ZingTruyen.Info

VÔ HẠN CẦU SINH [Edit]

Chương 27: Búp bê 1

Halcyon6869

Vào lúc này, hai người chơi ở cấp bậc sáu liếc mắt nhìn nhau không hẹn mà cùng lựa chọn rời đi. Rõ ràng là họ không có tâm trạng đi cùng một chỗ với các tân binh.

Tư Đồ liếc nhìn bốn phía, quan sát xung quanh. Thoáng nhìn thấy Vân Lạc phía sau, ánh mắt dừng lại một giây rồi nhanh chóng rời đi một cách thản nhiên. Sau đó, anh chọn một hướng rồi bước đi. Tiêu Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng theo sau.

Chỉ trong nháy mắt, Vân Lạc và người chơi nữ có biệt danh Tư Nghiên vẫn còn ở lại tại chỗ.

Vân Lạc hơi cụp mắt, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ.

Thề Sống Chết Cùng Theo, Góc Biển Chân Trời không nói gì, chỉ cùng nhau rời đi. Ngay khi Tư Đồ chuẩn bị rời đi, Tiêu Tiêu Mộ Vũ đã đi theo không do dự. Rõ ràng là những người này nhận biết nhau.

Cô xoa cằm, tự nhủ trong lòng rằng so với một mình đánh đơn, tìm người bạn quen thuộc đích thực dễ dàng thông qua. Thật tiếc cô chơi trò chơi chỉ là vì xoát đạo cụ kiếm tiền nên không thể theo hình thức này.

Vào lúc suy nghĩ, Tư Nghiên bước đến và nói: "Tôi có thể ở cùng nhau không? Nếu hành động một mình, tôi cảm thấy có chút sợ hãi."

Vân Lạc trầm mặt không nói lời nào. Bởi vì cô cảm thấy rằng ở với cô ấy, cô gái này có thể sẽ càng sợ hãi hơn ...

Tư Nghiên hoàn toàn không biết gì về sự đáng sợ của người chơi bên cạnh. Cô xoa xoa cánh tay nói tiếp: "Không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy bầu không khí ở đây thật u ám, cứ như sẽ có cái gì đó sẽ chui ra khỏi ngõ ngách bất cứ lúc nào."

Nói xong, trên mặt hiện ra một chút bất an.

Vân Lạc nghĩ đến người đáng thương bị mình dọa đến sợ hãi buộc phải lui ra khỏi phó bản "Nói chuyện ma", bất giác có chút mềm lòng. Suy xét lần này mình vào phó bản hoàn toàn là để tham quan chứ không có ý định tranh đoạt, cô trịnh trọng hỏi: "Cô có chắc muốn đi cùng tôi không?"

"Ừ." Tư Nghiên gật đầu liên tục, "Tôi không dám ở một mình. Những người khác đều ở cùng nhau, hẳn là sẽ không nguyện ý đem theo tôi."

"Nếu cô muốn, tôi không phản đối." Vân Lạc trong lòng nói, cô đã cho cô gái một cơ hội để trốn thoát.

"Thật tốt quá." Tư Nghiên thở phào nhẹ nhõm, cười tủm tỉm.

"Đi thôi, chúng ta đi bên cạnh xem một chút." Vừa nói, Vân Lạc bước đi dẫn đầu.

Tư Nghiên nhanh chóng đuổi theo.

Có hành lang bên phải phòng khách, giữa hành lang là tủ gỗ đựng các chậu cây. Có một cánh cửa ở cuối hành lang, và hẳn là có manh mối ẩn bên trong.

Khi đi ngang qua tủ gỗ, để cẩn thận, Vân Lạc thuận tay tiến hành kiểm tra. Nhưng khi mở ra, lại phát hiện bên trong tủ khóa trống rỗng và không có gì cả.

"Không có đồ vật, lại đặt cái tủ ở nơi hành lang? Lẽ nào đơn thuần chỉ để làm đồ trang trí?", Cô vô cùng buồn bực. Chỉ là không có ai giải đáp được nghi ngờ trong lòng, nên chỉ có thể bước tiếp.

Đột nhiên, Tư Nghiên kéo tay áo của Vân Lạc, giọng nói hết sức trầm xuống, lại có chứa một chút âm thanh không ngừng rét run, "Cô, cô mau quay lại nhìn đi."

Làm sao vậy? Vân Lạc khó hiểu. Nhưng mà vừa mới quay đầu lại, cô liền sững sờ - một con búp bê ngẫu nhiên đang ngồi ở cái tủ trước mặt, đang hung tợn nhìn chằm chằm vào họ.

Con búp bê to bằng bàn tay của người lớn, tóc nâu xõa ngang vai, đội mũ vành, mặc áo dài ren, khuôn mặt trong sáng và ngoại hình vô cùng dễ thương.

Tuy nhiên, biểu cảm hơi dữ tợn, phá hỏng vẻ đẹp tổng thể.

Tư Nghiên run rẩy giải thích, "Tôi, tôi, tôi vừa mới cảm thấy lạnh cả người, giống như bị nhìn chằm chằm, cho nên không khỏi quay đầu nhìn lại. Ai biết, nó lại đột nhiên xuất hiện ở nơi đó." Vẻ mặt còn dữ tợn.

Trong lòng Vân Lạc hiểu rõ, vừa rồi cô đã kiểm tra tủ rất chi tiết, nhưng cô hoàn toàn không nhìn thấy con búp bê nào. Nhưng khi họ đi được một đoạn, con búp bê xuất hiện trên cái tủ.

Có hai khả năng.

Loại thứ nhất, trò chơi khăm của BOSS phó bản, lặng yên không một tiếng động đem con búp bê lên tủ.

Loại thứ hai, con búp bê là Boss phó bản, có thể chạy và di chuyển, và ngồi trên tủ.

Nếu so sánh mà nói, Vân Lạc nghiêng về khả năng thứ hai hơn.

"Lớn lên còn rất xinh đẹp, để tôi nhìn xem kỹ lưỡng hơn." Vừa nói, một bên Vân Lạc quay lại đường cũ, dường như định đến gần con búp bê hơn, sau đó gần gũi quan sát.

Tư Nghiên, "!!!"

Cô ấy không dám nhìn Vân Lạc, cảm thấy hành vi của đối phương hoàn toàn không thể hiểu được. Con búp bê thoạt nhìn trông khá kỳ lạ, chẳng lẽ chúng ta không nên nhanh chóng chạy trốn sao?

Nhưng thật ra Vân Lạc không nhanh không chậm, từng bước đi về phía tủ, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười.

Nhưng trước khi cô đến gần, một cơn gió thổi qua. Con búp bê đã bị thổi bay như vậy, liền lộn nhiều vòng, và cuối cùng rơi xuống phía sau chậu cây.

Nhưng đến khi Vân Lạc tới gần kiểm tra, lại phát hiện chậu cây sạch sẽ và không có thứ gì cả. Con búp bê biến mất một cách kỳ lạ, như thể chưa từng xuất hiện trước đây.

"Sao, sao rồi, thế nào?" Tư Nghiên hoàn toàn không thể bình tĩnh.

"Chạy rồi." Vân Lạc đáp.

Tại sao giọng điệu của cô ta có chút tiếc nuối? Đây có phải là đáng tiếc khi không thể đến gần con búp bê? Có lẽ nói, chính mình có vấn đề về tai và đã nghe nhầm?

Tư Nghiên bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Một lúc sau, Vân Lạc lại nói, "Thật kỳ lạ. Chúng ta đang ở trong phòng và xung quanh không có cửa sổ. Tại sao lại có gió đột ngột nổi lên? Chẳng lẽ ..."

"Cái gì?" Tư Nghiên theo bản năng hỏi tới.

"Chẳng lẽ là trận gió yêu ma?" Vân Lạc nghiêm túc suy đoán.

Tư Nghiên hóa đá, cũng không biết người này đang nói đùa hay là nghiêm túc.

Chỉ không đợi cô ấy hỏi, Vân Lạc đã nhướng mày hỏi trước: "Cô không có bao nhiêu dũng khí, sao lại ở chỗ này?"

Tư Nghiên thở dài một tiếng, giọng điệu ảm đạm, "Tôi rất muốn rời đi, không phải là không có biện pháp sao..."

Vân Lạc không dấu vết liếc mắt một cái, trong lòng thầm nói không biết người này đang đánh cược với ai? Vì vậy, cho dù là chống đỡ miễn cưỡng, cũng vẫn phải ở lại phó bản.

"Tới cũng tới rồi, cứ coi như trải qua nhiều thể nghiệm." Cô thuận miệng an ủi.

Tư Nghiên cười khổ. Nói thì nhẹ nhàng nhưng khi xảy ra chuyện, đến lúc sợ hãi căn bản không thể bình tĩnh được chút nào.

"Tóm lại, vào phòng xem một chút." Vân Lạc vừa nói vừa đẩy cửa vào.

Tư Nghiên sợ bị bỏ rơi nên vội vàng đuổi theo.

Đây là một phòng ngủ.

Tủ quần áo, giường gỗ, tủ đầu giường, bàn viết và các vật dụng khác đã được sắp xếp gọn gàng, nhưng không hiểu sao giường trống trơn, trong phòng chỉ kê một chiếc giường.

Vân Lạc mở tủ quần áo, phát hiện nó cũng trống rỗng và không có gì cả.

Cô không khỏi nói thầm trong lòng, đây là do mua nhà không có thời gian chuyển đi, hay là nhà bị ma ám nên thu dọn hết hành lý, định lái xe đi thật nhanh? Nhìn vào cách bài trí của căn phòng, giống như không có người sống ở đây chút nào.

Với vài suy nghĩ quẩn quanh trong đầu, Vân Lạc vô thức lục tung trong phòng tìm kiếm.

Tư Nghiên không biết mình đang tìm gì nên kiên nhẫn đứng bên cạnh và chờ đợi.

Các ngăn tủ, ngăn kéo, gầm giường và các ngóc ngách, Vân Lạc xem qua từng cái một để kiểm tra. Tìm kiếm được nửa chừng, cô tìm thấy một bức ảnh trong khoảng trống giữa bàn và tường.

Đó là một bức ảnh cũ, bề mặt đã ố vàng.

Trong ảnh, một bé gái hai, ba tuổi mặc áo dài xinh đẹp vui vẻ ôm búp bê, nở nụ cười rạng rỡ.

Và con búp bê bên trong giống hệt với con mà họ vừa nhìn thấy.

"A Cúc ..." Vân Lạc thì thào nói nhỏ.

"Hả?" Vẻ mặt Tư Nghiên mờ mịt.

"Có một cô bé tên là A Cúc, mới 2 tuổi ..." Vân Lạc nhắc lại câu chuyện xưa về con búp bê.

Tư Nghiên càng nghe càng cảm thấy ớn lạnh, cuối cùng không nhịn được dựa vào tường.

Đồng thời trong lòng oán thầm, cô ấy đây là tìm được bạn đồng hành gì vậy! Không khí trong phòng vốn đã khá quỷ dị, người này còn thích kể câu chuyện kinh dị.

Cái gì mà "linh hồn gắn với búp bê sau khi chết", "tóc của búp bê mọc dài lên hàng năm", "cho đến nay khoa học không thể giải thích ", quả thực hù chết người!

Từ khóe mắt, cô nhìn thấy khuôn mặt Tư Nghiên tái nhợt, như đang sợ hãi, Vân Lạc vô cùng bất đắc dĩ, "Tôi không cố ý hù dọa cô, mà là nghiêm túc thăm dò các khả năng khác nhau. Nếu búp bê ở đây cũng bị nhập thì sao?"

Tư Nghiên không thể hiểu được loại tinh thần tìm tòi nghiên cứu này, vì vậy gắt gao ngậm chặt miệng và tuyệt vọng tự nhủ rằng mình tạm thời bị điếc và cái gì cũng không nghe thấy.

Vân Lạc liếc nhìn Tư Nghiên một cái, nếu sợ có thể rút lui, vậy rốt cuộc tại sao lại liều chết chống đỡ? Những người khác nguyện ý ở trong phó bản để tìm kích thích, cô không quản được.

Sau đó, cô xem kỹ bức ảnh, rồi nhét nó vào túi, tiếp tục lục tung mọi ngóc ngách trong phòng.

Tư Nghiên lặng lẽ đứng ở một bên.

Một lúc sau, cuối cùng Vân Lạc cũng không nhịn được, thẳng thừng hỏi: "Chẳng lẽ cô sẽ không hy vọng tôi tìm được manh mối rồi chia sẻ tất cả tin tức sao?"

Có người mắc kẹt ở đó như một khúc gỗ, cư nhiên không có ý giúp đỡ gì cả.

Tư Nghiên ngượng ngùng nở nụ cười, "Tôi không biết cô đang tìm cái gì, sợ sẽ cản trở cô..."

Cô ấy đứng ở một bên, tuy rằng không giúp được gì, nhưng ít nhất sẽ không cản trở.

Vân Lạc, "..."

Lời này thế nhưng lại có lý.

" Đi tìm kiếm thông tin về con búp bê. Mọi vật khả nghi đều có thể đưa cho tôi xem qua một cái." Vân Lạc nói, người này đặc biệt giống đi tham quan hơn cô .

Nghe vậy, Tư Nghiên chỉ phải xắn tay áo lên để giúp đỡ.

Không ngờ, cô ấy vừa mở ngăn tủ đầu giường đã thấy một con búp bê đang nằm trong đó, bộ dáng trông rất quen mắt.

Có thể là nhận ra rằng ngăn kéo đã được mở ra, con búp bê giật giật tròng mắt và nhìn lên.

Tầm mắt tiếp xúc, Tư Nghiên run run miệng, và nhanh chóng hất tay ra như thể cô ấy vừa bị bỏng. Gần như theo bản năng, cô ấy quay người chạy vội rời đi.

Vân Lạc đang tìm kiếm cách đó không xa thì bị tiếng hét đột ngột làm cho giật mình. Khi quay lại, chỉ thoáng thấy bóng dáng của Tư Nghiên đã đi xa.

Vân Lạc, "..."

Chạy thật nhanh.

Ngó đầu qua, cô phát hiện một con búp bê đang nằm trong ngăn kéo, nhìn chằm chằm vào chính mình với vẻ mặt dữ tợn.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Vân Lạc trong lòng rất tò mò, đơn giản trực tiếp đưa ra câu hỏi.

Con búp bê nghiêng đầu và đảo mắt. Trong giây tiếp theo, ngăn kéo tự động đóng lại.

Khi Vân Lạc sải bước về phía trước và mở ngăn kéo lần nữa, con búp bê đã biến mất.

"Vài lần xuất hiện ở trước mặt, cũng không công kích, chỉ là hung hăng nhìn chằm chằm người chơi ... Hành vi của búp bê có chút kỳ quái." Vân Lạc không khỏi nhíu mày suy nghĩ.

Về phần người bạn đồng hành tạm thời Tư Nghiên, cô cảm thấy đối phương giống như tiếc nuối hơn là sợ hãi, nên nhân cơ hội bỏ chạy. Vì vậy, cô thậm chí không có ý định tìm kiếm đối phương, và một mình đi dạo xung quanh.

**

Một tiếng hét ma quái đột nhiên vang lên trước cửa phòng khách, "F*ck! f*ck! Sao lại có một con búp bê đột nhiên xuất hiện trên ghế sô pha?"

Tiêu Tiêu Mộ Vũ thuận tay nắm lấy chiếc ghế và đặt nó trước ngực, giả vờ có thể chiến đấu, làm bộ dáng như tàn ác.

Lông mày của Tư Đồ nhảy dựng lên, "Im đi, đừng làm ồn." Anh chỉ muốn đến gần nhìn kỹ hơn, nhưng phát hiện ra con búp bê đã rơi khỏi ghế sofa và sau đó biến mất.

"Con búp bê này chắc chắn có vấn đề!" Khi nói chuyện, biểu tình của Tiêu Tiêu Mộ Vũ phá lệ nghiêm túc.

Tư Đồ, "..."

Là người đều có thể nhìn ra con búp bê có vấn đề, cậu ta toàn nói lời vô nghĩa.

"Anh à, em nghĩ chúng ta nên lên chiến lược rút lui." Tiêu Tiêu Mộ Vũ tiếp tục bày tỏ giải thích ​​độc đáo của mình.

Tư Đồ lạnh lùng nói, "Chiến lược rút lui, rút ​​lui ở đâu? Hay là trực tiếp rời khỏi trò chơi không?"

Tiêu Tiêu Mộ Vũ hai mắt tỏa sáng, nhưng vẻ mặt lại giả vờ nghiêm túc, "Em nghĩ đây là một ý kiến ​​hay."

Tư Đồ vô cảm, "Cùng thi đấu với Triệu Kim Minh, rõ ràng em cũng mau quên quá nhỉ." Anh bỏ bớt việc còn phải thức cả đêm để huấn luyện đặc biệt cho em họ của mình.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ nhất thời không phát ra âm thanh. Rời khỏi thì không có khả năng rời khỏi, đầu thì có thể đứt, máu chảy ròng ròng, mặt mũi thì không được đâu!

"Mỗi ngày mang theo đạo cụ đi quét phó bản đơn giản, tỷ lệ thắng chỉ kém 30%. Năng lực thi đấu chỉ thấy kém, tranh thủ học hỏi nhiều kinh nghiệm đi." Dừng lại một lát, Tư Đồ vừa chuyển đề tài, "Nếu nhất quyết chọn cách rời đi, anh sẽ không ép. Lúc sau ai về nhà nấy, ai tìm mẹ thì tìm. Không có việc gì thì đừng có gọi anh."

Chưa kể em họ trình độ kém cỏi, cũng không muốn vươn lên mà chỉ muốn buông tay mặc kệ.

Rốt cuộc, thi đấu thua thì mất mặt cũng không phải là anh.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ âm thầm kêu khổ. Cậu ta định mang theo anh họ của mình trải nghiệm phó bản độ khó bình thường. Ai ngờ giao tiếp có vấn đề, anh ấy đã trực tiếp hào phóng đưa mình vào phó bản khó khăn để huấn luyện đặc biệt ...

Lúc này ván đã đóng thuyền, cậu có thể làm gì khác? Đương nhiên là đem mặt mà lau, giả bộ dũng cảm không sợ hãi, "Không phải chỉ là một phó bản khó khăn sao? Đi thôi, tích cực cố gắng mạnh mẽ!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info