ZingTruyen.Info

Vo Xinh Dep Bi An Ong Xa Cung Chieu Tren Dau Qua Tim

Cùng ngày hôm ấy, hai người liền chuyển đến một Resot khác.

Người làm cảm thấy, cậu chủ nhà mình có tật xấu, Resot mình chọn thật thoải mái như vậy lại khôngthèm, lại tùy hứng chạy đến cái bên cạnh mà ở.

Sau khi vào phòng, Diệp Chanh trực tiếp ngã lên giường, nhìn từ của sổ, còn có thể nhìn thấy đôi trai gái đang bơi trên biển phía bên ngoài, nhìn có vẻ là người nước ngoài, dáng vẻ cao ráo, Diệp Chanh liền nhìn về hướng đó, sau khi nghe thấy anh đang oán giận”thật là, nơi nào cũng có người, ồn ào muốn chết.”

Diệp Chanh nói”anh xem, đôi khi, người cũng có thể trở thành phong cảnh, anh nhìn người bên ngoài kìa.” cô trở mình, cảm thán “không phải có câu, ‘em ở trên cầu ngắm phong cảnh, người ở trên lầu lại ngắm em’ sao, thật là đẹp á, thật tình, anh không biết hưởng thụ gì hết trơn.”

Nhưng mà lúc này, lại không nghĩ đến, bên ngoài lại trực tiếp một cảnh đôi nam nữ đang hôn môi không rời trong nước, quên hết tất cả, khó mà chia lìa...

Diệp Chanh vừa quay đầu lại, liền thấy hai người kia hình như đang muốn đại chiến ba trăm hiệp ngay trong nước.

không bao lâu, người nữ nhiệt tình xoay người leo thẳng ngồi lên thân thể người nam...

Diệp Chanh nhất thời ngốc tại chỗ.

Biết người nước ngoài rất cởi mở, nhưng mà...

Đừng có ở ngay chỗ này mà cởi mở, không phải tốt sao?

một Dạ Lê đứng oqr phía sau Diệp Chanh, sao có thể không thấy được.

Đưa mắt nhìn đến hai người bên ngoài, mới đầu còn không dám tin, sau một lát mới không tự giác mà ngạc nhiên mở to mắt nhìn.

không khí nhất thời xấu hổ à...

Diệp Chanh mắt nhìn thấy hai người kia thật sự đnag làm chuyện không thể nói bên trng nước, đôi mắt xấu hổ cũng không biết nhìn đi nơi nào, mà càng buồn bực hơn chính là lúc này, cái tên đàng ông đangở phía sau, âm thầm nhích đến gần mình, hơi thở ấm nóng, phả trên cổ của mình, làm cho cô cảm thấy mặt nóng rát khó chịu.

“A...Khó trách là em thích nhìn người..”

“……”

Nàng nhất thời bị đè nén, vội nói, “Em không có……”

“Xa như vậy, nhìn cũng không thấy được rỏ ràng, còn không bằng…… Chính mình làm đi.”

nói xong, ngực anh bõng nhiên áp xuống hai tay đưa đến chống hai bên hông cô, thẳng đem thân mình đè lấy cơ thể cô xuống dưới giường.

Bầu không khí lại nóng lên làm người ngứa ngấy.

Diệp Chanh hoảng sợ vùng lên

“anh tránh ra”

Đồ lưu manh này tự nhiên lại muốn làm cái gì đây.

cô đánh một đấm lên người anh, làm anh phát đau, nhưng vì chân anh vừa mới bị thương xong, quả thật còn chưa lành hẳn, cho nên không thoát được cô, cô đánh anh một hồi, liền trực tiếp nép dưới nách anh chui ra ngoài.

“Ui, Diệp Chanh, em..” anh ôm ngực kêu đau.

Nhưng khi ngẩn đầu lê, nhìn tháy dáng vẻ chạy trối chết của cô, nhất thời trong lòng không thấy tức giận gì nữa, ngược lại còn sờ sờ nơi ngực trong lòng nghĩ, cô bé này, vẫn còn biết thẹn thùng a.

anh cứ nghĩ cô là không xấu hổ đến nỗi bách độc bách xâm đi.

Vì đến hơi trễ, cho nên trời nhanh liền tối.

Nghĩ đến Mộ Dạ Lê còn ở bên ngoài, cho nên Diệp Chanh sống chết cũng không chịu đi ra.

Cứ nằm chơi di động tới hơn nữa đêm, rốt cuộc bị đói chịu không được.

cô im lặng mở cửa ra, nhìn đến bên ngoài đã không còn ai, mới nhanh đi đến phòng bếp, nhưng mà đầu bếp đều nghỉ cả rồi, ngay cả thức ăn anh cũng không tìm thấy, ngay cả mì tôm cũng không có, tìm nữa ngày cũng thấy chỉ toàn là nguyên liệu thực phẩm, nhưng mà cô không biết làm..

Đừng quên cmt và bình chọn nha cả nhà ơi 😘

Love you ❤

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info