái, ngủ đứt quãng, luôn ngủ không ngon. Cô nằm ở trên giường bệnh, một đầu tóc dài tới eo bởi vì trị bệnh bằng hoá chất đã rụng sạch. Cô há há mồm, hỏi nhỏ đến không thể nghe thấy: "Ai thế?"
Phương Tịnh quay đầu lại trấn an cô: "Tới hỏi đường... không có gì đâu, cậu ngủ tiếp một lát đi, hiện tại mới năm giờ."
Phương Tịnh nói xong, lập tức đóng cửa phòng bệnh lại. Trong tay cô cầm bình giữ nhiệt, đang chuẩn bị đi ra ngoài lấy nước: "Tôi không biết cô tìm đến chúng tôi có chuyện gì... nhưng thật xin lỗi, chúng tôi không tiếp nhận phỏng vấn."
Phương Tịnh và Đới Vi là chị em tốt nhiều năm, từ nhỏ cùng mặc quần yếm lớn lên, hiểu tính tình Đới Vi đến một năm một mười. Từ lần trước Đới Vi trị bệnh bằng hóa chất xong, liền giao tài khoản và mật mã weibo cho cô để cô xóa hết weibo, cô liền biết, cô nương ngốc kia là định vào thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, sạch sẽ mà đi.
Về hết thảy mà quyển tiểu thuyết kia mang đến, cô không muốn truy cứu nữa, cũng không có sức truy cứu.
Người tới tình trạng này, khó tránh khỏi sinh ra rất nhiều cảm khái. Hiện tại thân thể Đới Vi tốt hơn một chút, an vị trên giường bệnh niệm Phật, có thể là điều này có thể mang đến cho cô một chút hy vọng và trấn an đi.
Sau khi Lý Duyên bị cự tuyệt cũng không nổi giận, cô một đường đi theo Phương Tịnh vào phòng nước, thừa dịp Phương Tịnh lấy nước ấm lại tiếp tục nói: "Báo chí bên ngoài hiện giờ nói về Đới Vi tiểu thư, đều là nói dối trắng trợn. Một đời một kiếp một đôi người khởi quay, người đại diện của Tề Hạ Dương tới mua bản thảo, bảo chúng tôi viết ngược lại, nói kỳ thật là Đới Vi tiểu thư sao chép, lại cắn ngược bọn họ một phát."
Nước nóng bốc hơi nghi ngút, giống như đám mây trắng, bốc lên cao, mắt Phương Tịnh bị hơi nước xông nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mông lung.
Lẫn với tiếng nước rót vào bình thuỷ, nửa ngày Phương Tịnh mới nói: "Vậy cô lại đây là muốn làm gì, Lý tiểu thư."
"Tôi muốn trần thuật hiện thực, " tay Lý Duyên nắm chặt quai đeo cặp hơi hơi siết chặt, ánh mắt lấp lóe đến sáng lên, giọng điệu khí phách nói lại một lần, "Tôi muốn biết chân tướng."
Phương Tịnh cười cười.
Trong vẻ mặt không thiếu châm chọc.
Cô nói: "Ước chừng một tháng trước, cũng có một phóng viên giống như cô, chạy tới bệnh viện tìm chúng tôi."
Giọng cô rất nhẹ, có thể là trường kỳ chăm sóc Đới Vi, đã quen nhẹ giọng nhẹ lời nói chuyện, nhưng chính là trong âm thanh nhỏ bé yếu ớt như vậy, lại cất giấu vài phần trào phúng.
"Tiểu Vi không muốn gặp, nhưng tôi đáp ứng. Tôi nghĩ, hẳn nên để mọi người biết hiện tại cô ấy sống thế nào, lúc Tề Hạ Dương công thành danh toại, cô ấy còn đang phát sầu vì tiền giải phẫu, chúng tôi chắp vá lung tung, làm thế nào cũng không góp đủ năm trăm ngàn."
Không có tiền, ngoài ý muốn —— dù tìm được tủy sống thích hợp, cũng không có cách nào tiến hành giải phẫu cấy ghép.
"Tôi cho rằng chúng tôi có thể thông qua truyền thông khởi xướng quyên tiền."
Phương Tịnh không nói thêm gì nữa.
Chính Lý Duyên cũng là phóng viên, đối với chuyện trong giới không thể quen thuộc hơn. Kết cục cuối cùng của chuyện này... tám chín phần là bản tin đó bị cấp trên chém mất, căn bản không có cơ hội gặp mặt quần chúng.
Hoặc là càng quá đáng, cắt cắt giảm giảm, cuối cùng thành một bản tin giả dối.
Phương Tịnh lấy nước xong, vặn nắp bình, lúc vặn bởi vì nước trong bình đổ quá đầy, dẫn đến tay cô không cẩn thận bị bắn nước sôi nóng bỏng.
Lý Duyên vội vàng đi lên hai bước, đoạt cái bình qua, cầm thay cô: "Cô không sao chứ, nhanh dùng nước lạnh xối một chút..."
Phương Tịnh nhìn Lý Duyên một cái, ôm mu bàn tay, hòa hoãn xong liền lấy bình lại: "Không sao, cô trở về đi, chúng tôi sẽ không tiếp nhận phỏng vấn. Tôi không muốn cô ấy, một lần nữa biến thành mánh lới mà mấy người tạo ra, làm công cụ kiếm lấy lưu lượng."
Lý Duyên đứng ở trong phòng, mắt thấy Phương Tịnh đi ra ngoài, cô lại cúi đầu nhìn thẻ phóng viên của mình, nửa ngày không hề nhúc nhích.
—
Bên kia.
Thiệu Tư thức dậy từ rất sớm, ngày hôm qua lúc nói chuyện điện thoại với Phương Tịnh, từ chỗ cô ấy biết được mỗi ngày vào khoảng chín giờ, trạng thái thân thể Đới Vi sẽ tốt hơn một ít, thích hợp gặp khách.
Nhưng mà đang lúc Thiệu Tư ngồi ở trong phòng ăn ăn sáng, chuẩn bị ăn xong liền đi, Cố Duyên Chu vừa vặn từ bên ngoài chạy bộ sáng trở về: "Sớm như vậy? Em chờ một lát, tôi tắm rửa cái đã."
Thiệu Tư cầm sữa lên uống, uống hai ngụm, suy nghĩ trước sau nói: "Cố Duyên Chu, tôi với anh có hẹn chuyện gì sao?" Vì sao phải đợi anh ta?
Cố Duyên Chu quẹo vào phòng bếp rót một ly nước đá, nói: "Tôi cùng đi với em."
Thiệu Tư thanh minh: "... Tôi đi bệnh viện mà."
Cố Duyên Chu ở nhà không hề e dè, anh tiện tay đặt ly lên bàn, sau đó trực tiếp đưa tay cởi áo, từ eo lưng, đến ngực, đến xương quai xanh, cởi đến cuối cùng, tóc bị áo làm cho hơi loạn.
Anh tiện tay cầm cái áo trong tay, toàn thân cao thấp chỉ dư một cái quần, trả lời: "Tôi biết."
Hai ba ngày qua, Thiệu Tư đã thích ứng với nhà Cố Duyên Chu kha khá. Chỉ nói việc mỗi ngày hắn làm ổ trong sofa chơi game, Cố Duyên Chu không chút nghi ngờ người này đã hoàn toàn xem nơi này thành nhà mình.
Cố Duyên Chu tắm rửa rất nhanh, nhưng mà Thiệu Tư vẫn liên tiếp ôm gối ngồi xếp bằng trên sofa liên tiếp nhìn đồng hồ: "Bảy giờ năm mươi phút."
Đợi chờ cũng không có chuyện khác để làm, Thiệu Tư lên baidu search xem thăm người bệnh thích hợp mang gì tới.
Hệ thống: [vụ việc rốt cuộc có tiến triển, tôi rất vui mừng, thuận tiện nhắc nhở cậu một chút, tôi thấy trong TV mọi người đều đưa giỏ trái cây.]
Thiệu Tư: [... mày cũng xem TV hả?]
Hệ thống: [ngẫu nhiên tôi cũng có một ít giải trí, chẳng hạn như cái kỳ lần trước cậu quay, Thẳng tiến không lùi.]
[...] Thiệu Tư nói, [đó là Anh dũng hướng về phía trước.]
Sau khi hắn nói xong, đột nhiên chính mình cũng không quá xác định: [từ từ, dũng cảm tiến tới hay là anh dũng hướng về phía trước?]
Hệ thống: [... đây thật là một vấn đề hay.]
Thiệu Tư lại đợi chốc lát, thật sự là không đợi nổi, trực tiếp lên lầu gõ cửa phòng Cố Duyên Chu: "Cố Duyên Chu, anh xong chưa..."
Tạo hóa trêu người.
Ai có thể tưởng được cửa phòng Cố Duyên Chu căn bản là không đóng kín, tùy tiện gõ hai cái liền tự động mở.
—— Trong phòng là Cố Duyên Chu đang muốn mặc quần áo.
Thiệu Tư: "..."
Phắc.
Muốn mù.
"Vì sao không dám nhìn tôi, " Cố Duyên Chu ở phía trước lái xe, Thiệu Tư vẫn luôn hướng mặt ra ngoài cửa sổ, có đôi khi chuyển lại đây, ánh mắt cũng luôn nhìn xuống, "Cũng không phải em chưa từng thấy bộ dáng tôi không mặc quần áo."
Anh nói chính là lúc quay show, cái lần mọi người chen cùng một chỗ thay quần áo.
Thiệu Tư bĩu môi: "Không mặc quần áo thì gặp rồi, không mặc quần lót vẫn là lần đầu."
Thừa dịp đèn đỏ, Cố Duyên Chu đạp phanh, tay khoát trên tay lái, quay đầu ý vị sâu xa hỏi hắn: "Thẹn thùng hay là tự ti?"
"..." Có xấu hổ không.
Thiệu Tư thuộc loại người nói chuyện bậy bạ nội tâm ngượng ngùng nhưng chưa bao giờ biểu lộ trên mặt, hắn chớp mắt mấy cái, mặt không đổi sắc nói: "Tôi có cái gì để tự ti, anh muốn tôi khen anh vừa to vừa dài hả?"
Cố Duyên Chu còn bình tĩnh hơn cả hắn: "Đó là sự thật, không cần em khen."
Thiệu Tư: "Hỏi một vấn đề, tôi luôn không hiểu có vài người tự tin mù quáng rốt cuộc là từ đâu ra."
Đèn đỏ ngã tư đã chuyển thành đèn xanh, Cố Duyên Chu chậm rãi tăng tốc, nói: "Em có muốn thử một chút hay không, nhìn xem đến tột cùng có phải là tự tin mù quáng không."
Đề tài càng ngày càng 18+, Thiệu Tư đỡ không nổi.
Hắn ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ phía trước: "Dừng xe, tôi đi xuống mua giỏ trái cây."
Chờ bọn họ chạy tới phân khu 3 bệnh viện Nhân Dân, đã là buổi sáng tám giờ năm mươi phút.
Thời gian canh rất vừa vặn.
Hai người đàn ông mang khẩu trang thần bí một trước một sau xuất hiện trước cửa phòng bệnh Đới Vi.
Số ở cửa phòng bệnh là 601.
Thiệu Tư xách bó hoa và giỏ trái cây ở trong tay, gõ gõ cửa, không nhận được đáp lại. Vì thế hắn lại khom lưng xuống, xuyên thấu qua nửa ô thủy tinh ở cửa nhìn vào, trong phòng bệnh không có người.
"Nửa tiếng trước bọn họ đi ra ngoài phơi nắng rồi, " từ phía sau hai người truyền đến một âm thanh, hiển nhiên người nọ rõ hành tung của Đới Vi như lòng bàn tay, "Nếu anh tìm các cô ấy có việc thì có thể ở chỗ này chờ chốc lát."
Thiệu Tư xoay người, nhìn thấy ghế nghỉ ở hành lang có một cô gái mi thanh mục tú, ước chừng 23 24 tuổi.
Diện mạo cô cũng không thu hút, người cũng nhỏ gầy, cho nên lúc bọn họ đi tới căn bản không chú ý tới cô.
"A, được, cám ơn em." Thiệu Tư loáng thoáng cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng nhất thời cũng nghĩ không ra.
Mắt mũi Thiệu Tư xài không tốt lắm, cận thị cường độ thấp. Ngược lại là Cố Duyên Chu mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trước ngực cô gái đeo chứng nhận phóng viên.
Mắt thấy Thiệu Tư sắp sửa ngồi xuống bên cạnh cô, Cố Duyên Chu tiến lên kéo kéo cánh tay Thiệu Tư, kéo hắn trở về, nhắc nhở: "Cô bé, em là phóng viên à?"
Thân thể Thiệu Tư cứng đờ, thuận theo mà lui về phía sau hai bước, lui đến bên người Cố Duyên Chu.
"A." Lý Duyên cúi đầu nhìn chứng nhận phóng viên của mình, cảm xúc có chút suy sụp, có thể là tự mình nghẹn quá lâu, hiện tại gặp được hai người có thể nói hết, liền nói nhiều hơn, "Đúng vậy, em là phóng viên. Muốn phỏng vấn các cô ấy, nhưng lại bị cự tuyệt, có điều em cũng có thể hiểu... Dù sao thì hiện tại là tình huống như vậy... em sẽ chờ, chờ các cô ấy bằng lòng gặp em mới thôi."
Lý Duyên nói xong, cổ vũ chính mình, lại giương mắt nói: "Các anh thì sao, các anh là bạn của Đới tiểu thư sao?"
"Chúng tôi..." Thiệu Tư chỉa chỉa mình lại chỉa chỉa Cố Duyên Chu, không cách nào giải thích, liền theo lời của cô đáp, "Là bạn cô ấy."
Lúc Thiệu Tư nói chuyện còn không quên híp mắt nhìn bảng tên ở ngực cô. Thật sự là cái tên kia quá nhỏ, mắt hắn lại cận thị cường độ thấp, ánh sáng trong hành lang còn không tốt lắm.
Hắn híp mắt chốc lát, Cố Duyên Chu cúi người ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: "Lý Duyên, báo Bác Văn."
Lý Duyên.
... Tên này thật quen.
Thiệu Tư hơi hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Cố Duyên Chu: "Tôi biết cô ta."
"..." Cố Duyên Chu mắt lạnh nhìn hắn, "Em biết cái gì, hệt như người mù nhìn bảng tên của người ta nửa ngày."
Thiệu Tư ném giỏ trái cây cho Cố Duyên Chu, mình thì ngồi bên cạnh Lý Duyên, hỏi thăm lai lịch cô.
Lý Duyên nói: "Em đi ra chạy tin tức, tin tức về Đới Vi tiểu thư ở bên ngoài hiện giờ căn bản đều là vô căn cứ, em nhìn không nổi."
Thiệu Tư ở trong giới lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người tích cực thế.
Loại tính cách này hắn rất thưởng thức, nhưng mà hắn cũng vô cùng rõ ràng một điểm, chính là —— mọi người không nhất định đã thích nghe nói thật.
Mấy năm nay, theo internet phát triển, có vài truyền thông đúng là càng ngày càng quá đáng.
Nhưng mà truy tìm nguồn gốc, bọn họ cũng là vì nghênh hợp đại chúng. Mọi người thích xem cái gì, muốn xem cái gì, xem cái gì mới cảm thấy mới mẻ thú vị cảm thấy kích thích sảng khoái, nói cho cùng, là những thứ đó tạo nên cái nghề truyền thông hiện tại.
Giải trí, vốn cũng chỉ là giải trí.
Đối mặt ánh mắt bướng bỉnh của cô gái nhỏ, những lời trong lòng Thiệu Tư cuối cùng vẫn không có nói ra. Hắn lặng lẽ chuyển đề tài qua một điểm chú ý khác: "Lý Duyên tiểu thư, trước đó hình như tôi từng nhìn thấy một bản tin em viết."
Lý Duyên có chút mừng rỡ, có chút cảm giấc tương tự như nghệ nhân nhỏ không có tiếng tăm gì đột nhiên có được một fan chân ái: "Phải không?"
"Ừm, " Thiệu Tư gật gật đầu, "Có điều hình như bị xóa rồi."
"..."
"Là cái bài về An Ân trước đó, có thể là tôi nhìn lầm." Thiệu Tư làm bộ như vô ý đề cập.
Cảm xúc của Lý Duyên lại rơi xuống, cảm xúc cô thay đổi thật đúng là viết hết trên mặt: "Trưởng ban của bọn em xóa, bên kia có người liên hệ, bảo bọn em sửa bản thảo."
An Ân vô cớ vắng mặt, đây là cô chính tai nghe thấy.
Trước nghi thức khởi động máy, cô đột xuất đi toilet, trở ra liền có chút không rõ phương hướng, đi ngược đường, vừa vặn nhìn thấy đạo diễn và phó đạo diễn đứng ở chỗ ngoặt hành lang, vừa hút thuốc vừa thảo luận việc này: "Muốn tôi nói, cái tật xấu này không thể nuông chiều. Tùy ý bỏ bê công việc tính là cái gì? Chúng ta còn phải ở trước mặt truyền thông thay cô ta che giấu, nếu biết có hôm nay, tôi khẳng định không ký với cô ta."
Phó đạo diễn: "Hai năm nay thăng tiến nhanh, chen thân hạng một, bắt đầu mắc bệnh ngôi sao? Nói thực ra, nữ chính này, ngay từ đầu tôi đã không quá vừa lòng cô ta diễn, chính cô ta cũng nói, nhân vật này không quá thích hợp, còn nhất định muốn khiêu chiến... khiêu chiến cái gì chứ, tôi thấy vô phương."
Cuối cùng đạo diễn ném thuốc xuống đất giẫm giẫm: "Được rồi, chúng ta nói điều này cũng vô dụng, còn không phải thay người ta làm việc, bên đầu tư vừa lòng bọn họ là được."
Đại khái là họ nghĩ nơi này không có ai, cho nên nói chuyện không e dè.
Lý Duyên nói mà oán giận vạn phần: "Lúc ấy em không muốn sửa, trưởng ban răn dạy em một trận."
—— Công việc của chúng ta không phải là đem sự thật nói với mọi người sao?
—— Đứa nhỏ ngốc, chúng ta dựa vào "sự thật" ăn cơm.
Nếu tuôn chuyện An Ân ra mà không có ảnh hưởng với bọn họ, vậy thì cũng không chút do dự tuôn ra, thậm chí còn có thể hút lượt xem. Nhưng nếu có người tiêu tốn mấy trăm ngàn, yêu cầu sửa lại vài chữ mấu chốt trong đó.
Kéo đến lợi ích liên quan, chỗ nào còn quản cái gì mà "sự thật". Dù sao thì cái bản tin giải trí nho nhỏ này, trong mắt mọi người bất quá cũng chỉ là mây khói.
Cuối cùng trưởng ban phất phất tay, đuổi cô đi ra ngoài: "Làm gì cũng có luật lệ, em làm phóng viên báo giải trí, đây là quy củ. Lần này em làm rất tốt, tiền thưởng thêm tôi đã chuyển tới thẻ của em rồi."
Lý Duyên lại cảm thấy, khoản tiền thưởng dày cộp này, đá vào trong túi giống như củ khoai lang phỏng tay.
"Luật lệ chó má, " Cố Duyên Chu để giỏ trái cây trên ghế, cười lạnh nói, "Không thể bởi vì hiện tại mọi người đều làm như vậy, liền cảm thấy là đúng."
Có thể do là giọng điệu Cố Duyên Chu nói chuyện không hề tém bớt, có vẻ đặc biệt lãnh khốc, mà còn đểu.
Lý Duyên có chút e lệ nhìn anh thêm hai cái.
Mới nãy Thiệu Tư cũng muốn nói hai chữ 'chó má' này: "... Anh đoạt lời thoại của tôi."
Cố Duyên Chu: "Được được được, của em."
Lý Duyên hết nhìn người này lại nhìn người kia, cảm thấy không khí giữa hai người này có chút vi diệu.
"Hình như họ trở lại kìa." Cố Duyên Chu đứng dựa tường, vóc dáng anh cao, nhìn ra cửa rất rõ ràng, "Có phải người ngồi trên xe lăn không? Mặc quần áo trắng."
Hôm nay trạng thái của Đới Vi không tồi, chủ động đề nghị muốn đi ra ngoài dạo một chút. Phương Tịnh liền đẩy cô, dạo ở bên ngoài nửa vòng, chờ mặt trời từ từ gay gắt, lúc này mới mang cô về.
Dáng người cô cao gầy, ống quần trống vắng. Trên vai đắp một cái áo khoác màu xám tro, lúc nói chuyện tốc độ rất chậm, dáng vẻ nhã nhã nhặn nhặn.
Phương Tịnh vốn dĩ đang cúi đầu nói chuyện với cô, ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người đàn ông đeo khẩu trang, một người trong đó bởi vì ngày hôm qua đã liên hệ bằng điện thoại nên vô cùng dễ nhận, cô gần như liền muốn thốt ra: "Thiệu..."
"Suỵt." Thiệu Tư để ngón trỏ trên môi, chớp chớp mắt với cô.
Lúc này Phương Tịnh mới nuốt chữ 'Tư' xuống.
Đới Vi liếc hai người bọn họ một cái, không nói gì, cô lại quay đầu nhìn Lý Duyên: "Sao cô còn ở đây."
Lý Duyên có chút co quắp đứng lên: "Tôi..."
"Cô trở về đi, " trên người Đới Vi có một loại khí khái, thoạt nhìn yếu ớt mà kỳ thật bên trong có mang sự dẻo dai, "Tôi không muốn tiếp nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào."
Trong phòng bệnh một người cũng không có dư thừa không gian, đại khái là bệnh viện cũng suy xét đến bệnh tình của Đới Vi, đề nghị ở phòng bệnh một người cho an tĩnh chút, có lợi cho việc trị liệu. Thiệu Tư đi vào đánh giá hai cái, ngoại trừ mấy thứ đồ dùng sinh hoạt, gần như không có những thứ khác, chỉ có một quyển «The Shawshank Redemption» bày ở đầu giường.
Cố Duyên Chu đặt giỏ trái cây và bó hoa ở đầu giường của Đới Vi, hai người đưa tay tháo khẩu trang xuống, không chỉ là Đới Vi, ngay cả Phương Tịnh cũng kinh ngạc nói không nên lời.
Cô chỉ biết là hôm nay Thiệu Tư muốn tới, không nghĩ là ngay cả Cố Duyên Chu đại danh đỉnh đỉnh cũng ở đây.
Phương Tịnh cúi đầu nói nguyên nhân hậu quả với Đới Vi một lần: "... cũng do tớ sợ cậu quá cố chấp, nói với cậu sợ cậu không chịu gặp người." Hiện giờ tiền chữa bệnh của họ thật sự là gánh vác đến vô cùng cố sức, Đới Vi nhiều lần đề nghị không thì thôi đừng trị nữa.
Lần này Thiệu Tư đến, mang theo cái thẻ—— đương nhiên tiền bên trong không phải của hắn. Mẹ hắn xa ở nước ngoài, còn thường xuyên nhét tiền vào trong thẻ hắn, chuyển lung tung, hắn liên tiếp kiểm tra mấy cái thẻ, chọn cái có số tiền không quá lớn mang ra.
"Hơn hai triệu, tiền không nhiều lắm, " Thiệu Tư đưa thẻ cho Phương Tịnh, "Chữa bệnh hẳn là đủ."
Đới Vi lắc đầu với Phương Tịnh.
Hiện tại cô sợ nhất, chính là liên lụy người khác. Chính mình đã như vậy, tốn nhiều tiền nếu trị hết thì còn dễ nói, nếu trị không hết, số nợ đó đè lên đầu ai? Cũng không có tư cách xài tiền của người khác, vô duyên vô cớ để người ta cứu tế.
Cố Duyên Chu xem ở trong mắt, nhìn thấu mà không nói ra, chỉ nói: "Em cũng có thể lựa chọn không cần số tiền này, nhưng mà em sẽ khiến người yêu em, cả đời đều sống trong hối hận." Hối hận rõ ràng có hi vọng, nhưng lại không bắt lấy.
Lời này chọt trúng tâm khảm Đới Vi.
Thiệu Tư tự nhiên cũng có chuẩn bị mà đến, nhìn ra Đới Vi bắt đầu do dự, hắn tìm cái ghế dựa ngồi xuống, lại nói: "Chút tiền này cũng không phải tặng cho em, coi như là cho em mượn, không cần có gánh nặng tâm lý, hơn nữa, tiền này em tuyệt đối có thể trả được."
Đới Vi kinh ngạc nói: "Tôi trả nổi ư?"
Thiệu Tư không có nói rõ, lấp la lấp lửng: "Yên tâm đi, em trả nổi."
Quyển truyện đạo văn kia tựa như miếng bọt biển, hắn đã rải lưới, dư luận đã định trước sẽ đánh nát nó.
Đến lúc đó, mọi người liền nhắm ánh mắt ngay nguyên tác «Ra ngoài cửa đông», kinh ngạc phát hiện hóa ra tất cả cảm động nhận được, đều là xuất phát từ nó.
Hết thảy đều sẽ vật quy nguyên chủ.
—— Hy vọng là một điều tốt đẹp, có lẽ là điều tốt đẹp nhất, mà điều tốt đẹp thì không bao giờ chết đi. (Một câu trong The Shawshank Redemption)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia