ZingTruyen.Asia

VỢ CỦA ẢNH ĐẾ LẠI PHÁ HỎNG GAME SHOW

C56

Nguyetlacmanki

200-210

Chương 201

Khi Khương Mạn nhìn bộ dạng tức giận của cô ấy, ý đồ xấu nổi lên: "Em nghe thấy rồi, nhưng em phải đi ăn rồi, có người mời." 

"Ai vậy?" 

Khương Mạn thở dài, cười nói: "Một người tốt mà em cần mang ơn, báo ơn gì đó!" 

Mặt chị Lam lập tức biến sắc, nắm lấy cánh tay của Khương Mạn một cách thân mật: 

"Mạn Nhi à, vừa rồi chị tắc trách quá, không làm em sợ chứ? Đi ăn có thể cho chị đi cùng không?" 

Hai tay Khương Mạn đút vào túi, tỏ vẻ không yêu thương: “ Em sợ hãi rồi, cho nên cần được yên tĩnh!" 

Ba mươi phút sau, cô rời đi dưới ánh mắt oán hận của chị Lam. Vừa ra khỏi tòa nhà, cô đã nhìn thấy chiếc Mercedes Benz G-Class quen thuộc. 

Khi kính xe hạ xuống, Khương Mạn nhìn thấy Bạc Hạc Hiên vẫy tay bảo cô qua đó. 

Đột nhiên, cô cảm thấy phía sau có ai đó đang lại gần và nắm lấy cổ tay mình. Theo phản xạ có điều kiện, tiện đà cô chụp lấy tay của đối phương, vặn ngược cổ tay lại. 

Một ân thanh đau đớn vang lên, người đàn ông hét lên: "Đàn em, là tôi đây!!" 

Khương Mạn nhìn người đàn ông đó, biểu cảm lãnh đạm, vô tình: "Anh là ai?" 

Phong Lăng: "..." 

Phong Lăng cao 1m8, ngoại hình ưa nhìn, anh ta mặc vest và đi giày da toát lên sự già giặn của tầng lớp thượng lưu. 

Lúc này, anh ta xoa xoa cổ tay, nụ cười gượng ép, giọng điệu có chút trách móc: 

"Mới  chỉ hai năm không gặp thôi mà em đã không nhận ra anh rồi, như vậy có phải hơi quá đáng không?" 

Đương nhiên Khương Mạn nhận ra đối phương là ai, nhưng đã ra tay rồi, thà rằng giả vờ không nhận ra, coi như phòng vệ chính đáng sẽ tốt hơn. 

Đặc biệt... 

Cô không thích ánh mắt Phong Lăng nhìn mình, mang quá nhiều tính xâm chiếm giống như đang nhìn con mồi. 

"Tôi từng cho anh vay tiền à?" 

Câu hỏi này khiến Phong Lăng sửng sốt, đây là loại phản ứng não gì vậy? Anh ta không hiểu ý nghĩa sâu xa của câu nói này: 

Tôi từng cho anh vay tiền à? Nếu không, tại sao tôi phải nhớ đến anh? 

*** 201 ***

Chương 202

Khương Mạn chớp mắt, cảm thấy người này như vừa mới từ quê lên. 

Hay là độ nổi tiếng của Tôn Đại Ngọc quá thấp? 

Vẫn có người cho rằng tay của cô là một đôi tay mảnh khảnh, yếu ớt đến mức ngay cả gà cũng trói không chặt sao? 

"Nếu đã không cần tiền thuốc men, vậy làm ơn cho tôi qua." 

Phong Lăng bước sang phải một bước, chặn đường, cau mày nói:  

"Tôi là Phong Lăng, em thật sự quên tôi rồi sao?" 

Đôi mắt xinh đẹp của Khương Mạn hơi nheo lại, vừa định nói, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn về phía sau anh ta. 

Anh ta cảm thấy hình như ánh sáng bị tối hơn một chút, bản thân như bị một bóng râm che khuất, vô thức quay đầu lại, chợt bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng. 

Đối phương không nhìn anh ta, tuy không nói lời nào, nhưng lại cho người ta cảm giác áp chế cực mạnh. 

Phong Lăng không lùn, nhưng khi anh ta đứng cùng Bạc Hạc Hiên. 1m9 so với 1m8, bị áp chế 10cm chiều cao, anh ta trông giống như một người em trai... 

Về nhan sắc và khí chất, ôi, anh ta vẫn là một cậu em kém xa Bạc Hạc Hiên... 

Khương Mạn nhìn khuôn mặt đẹp trai một cách quá đáng của Bạc kim chủ, trong lòng chỉ có một chữ: Đỉnh! 

Bạc Hạc Hiên: "Em không đói sao?" 

Khương Mạn: "Đói." 

Bạc Hạc Hiên: "Chúng ta đi ăn thôi." 

Khương Mạn gật đầu, vui vẻ cùng anh rời đi. 

Trong suốt quá trình này, hai người đều coi Phong Lăng như không khí, Phong Lăng định thần lại, sắc mặt tối sầm lại. 

Bạc Hạc Hiên mở cửa xe cho Khương Mạn và đặt tay lên phía trên để tránh cho đầu cô không va vào cửa xe. 

Sau khi cô ngồi vào ghế phụ phía trên, lúc đóng cửa xe và quay người lại, anh mới liếc mắt nhìn Phong Lăng một cái. 

Ánh mắt anh lạnh lùng và khinh thường. 

Trong mắt Phong Lăng đầy vẻ u ám. 

…… 

Sau khi xe đi rồi, anh ta vẫn đứng đó, điện thoại kêu rất lâu, anh liếc nhìn tên người gọi đến, vội vàng nhấn nút nghe. 

Trên mặt anh ta hiện lên một nụ cười giả tạo: "Viện Viện, trước đó không phải anh đã gửi tin nhắn cho em rồi sao? Anh đang họp." 

Giọng người phụ nữ đầy ngang ngược:  

"Anh đã về nước nhiều ngày như vậy rồi, ngày nào cũng họp hành, em không cần biết, tối nay nhất định anh phải ở bên cạnh em, em sẽ đợi anh ở chỗ cũ."  

“Anh cũng không có cách nào khác.” Giọng điệu của Phong Lăng bất lực, sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên lãnh đạm.

*** 202 ***

Chương 203

Nhìn tên người phụ nữ trên điện thoại, anh ta bực bội kéo cà vạt. 

"Đồ đeo bám, phiền chết đi được." 

Ngón tay anh ta vuốt một cái, số của “Hoa Viện” bị thêm vào danh sách đen trước, buổi tối trước khi gặp mặt sẽ bỏ chặn, để tránh bị gọi tới quấy rầy! 

... 

Khương Mạn ngồi ở ghế phụ, có chút lơ đãng. 

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên: "Vừa rồi là người quen của em à?" 

Cô định thần lại, lắc đầu nói: "Cũng không được coi là người quen, là bạn cùng trường trước đây, bây giờ...  có lẽ là cấp trên của tôi." 

Ánh mắt Bạc Hạc Hiên khẽ động, anh khẽ ừ một tiếng. Sự u ám dưới đáy mắt dường như cũng đã mờ đi một chút. 

Khương Mạn vừa nhớ lại ký ức liên quan đến Phong Lăng. Hôm nay, lần đầu tiên gặp cô đã không thích đối phương, lý do khiến cô có định kiến với anh ta là: 

Khi còn học ở trường, Phong Lăng đã chủ động tiếp cận nguyên chủ. Chỉ là khi đó, anh ta lúc gần lúc xa và không quá nhiệt tình như đang thăm dò điều gì đó. 

Sau đó anh ta ra nước ngoài hai năm, không có tin tức gì, lần này về nước đã tiếp quản Thiên Phong Entertainment. Ngay khi vừa nhậm chức, anh ta đã tỏ rõ ý muốn nâng đỡ cô trong cuộc họp cấp cao? 

Khương Mạn không cảm thấy giá trị thương mại của mình bây giờ có thể so sánh với chị Lan Tâm. Hay là đối phương xem xét trên phương diện tình cảm trước đây là bạn cùng trường? Hình như tình cảm lúc đó cũng không quá sâu đậm? 

Mà nếu thật sự có tình cảm, tại sao trước đây khi nguyên chủ bị toàn bộ cư dân mạng anti thảm hại như vậy, anh ta lại không ra tay giúp đỡ? 

Nghĩ đi nghĩ lại thì tên này không giống người tốt! 

“Nếu đã không quen biết thì đừng nghĩ tới anh ta nữa.” Giọng nói của Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng nhưng lại có chút sâu lắng:  

“Ảnh hưởng đến khẩu vị ăn uống.” 

Khương Mạn mỉm cười, gật đầu đồng tình: "Anh Bạc nói đúng." 

Bạc Hạc Hiên liếc nhìn cô một cái, khóe môi nhếch lên: "Anh Bạc? Hả?" 

Giọng người đàn ông trầm thấp và từ tính, nhưng âm cuối “hả ” đó là sao? Nó vừa mang theo sự trêu chọc lại vừa dí dỏm. 

"Tối hôm qua tôi nói đùa thôi." 

Cô lúng túng nói, nếu gọi cái tên Bạc kim chủ đó, cô cảm thấy fan của đối phương sẽ lần lượt biến thành người Saiyan lao tới đánh nhau với mình! 

(Saiyan là tộc người trong truyện Bảy viên ngọc rồng) 

Anh cười thích thú, làm kim chủ của cô… cũng không phải là không thể. 

*** 203 ***

Chương 204

Tối qua Khương Mạn ngủ không đủ giấc nên cô ngáp mấy cái, mí mắt cụp xuống. 

Sau khoảng nửa tiếng sau thì đến chỗ ăn. Lúc Bạc Hạc Hiên đỗ xe xong, Khương Mạn cũng tỉnh, cô dụi dụi mắt, nghe thấy giọng nói vui vẻ của người đàn ông:  

"Dậy ăn thôi nào, Yêu Nhi." 

Yêu Nhi? 

Cô vô thức nhìn về hàng ghế phía sau, thầm nghĩ, đi ăn cơm anh Bạc còn mang thú cưng theo sao? 

Hàng ghế phía sau trống rỗng. 

Bạc Hạc Hiên xuống xe, đi qua mở cửa cho cô. 

Trên mặt anh nở một nụ cười: "Còn không xuống? Em không đói à?" 

Khương Mạn xuống xe, nhìn anh nghi ngờ: "Vừa rồi hình như tôi nghe thấy anh gọi Yêu Nhi? Chú chó săn nhỏ nhà anh cũng ở đây à?" 

Ừm, ở đây. 

Bạc Hạc Hiên nhìn cô cười nửa miệng:  

"Chắc là em nghe nhầm rồi." 

Khương Mạn vẫn còn hoài nghi, nhưng cô nhanh chóng bị mùi thơm của lẩu mê hoặc tâm trí. 

Bây giờ là giờ ăn trưa nhưng may mà trong nhà hàng không có nhiều người, hai người đeo khẩu trang, sau khi đi vào cũng không thu hút nhiều sự chú ý, thành công đi vào phòng ăn riêng. 

Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, ngay từ khi hai người bước vào nhà hàng, cô ấy đã nhận ra bọn họ là ai. 

"Bạc Thần, Khương võ thần, em rất thích hai người! Chút nữa có thể cho em xin chữ ký được không ạ?" 

Cô bé kiềm chế sự phấn kích và hỏi. 

Bạc Hạc Hiên mỉm cười gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Gọi món trước đã, rồi sau đó hãy ký tên, có người sắp đói đến ngủ gục rồi." 

Cô bé liếc nhìn Khương Mạn và cố gắng nhịn cười. 

Khương Mạn sờ mũi, đưa menu cho Bạc Hạc Hiên: "Anh Bạc gọi món đi." 

Ai mời thì người đó gọi món. 

Bạc Hạc Hiên không từ chối, anh nhanh chóng gọi món, chọn loại lẩu. 

Khương Mạn liếc mắt nhìn, nhanh chóng nói: "Tôi muốn ăn đặc biệt cay!" 

“Em không ăn nổi đâu.” Bạc Hạc Hiên phớt lờ cô và chọn vị cay nhẹ. 

*** 204 ***

Chương 205

Khương Mạn không chịu thừa nhận trình độ ăn cay cùi bắp của mình, mím môi, không cam tâm, lẩm bẩm nói:  

"Được rồi, tạm nhường anh vậy, ai bảo dạ dày của anh không tốt..." 

Tay trái Bạc Hạc Hiên xoay bút, gõ nhẹ đuôi bút lên trán cô. 

"Được, nhường tôi." 

Giọng anh đầy bất lực. 

Cô bé nhân viên ở bên cạnh nín thở, ánh mắt có chút khó hiểu, sau đó bất ngờ phát hiện ra sự mới mẻ, tay nắm chặt. 

Sau khi nhận lại menu và rời khỏi phòng ăn riêng, chân cô ấy vẫn còn đang lơ lửng. 

Cuối cùng không nhịn được nữa, cô ấy quay đầu về phía Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên, tay nắm chặt tạo thành động tác cổ vũ:  

"Cặp đôi Khương Bạc, vĩnh cửu như trời đất!" 

"Phù… Phù phù..." Khương Mạn cay đến mức liên tục hít vào, nhưng vẫn không kiềm chế được nên lại nhét thịt vào trong miệng. 

Bạc Hạc Hiên dở khóc dở cười: "Hay là đổi sang loại lẩu hai ngăn đi?" 

Chỉ loại cay nhẹ nhưng vẫn cay đến mức cô sắp rơi nước mắt. 

"Tôi nghe Tang Điềm nói, ăn lẩu không được ăn loại nồi hai ngăn." 

“Người sống ăn nồi màu đỏ, người chết ăn nồi màu trắng, ăn rồi sẽ không thể tách rời âm dương.” 

Khương Mạn không ngừng lắc đầu: "Không được, không được!" 

Nói xong, cô gắp một miếng thịt bò béo ngậy bỏ vào miệng, a... ngon quá... a... cay quá... 

Bạc Hạc Hiên thực sự không nói nên lời, vì ăn mà bắt đầu nói nhảm rồi. 

“Tích cực cổ súy cho quan niệm mê tín thời phong kiến, em muốn làm người điên ngoại đạo à?” 

Bạc Hạc Hiên trêu chọc, rót cho cô một cốc nước. 

Khương Mạn không kịp nói cảm ơn, cô liền uống để bớt cay trước, sau đó trả lời:  

"Cũng không đến nỗi như vậy, trường hợp của tôi không nghiêm trọng, hành vi một người tự làm hại bản thân thì không cấu thành tội phạm." 

“Anh để mặc em chìm xuống bùn lầy vẫn là không có đạo đức.” Bạc Hạc Hiên nhìn cô cười. 

Khương Mạn dừng đũa, liếc anh một cái, quả quyết gắp một miếng thịt lớn bỏ vào trong bát của anh, nháy nháy mắt phải:  

“Vậy thì cùng nhau chìm, sẽ không thiếu đạo đức nữa." 

Ánh mắt của người đàn ông trầm xuống một chút. 

Anh nhìn miếng thịt trong bát, hiếm khi anh cảm thấy thèm ăn, nhìn cô ăn một cách vui vẻ, bất giác môi anh nhếch lên: 

"Tôi thực sự rất tò mò, em ăn nhiều như vậy đều tiêu hoá vào chỗ nào cả rồi?"

*** 205 ***

Chương 206

Bây giờ có rất nhiều nhân vật thuộc dạng là vua ăn uống, nhưng đó chỉ là nhân vật được thiết kế thôi. 

Dạ dày người bình thường đều có sức chứa nhất định, nhưng Khương Mạn quả thực là người ăn rất nhiều, trước khi ăn eo thon bao nhiêu thì sau khi ăn xong vẫn như vậy. 

Giống như trong cơ thể còn có một không gian khác. 

“Thực ra, tôi có năng lực đặc biệt.” Khương Mạn nói nửa đùa nửa thật:  

“Tôi ăn càng nhiều thì cơ thể càng khoẻ mạnh! 

Nói xong, cô giơ cánh tay lên giống làm động tác như thuỷ thủ Popeye:  

"Tôi sẽ không nói cho người bình thường biết đâu!" 

Đương nhiên Bạc Hạc Hiên không coi đó là thật, nhưng câu nói sau lại khiến anh cảm thấy vui vẻ. 

"Nói như vậy, tôi không phải một người bình thường à?" 

Khương Mạn gật đầu: "Đương nhiên rồi, chúng ta là chiến hữu, là đồng đội mà!" 

Bạc Hạc Hiên: "..." 

Nụ cười của Bạc ảnh đế lộ ra vẻ bạc bẽo, ha ha, lần sau anh sẽ không bao giờ hỏi kiểu này nữa! 

Sau khi không nói nên lời thì anh cảm thấy bất lực. 

Nhìn dáng vẻ ăn một cách miệt mài của cô, anh không còn cách nào khác, chỉ có thể gắp cho cô một bát đầy ắp thịt. 

“Ăn nhiều một chút, cố gắng phát triển.”  

Anh nói đầy ẩn ý, nhân tiện cũng kéo EQ phát triển thêm một chút. 

“Anh cũng ăn đi.” Khương Mạn cũng gắp cho anh, sau đó nói:  

“Thay đổi khẩu vị cho thiên kim đại tiểu thư xảo trá.” 

Thật sự sắp không theo nổi thiên kim đại tiểu thư ngoan cố này nữa. 

Bạc Hạc Hiên đưa tay lên trán, bất lực nghĩ liệu mình có nên chủ động tẩy trắng một chút không? 

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa. 

Hai người cho rằng đó là nhân viên phục vụ, nhưng sau khi nói “mời vào” thì đó là hai người lạ, nhìn có vẻ như một đôi. 

"Bạc Thần, chúng tôi là fan của anh, tôi có thể xin chữ ký và chụp ảnh với anh không?" 

Hai người nhìn nhau, chắc chắn lại có người đến xin chữ ký và chụp ảnh cùng. 

Chỉ trong vòng mười phút, đã có năm người đến. Cô lấy điện thoại di động ra, lên weibo, quả nhiên cô nhìn thấy một hotsearch mới. 

*** 206 ***

Chương 207

#Vô tình gặp Bạc Hạc Hiên# 

#Bạc Hạc Hiên Khương Mạn ăn lẩu# 

Cô vợ nhỏ quyến rũ của Bạc Thần: (Phòng  riêng Đào Yêu, số 38 đường Nam Khê, nhà hàng Vân Thượng! Bạc Thần và Khương Mạn ăn lẩu cùng nhau! Thực sự may mắn khi có được chữ ký!) 

Dưới dòng weibo này ngay lập tức thu hút một lượng lớn cư dân mạng. 

(A a! Cùng ở Bắc Thành, hôm qua tôi vừa ăn lẩu ở nhà hàng này, ôi ôi, bỏ lỡ mất rồi!) 

(Blogger bị ma nhập à?) 

(Điên à? Bạn bè bình thường tụ tập ăn uống, vậy mà còn đăng địa chỉ của người ta lên?) 

(Theo đuổi minh tinh một cách lý trí đi, đừng làm phiền cuộc sống riêng tư, ok? Ăn thôi mà cũng không để người ta yên.) 

Sau khi tiễn một fan khác đến xin chữ ký, Bạc Hạc Hiên quay lại, thấy Khương Mạn đang quét sạch đồ ăn như vũ bão, ăn hết các món một cách thuần thục. 

Cô rút giấy ra, lau miệng, nghiêm nghị nói: "Thông tin tình báo bị lộ rồi, chiến hữu, chúng ta phải rút lui thôi!" 

Bạc Hạc Hiên gật đầu, thật sự không thể tiếp tục ăn trong tình hình này nữa. Sau khi anh ra ngoài để thanh toán, cả hai nhanh chóng rời đi. 

Trên mạng đang vô cùng hỗn loạn.  

Một số fan ghen tị với việc tình cờ gặp được chính chủ, cũng muốn đến nhà hàng Vân Thượng ăn. Cũng có một số fan lý trí lên án hành vi quấy rối này, có điều những người vui nhất ở đây vẫn là fan CP Bạc Khương. 

A! Mối quan hệ của hai vị thần tiên này thân thiết quá! Bạc Khương một nhà, tình cảm là thật! 

(Nhắc mới nhớ, bao nhiêu năm nay, tin đồn thất thiệt của Bạc Thần cũng chỉ dính với Khương võ thần, đúng không? Chậc chậc, đột nhiên có chút mong đợi cặp đôi này sẽ tan vỡ…) 

(Phía trên, khuyên bạn nên lương thiện một chút! Tin đồn này ở đâu ra vậy?) 

(Hai người thần tiên đều đẹp, tình chị em cũng được, nhưng tình yêu thì đừng!) 

(Tình chị em? Phía trên đang nói phi công gì vậy? Bạc Thần lớn tuổi hơn Khương võ thần chứ?) 

(Các bạn lướt web bằng 2g à? Tìm hiểu một chút về câu chuyện tình yêu của Tôn Hiểu và Vân Sênh ở thôn Hổ Khẩu đi?) 

Mối quan hệ giữa Khương fan và Thần fan luôn hòa thuận, nhưng những lời nhận xét cặp đôi biến chất khiến fan của cả hai không hài lòng. 

Về phần anti fan của Khương Mạn, tất nhiên cũng không chịu thua kém. 

(Hình tượng Khương Mạn xây dựng đã sụp đổ chưa? Trong "Một cuộc sống khác trên thế giới" thì rất trân trọng đồ ăn, khi đi ăn riêng thì gọi bao nhiêu món, chưa ăn hết đã bỏ đi, không phải đang khoe sự lãng phí à?) 

(Khuyên Bạc Thần nên tránh xa loại người này và biết trân trọng danh tiếng của bản thân!) 

Ngay khi những comment này hiện lên, fan lập tức xông tới khiến anti fan tan tác tơi bời. 

Một trong những ID vô cùng bắt mắt.

*** 207 ***

Chương 208

Cặp đôi Bạc Khương vĩnh cửu như trời đất:  

(Bây giờ có nhiều người không có não quá! Bạn có mặt ở đó à? Bạn biết là Khương võ thần chưa ăn hết đã đi à?) 

Ngay sau đó, “Cặp đôi Bạc Khương vĩnh cửu như trời đất” đã đăng một bài đăng trên trang cá nhân của mình, bên trên có chữ ký của Khương Mạn và Bạc Nhất Bạch và bức ảnh ba người họ chụp chung. 

Đây là cô bé nhân viên phục vụ phụ trách gọi món cho cặp đôi Bạc Khương. 

Trên bức ảnh còn kèm theo dòng chữ: 

“Cặp Bạc Khương là thật đó, tôi đã chán ngấy rồi! 

Dùng những lời của Khương võ thần để đáp trả antifan, bạn đã hoàn thành chương trình giáo dục bắt buộc chưa? Mẹ bạn có biết bạn lướt web mà không mang não không? 

Hai vị thần tiên rất dễ gần, đừng nói là Bạc Thần không thích cười, rõ ràng khi ở cùng Khương võ thần, anh luôn cười! 

Kể thêm một câu chuyện vui nữa, vốn Khương võ thần không ăn được cay! Nhưng vẫn muốn gọi, còn muốn gọi được biệt cay, cuối cùng đã phải lựa chọn bỏ cuộc dưới ánh mắt xem thường của Bạc Thần. 

Khương võ thần còn cà khịa dạ dày của Bạc Thần không tốt chứ nhất quyết không thừa nhận trình độ ăn cay của mình kém, ha ha ha rất là dễ thương! 

Quan hệ của bọn họ thực sự rất tốt, ăn được một nửa là rời đi rồi, vì có quá nhiều người tới làm phiền nhưng thực sự đều đã ăn hết rồi! 

Đương nhiên là không thể lãng phí đồ ăn! Còn phải nghi ngờ khả năng ăn uống  của Khương võ thần sao? Khi rời đi, còn nói mình vẫn chưa no, được chứ? 

Khẩn thiết kêu gọi mọi người sau này nếu vô tình gặp Khương võ thần khi đang ăn thì hãy lặng lẽ rời đi, được không? Dù sao cũng hãy để người ta ăn no, nếu không, trông rất tội nghiệp... " 

Bài đăng nhanh chóng nhận được sự ủng hộ của fan. 

(Thương Khương võ thần của tôi quá!) 

(Bảo vệ Khương võ thần! Trẻ em phải được ăn no!) 

(Bạc Thần ơi, nhìn xem đứa trẻ còn chưa no, dắt đi ăn thêm đi…) 

#Khương võ thần ăn chưa no # 

#Cặp Bạc Khương là thật đó # 

Hai chủ đề này leo thẳng lên top hotsearch. Ngoài ra, còn có một chủ đề khác cũng âm thầm xuất hiện: 

# Lưu Vân thay vai # 

Bộ phim cổ trang "Lưu Vân" ban đầu xác định vai chính là Ngụy An Nhiên nhưng bây giờ anh ta thực sự tiếng xấu đồn xa rồi. 

Về việc chặt cây được bảo vệ cấp độ một, trước đó anh ta thực sự không biết thì đoàn đội có thể nghĩ cách để tẩy trắng cho anh ta. Nhưng  cảnh tượng “bom phân”của anh ta có sức sát thương quá mạnh! 

Chỉ cần tên của anh ta xuất hiện, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người là... oẹ. Vậy thử hỏi nhà làm phim truyền hình nào còn dám mời anh ta? Tất cả những nhãn hàng anh ta làm đại diện đều tuột dốc, thảm hại nhất những sản phẩm đồ ăn, doanh số giảm, cổ phiếu cũng xuống dốc không phanh. 

Dưới dòng# Lưu Vân thay vai# là một hotsearch khác: 

# Nữ thần leo núi xinh đẹp nhất # 

Đoạn video mà Lý Thiên Nguyên đăng lên mạng đã người ta được up lên Weibo và nhanh chóng thu hút một lượng lớn cư dân mạng. 

*** 208 ***

Chương 209

Trước khi đám đông fan kéo tới, hai vị thần trong giới giải trí đã thành công trốn thoát khỏi quán lẩu. 

Khương Mạn ngồi trên xe, không nhịn nổi mà lắc đầu:  

“Chả trách mà dạ dày của anh không tốt, với tình trạng này thì không thể ra ngoài ăn cơm, cho dù có ăn thì cũng ăn không no. 

“Cũng không phải lần nào cũng làm quá lên như vậy.” Bạc Hạc Hiên lắc đầu, nhìn cô: “Nếu vẫn chưa no, tôi ăn cùng em thêm chút nữa?” 

“Thôi bỏ đi” Khương Mạn cảm thấy nếu lại đi ăn thì có khi cũng lại có kết quả như vậy, huống hồ.... “Buổi chiều anh không có việc sao?”  

Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng, “Em thì sao? Có sắp xếp gì chưa?” 

Khương Mạn biểu cảm hơi tuyệt vọng: “Về nhà cho ngỗng ăn.” 

Bạc Hạc Hiên nhịn cười, “Tôi đưa em về.” 

Chỗ ở của Khương Mạn ở một khu phố cũ, một khu nhỏ vô cùng giản dị, không hoa lệ. 

Căn nhà này cũng là của ông ngoại cô ấy, với giá nhà ở Bắc Thành, số tiền tiết kiệm của cô ấy hiện nay chắc chỉ đủ để mua cái WC. 

Còn phải xem là WC của khu vực nào. 

Khương Mạn cũng không hiểu, nói là đưa cô về nhà, sao người đàn ông này lại theo lên vậy? 

Yêu cầu dùng nhờ phòng vệ sinh mà lại không cho thì có vẻ không thân thiện cho lắm. 

Nhưng mà, hiển nhiên là phòng vệ sinh không thể cho mượn rồi…… 

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên mặt không cảm xúc, đứng ở cửa phòng vệ sinh, bên trong phòng vệ sinh có thể gọi là địa ngục trần gian, tên ác bá thôn đã dựa vào sức mình để thoát khỏi dây trói, vểnh mông, hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng đối mặt với hai người đứng ở cửa. 

Há mỏ kêu cạc cạc cạc cạc ầm ĩ một trận! 

Giống như đang nói: Hai kẻ loài người ngu xuẩn! 

Sau ba giây. 

Khương Mạn bụm miệng: “Xì....” 

Bạc Hạc Hiên cũng không nỡ nhìn. 

“Đây là ngỗng sao? Bò của đội sản xuất cũng không ị giỏi như nó ……” 

“Cái mùi này……tôi không chịu nổi nữa rồi……” 

*** 209 ***

Chương 210

Bạc Hạc Hiên cười khổ, em chỉ chờ cơ hội này để tiễn nó vào bụng mình thôi đúng không? 

“Quên chính mình từng thề gì rồi à?” 

Người phụ nữ mạnh mẽ Khương Mạn cứng họng luôn, ăn có con ngỗng thôi mà sao khó thế? 

“Ở dưới tầng có tiệm bán đồ thú cưng, em đi mua một cái lồng trước, nghe lời đi.” 

Bạc Hạc Hiên vỗ lên đầu cô, xoa nhẹ. 

Ánh mắt Khương Mạn hiện vẻ oán trách, sao lại động tay động chân nữa rồi? 

Mua một cái lồng cũng chẳng mất bao lâu, con ngỗng to béo đó đúng là phải tìm một cái lồng nhốt lại trước, quả là biết gây họa! 

Khương Mạn không lải nhải: “Nhiều nhất là mười phút! Tôi sẽ lập tức trở về.” 

Mười phút sau. 

Khương Mạn đem cái chuồng chó cỡ lớn nhất của tiệm thú cưng về nhà. 

Sau khi về nhà, cô ngửi thấy mùi thơm của six god thấm vào lòng người, trong phòng không còn chút mùi lạ nào, con ngỗng bị buộc chân buộc mỏ, vứt ở ban công một cách ấm ức. 

(Six god: một loại tinh dầu đuổi côn trùng) 

Ánh mắt hiện ra vẻ vô cùng căm phẫn: Loài người! Các người tạo phản à! 

Còn về phòng vệ sinh kia ……đã sạch đến không thể sạch hơn rồi…… 

Bạc Hạc Hiên rửa tay xong, xem đồng hồ, ánh mắt bình tĩnh nói: “Mười phút, không sai một giây, rất đúng giờ.” 

Khương Mạn kinh ngạc nói: “Anh tuyệt đối là một nhân tài nội trợ bị việc đóng phim cản trở! Là ngôi sao của ngày mai, đầu bếp của tương lai!” 

Bạc Hạc Hiên nghe cô khen ngợi bất chấp như vậy, buồn cười không nhịn nổi. 

Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, mắt sáng rực, nói: “Phòng tắm đã sạch sẽ rồi, nhưng e là tôi cần phải đi tắm, có tiện không?” 

Khương Mạn: Anh đã hy sinh to lớn như vậy, tôi mà từ chối thì chẳng phải là không nhân nghĩa hay sao. 

“Cứ tự nhiên, cứ coi đây như nhà của mình là được, cần khăn tắm không?” 

“Được.” Bạc Hạc Hiên khẽ cười, trong mắt là ý cười gian xảo. 

Khương Mạn đưa khăn tắm qua, là màu hồng, bên trên còn có hình heo Peppa. 

Bạc Hạc Hiên nhìn con heo quốc dân trên chiếc khăn tắm, bất giác lại nhìn Khương Mạn một cái, từ lúc vào nhà anh đã chú ý, trong nhà này bất cứ đâu cũng có thể nhìn thấy các loại Peppa. 

Thế này……tương phản quá lớn rồi. 

Bê tông cốt thép cũng có trái tim thiếu nữ à?

*** 210 ***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia