ZingTruyen.Com

Vua Tinh Day Lien Nghe Noi Toi Ket Hon Roi

Phương pháp công bố tình yêu có rất nhiều loại, đa phần đều là đăng weibo tag đối phương, ít ỏi vài chữ: phải, chúng tôi ở bên nhau. Nếu không nữa thì liền đăng một tấm hình, tay trong tay gì đó.

Lý Quang Tông liên hệ điện thoại với Trần Dương, không ngừng cân nhắc chuyện này: "Anh Dương tôi nói với anh nhé, cũng không biết trong đầu Thiệu Tư cả ngày chứa cái gì nữa, tâm tư thật sự là, đoán cũng đoán không nổi. Hơn nữa hả, làm việc chưa bao giờ suy xét hậu quả, Cố ảnh đế ngàn vạn lần đừng bị hắn dạy hư, hiện tại tôi đặc biệt lo lắng..."

So sánh ra, Trần Dương hiển nhiên lãnh tĩnh hơn rất nhiều: "Yên tâm đi, Thiệu Tư nhà các cậu muốn làm gì tôi không cam đoan được, nhưng bên phía Duyên Chu tôi dám cam đoan, hắn làm việc luôn luôn ổn trọng."

Lý Quang Tông nghĩ nghĩ: "Cũng đúng."

Cố ảnh đế ra mắt nhiều năm chưa từng phát sinh lệch lạc gì, nặng nhẹ anh khẳng định phân rõ.

Loại chuyện này nhìn thì rất lớn, nhưng chỉ cần không để ý tới, cư dân mạng cũng sẽ không túm lấy không bỏ.

Phương thức xử lý lạnh lần nào cũng đúng, thật sự thừa nhận thì vấn đề mới lớn.

Lý Quang Tông yên lòng vừa định trở về phòng lấy quần áo, tắm rửa một phát lên giường nghỉ ngơi: "Vậy được rồi, tôi liền không quấy rầy anh, cái quảng cáo music festival gì đó, sáng mai còn phải chạy qua quay một cảnh thêm vào, lúc sau lại liên lạc vậy."

Lý Quang Tông còn chưa nói xong, mục thông báo đã bắn ra một tin tức:

Tài khoản [Thiệu Tư] mà ngài follow đang livestream, mau tới vây xem nào. —— sina weibo.

"..." Lý Quang Tông đơ đơ, "Anh Dương, tôi đột nhiên có loại dự cảm không tốt lắm."

Tin tức Thiệu Tư livestream lan truyền nhanh chóng, không đến một phút đồng hồ, nhân số ngồi xổm trong live stream đã lên đến hơn triệu.

Lý Quang Tông bị hắn dọa hết hồn, tay run lên muốn lật danh bạ, nhưng lại thấy Thiệu Tư uống nước xong, tiện tay đặt ly nước ở bên cạnh, nói thẳng: "Người đại diện của tôi —— Lý Quang Tông đồng chí có đây không, nếu có thì ấn số 1, những người khác đều yên tĩnh một chút."

...

Lý Quang Tông không rõ lí do, ấn số 1 gửi ra.

Thiệu Tư híp mắt, tìm được cái ID "Áo bông nhỏ tri kỷ của ba Thiệu" quen mắt trong đống bình luận lăn lộn, sau đó nói: "Lát cậu đừng gọi điện thoại cho tôi, ngoan một chút, dù sao thì cậu gọi tôi cũng sẽ không nhận đâu."

Áo bông nhỏ tri kỷ của ba Thiệu: "A?"

Thiệu Tư: "A cái gì, đừng có a, ngu ngốc."

—— Ha ha ha ha anh đại diện hằng ngày bị mắng.

"Hôm nay tôi muốn nói chuyện với mọi người."

Thiệu Tư nói xong, nhìn về phía bên phải, vươn một ngón tay ra ngoắc ngoắc trong không khí.

Cố Duyên Chu buông quả táo đã gọt một nửa trong tay xuống, cực kỳ phối hợp mà nghiêng người qua, nửa khuôn mặt xuất hiện trên màn hình, phất phất tay với cả triệu cư dân mạng: "Chào mọi người."

Nhân số theo dõi tăng lên gấp bội, bình luận chạy điên cuồng, vừa đánh ra một câu lập tức bị bình luận của những người khác bao phủ.

Nhưng mà trong mấy bình luận hệt như 'tàn ảnh' đó, ba chữ Cố Duyên Chu bởi vì số lần xuất hiện quá nhiều, vẫn nhìn vô cùng rõ ràng, kèm theo còn có một đống dấu chấm than, thậm chí có vài người kích động nói không ra lời chỉ có thể đăng dấu chấm câu.

Thiệu Tư cũng mặc kệ bọn họ, tự nhiên như ruồi giới thiệu: "Giới thiệu với mọi người một chút, Cố Duyên Chu, bạn trai tôi."

Áo bông nhỏ tri kỷ của ba Thiệu:...

Ô đệt.

Thiệu Tư nói xong những lời này, nhóm dân mạng vô cùng ăn ý tập thể lựa chọn im lặng.

Qua hơn mười giây, gần như không có ai bình luận. Sau đó đột nhiên liền ầm ầm bùng nổ vào một giây nào đó.

—— Thiệt hay giả?! Không phải đang đùa chúng tôi chứ.

—— Mẹ ơi trực tiếp come out?!!!

—— Hình như mị xem một cái livestream giả rồi, xong đời, vì sao tim mị đập nhanh như vậy.

"Không nói giỡn, nghiêm túc. Nhưng bản tin mà Vương XX viết thì vẫn không thể xem lung tung, toàn là mấy cái ba xàm ba láp gì đâu."

Thiệu Tư không tính nhiều lời, sau khi đơn giản trần thuật trọng điểm xong, hắn liền buông tay, vô cùng tiêu sái định tắt livestream: "Rồi, nói xong, mọi người ngủ ngon."

—— Vầy sao ngủ được, đã định trước là một đêm không ngủ.

—— Aizz, có nhẽ là tôi đang nằm mơ.

—— A a a a a tôi phắc đừng có đi chớ thả thính xong bỏ chạy thực không lễ phép!

Cố Duyên Chu vươn tay bắt lấy tay Thiệu Tư, đại phát thiện tâm nói: "Tổ tông, gấp cái gì, đoạn cuối phát cho họ một phúc lợi đi."

Thiệu Tư chớp mắt mấy cái, không kịp phản ứng: "... Phát phúc lợi gì?"

Sau đó Cố Duyên Chu vươn tay ấn đầu của hắn, ôm lấy trực tiếp hôn lên: "Cái này."

Ngày kế, xe bảo mẫu mới vừa lái ra khỏi tiểu khu, mới chỉ lái được cỡ hai con đường, phía sau đã có mấy chiếc xe khả nghi theo đuôi.

Lý Quang Tông xuyên qua kính chiếu hậu quan sát mấy phút đồng hồ, mấy chiếc xe đó đều nhịp chạy theo, cửa sổ còn mở ra thật lớn, máy quay không chút e dè đặt trên cửa sổ.

Lý Quang Tông thu hồi tầm mắt: "Nhìn ra đại khái có năm đài truyền thông đi theo chúng ta, chờ đến cửa phim trường khẳng định càng nhiều người —— không phải, cậu luẩn quẩn trong lòng thì thôi đi, sao Cố ảnh đế cũng làm càn theo cậu, hai người còn hôn môi... hôn môi."

Lý Quang Tông nói được một nửa liền hết nói nổi: "Thật sắc tình, cậu từng thấy ai come out mà 18+ vậy chưa."

"Shhh, Cố Duyên Chu, có lần nào anh không dùng răng cắn không?" Lý Quang Tông bóp cổ họng, học theo giọng điệu của Thiệu Tư trong livestream lúc ấy nói một câu, sau đó lại chuyển thành âm giọng trầm thấp của Cố Duyên Chu, hệt như vẹt phun ra sáu chữ, "Nhịn không được, muốn ăn em."

Thiệu Tư nằm ở phía sau, dựa lưng vào đệm, trên người đắp cái chăn dày, mặt không đổi sắc nói: "Đừng làm rộn, chán sống có phải không."

Lý Quang Tông 'chậc' hai tiếng, bị chính mình chọc ra một lớp da gà: "Thật ghê tởm, hai người thật ghê tởm."

"..."

Quảng cáo music festival vốn dĩ đã quay xong, nhưng mà sau khi bên chủ sự xem qua, cảm thấy khái niệm "mọi độ tuổi" còn chưa đủ nổi bật. Vốn dĩ đã quay hai nhân vật thanh thiếu niên và tộc đi làm, vì thế bên chủ sự đề xuất thêm vào con nít và người già, càng hoàn thiện khái niệm đó hơn một chút.

Lần này Từ Hoàn Dương tới rất sớm, hắn ta ngồi ở trong phòng trang điểm, nhìn thấy Thiệu Tư tiến vào, gật gật đầu với hắn.

Hơn nữa rõ ràng là hắn ta có xem đầu đề hôm nay, chỉ nói với Thiệu Tư hai chữ: "Chúc mừng."

Thiệu Tư đưa tay lấy mũ và khẩu trang xuống, thuận tay túm túm tóc, thong dong nói: "... Cám ơn."

Vừa rồi Lý Quang Tông chắn truyền thông chắn đến độ quả thực sắp điên rồi, hắn phí thời gian thật dài mới dàn xếp ổn đám phóng viên truyền thông loạn thành một cục ở bên ngoài, lúc trở về chỉ cảm thấy cổ họng đều bốc hơi, cả người ngồi bệt trên ghế: "Ba, con cần tìm thêm vài vệ sĩ, sáu người không đủ dùng cho lắm."

Nói xong hắn ta hệt như hấp hối móc điện thoại trong túi ra, chuẩn bị gọi điện: "Tôi lập tức liên hệ luôn, chờ một lát xong việc đi ra là phải dùng đến rồi, đám người đó còn đang canh me bên ngoài, tôi phí sức lâu như vậy cũng chỉ đuổi bọn họ ra được một con phố thôi."

Thiệu Tư nói: "Vất vả cậu, cuối tháng tăng lương cho cậu."

Lý Quang Tông: "Bỏ đi... cậu giúp tôi bớt phí chút hơi sức là được."

Mới vừa mở di động lên, một cú điện thoại của Trần Dương liền gọi tới, Lý Quang Tông tức khắc nhận nghe: "Anh Dương."

Trần Dương: "Duyên Chu bảo tôi hỏi cậu một chút, bên cậu thế nào?"

Lý Quang Tông nhìn thoáng qua nghệ nhân không chút nào bị ảnh hưởng nhà mình, trả lời: "Rất tốt, mệt đều là tôi, hắn cực kỳ tiêu dao, ở trên xe chưa chơi xong một ván game, xuống xe còn phải vừa đi vừa chơi"

Trần Dương: "..." Lòng dạ cũng thật đủ thoáng.

"Bên các anh thì sao, không có việc gì chứ." Lý Quang Tông vừa nói vừa đi ra bên ngoài, dù sao thì trong phòng trang điểm nhiều người nhiều mắt, vì thế hắn đè thấp âm lượng tiếp tục nói: "Thật ra truyền thông kích động như vậy cũng có thể hiểu được, ngay cả điện thoại di động của tôi cũng sắp bị gọi cháy  —— bắt đầu từ tối hôm qua, liền chưa từng ngừng lại, không riêng gì bảy cô tám dì của tôi, ngay cả bạn gái mối tình đầu nhiều năm không có liên hệ cũng gọi tới hỏi tôi."

Trần Dương: "Không có gì, con người Cố Duyên Chu bình thường thoạt nhìn dễ nói chuyện, nhưng thật sự xảy ra chuyện thì không có phóng viên nào dám trêu hắn, cũng chỉ có Vương XX cả ngày muốn chết."

Lý Quang Tông tính học chút kinh nghiệm: "Vì sao?"

Bàn về trình độ kiêu ngạo, rõ ràng là ba Thiệu nhà họ tương đối giống hỗn thế ma vương không dễ chọc hơn.

"Sự kiện báo xã Bách văn thiên hạ hồi năm linh 10 cậu có ấn tượng không?" Trần Dương nói, "Tuồn bậy bạ về scandal giữa Cố Duyên Chu với một nữ minh tinh, cả ngày theo đuôi chụp hình, không quá mấy ngày cả báo xã đều bị đóng  —— cậu cho là ai làm?"

Lý Quang Tông: "... Cố, Cố ảnh đế?"

Chuyện này, sau khi Thiệu Tư nghe xong chỉ có một ý tưởng: "Có phải tôi cũng nên diệt một đài truyền thông lập uy phong không nhỉ?"

Lý Quang Tông: "Cậu hả? Cậu thì thôi đi."

Từ Hoàn Dương tới sớm, trang điểm đã tàm tạm, cầm giấy bút ngồi ở bên cạnh, cúi đầu không biết viết cái gì.

Miệng còn không tiếng động ngâm nga, một há một mở, cực kỳ nhập tâm.

Thiệu Tư không hề quên thân phận Từ Hoàn Dương, trước đó hắn không có chủ động tìm tới là sợ tiếp cận quá mức có vẻ không tự nhiên, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ. Hắn chậm rãi nghiêng mặt, lặng lẽ bắt chuyện: "Anh đang viết nhạc à?"

Từ Hoàn Dương mới vừa vẽ xong hai nốt trên khuông nhạc, nghe vậy ngòi bút nhẹ nhàng dừng lại: "Ừm, lúc rảnh rỗi liền tùy tiện viết viết."

"Tôi có thể xem không?" Lúc Thiệu Tư nhìn hắn ta vẫn luôn nhìn vào mắt, không tránh không né, vừa không lén lút quá phận lại không có vẻ đặc biệt mạo muội, "Tuy rằng tôi hát rất bình thường, có điều đã học đàn dương cầm rất nhiều năm."

Từ Hoàn Dương thu bút, đưa giấy qua: "Đương nhiên có thể."

Chỉ là một bản nháp, viết rất tán loạn, chỉ có vài đoạn nhạc, chưa viết lời. Còn có rất nhiều vết xóa, sửa sửa chữa chữa.

Tên bài hát là «Bóng hình».

Thiệu Tư không hiểu về âm nhạc cho lắm, học đàn dương cầm cũng chỉ là đàn theo cầm phổ —— dù sao thì lúc diễn tấu hắn cũng chưa từng cảm nhận được tình cảm to lớn hay biến hóa gì từ trong đó, đối với những người có thể viết hơn vạn chữ khen ngợi, hắn vẫn luôn tỏ vẻ kính nể tự đáy lòng.

Thiệu Tư làm bộ làm tịch xem vài lần, bình luận hai câu vô nghĩa, sau đó trả giấy lại cho hắn ta: "Viết rất tốt, giọng thấp rất khó dùng, rất ít khi nhìn thấy ai gộp nhiều giọng thấp vào chung với nhau lại không chút nào không hợp như vậy."

Từ Hoàn Dương lộ ra một nụ cười, Thiệu Tư chú ý tới lúc hắn ta nhận lấy tờ giấy, ngón tay mất tự nhiên căng lên thật chặt: "Nào có, tôi còn kém rất xa."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com