ZingTruyen.Com

VỢ CỦA ẢNH ĐẾ LẠI PHÁ HỎNG GAME SHOW

C52

Nguyetlacmanki

161-170

Chương 161

Tương lai của cô ta có lẽ đã không còn gì nữa… Hay là khi chương trình kết thúc thì giải nghệ... 

“Cô Tôn, cô đừng tự ti, mọi người đang động viên cô, không ai cười nhạo cô đâu.” PD không khỏi an ủi vài câu. 

Kể cũng lạ, lúc đầu Tôn Hiểu Hiểu là người khác cảm thấy rất đáng ghét, nhất là tối hôm cô ta gây chuyện với Khương Mạn, vừa thể hiện kỹ năng diễn xuất vừa thể hiện giới hạn. 

Sau khi cô ta cùng đi với đám người Khương Mạn một chuyến và bị đánh một trận, trông lại thuận mắt hơn... 

Các bình luận của cư dân mạng ác ý về cô ta cũng giảm xuống. 

Với chiếc mũi sưng tấy và một nửa  nhan sắc bị huỷ hoại của “Tôn Đại Ngọc” thực sự có chút ngớ ngẩn và buồn cười... 

“Thật sự là không buồn cười sao?” Trong mắt Tôn Hiểu Hiểu vẫn mang chút mong đợi. 

PD nói thẳng: "Chỉ buồn cười một chút chút..." 

Tôn Hiểu Hiểu: "..." Tôi muốn đi tự tử. 

Bên này, Tôn Đại Ngọc đeo vẻ mặt đau khổ, giọng nói của Ngụy nợ tiền từ bên kia hồ nước truyền tới: 

"Cô Tôn!" 

Sự xuất hiện của Nguỵ An Nhiên trước camera ngay lập tức gây làm fan náo loạn. 

Nhưng khi anh ta cởi áo sơ mi ra, để lộ làn da trắng ẻo lả, tự cho rằng cảnh mình lau mồ hôi trông rất nam tính, anh ta vẫy tay với Tôn Hiểu Hiểu. 

Khi anh ta vừa giơ cánh tay lên, ôi, ôi tối đen như mực! Toàn lông nách! 

(A a a! Đây có phải là thứ tôi không tốn tiền cũng có xem hay sao?) 

(Roạt roạt, li3m màn hình, chụp ảnh màn hình!) 

(Tôi yêu màu da này của Nhiên Nhiên, đây mới là tuổi trẻ, mới là người đàn ông đẹp!) 

(Đã từng thấy bọn không não chém gió, nhưng tôi chưa từng thấy bọn mắt mù chém gió, Ngụy An Nhiên là loại dầu mỡ gì vậy?) 

(Công bằng mà nói, anh ta lấy đâu ra tự tin để tạo dáng vuốt tóc với thân hình yếu ớt như vậy? Không được, tôi sẽ xem lại đoạn của Bạc Thần để rửa mắt…) 

(Lúc này tôi càng thương mắt của Tôn Đại Ngọc hơn, Ngụy nợ tiền xin đừng đầu độc mầm non của tổ quốc được không? Các bạn nhỏ sẽ bị ám ảnh tâm lý!) 

(Ngay khi anh ta vừa giơ tay lên cái mùi đó đã xông tới màn hình. Đây có phải là vũ khí hoá sinh à?) 

*** 161 ***

Chương 162

Cố ý khỏa thân ở nơi công cộng, nếu tình tiết nghiêm trọng sẽ phạt tạm giam từ trên năm ngày đến không quá mười ngày... " 

Vẻ mặt của Tang Điềm tức giận: "Thật không đứng đắn!" 

Khương Mạn: "Làm bại hoại thuần phong mỹ tục." 

"Thô tu.c đến mức không thể chịu nổi!" 

"... Anh nghĩ là cơ thể đó đáng được người ta cảm nhận kỹ càng à?" 

Đây là trò nối thành ngữ à? 

“… Không biết giữ đức hạnh của đàn ông à?” PD bên cạnh thầm nói một câu, rõ ràng là đã xem livestream trước đó. 

Khương Mạn im lặng một lúc, sau đó lắc đầu: "... Anh ta không xứng." 

Các fan đã cười như điên. 

(Không giữ đức hạnh đàn ông, anh ta không xứng! Ngụy dầu mỡ thì đức hạnh nỗi gì, anh ta chỉ cần nước rửa bát thôi?) 

(Tuyệt vời, vẫn là diễn viên võ thuật Khương tuyệt nhất! Tôi còn không nghĩ tới chuyện báo cảnh sát) 

(Công dân tốt bụng Khương Mạn đang phổ biến pháp luật trực tuyến, mọi người đều học một chút đi!) 

(Khương Mạn có quyền gì mà phổ biến pháp luật, cô còn bị dính líu tới công kích cá nhân! Bản thân còn là một minh tinh vi phạm pháp luật…) 

(Sắp đến mùa đông rồi và bên trên còn không chuẩn bị dự trữ để ngủ đông đi, thò mặt ra để mất thể diện làm gì?) 

Tôn Hiểu Hiểu ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy hai người đang đi tới, vừa ngoảnh đầu đã cảm thấy hai người họ nói chuyện vô cùng dễ nghe! Giống như nghe một bản nhạc của đàn tì bà. 

Các người nói nhiều hơn chút đi! 

Ngụy An Nhiên ở đối diện không nghe thấy đám người Khương Mạn nói gì, nhưng nhìn vẻ như đang nói những lời không mấy tốt đẹp về mình. 

Nụ cười của anh ta có chút đơ,  ánh mắt trùng xuống, cố hết sức không bản thân không gục mặt xuống. 

Ngụy An Nhiên nhìn về phía PD đang quay mình, cũng nhìn thấy đối phương cười, biết rằng có thể đối phương đã thấy tin tức trong livestream. 

Kìm nén nỗi hận, anh ta cười giả tạo hỏi: "Bọn họ đang nói gì vậy?" 

PD liếc nhìn anh ta một cái, nhịn cười và nói nhỏ: "Cô Khương nói... cô ấy muốn báo cảnh sát... phụt..." 

Nụ cười giả tạo trên mặt Ngụy An Nhiên sụp đổ. 

Trong bụng dường như có một khối phẫn nộ đang điên cuồng dâng trào lên, xông thẳng đến đỉnh. 

A a a! Khương Mạn!! 

Không được tức giận,  không được tức giận... 

Tức giận đến đổ bệnh sẽ không có ai thay thế... nhưng mẹ khiếp vẫn tức quá! 

Làm sao có thể không tức giận!

*** 162 ***

Chương 163

Cách đó không xa, hai đứa trẻ nhìn Ngụy An Nhiên quay lưng về phía máy quay, vẻ mặt thay đổi. 

Vân Đoá cắn ngón tay, vẻ mặt tò mò: "Anh ẻo lả muốn đi vệ sinh sao? Biểu cảm của anh ấy thật kỳ lạ." 

Hồ Tử nhìn lên lắc đầu: "Có lẽ là tắc nên chưa ra được." 

"Khi tớ ngồi cầu mà không ra được bộ dạng cũng giống như anh ấy." 

Sau khi Hồ Tử nói xong liền thở dài: "Anh ẻo lả chính là bánh bèo, có nhiều thói xấu quá..." 

Ngụy An Nhiên tức đến sắp nôn ra máu. 

Rốt cuộc Khương Mạn này điên gì vậy, bản thân cũng đã lùi một bước rồi, vậy mà cô ta vẫn phải làm đến cùng sao? 

Tượng đất cũng sẽ tức giận, thật sự cho rằng anh ta dễ bắt nạt sao? 

Ngụy An Nhiên nghĩ đến cuộc điện thoại với quản lý sau khi buổi ghi hình kết thúc vào tối hôm qua, anh ta hận không thể đánh Khương Mạn tơi bời! Bởi vì người phụ nữ điên này, anh ta đã mất bốn năm hợp đồng làm đại diện thương hiệu, vai nam chính vốn đã thoả thuận, có lẽ bây giờ đều mất hết rồi! 

Thậm chí còn có nhiều hiện tượng thoát fan! Không phải ban đầu cho anh ta vay chút tiền sao? Lên chương trình còn bóc mẽ anh ta đến cùng, còn tỏ ra hùng hổ ép người! 

Thực sự cô ta cho rằng chủ nợ là ông lớn sao? 

Con đàn bà xấu xa này! 

Trong lòng anh ta không ngừng mắng chửi nhưng trên mặt lại giả bộ, đúng lúc này cả ba người Khương Mạn đều đi tới. 

“Anh gọi tôi có chuyện gì vậy?” Tôn Hiểu Hiểu hỏi. 

Ngụy An Nhiên cười nói: "Vốn dĩ tôi muốn cô Tôn giúp đỡ, nhưng bây giờ có cô Khương đến rồi thì càng tốt hơn." 

Hai tay Khương Mạn đút túi, vẻ mặt bình thản: "Không giúp." 

Ngụy An Nhiên: "..." Mẹ kiếp tôi còn chưa nói xong, cô không thể để cho tôi nói xong à! 

Anh ta cắn môi dưới và nói với vẻ mặt chán nản: 

"Vừa rồi tôi chặt một cái cây, nhưng nó quá nặng, một mình không thể mang về được." 

"Anh Bạc lại bị ốm, đạo diễn Khương không có ở đây. Khương Mạn, cô biết võ nên chắc sẽ rất khoẻ, cô có thể giúp tôi được không?" 

"Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau chuyển cây về sớm để làm xong chuồng ngỗng đi." 

Những lời này có chút hùng hồn, trượng nghĩa. 

Khương Mạn cười như không cười nhìn anh ta, Ngụy An Nhiên bị cô cười cảm thấy có chút chột dạ, mặt liền giả vờ bình tĩnh. 

"Được, anh dẫn đường đi." 

Trong lòng Ngụy An Nhiên mừng thầm, vội vàng gật đầu: "Được!" 

*** 163 ***

Chương 164

Ha ha ha! Livestream vẫn đang phát, đến lúc đó cả nước sẽ cùng nhau xem cô Khương Mạn ăn phân! 

Vừa tưởng tượng tới cảnh tượng đó, Ngụy An Nhiên liền cảm thấy buổi trưa mình có thể ăn thêm ba bát cơm! 

Tang Điềm và Tôn Hiểu Hiểu đang đi lệch về phía sau, khoảnh khắc người phía trước nhìn thấy Ngụy An Nhiên nghiêng đầu, anh ta nhếch mép cười như một ác quỷ. 

Trong lòng Tang Điềm hừm một tiếng,  nhìn Tôn Hiểu Hiểu nói: "Đại Ngọc..." 

Cái gì vậy? Cô đang gọi ai vậy? Tôn Hiểu Hiểu nhìn cô ấy chằm chằm. 

"Tôi thấy có vẻ như Ngụy nợ tiền có ý đồ xấu. Cô nói xem liệu có phải anh ta định làm gì không?" Tang Điềm tắt micro, nói nhỏ. 

Tôn Hiểu Hiểu nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cô ấy, biểu cảm khéo léo, thầm nghĩ: Quan hệ giữa chúng ta rất tốt à? Cô còn nói thầm với tôi? 

Trong lòng không khỏi châm trọng Tôn Hiểu Hiểu cau mày liếc nhìn Ngụy An Nhiên, cũng tắt micro, nói nhỏ: "Hành động đó của anh ta còn không qua mặt được cô, có thể lừa được Khương Mạn sao?" 

Nếu thực sự dám gây chuyện thì chưa biết chắc ai sẽ gặp xui xẻo. 

“Cũng đúng” Tang Điềm nhìn cô ta tán thưởng: “Đại Ngọc, sau khi cô bị đánh một trận, làm người khác vui vẻ thì không nói, đầu óc cũng thông minh hơn nhiều.” 

Răng hàm sau của bị Tôn Hiểu Hiểu cắn sắp gãy rồi. 

Đồ ngu ngốc cô đang sỉ nhục ai vậy? Cô mới là Lâm Đại Ngọc, cả gia đình cô đều là Lâm Đại Ngọc ẻo lả! 

Tôn Hiểu Hiểu vô cùng tức giận! 

Quả nhiên, những người thân cận với Khương Mạn đều bị điên, có quan hệ tốt với Khương Mạn cũng không phải là loại tốt đẹp gì! Ồ, ngoại trừ Bạc ảnh đế. 

"Vẫn chưa tới sao? Anh chặt cây chạy lên núi làm gì? Gần cổng thôn chẳng phải có mấy cây tre sao?" Khương Mạn nhíu mày. 

“Cây tre làm chuồng nuôi ngỗng không chắc chắn.” Ngụy An Nhiên tự cho mình là đúng nói. 

Cô nhìn anh ta, không nói gì. 

Khi đi qua bãi hố phân, Ngụy An Nhiên quan sát biểu cảm của cô và vui mừng khôn xiết khi thấy cô không có phản ứng gì. 

Chỉ cần đợi chút nữa khi chuyển cây sẽ thực hiện kế hoạch! Đi thêm mười phút, đã đến nơi chặt cây. 

Khương Mạn nhìn cái cây mà anh ta chặt, nó to bằng bắp đùi người lớn, cây sơn hoè thông thường mà dân làng tự trồng, tuổi thọ cây cũng có lẽ chưa lâu năm lắm. 

Nhưng mà... 

Cô chỉ vào cái cây nhỏ chỉ dày bằng ba ngón tay bị ép gãy đó không xa, hỏi: "Cây này là anh chặt à?" 

Mọi người nhìn qua. 

Cây nhỏ trông rất bình thường, trên cành có một số quả nhỏ màu vàng đỏ. 

"Có lẽ là vậy, vì nó cản đường nên tôi đã cắt nó đi." 

Chắc chắn Ngụy An Nhiên không nhận ra Khương Mạn có ý gì khi hỏi anh ta câu này. 

Livestream đã bùng nổ. 

Một cư dân mạng có id tên là “Thực Thực Sinh” đã vô cùng kích động. 

Thực Thực Sinh: (Ngụy An Nhiên bị điên rồi à? Anh ta có biết đó là cây gì không mà dám chặt bừa?)

*** 164 ***

Chương 165

(Đó là cây gì? Không phải chỉ là một cái cây nhỏ sao? Bạn kích động như vậy làm gì?) 

Thực Thực Sinh: (Cây non nhỏ trong miệng của các người được gọi là cây chuông đài, là loài thực vật được quốc gia bảo vệ cấp độ 1 và là loài thực vật hoang dã có dấu tích cổ đại của Đế Quốc!) 

Thực Thực Sinh: (Anh ta cầm rìu lên núi chặt bừa bãi gì vậy?! Ekip chương trình này sao vậy? Minh tinh không có học thức, hoàn toàn không có chút hiểu biết nào sao?) 

Bởi vì phát ngôn tức giận của "Thực Thực Sinh", các bình luận trong livestream đã hoàn toàn bùng nổ. 

Sau khi PD nhìn lướt qua các bình luận, sắc mặt anh ta thay đổi. 

Duy Nhất chỉ có vẻ mặt Ngụy An Nhiên “bình thản” xoa xoa bả vai mình, làm việc có chút mệt mỏi, các người hãy mau khen ngợi dáng vẻ này của tôi đi. 

Cô lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm, hỏi PD:  

"Anh ta lên núi chặt cây anh không ngăn cản à?" 

PD vội nói: "Tôi đã khuyên anh Ngụy đi chặt tre." 

Ngụy An Nhiên cũng nhận ra có gì đó không ổn, trong lòng trở nên căng thẳng:  

"Cái cây tôi chặt có vấn đề gì sao?" 

"Cây lớn không có vấn đề gì, nhưng cái cây nhỏ này..." 

Mặt Khương Mạn không biểu cảm nói: "Cây chuông đài, hay còn gọi là chuông ngạc mộc là loài cây được quốc gia bảo vệ cấp độ 1, được mệnh danh là “rồng phượng của các loài thực vật”. 

Ngụy An Nhiên sững sờ, hoàn toàn choáng váng! 

Anh ta chỉ tiện tay chặt một cái cây trên núi thôi mà, vậy mà lại chặt trúng một loài cây được bảo vệ cấp độ 1 sao? 

"Khương Mạn, cô đừng nói bừa doạ tôi! Đây chỉ là một loại cây dại, làm sao có thể là thực vật được bảo vệ?" 

"Nếu đây là thực vật được bảo vệ, vậy thì các bộ phận chức năng chắc chắn đã bảo vệ chúng từ lâu rồi, sao có thể trồng tự do trên núi như thế này!" 

Ngụy An Nhiên vội vàng biện hộ cho bản thân. 

Khương Mạn cười chế nhạo, đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại: "Bớt chơi game lại mà đọc nhiều sách đi, không đọc sách thì cũng nên đọc báo. Không có văn hóa thì anh thấy vẻ vang à?" 

"Có phải là loại thực vật được bảo vệ hay không thì anh sẽ biết sớm thôi, dù sao cũng được livestream rồi." 

Sắc mặt anh ta càng trở nên khó coi, vô thức nhìn vào máy quay. Giọng nói Khương Mạn nhàn nhạt, không nhanh không chậm như ma quỷ đòi mạng: 

"Theo Luật Lâm nghiệp của Đế Quốc, việc khai thác bất hợp pháp các loài thực vật được quốc gia bảo vệ sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự." 

Ngụy An Nhiên sắp đổ mồ hôi hột, cắn chặt răng, cao giọng nói: "Cô đừng dọa tôi! Cho dù... cho dù tôi có thật sự chặt nó thì là vì tôi cũng không biết, người không biết thì không có tội!" 

"Tôi hoàn toàn không có cố ý, cũng không có người nào nói với tôi hay nhắc nhở tôi!" 

*** 165 ***

Chương 166

Mặt Ngụy An Nhiên âm trầm bất định, sau khi bị Khương Mạn công kích thì khí thế của hắn giảm hẳn một nửa. Kể cả khi ống kính vẫn chưa dừng phát trực tiếp, anh ta cũng chả dám ngang ngược. Cả cõi lòng đang suy nghĩ cách tẩy trắng cho bản thân. Kể cả không tẩy trắng được thì cũng phải kéo được người khác xuống nước cùng, cùng nhau mất mặt.  

Nhưng mà hình như nhiệm vụ này anh ta không làm được. Cả đoạn đường về, biểu cảm của Ngụy An Nhiên vô cùng hoang mang, lúc tới gần cái hố ở gần đó Ngụy An Nhiên đưa mắt nhìn một cái rồi dừng lại một lúc.  

“Khương Mạn, tôi thật sự không biết tại sao, tôi rất muốn bảo vệ cây cối, nói thế nào cũng không muốn chặt……” 

Ngụy An Nhiên làm bộ vội vàng sầu não, mắt chớp chớp một giây như là sắp khóc. “Tôi lúc nãy cũng là vội quá mà hồ đồ, Khương Mạn cô đừng giận, tôi không trách cô đâu, tại tôi không biết phải làm sao……” 

“Đều tại tôi không có kiến thức, tôi cũng muốn giúp tìm chút đồ để làm chuồng cho ngỗng, Nhóm PD cũng đâu có cản tôi.” 

“Lần đầu tôi tới nông thôn, thật sự không có kinh nghiệm……” 

“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.” 

Ngụy An Nhiên thay đổi thái độ vội vã biến hoá cho hợp hoàn cảnh, không ngừng nhìn vào ống kính nhận sai. Đôi mắt đỏ hoe, nhìn như có một vòng nước chạy quanh mắt mà không sao rơi xuống được.  

Mặt nhóm PD cũng cực khó coi, cái tên này đúng là xấu xa, định đẩy trách nhiệm lên đầu họ! 

PD quay qua nhìn Khương Mạn, cái ánh mắt này…… 

Cứ như là đang nhìn hy vọng của cả thôn, Khương võ thần, chiến anh ta đi! 

Khương Mạn híp mắt, đột nhiên nói một câu vu vơ: “Tôi cũng hiếu kỳ anh chăm sóc da ở đâu vậy?” 

Ngụy An Nhiên:??? 

PD Tang Điềm Tôn Hiểu Hiểu:? Cái tình tiết gì vậy? Sao tự nhiên lại hỏi sang chăm sóc da. 

Khương Mạn đổi lại lời một lần nữa: “Dưỡng da dày như vậy.”  

“Phì –” 

Tang Điềm là người đầu tiên phì cười, nhanh tay che miệng lại. Ánh mắt Ngụy An Nhiên thay đổi.  

Khương Mạn lắc đầu: “Đừng có dùng cái ánh mắt oan ức nhìn tôi như vậy, nếu anh giỏi anh nhỏ thử vài giọt nước mắt cá sấu ra đây xem nào.” 

“Giả vờ tội nghiệp mà cũng kém như vậy……ài…..” Khương Mạn than một câu: “Sự yếu kém của anh chắc cũng nhét đầy được mấy gian nhà.” 

Tôn Hiểu Hiểu đứng ở bên cạnh không lên tiếng, lúc bị Khương Mạn công kích anh ta cũng đứng ở bên cạnh như trời trồng, có thèm nói đỡ cô ta câu nào đâu! 

Nhìn Khương Mạn công kích người khác…….Lại thấy sảng khoái! Sảng khoái đến lạ thường! Tới mức không muốn dừng sự sảng khoái này lại!  

“Đại Ngọc à, hay là cậu tới dạy anh ta đi.” 

Tôn Đại Ngọc tự nhiên bị điểm danh, cả mặt ỉu xìu xuống. Cô mới là Đại Ngọc ý! Cả nhà cô là Đại Ngọc.  

Trong kênh livestream là một khung cảnh hỗn loạn.

*** 166 ***

Chương 167

(Ngụy An Nhiên đúng là đồ ngu, nhìn anh ta bị công kích như vậy đúng là sảng khoái.) 

(Làm chuyện ngu ngốc còn muốn chối tội? đúng là không có liêm sỉ, bảo sao bị Khương võ thần chửi!) 

(Tôn Đại Ngọc: Tự nhiên bị điểm danh! Ok? Tôn Hiểu Hiểu không cần sĩ diện à? Tôn Hiểu Hiểu: Sĩ diện của tôi đâu rồi ấy nhỉ?) 

Trị Trị Sinh: (Thực ra không có cảm tình với Khương Mạn lắm, nhưng mà lần này thay đổi rồi, cùng là minh tinh ít nhất Khương Mạn còn có thực lực học thức, Ngụy An Nhiên có cái gì? Đã mắc lỗi mà còn không dám nhận trách nhiệm, lại còn nghĩ cách chối tội!) 

(Trị Trị Sinh lầu trên chắc là thông đồng với Khương Mạn đúng không? Cố ý đào hố hại anh Nhiên của bọn tôi!) 

(+1, Nhiên Nhiên đã bảo là không cố tình rồi, hơn nữa cũng có ai đi nghiên cứu thực vật đâu? Quỷ mới biết cây đó thuộc diện được bảo vệ cấp quốc gia!) 

(Fan Ngụy thiểu năng, đã giám định!) 

Trị Trị Sinh: (Tôi thông đồng với Khương Mạn? viết tiểu thuyết à? hơ, hôm nay tôi xin phép báo với Ngụy An Nhiên tên thật của tôi, tôi là Phùng Sinh Sinh, nghiên cứu sinh hệ tiến sĩ lớp 08 trường đại học Đông Điền! mấy vị fan não tàn không tin thì xin mời đến tra!) 

Trong kênh livestream là cảnh hỗn loạn, đại học Đông Điền là đại học tốt nhất ở Đế Quốc, còn được gọi là nơi hội tụ của các học thần. Có rất nhiều người hiếu kỳ đi tra cái tên “Phùng Sinh Sinh” này. Vừa tra thì mới biết đúng là có người này thật, anh ta còn là người nổi tiếng trong trường Đông Điền, còn được gọi là level max của Đông Điền.  

Lúc còn học ở trường trung học anh ta đã từng phát biểu nhiều bài luận văn về thực vật, còn được đăng trên báo quốc tế, cũng được coi như một thiên tài. Cho nên mọi người bắt đầu tin vào lời của – Trị Trị Sinh. Trên weibo vấn đề #NgụyAnNhiênchặtcây# đã được lên hot search.  

Mấy cái này đương nhiên khách mời không biết.  

Mặt Tôn Hiểu Hiểu khó coi: “Tôi thì dạy được anh ta cái gì?” 

“Dạy khóc.” Khương Mạn cảm thán nói: “Cái kỹ năng diễn xuất này của anh ta……nó nhạt nhòa như không khí trên đỉnh Himalaya.” 

“Nếu anh mà dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, tôi hoài nghi anh chắc chả bao giờ được ăn no đâu.” 

“Đại Ngọc cô dạy anh ta đi, chỉ cần được một phần mười của cô thôi, thì chắc cũng lừa được hai người qua đường để có cơm ăn rồi.” 

“Khương Mạn, cô quá đáng rồi đấy!” Ngụy An Nhiên tức đến phát run, không nghĩ được gì nữa: “Tôi đắc tội với cô ở đâu, sao cô cứ phải công kích tôi!” 

“Công kích? Anh lại đánh giá bản thân cao quá rồi.” Khương Mạn lắc đầu: “Tôi công kích ai đó thì trước tiên kẻ đó phải là con người đã.” 

“Khương Mạn.” 

Ngụy An Nhiên nắm chặt nắm đấm.  

*** 167 ***

Chương 168

Ngụy An Nhiên vẫn chưa hết tức, trước đó anh ta đã chuẩn bị sẵn lời muốn nói, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp. Bây giờ đang là tâm điểm chú ý của chương trình, vừa hay! 

Anh ta muốn tất cả mọi người nhìn ra bộ mặt thật của con phụ nữ đê tiện này!  

“Nhắc đến tiền, cô cao quý ở đây vậy?” 

“Lúc trước anh mở mồm vay tôi 15 triệu tệ, chả nhẽ đây là giả à?” 

“Chả nhẽ vì tôi không chịu cho cô vay 15 triệu tệ nên cô ghi thù tôi? Này, tôi vay cô còn chưa tới 10 triệu tệ, có tính thêm lãi vào không lên được thêm 5 triệu nữa nhé!” 

Mắt Ngụy An Nhiên lúc này đỏ ngầu như một con chó dại.  

“Ngụy - Thiếu nợ, anh đừng bịa đặt, người thiếu nợ là anh, anh còn định đổ lên đầu chị tôi?” 

Tang Điềm bật cười chế nhạo nói: “Anh định chuyển sang chủ đề gì, phạm sai lầm thì dám nhận trách nhiệm, cả ngày chỉ nghĩ cách đổ tội cho người khác, thảo nào bạn nhỏ gọi là anh ẻo lả.” 

“Liên quan gì tới cô, cô ngậm miệng lại.” 

Ngụy An Nhiên lườm Tang Điềm một cái, dùng ánh mắt hậm hực nhìn chằm chằm Khương Mạn: “Cô không phải là con người ngay thẳng sao? Nào cô nói cho tôi, có thật là tôi vay cô 15 triệu tệ không!” 

Biểu cảm của Khương Mạn lạnh nhạt. Nếu Ngụy An Nhiên không khơi việc này ra cô cũng lười nhắc lại.  

“Đương nhiên tôi vẫn nhớ, lúc đó tôi cay đắng van nài anh hãy cho tôi vay 15 triệu tệ.”  

“Đấy cô vẫn chưa chịu thừa nhận bản thân đang công kích tôi để xả giận sao?” Ngụy An Nhiên cười nhạt.  

Tang Điềm trợn trắng mắt muốn lật bàn quá. Đây là cái loại quái dị gì tồn tại trên trần gian vậy.  

Đến cả Tôn Hiểu Hiểu cũng phải thay đổi cách nhìn với Ngụy An Nhiên, bị Khương Mạn công kích tới nỗi mất đi trí khôn, thành chó dại cắn càn người à. Chả nhé tới mức có chết cũng phải đổ được tiếng xấu lên người Khương Mạn? 

Khương Mạn cười cười, biểu tình từ đầu tới cuối rất lạnh nhạt, nhìn PD của mình: “A Tam, điện thoại của tôi anh có cầm không.” 

Điện thoại của khách mời đều bị tịch thu hết, cho PD quản lý, sau khi kết thúc ghi hình, chỉ lúc nào cần liên lạc với người trong đoàn mới được trả lại.  

A Tam gật đầu. 

“Cho tôi mượn một lúc.” 

Mọi người không biết Khương Mạn định làm gì, ánh mắt Ngụy An Nhiên thì hấp háy lòng lại có dự cảm không tốt.  

Khương Mạn lấy lại điện thoại, từ từ nở một nụ cười xấu xa: “Tôi có một thói quen vô cùng tốt, cũng chả biết có từ lúc nào, tất cả các cuộc nói chuyện của tôi điện thoại đều tự động thu âm lại.” 

“Ngụy An Nhiên, có cần tôi giúp anh nhớ lại không, lúc đó anh nói những gì ấy nhỉ?” 

Mặt Ngụy An Nhiên triệt để biến sắc……

*** 168 ***

Chương 169

Ngụy An Nhiên đương nhiên là nhớ mình nói gì. Cho nên anh ta mới hoảng. Làm sao anh ta biết được, Khương Mạn gọi điện thoại lại còn thu âm lại? Người bình thường mỗi lần gọi điện đều thu âm lại à? 

Khương Mạn cầm lấy điện thoại, thuận tay mở một đoạn ghi âm. Làm đoạn ghi âm của nguyên chủ nói chuyện với Ngụy An Nhiên lúc trước khi chết.  

Giọng khóc lóc của “Khương Mạn” lúc đó nghe vô cùng tuyệt vọng, mọi người đều quay qua nhìn cô 

Mọi người nghe thấy trong đoạn ghi âm: “--- An Nhiên……có thể cho em mượn 15 triệu tệ không……” 

Giọng nói còn phát run, không biết lúc đó đã trải qua chuyện sợ hãi gì. Khi giọng nói vang lên, mọi người đều cảm thấy chuyện này khác xa với tưởng tượng. Đây đúng là giọng Khương Mạn. Hoá ra…..cô cũng biết sợ hãi? 

Chả biết ai là người phản ứng đầu tiên, tính cách của “Khương Mạn” ngày trước và bây giờ hoàn toàn khác nhau, trước kia yếu đuối như bông hoa, chưa đụng vào đã khóc. Bây giờ thì thủ đoàn càng ngày càng ác, làm cho người ta quên mất trước kia cô như thế nào.  

Nghe thêm chút nữa, trong đoạn ghi âm còn có giọng Ngụy An Nhiên trả lời. Giọng người đàn ông gay gắt chua chát: 

- -“Khương Mạn, cô thiếu tiền thì đi bợ đít ai đi, đằng nào danh tiếng của cô chả nát bét rồi.” 

- -“Tôi nói cho cô biết, quan hệ của chúng ta chỉ là đồng nghiệp, tôi trước đây là giữ thể diện cho công ty nên mới xào cp với cô, chúng ta không thân đến thế đâu!” 

Đoạn thu âm tới đây là kết thúc, cũng bởi vì cuộc điện thoại tới đây thì bị ngắt. Mặt Ngụy An Nhiên đỏ bừng, mặt mũi vặn vẹo.  

Trong kênh livestream bắt đầu chửi mắng ầm ĩ.  

(Ngụy An Nhiên chó chết! mẹ mày! Có còn là người không?) 

(Mọi người còn nhớ lúc mới quay chương trình Ngụy An Nhiên tới làm thân với Khương võ thần không? Tôi đang muốn hỏi hắn lấy đâu ra mặt mũi làm chuyện đó?) 

(+1, mấy đứa fan não tàn ngày nào cũng than anh nhà nó oan ức, rốt cuộc thì ai mới là người oan ức?) 

Sau khi đoạn ghi âm phát ra, đừng nói là fan của Khương võ thần, đến những người hóng hớt chuyện cũng thấy ngứa mắt. Bỏ qua chuyện lúc đấy hai người có thực sự là loại quan hệ kia không, kể cả là đồng nghiệp bình thường. Nếu là đồng nghiệp thì việc Khương Mạn cho Ngụy An Nhiên vay 10 triệu tệ, vài năm rồi Ngụy An Nhiên vẫn chưa trả, đợi cô ấy gặp khó khăn lại phủi đít bỏ đi, không giúp lấy một chút.  

Lúc cô ấy cầu xin được giúp đỡ, lại còn ném đá xuống giếng, đâm một nhát dao vào tim người ta. Bây giờ lại âm mưu tẩy trắng bản thân trở thành người bị hại, đây không phải tâm cơ thì còn là gì? 

Cư dân mạng bị ngốc hết cả rồi à?  

*** 169 ***

Chương 170

Lời tiếp theo của Ngụy An Nhiên như khẳng định. Đám fan được đà theo chủ nhân! 

“Khương Mạn cô cố ý đúng không. Gọi cho tôi vay tiền mà còn ghi âm, cô cũng ghê gớm thật, giỏi đánh người giỏi cả tính kế!” 

Giọng Ngụy An Nhiên càng ngày càng cao.  

“Có người bình thường nào gọi điện thoại lại thu âm không? Cô lại bịa ra chuyện gì rồi nói tôi vong ân bội nghĩa thấy chết mà không cứu đi!” 

Ngụy An Nhiên còn đang tiếp tục gào thét thì mặt hơi biến sắc, nhìn ra đằng sau Khương Mạn, ánh mắt lại lóe lên. Đằng sau có Bạc Hạc Hiên, Khương Vân Sênh, tổng đạo diễn và toàn bộ người của tổ chương trình đều đi đến đấy.  

Việc phá hoại cây trong diện bảo vệ cấp một bị phát sóng trực tiếp, trên dưới chương trình đều loạn thành một đống, sự việc này còn chưa giải quyết xong, Ngụy An Nhiên lại gây sự với Khương Mạn!.  

Mọi thứ càng lúc càng tệ, cục diện càng ngày càng bế tắc. Bạc Hạc Hiên dùng ánh mắt u ám nhìn cái cây đổ ở trước mặt, cả người như chìm vào trong bóng tối. Anh ta đang đứng sau lưng Khương Mạn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngụy An Nhiên, vẻ mặt băng lạnh trước giờ chưa bao giờ có.  

Khương Vân Sênh đứng bên cạnh, mặt cũng không mang theo nụ cười vốn có, biểu hiện trên mặt cũng lạnh lùng vô cùng. Trên đường tới đây, từ trên điện thoại của PD khác họ đã biết được toàn bộ mọi việc.  

Ngụy An Nhiên bị Bạc Hạc Hiên nhìn chằm chằm, chỉ thấy sau lưng dựng hết cả lông tơ lên. Bạc Hạc Hiên thu hồi tầm mắt, hạ mắt dùng giọng dịu dàng hỏi Khương Mạn: 

“Lúc đó gọi cho anh ta vay tiền vì ba tên bắt cóc kia?” 

Khương Mạn ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt đen kịt sâu thẳm đó, làm cho cô nhìn không thấu. Cô lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn, vì Bạc Hạc Hiên lại là người biết chân tướng sự việc này.  

Đang giúp cô à? 

Khương Mạn ừ một câu: “Không sai.” 

“Cái gì mà bắt cóc? Sao lại có bắt cóc ở đây?” Tang Điềm lo lắng hỏi lại.  

Bạc Hạc Hiên nói: “Trước đây cô Khương bị ba tên vượt ngục bắt cóc tống tiền.” 

“Bọn chúng bắt cóc cô Khương, sau đó cô Khương may mắn thoát được, đúng lúc gặp cảnh tôi bị tai nạn xe, chuyện sau này mọi người đều biết rồi.” Khương Mạn cứu anh ấy.  

Giọng của Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng êm ái, nhưng lại không cho Ngụy An Nhiên có hội chen mồm vào, sau đó lại nhìn Khương Mạn nhẹ giọng nói:  

“Gọi điện cho Ngụy An Nhiên vay tiền, định tự cứu mình?” 

Khương Mạn bình tĩnh: “Cũng không tính là tự cứu mình, ba tên đó lấy danh nghĩa đến đòi nợ thuê để bắt cóc tôi, lại vội như vậy nên tôi không xoay nổi 15 triệu.” 

“Đòi nợ thuê?” những người đứng bên cạnh hoài nghi. 

Khương Mạn nhún vai, cực kỳ bình tĩnh trả lời: “Ai mà chả có một người cha mê cờ bạc.” 

Cả đám trầm mặc nhìn nhau……chúng tôi……không có.

*** 170 ***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com