ZingTruyen.Asia

VỢ CỦA ẢNH ĐẾ LẠI PHÁ HỎNG GAME SHOW

C57

Nguyetlacmanki

210-220

Chương 211

Anh âm thầm ghi nhớ sở thích này, bước vào phòng tắm. 

Đợi khi phòng tắm phát ra tiếng nước chảy, ánh mắt Khương Mạn lay động, nhìn về phía phòng tắm, làu bàu nói:  

“Đàn ông ở cái thời đại này to gan quá.” 

“Cứ yên tâm như thế mà tắm ở nhà người ta, cũng không sợ tắm rồi xảy ra chuyện hay sao……” 

“Cũng may mình là chính nhân quân tử……” 

Khương Mạn lắc đầu, aizz, nếu ở thời Mạt Thế. 

Với nhan sắc và vóc dáng của Bạc ảnh đế, dám không cẩn thận như vậy, sẽ sớm bị ăn sạch sẽ đến xương cũng không còn, đàn ông nhìn thấy anh còn không kìm lòng nổi, huống chi là phụ nữ? 

Cưỡng ép đàn ông dân thường cũng không phải là chưa từng xảy ra! 

Còn về bản thân Khương Mạn ấy mà…… 

Aizz, người đẹp như sói như hổ, đừng nói là nhìn, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ! 

Trong lòng không có đàn ông, đánh nhau tự nhiên sẽ giỏi! 

Khương võ thần nằm trên sofa lướt web, trước tiên đi xem đoạn cắt trong phim ‘Kẻ giết người’ mà weibo chính thức của đoàn phim đăng lên. 

Bộ phim này được chiếu, trong lòng cô cũng rất bất ngờ, đoạn cắt được biên tập rất tốt, nhưng mà phần diễn của Bách Linh Nguyệt hình như bị cắt không còn gì nữa rồi. 

Ngược lại là cô trong đoạn này được lộ mặt rất nhiều, trong danh sách người sáng tạo cũng không có tên của Bách Linh Nguyệt. 

Khương Mạn gửi tin nhắn wechat cho Trần trọc: (Đoạn cắt tôi xem rồi, tôi nhắc tới rồi, có phải là tiền lương cũng tăng lên không) 

Hai phút sau. 

Trần Minh: (Lão Vương nói ngân sách hậu cần của đoàn phim bị thâm hụt nghiêm trọng, cô nói xem là vì ai?) 

Khương Mạn ngượng ngùng, keo kiệt! Trần trọc, anh thật là keo kiệt! Ăn của anh có chút cơm hộp mà anh cứ chi li tính toán mãi! 

Khương Mạn: (Đạo diễn Trần đừng gãi đầu nữa, bảo vệ mái tóc đi.) 

Đầu bên kia, Trần Minh đang gãi đầu, nhìn thấy tin nhắn, hậm hực bỏ tay xuống. Nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngang ngược! Đúng là ngang ngược! Cắt rồi, ông đây muốn cắt hết cảnh của cô đi!!” 

Công kích Trần trọc xong, Khương Mạn cũng thoải mái trong lòng rồi, tiếp tục lướt weibo. 

*** 211 ***

Chương 212

Thiên Nguyên đẹp trai số một: (Cảm ơn sự yêu thích của các bạn dành cho nữ thần, chúng tôi đã tìm ra em trai của nữ thần, đáng tiếc là cô ấy đang không có ở trong nhà.) 

Thiên Nguyên đẹp trai số một: (Những suy đoán ở trên mạng đều là giả, vị trí leo núi cụ thể tạm thời sẽ không tiết lộ, hehe, nhưng có thể nói ra tên của nữ thần, đó là một cái tên cực kỳ có văn hóa!) 

Thiên Nguyên đẹp trai số một: (Hehe, tên của nữ thần là Tôn Đại Ngọc!) 

Lúc Khương Mạn nhìn thấy cái tên ‘Tôn Đại Ngọc’, sờ cằm, nở nụ cười ẩn ý sâu xa, sự hiểu nhầm xinh đẹp này là từ đâu mà ra vậy nhỉ? 

Quả đúng như dự đoán, bên dưới khu bình luận có người gây rối rồi. 

(Tôn Đại Ngọc? Là Tôn Đại Ngọc mà tôi biết sao? @Tôn Hiểu Hiểu) 

(Chủ blog, cái video này chắc không phải là quay gần thôn Hồ Khẩu đấy chứ? Nếu là ở đó, tôi có một suy đoán to gan ……) 

(Tôi nghi ngờ tên của đối phương không phải Tôn Đại Ngọc, mà là Tôn Hiểu……người nào biết thì sẽ hiểu! @Khương Mạn) 

(Bộ đồ thể thao miền núi này tôi không nghĩ ra còn có người thứ hai có thể mặc ra ngoài đấy! @Khương Mạn) 

Khương Mạn chớp chớp mắt, tỏ vẻ cô chẳng biết gì cả, cô chưa từng làm gì hết! 

Không liên quan tới tôi! 

Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra…… 

Khương Mạn ngẩng đầu nhìn thấy…… 

Truyền thông phương Tây ca ngợi Bạc Hạc Hiên là "Adonis của phương Đông". 

Adonis, người đàn ông đẹp nổi tiếng trong thần thoại Hy Lạp, tất cả người và vật trên thế gian này khi đứng trước mặt anh ta đều trở nên ảm đạm, mất đi màu sắc vốn có. 

Khương Mạn cảm thấy, chỉ có truyền thông phương Tây biết cách chém gió! 

Lời tâng bốc thật là có tâm. 

Người đàn ông đứng ở cửa phòng tắm, chiều cao một mét chín khiến anh phải cong eo mới bước ra được, mái tóc đen ướt đẫm được vuốt ngược ra sau, để lộ ra vầng trán thanh tú. 

Đường nét trên khuôn mặt thanh tú, bắt mắt, lông mi dài sau khi bị làm ướt trông lại càng rõ nét hơn, nơi giữa lông mày và mắt sâu như là được vẽ lên, đặc biệt là nốt ruồi ở đuôi mắt, càng thêm hấp dẫn hơn. 

Giọt nước trượt qua yết hầu, lướt qua xương quai xanh. 

Không có chỗ nào là không tỏa ra cảm giác quyến rũ khó cưỡng. 

*** 212 ***

Chương 213

Hầy, mặc áo thì trông gầy mà cởi áo thì có da có thịt chính là như này chứ đâu…… 

Đúng là vậy…… 

Khương Mạn nhìn chiếc khăn tắm màu hồng, hình heo Peppa quấn ở eo của anh, mím chặt môi, ngăn không cho mình cười thành tiếng. 

Phụt, có chút đáng yêu, phải làm sao đây! 

Ánh mắt sâu hun hút của Bạc Hạc Hiên nhìn vào cô, giọng nói trầm thấp tán tỉnh: “Đẹp không?” 

Khương Mạn gật đầu, thành thật giơ ngón cái: “Đẹp, cơ bụng này vừa nhìn liền biết là vòng eo vô song!” 

Cô nói xong, vỗ vỗ cái eo của mình: “Nhưng mà tôi không hâm mộ đâu, tôi cũng có.” 

Bạc Hạc Hiên: “……” 

Bạc Hạc Hiên cứ cảm thấy ……hướng phát triển của cục diện trước mắt so với dự định của bản thân mà nói thì …… 

Không thể nói là không giống, chỉ có thể nói là chẳng ăn khớp gì với nhau cả! 

Cả đời này đoán chừng cũng chưa bao giờ cạn lời đến thế này. 

Có lẽ là bị kích thích, hai chữ tiếp theo tuôn ra khỏi miệng khiến anh bất giác muốn che mặt. 

“So thử?” 

“So thì so.” Khương Mạn vứt điện thoại qua một bên, đi thẳng tới phía anh. 

Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, khí thế hào hùng giống như muốn tới đánh nhau với anh vậy 

Hai người đứng chen chúc nhau trước cái gương trên bồn rửa tay ở trong phòng tắm, mắt thấy Khương Mạn sắp vén áo lên, Bạc Hạc Hiên đè bàn tay cô lại, cơ thể áp về phía trước, một tay khác chống trên gương. 

Giam cô ở giữa hai cánh tay của anh. 

Nửa thân trên của Khương Mạn vô thức hướng về phía trước một chút, ngẩng đầu đối diện với anh ở trong gương.  

Ánh mắt của người đàn ông rất sâu, gương mặt tuấn tú vô cùng nghiêm túc, phát ra cảm giác áp bức cực kỳ mạnh: “Không so nữa, lần sau đừng có vừa bị khiêu khích đã ngoan ngoãn mắc mưu.” 

Đôi mắt ấy đặc biệt quyến rũ. 

Bạc Hạc Hiên buông lỏng xiềng xích đang giam cô, lùi về sau hai bước: “Phụ nữ rất dễ bị thiệt.” 

*** 213 ***

Chương 214

Khương Mạn quay người, phát hiện một vấn đề: “Sao anh lại quấn khăn tắm mà ra đây vậy? Quần áo đâu?” 

“Bẩn rồi.” Bạc Hạc Hiên trả lời, sắc mặt không thề thay đổi. 

“À, thế vậy……” Khương Mạn liếc nhìn cặp chân dài phía dưới chiếc khăn tắm hình heo Peppa. 

“Trong nhà hình như tôi có bộ quần áo ngủ của ông ngoại tôi trước đây, anh có ngại nếu thay tạm ra không?” 

Bạc ảnh đế duy trì nụ cười: “Không ngại.” 

Sau khi Khương Mạn lục ra bộ quần áo ngủ thì đưa cho anh. 

Bộ đồ ngủ cotton màu xám, lại còn xù lông, nhưng may là vẫn rất sạch sẽ, quần áo trong tủ đều từng được giặt qua. 

Bạc Hạc Hiên vào phòng cô để thay quần áo, Khương Mạn ở ban công đem con ngỗng gây họa kia nhốt vào trong chuồng. 

Quần áo ngủ của người già rộng rãi, cũng không tới nỗi mặc không vừa, chỉ là chiều dài chắc chắn không vừa vặn. 

Quần dài biến thành quần ngố, tay áo thì càng khỏi phải nói, Bạc Hạc Hiên khẽ chỉnh lại cổ tay áo, ngắm nhìn một vòng căn phòng. 

Bất cứ chỗ nào lọt vào mắt cũng có thể nhìn thấy Peppa, còn có màu hồng đậm chất thiếu nữ, tủ sách cạnh giường có bày mấy tấm ảnh chụp chung. 

Trong tấm ảnh, cô gái nở nụ cười sáng lạn, gương mặt của ông lão ở bên cạnh cũng hiền từ. 

Bạc Hạc Hiên xem ảnh một lúc, nụ cười nhạt dần, trong mắt xuất hiện nhiều thêm một tia nghi ngờ. 

Cùng một gương mặt, đều cùng là đang cười, cảm giác mà ‘Khương Mạn’ trên tấm ảnh mang lại cho anh, lại rất xa lạ. 

‘Khương Mạn’ trên tấm ảnh, ánh mắt, lông mày mày mềm yếu, không nhìn ra một chút sắc sảo nào, còn Khương Mạn mà anh quen, khí khái, sắc sảo, giống như mặt trời mới nhú, ánh sáng tỏa rực rỡ. 

Bạc Hạc Hiên bước ra khỏi phòng, dường như có điều còn đang suy nghĩ, nâng ánh mắt nhìn cô gái đang đứng ở ban công, tùy tiện mặc một chiếc áo hoodie thoải mái, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, cầm mắc áo dạy dỗ con ngỗng béo trong lồng. 

Cũng không cần biết não của con ngỗng có thể vượt ra khỏi ranh giới chủng tộc để hiểu ngôn ngữ loài người hay không. 

Không ngừng uy hiếp đối phương, nếu còn dám gây chuyện nữa thì sẽ đem nó đi hầm! 

Bạc Hạc Hiên dựa vào tường nhìn cô, bất giác cong khóe môi. 

Không giống nhau thì sao? Anh biết bản thân mình thích người như thế nào là được. 

Dạy dỗ xong ‘con ngỗng hư’, Khương Mạn vào phòng khách, đánh giá anh từ trên xuống dưới, trong lòng khen ngợi: Không hổ là cái móc treo quần áo! 

Bộ quần áo ngủ của người già mặc lâu năm đã sờn vải, khi được anh mặc vào cũng tạo ra cảm giác cao cấp. 

“Quần áo tôi bỏ vào máy giặt rồi, nhưng mà không có tính năng sấy khô, anh ……” Khương Mạn do dự một lúc, “Anh cũng không thể mặc như vậy ra đường đâu nhỉ?”

*** 214 ***

Chương 215

“Tôi đang tạo gánh nặng cho em à?” 

“Cũng không tới mức đó, tôi sợ anh không thoải mái.” Khương Mạn nói xong, thấy anh ngồi ở phòng khách gọt táo, có suy nghĩ muốn rút lại câu nói vừa rồi. 

Người đàn ông này đừng quá thoải mái như thế chứ! 

Sau khi Bạc Hạc Hiên gọt táo xong, nhẹ giọng nói: “Lấy một cái đĩa với dĩa ra đây đi.” 

Khương Mạn câm nín hồi lâu, đại tiểu thư ơi, cách sống của anh quá tỉ mỉ rồi đó, trực tiếp cắn luôn không được sao? 

Cô tự nhiên cảm thấy bản thân mình chính là một gã đàn ông thô lỗ. 

Gã đàn ông thô lỗ âm thầm đi lấy đĩa, thiên kim đại tiểu thư cắt táo thành từng miếng nhỏ, mỗi miếng có độ lớn bằng nhau, sắp xếp chỉnh tề trên cái đĩa, nhìn vào giống như một người bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đặc biệt nghiêm trọng. 

Gã đàn ông thô lỗ Khương nhịn không lên tiếng, mãi tới khi thiên kim Bạc đem đĩa táo đặt vào tay cô. 

“Trước đó không phải nói là ăn chưa no sao?” Bạc Hạc Hiên cong môi cười, “Ăn đi.” 

Khương Mạn thở dài một hơi, trong lòng lại khen ngợi: Người đàn ông tốt tuyệt vời, người đàn ông nội trợ số một! 

“Hay là anh đi sấy khô tóc trước đi, rồi bảo trợ lý mang một bộ quần áo tới?” 

Bạc Hạc Hiên hơi bĩu môi: “Không tiện lắm.” 

Điện thoại của anh đang tắt nguồn, nếu mở lên, không có gì bất thường thì khoảng sau hai phút sẽ bị gọi tới nổ máy. 

Ánh mắt Khương Mạn nói đổi là đổi: “Chắc không phải là anh trốn làm đấy chứ?” 

Bạc Hạc Hiên mỉm cười không nói không rằng. 

“Bạc ảnh đế, tinh thần tôn trọng nghề nghiệp của anh không cần nữa hả?” Khương Mạn không ngừng lắc đầu: “Không được đâu, không được đâu, người lớn cả rồi, sao mà tùy hứng như vậy được.” 

“Không nghiêm trọng đến thế.” Bạc Hạc Hiên cắn vào một miếng táo, đôi môi gợi cảm mở ra, làm một động tác há miệng với cô, “Ngoan nào, a——” 

Khương Mạn vô thức há miệng, miếng táo được đưa vào miệng cô. 

Bạc Hạc Hiên hài lòng, mỉm cười nói: “Chỉ là một bữa cơm không quan trọng thôi, vốn dĩ không muốn tham gia.” 

  …… 

  Bắc Thành, khách sạn Bàn Cổ. 

*** 215 ***

Chương 216

Bốn người đang ngồi trong phòng riêng đều là cán bộ cấp cao của công ty giải trí Hoa Thị, ngồi tại vị trí chính giữa chính là Hoa Viện. 

Sắc mặt cô ta có chút u ám, đứng dậy nói: “Thầy Bạc nếu không muốn hợp tác với Hoa Thị thì có thể nói thẳng, không cần phải tìm lí do, lãng phí thời gian của cả hai bên.” 

Nụ cười của Cố Trầm không thay đổi, ừ ừ gật đầu: “Còn gì nữa không?” 

Sắc mặt của Hoa Viện càng tối xuống: “Lần sau, lúc quản lí Cố tìm lí do thì chi bằng kiểm tra weibo trước, tìm hiểu rõ xem nghệ sĩ dưới tay mình rốt cuộc đang làm gì!” 

Cố Trầm nghe vậy, mở điện thoại lên xem weibo, bỗng nhiên tỉnh ngộ. 

Anh ta dùng ngón trỏ đẩy gọng kính, mỉm cười, nói:  

“Quả thực là tôi thất trách.” 

Hoa Viện cười lạnh, còn chưa mở miệng, lời nói của Cố Trầm liền thay đổi: “Vậy thì nói thẳng luôn nhé.” 

“Xem ra thầy Bạc hoàn toàn không muốn hợp tác với các vị.” 

“Khoảng thời gian này, Hoa Thị Entertainment đơn phương tiết lộ cho bên truyền thông về việc hợp tác với thầy Bạc sắp tới, giá cổ phiếu của tập đoàn các vị tăng không ít nhỉ?” 

“Hữu nghị nhắc nhở đội PR của quý tập đoàn, sắp tới đây sẽ bận đấy.” 

“Ngoài ra, Hoa tiểu thư dùng mạng nông thôn à? Anh Bạc Hạc Hiên mới là chủ, tôi chỉ là người làm công dưới tay anh ấy thôi.” 

“Cuối cùng……” 

Nụ cười trên mặt Cố Trầm lập tức biến mất, đẩy gọng kính, giọng điệu kỳ quái: “Cô đang dạy tôi cách làm việc đấy sao?!” 

Bởi vì hành vi “bỏ trốn” của Bạc ảnh đế, Khương Mạn đành phải hỏi anh ta số size rồi bảo Lộ Lộ đi mua một bộ quần áo nam. Sau khi cúp máy, một số điện thoại lạ gọi tới, Khương Mạn thẳng tay nhấn từ chối. Vài giây sau đối phương lại gọi tiếp.  

Bạc Hạc Hiên nhìn số điện thoại rồi nói: “Nghe đi.” 

Khương Mạn hơi nhướng mày, sau đó ấn nghe rồi mở cả loa ngoài. Một giọng nam vang lên: “Chào cô, tôi là Cố Trầm, xin hỏi Bạc Hạc Hiên bây giờ có ở cùng cô không?” 

Khương Mạn nhìn sang người đàn ông bên cạnh, bĩu môi: Trợ lý nhà anh kìa, anh tự nói với anh ta chứ? 

Bạc Hạc Hiên cười nhưng không nói gì. 

Cố Trầm: “Ơ, không nói gì, thế là có ở cùng nhau rồi.” 

Khương Mạn: “……” Đủ thông minh đủ thẳng thắn. 

Cố Trầm: “Có thể phiền cô Khương chuyển lời không, xin anh ta bật điện thoại lên hộ tôi được không?” 

Khương Mạn quyết định bán đồng đội: “Anh ta nghe thấy đấy.” 

Vừa nói xong Bạc Hạc Hiên đưa tay búng trán cô một cái. Khương Mạn kêu lên trong vô thức: “Á – ”

*** 216 ***

Chương 217

Vừa kêu xong, hai người còn chưa kịp phản ứng, đầu bên kia của điện thoại đã chuyển tới tiếng phanh xe, cùng một câu nói vô cùng vội vã: “Mẹ kiếp!” 

Sau đó lại thêm một tiếng rú kéo dài khoảng một phút.  

Khương Mạn chớp chớp mắt, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Bạc Hạc Hiên: Trợ lý nhà anh có bệnh à? 

Bạc Hạc Hiên sờ sờ lông mày, biểu cảm trên mặt không rõ ràng. Một phút sau, Cố Trầm mới lên tiếng, lấy hết dũng khí nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, làm phiền hai người rồi, tại tôi không hiểu chuyện…..” 

Khương Mạn cắn một miếng táo, lễ phép trả lời: “Không sao, nghe ra hình như ngài có chút kinh ngạc.”  

Đầu Cố Trầm đập vào vô lăng, mắt kính rơi ra, hít một hơi dài. Lòng nghĩ: Chả lẽ không nên kinh ngạc sao? 

Tôi cực kỳ kinh ngạc luôn!  

“Vậy có thể nói rõ một chút, hai người đang ở đâu không?” Cố Trầm cố gắng điều chỉnh ngữ khí bình thường nhất có thể. 

Rốt rốt  

Khương Mạn cắn một miếng táo: “Nhà tôi.” 

Cố Trầm: “……Bây giờ anh ta có đi ra ngoài được không?” 

“Chắc là không.” Khương Mạn quét mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh ta không có quần áo để mặc.” 

Tay Cố Trầm phát run, một tay khác thì đưa lên bịt mồm. Tên này hay thật! Cao thủ! Đỉnh của chóp!  

Đúng là Bạc Hạc Hiên nhà mình, không chơi thì thôi, một khi chơi là làm người khác hết hồn, rách cả quần áo? Chắc phải kịch liệt lắm?  

Trai tân khai thân mà mạnh mẽ vậy? bùng cháy khủng kiếp vậy!  

Cố Trầm phải hít sâu mấy cái để đưa thêm oxy lên não biên tập ra hàng vạn chữ về cảnh này. Bao gồm cả tư thế, góc độ, cuối cùng tất cả biến thành lời nhiếc móc ông chủ của mình. Trợ lý Cố Trầm giọng run run: “Xin hỏi địa chỉ nhà cô, tôi sẽ tới ngay.” 

Khương Mạn nghĩ một lúc rồi đọc địa chỉ nhà mình cho anh ta. 

Lại thêm hai phút rơi vào im lặng, Cố Trầm cố nói thêm: “……Hai vị……cứ từ từ.” 

Cuối cùng thì dập máy, kết quả đúng là ông nói gà bà nói vịt. Biểu cảm trên mặt Khương Mạn đại khái là đần thối không hiểu gì. “ Trợ lý nhà anh tâm lý không được ổn định à……” 

“Ồ.” Bạc Hạc Hiên nhịn cười, “Cậu ta đang phải uống thuốc.” 

“Thảo nào.” 

Khương Mạn nhìn anh ta cố nén cười thì có chút không vui: “Trước khi cười có thể nói cho tôi biết chuyện này buồn cười ở chỗ nào không?” 

*** 217 ***

Chương 218

“Tự tay gọt táo, thì tự ăn sạch đi!” 

Khương – võ thần nghiêm khắc ra lệnh.  

Khoé môi của Bạc Hạc Hiên không tự chủ nhếch lên, nhai miếng táo trong mồm, vị ngọt dần dần lan ra đầu lưỡi còn chưa kịp nuốt xuống, vị ngọt đã lan cả vào tim.  

“Dữ thật……Tiểu Yêu Nhi……” anh nhỏ giọng nói. Ba chữ cuối cùng nói vô cùng nhỏ.  

“Anh nói cái gì?” 

“Tôi nói em và con Yêu Nhi nhà tôi dữ như nhau.” 

“Sao thế được.” Mặt Khương Mạn nhăn nhó lắc đầu: “Tôi phải dữ hơn nó chứ.” 

Bạc Hạc Hiên không nhịn nổi nữa, nghiêng đầu cười ngặt nghẽo. Tiếng cười từ tinh tế cao quý chuyển sang sảng khoái thoải mái. Không còn thấy kiểu bông hoa cao quý trên núi cao, cũng không phải loại cao ngạo khó với.  

Khương Mạn sững sờ một lúc mới nhận thức được anh ta đang cười mình, bất giác siết chặt nắm đấm. Một lúc sau khuôn mặt biến hoá, nắm đấm cũng được buông lỏng. Hay là cứ đấm chết tên đàn ông này đi nhờ? 

Nhưng mà làm vậy thì hình như hơi vô nhân tính, dù gì bữa trưa anh  ta cũng mời mình ăn, lại còn tới nhà giúp cô dọn dẹp……Thôi không giết nữa, nhưng mà cục tức trong lòng không nuốt nổi.  

Đang lúc cô do dự, thì Bạc Hạc Hiên dừng cười, sau đó lại chủ động giơ tay ra.  

“Làm gì?” Khương Mạn bướng bỉnh hỏi một câu. 

“Cho em đánh một cái để đỡ tức.” Đôi mắt sâu thẳm tuyệt đẹp của người đàn ông, giống như muốn câu đi hồn phách của người khác, trên môi còn nở nụ cười cưng chiều.  

Ánh mắt Khương Mạn loé lên: “Không thèm đánh anh.” 

Có phải trẻ con đâu, cũng có phải thầy cô giáo đâu, đánh tay thì nói làm cái gì. Vừa nói xong lời này, cô nhanh tay búng lại một cái vào trán Bạc Hạc Hiên! 

Người đàn ông xì một cái, cũng không đến mức đau lắm nhưng mà lại bị giật mình. Hai mắt hơi tối lại, cũng không đánh trả, đúng lúc này mũi Khương Mạn hít hít một cái: “Oẹ……” 

Hai người quay ra nhìn nhau, sau đó cùng quay qua nhìn ban công. “Nó lại đi nữa rồi……” 

Cả mặt Khương Mạn là bộ dạng tuyệt vọng! 

…… 

Lộ Lộ và Cố Trầm gần như tới cùng lúc. Lúc mở cánh cửa ra, cô trợ lý nhỏ nhìn thấy Khương Mạn như là nhìn thấy vị cứu tinh, Cố Mạn thì mặt đen xì như ác tinh. 

Anh ta đi tới chỗ Khương Mạn nói: “Làm phiền rồi.” 

“Mời vào, không cần cởi giày.” Khương Mạn gật đầu, căn bản vì nhà làm gì có dép đi nhà cho người ta thay đâu.  

Sau khi hai người vào nhà, Cố Trầm bắt đầu nhìn quanh để tìm tung tích của Bạc Hạc Hiên, nhưng chỉ nghe được tiếng nước ở trong nhà tắm. Anh ta lại trầm mặc một lúc rồi mới hỏi: “Tôi tới hơi sớm à?”

*** 218 ***

Chương 219

Hai vị vừa xong à? 

“Không sớm, vừa đúng lúc.” Khương Mạn trả lời một cách tự nhiên. 

Cố Trầm nhìn ánh mắt như không có gì của cô, lòng có chút chấn động. Ghê gớm, đúng là người phụ nữ hái xuống được Bạc Hạc Hiên. Hoá ra trước đây anh ta nhìn lầm, vị này kinh khủng thật! đúng là người có thể làm chuyện lớn! 

Suốt quá trình này Lộ Lộ không dám ho he một tiếng, có cảm giác bản thân hình như vừa biết chuyện cơ mật gì đó. Ngoan nào, tại sao Bạc thần lại đi tắm, chả nhé chị Khương và Bạc Thần…….??? Giống mình đang nghĩ à? Không, không cần tốn tiền cũng biết được? 

“Chị Khương……quần, quần áo……” Lộ Lộ đưa cái túi qua, biểu hiện căng thẳng.   

Cố Trầm đứng bên cũng đưa cái túi qua: “Tôi cũng đem quần áo tới, dùng quần áo tôi mang tới đi. Lần sau……Hai người nhớ chuẩn bị trước đi nhé.”  

Ánh mắt anh ta nhìn túi quần áo nam trên tay Lộ Lộ, miệng cong lên: “Bộ này cất đi để đề phòng.”  

Có khi lại có ích trong tương lai. 

Khương Mạn trợn mắt lên, đầu có một dấu hỏi chấm to đùng: Anh đang nói cái quái gì vậy? 

Trong nhà tắm tiếng nước đã dừng hẳn, giọng người đàn ông vang lên: “Yêu Nhi, lấy cho tôi cái khăn tắm.” 

Trong phòng khách, sáu mắt nhìn nhau. Cố Trầm và Lộ Lộ đứng bất động. 

Khương Mạn không vui nói: “Bình thường anh tắm xong đều bắt con chó nhỏ nhà anh lấy khăn tắm cho anh à?” 

Huấn luyện giỏi thật, còn hiểu cả chủ cần gì?  

Cuối cùng vẫn là “chú chó nhỏ” Cố Trầm đưa khăn tắm và quần áo tới nhà tắm. Sau đó Cố Trầm quay lại phòng khách, trầm mặc ba giây mới hỏi: “Hai người bắt đầu từ khi nào?” 

“Bắt đầu cái gì?” Khương Mạn nghi ngờ hỏi lại.  

Cố Trầm liếc mắt nhìn người đang ngồi chễm chệ như bề trên này, rồi lại nhớ tới nắm đấm sắt trứ danh của cô ấy. Kiềm chế bớt ngữ khí kiêu ngạo của bản thân, hai chân vô thức vắt chéo lại rồi đưa tay đẩy gọng kính.  

“Cô Khương đừng hiểu nhầm, đây là thói quen nghề nghiệp, để sau này dễ dàng xây dựng chiến lược quan hệ công chúng.” Cố Trầm giữ nụ cười mỉm trên môi nói. 

Mặc dù ở phương diện tình cảm Khương Mạn đầu gỗ, nhưng cô lại rất thông minh. Sau khi Cố Trầm tới đây biểu hiện không bình thường chút nào, cô mà không đoán ra mới là lạ.  

*** 219 ***

Chương 220

Khóe miệng Khương Mạn giật giật, lấy tay chỉ vào bãi phân của con ngỗng: “Nói thật là do con ngỗng kia, nó đi nhiều quá……” 

Cố Trầm dùng ánh mắt lễ phép nhìn qua, đồng tình với con ngỗng. Con ngỗng đáng thương, thay người khác gánh tội, cuộc đời không có quyền được quyết định.  

Cố đại trợ lý thở dài một hơi, đau lòng nói: “Đúng là con ngỗng không biết điều.” 

Khương Mạn cũng không muốn giải thích nữa, Bạc Hạc Hiên nói không sai trợ lý của anh ta đúng là đang phải uống thuốc, chắc hôm nay chưa uống đủ liều! 

Vài phút sau, Bạc Hạc Hiên thay quần áo xong đi ra. Khương Mạn đi tới cầm lại cái khăn tắm và bộ quần áo ngủ anh ta vừa thay ra, cắn răng nói nhỏ: “Trợ lý của anh bị điên rồi.” 

Bạc Hạc Hiên nhấc mắt nhìn qua thấy khoé môi Cố Trầm đang cong lên, sau đó dùng một tay đẩy gọng kính. Tròng kính phản chiếu lại ánh sáng, che đi ánh mắt giễu cợt của anh ta.  

“Đừng quan tâm tới anh ta.” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói, “Chắc là ra ngoài mà quên uống thuốc.” 

Cố Trầm không nghe thấy hai người nói gì, nhưng trong lòng lại khinh bỉ hành vi bỉ ổi của đôi cẩu nam nữ này.  

Nhìn thấy Bạc Hạc Hiên ôm một đống quần áo ra thì cố ý hỏi: “Ui da, đây là đồ ngủ của nam giới à……” 

“Của ông ngoại tôi.” Khương Mạn trả lời.  

Sợ anh ta không tin, còn cố ý giở quần áo ra, để anh ta nhìn rõ gu thẩm mỹ của bộ quần áo này già thế nào. Đương nhiên là Cố Trầm tin, gu thẩm mỹ già tới mức chả có người thanh niên nào chịu đựng nổi.  

Nhưng anh ta quan tâm là chuyện…… “Ông ngoại cô……không ở nhà à?” 

“Đương nhiên không.” 

Cố Trầm yên tâm rồi, may mà hai người vẫn còn nhân tính, nếu không tim của người già sao chịu được chuyện này.  

Khương Mạn cảm thấy mạch suy nghĩ của vị trợ lý này hơi không bình thường. Bạc Hạc Hiên liếc nhìn Cố Trầm một cái, đại khái cũng hiểu được trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì.  

“Tôi về trước nhé, hẹn gặp lại ở studio.” 

Khương Mạn gật đầu.  

“Con ngỗng kia…...” Bạc Hạc Hiên nhìn ra ban công không nhịn được hỏi:  “Có cần tôi nuôi hộ một khoảng thời gian không?” 

Nhà Khương Mạn đang ở không được to lắm, hai phòng phòng ngủ một phòng khách, lại nuôi thêm một con ngỗng thì đúng là hơi làm người ta đau đầu.  

“Nếu không phiền thì vậy là tốt nhất.” 

Khương Mạn gật đầu, cô ấy cảm thấy con ngỗng và mình không hợp nhau lắm, sợ là nó sẽ không sống được quá hai ngày nữa, nếu còn ở đây nó chỉ còn nước vào bụng mình ở thôi.  

Hai người đàn ông một con ngỗng đi rồi, trong nhà chỉ còn lại Khương Mạn và Lộ Lộ. 

“Khương, chị Khương và anh Bạc, hai người……”

*** 220 ***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia