ZingTruyen.Info

VỢ CỦA ẢNH ĐẾ LẠI PHÁ HỎNG GAME SHOW

C50

Nguyetlacmanki

131-150

Chương 131

Sắp đến lưng chừng núi, chiếc xe bán tải bị một chiếc ô tô từ phía sau tông vào. Vấn đề không lớn, nhưng chiếc lồng nhốt ngỗng đã bị tông hỏng, ngay khi lồng mở ra, những con ngỗng bay tán loạn ra ngoài. 

Nhóm người Tang Điềm và Tôn Hiểu Hiểu xuống xe đi bắt ngỗng lại. 

Một vài con ngỗng chạy đến sườn núi, Tôn Hiểu Hiểu một mình chạy theo đuổi, cảnh tượng hỗn loạn và PD không đi theo qua đó. 

Khi Tang Điềm và những người khác nghe thấy tiếng cãi vã thì chạy đến, lúc đó Tôn Hiểu Hiểu đã bị đánh rồi! 

"Đánh mày thì sao! Mẹ kiếp, con điên này, còn dám cào tao à!" 

Một tên trông như côn đồ chỉ vào Tôn Hiểu Hiểu và chửi bới không ngừng, trong tay cầm cổ ngỗng, dáng vẻ giống như ác bá trong thôn. 

Đằng sau anh ta còn có ba người đàn ông khác, tất cả đều giống như đám du côn, mỗi người cầm một con ngỗng trong tay, nhìn chằm chằm vào đám người Tôn Hiểu Hiểu. 

"Còn dám ghi hình, chết tiệt, tắt camera đi, có nghe thấy không?" 

PD cùng bọn họ quay về tên là lão Thất, sau khi biết Tôn Hiểu Hiểu xảy ra chuyện, anh ta đã đưa máy quay cho Tang Điềm và bảo cô ấy ghi lại bằng chứng. Bên cạnh còn có hai chú là tài xế chở họ. 

Ba người đàn ông đứng chặn trước mặt người phụ nữ và đám trẻ. 

Tôn Hiểu Hiểu ngồi xổm trên mặt đất, đám trẻ vây quanh để bảo vệ cô ta, nhưng thấy cô ta liên tục che mũi, khăn giấy lần lượt bị nhuốm sang màu đỏ. 

Tang Điềm vác máy quay tức giận không thôi, thấy đối phương vẫn còn kiêu ngạo, không nhịn được liền đi qua phía đó: 

"Các người là hạng người gì mà một người đàn ông to lớn lại đánh phụ nữ, còn cướp ngỗng của chúng tôi, các người chính là bốn tên cướp!" 

"Đừng nhiều lời với bọn họ, chúng ta trực tiếp báo cảnh sát!" 

Tên côn đồ nghe vậy mặt vẫn đầy vẻ mặt hung tợn nói: "Tao lại sợ mày gọi cảnh sát à. Mày nói ngỗng này là của mày thì nó là của mày à, bằng chứng đâu?" 

"Vừa rồi con đàn bà điên kia cào tao chảy máu. Nếu nói đánh người  thì là cô ta đánh tao trước! Đừng tưởng tao không hiểu luật, tao chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi!" 

Không sợ kẻ xấu giở trò côn đồ, chỉ sợ kẻ xấu giở trò côn đồ mà vẫn hiểu pháp luật! 

Tôn Hiểu Hiểu nghe vậy, che mũi, đứng thẳng lên, tức giận đến mức cả người run lên, thậm chí còn muốn xông qua đó. 

Tang Điềm không quan tâm đến máy quay nữa, cô ấy đặt nó sang một bên và ôm lấy cô ta. 

"Cô kích động như vậy làm gì? Vừa rồi chỉ có một mình cô, chống lại bốn tên côn đồ này, chẳng phải cô sẽ thiệt hay sao?" 

"Bọn họ nói dối, vốn dĩ bọn họ cướp ngỗng của chúng ta, tôi chỉ muốn đến giành lại ngỗng thì bọn họ ra tay đánh người!" 

Tôn Hiểu Hiểu tức giận nói, mặc kệ máu mũi chảy đầy trên mặt, những chuyện ấm ức mấy ngày qua lúc này đều bùng phát.  

Cô ta bị Khương Mạn tát vào mặt cũng không sao, dù sao cô ta cũng là người giở trò trước. Dựa vào cái gì khi vừa mới bình thường một chút thì lại bị bốn tên côn đồ này bắt nạt?

*** 131 ***

Chương 132

“Mày đã ngu ngốc lại còn hung dữ, đợi chút nữa tao sẽ giết mày!” Tên côn đồ chỉ vào Tôn Hiểu Hiểu và lại muốn xông tới đánh người. 

Thái độ của nhóm côn đồ vô cùng hung hãn. 

“Anh định giết ai?” Giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ vang lên từ phía sau. 

Tôn Hiểu Hiểu và những người khác theo bản năng quay đầu lại. Một chiếc xe tải không biết đã dừng lại bên đường từ khi nào. 

Cánh cửa ở ghế phụ mở ra và người phụ nữ nhảy xuống. 

Những người đàn ông ở băng ghế sau cũng bước xuống và nhìn về phía trước với vẻ khinh thường. 

Ầm một tiếng. 

Khương Mạn đóng cửa xe lại, chậm rãi xắn tay áo lên, đi về phía bọn côn đồ. 

"Khương Mạn..." Tôn Hiểu Hiểu vô thức nhìn cô. 

Khương Mạn liếc nhìn cô ta một cái: "Bị thương thì qua một bên nghỉ ngơi đi." 

“Ôi, lại xuất hiện một con đàn bà thối tha khác, trông cũng khá xinh đẹp.” Tên côn đồ huýt sáo. 

Sắc mặt lão Thất khó coi, Khương Mạn vỗ vỗ vai của anh ta, nhẹ giọng nói: " 

"Trước tiên hãy tắt livestream đi." 

Lão Thất phản ứng lại, lập tức chạy tới chỗ máy quay, tắt livestream. 

"Cô Khương, tôi tắt rồi!" 

“Tốt lắm.” Khương Mạn gật đầu. 

Đối mặt với đám côn đồ vẫn đang trâng tráo: "Này, con đàn bà thối tha này có chút thú vị, mày muốn làm gì?" 

“Làm gì à?” Khương Mạn lập tức nhướng mày lên, giọng nói đột nhiên trầm xuống: 

"Xử lý anh!" 

Nguyên tắc hành động của Khương Mạn: Kính già, yêu trẻ, bảo vệ lương thực!  Trong thời đại Mạt Thế, ai dám giành lấy miếng ăn có thể so với thù giết cha? Có thể khiến cô chính tay xử lý là tội rất nặng. 

Mọi người nghe thấy từ "xử lý" đều cảm thấy vô cùng thoải mái. Sau đó thấy Khương Mạn “bay” ra, nhảy lên hai bước, tát vào mặt tên côn đồ đứng một cái. 

Bốp! 

Một tiếng âm thanh rất lớn! 

*** 132 ***

Chương 133

"Giọng điệu bốc mùi như vậy, anh vừa ăn cơm ở nhà xí rồi chui ra đây à?" 

"Cha mẹ anh không từng nói với anh cướp là phạm pháp và mức hình phát thấp nhất là ba năm, cao nhất là mười năm à?" 

"Không đúng, giữa ban ngày ban mặt mà dám cướp, các người là trẻ mồ côi à?" 

Tư thế đánh người của Khương Mạn quả thực khiến mọi người choáng váng. Tay cô là cái tát à? Đó là viên gạch! 

Bang bang bang có thể biến não người thành cục đậu! 

Bốn tên côn đồ ngã xuống đất, mắt nổ đom đóm, mũi chảy máu, mặt sưng vù. 

Tư thế tấn công của Khương Mạn vừa mạnh vừa tàn nhẫn, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, không dám tiến lên phía trước. 

Chỉ một người bước qua đó. 

Bạc Hạc Hiên nắm lấy cổ tay cô, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười:  

"Nếu cô còn đánh nữa thì đám người này phải vào phòng chăm sóc đặc biệt mất." 

Khương Mạn thở một hơi thoải mái, hơi nhíu mày nói:  

"Yên tâm đi, tôi ra tay biết phân biệt nặng nhẹ." 

Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng rồi lấy khăn tay ra lau vết máu trên tay cô. 

"Tay bẩn rồi, lần sau nếu đối phó với loại người này thì hãy dùng chân đá." 

Khương Mạn gật đầu:  

"Tôi nhớ rồi." 

Bạc Hạc Hiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, khóe môi không khỏi nhếch lên, cẩn thận cúi đầu giúp cô lau sạch vết máu trên tay. Những người bên cạnh sững sờ. 

Đánh hồi lâu, không phải anh Bạc sợ cô đánh chết người nên mới đến căn ngăn chứ! 

"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngỗng trời sắp chạy mất rồi." Khương Mạn nhíu mày nhìn đám người Tang Điềm. 

"Ồ, ồ…" 

Các PD vội vàng chạy đi bắt ngỗng. Đám người Tang Điềm xông qua đó vây quanh:  

"Chị ơi, một khi chị ra tay, quá dứt khoát!" 

Lúc này, Tang Điềm có chút thấy thương cho bốn tên côn đồ này, chắc sẽ bị ám ảnh cả đời? 

"Não của bọn họ sẽ không bị đánh đến có vấn đề rồi chứ?" 

"Tiếp theo làm gì đây?" 

Bạc Hạc Hiên cất chiếc khăn tay đi, nhẹ nói: "Đương nhiên sẽ giao bọn cướp cho cảnh sát địa phương." 

"À... nhưng mà..."

*** 133 ***

Chương 134

Tang Điềm liếc nhìn bốn tên cướp đang hôn mê bất tỉnh nằm  trên mặt đất, máu mũi chảy ròng ròng. 

"Giữa ban ngày ban mặt mà bốn người này dám cướp công khai, đánh người bị hại, sau đó bất cẩn bị ngã và bất tỉnh." 

Khương Vân Sênh gật đầu và chỉ vào camera đã tắt: "Không chỉ như vậy, bọn họ còn nói những lời thô lỗ, đe dọa. Những điều này đều được ghi hình lại rồi." 

Tang Điềm và Tôn Hiểu Hiểu ngẩn người. Đây là Bạc ảnh đế và đạo diễn Khương mà bọn họ quen biết à? 

Khương Mạn gật đầu nhìn bốn người đó: "Đây gọi là có tật giật mình,  không có bản lĩnh mà còn dám đi cướp." 

"Không ngã chết đã là may cho họ lắm rồi." 

Tang Điềm: "..." 

Tôn Hiểu Hiểu: "..." 

Tất cả mọi người: "..." 

Ba người này chính là quỷ! 

Khương Mạn nói xong liền nhớ tới điều gì đó, nhìn sáu bạn nhỏ bên cạnh, vẻ mặt có chút bối rối. 

Ôi, quên mất những bông hoa nhỏ của đất nước này! 

Tiểu Lý Quân không nhìn cô, cúi đầu nói: "Bốn tên xấu xa, ngã là đáng đời." 

Vân Đoá gật đầu: "Bà Lưu từng nói làm chuyện xấu là có quả báo, đáng đời bọn họ đi mà không nhìn đường." 

Những bạn nhỏ khác cũng lần lượt gật đầu. 

Khương Mạn không nhịn được cười, nói nhỏ:  

"Không ổn rồi, hình như đã dạy hư các bạn nhỏ rồi." 

“Bọn trẻ vốn là người tốt, dạy cũng không thể hư được.” Bạc Hạc Hiên nhìn cô, giọng nói không có cảm giác cưng chiều: “Đánh tội phạm là trách nhiệm của mỗi người.” 

Như vậy, chuyện đã được giải quyết theo cách đó. 

Sau khi báo cảnh sát, Khương Mạn bước đến bên cạnh Tôn Hiểu Hiểu. 

Tôn Hiểu Hiểu nhìn cô, trong lòng cảm xúc phức tạp. 

Người khiến cô ta mất mặt là Khương Mạn nhưng người đứng ra giúp cô ta cũng chính là Khương Mạn. Thực sự vai người tốt hay người xấu đều để cô đảm nhiệm! 

Lời cảm ơn đã đến miệng nhưng không thể nói ra, chưa kể là còn vô cùng khó xử. 

*** 134 ***

Chương 135

"Cô sẽ diễn cảnh khóc lóc? Hãy nhớ phải khóc to hơn khi cô bị gãy tay vào đêm qua, cuồng loạn và đau xé ruột gan!" 

"Tôi tin tưởng vào kỹ năng diễn xuất của cô, cố lên!" 

Khương Mạn nắm chặt tay cô ta khích lệ. 

Tôn Hiểu Hiểu: "..." Sự ngột ngạt trong lòng không thể nói ra, cô ta không nhịn được trợn mắt. 

Cảm động, cảm kích, cảm ơn cái rắm! 

Khương Mạn, cô có thể làm người không! 

Sau khi bảo cảnh sát, tất cả mọi người đều không tránh khỏi phải đến đồn một chuyến, ekip chương trình cũng vội vàng chạy qua đó. 

Các bạn nhỏ được đưa về thôn trước, Khương Mạn và những người khác phải đi đi lại lại đến nửa đêm mới ra khỏi đồn cảnh sát. 

Những chuyện sau đó, ekip chương trình cũng vào đó theo, Bạc Hạc Hiên cũng đã gọi luật sư đến. 

Sau khi trở về thôn, trong lòng tổng đạo diễn cũng áy náy. 

"Lần này cô Tôn bị thương là do chúng tôi không làm tốt các biện pháp bảo vệ. Ekip chương trình gửi lời xin lỗi đến cô Tôn." 

Tổng đạo diễn nói một cách chân thành: "Quản lý của cô cũng đã thảo luận với chúng tôi rồi. Nếu cô Tôn muốn rút khỏi chương trình, chúng tôi cũng có thể thông cảm được." 

Tôn Hiểu Hiểu là một diễn viên, nói trắng ra là dựa vào mặt để kiếm cơm. Hôm nay cô ta bị đánh đến chảy máu mũi, cả khuôn mặt có chút sưng lên. Mặc dù bác sĩ nói không sao nhưng bản thân cô và đoàn đội cũng không tránh khỏi lo lắng. 

Cộng thêm, vài ngày tới đều phải ghi hình, chắc chắn không tránh khỏi việc xuất hiện với gương mặt sưng phù, e rằng nữ thần cũng không muốn như vậy. 

Nhưng nếu rút khỏi chương trình... 

Không biết tại sao, Tôn Hiểu Hiểu vô thức nhìn Khương Mạn với ánh mắt yêu đan xen với hận. 

Khương Mạn nhận được ánh mắt của cô ta, lầm tưởng đối phương muốn hỏi ý kiến của mình. Sau khi cân nhắc một hồi, Khương Mạn nói: 

"Thực ra cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Mọi người cũng đã biết kỹ năng diễn xuất của cô Tôn rồi. Cảnh khóc là độc nhất vô nhị, sẽ không ảnh hưởng đến quá trình quay sau này." 

"Mũi sưng phồng, nhưng nhìn từ mặt nghiêng thì vẫn nguyên trạng, trong cái rủi có cái may mà." 

Khi những lời an ủi này vừa được nói ra thì Tang Điềm là người đầu tiên không nhịn được, phá lên cười. 

*** 135 ***

Chương 136

Chết tiệt! Có chết cô ta cũng sẽ không rút khỏi chương trình! Không thắng được Khương Mạn thì cô ta cũng muốn  Khương Mạn gặp phiền phức! Người phụ nữ này thật đáng ghét! 

Khương Mạn nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp lại sáng lên, nhìn tổng đạo diễn: 

"Đạo diễn Lý, lần này cô Tôn bị thương có được coi là tai nạn lao động không? Ekip chương trình có hoàn trả chi phí không? Mấy ngày tới có phải anh nên đối xử tốt với chúng tôi hơn một chút không?" 

Tổng đạo diễn: "..."  

Cô lại bắt đầu được nước lấn tới phải không? 

Tôn Hiểu Hiểu: "..." Tôi chính là công cụ kiếm tiền của cô, đúng không? 

Tôi hối hận! Bây giờ rút khỏi chương trình còn kịp không? 

Tổng đạo diễn vô cùng có “nguyên tắc” từ chối yêu cầu vô lý của Khương Mạn. Người cầm trong tay khoản tiền thưởng 10.000 tệ, mà vẫn còn có mặt mũi đòi thêm!  

“Mấy cái máy chúng ta vừa mua có chuyển lên không?” 

Nghe thấy câu này tổng đạo diễn lại càng không muốn nói chuyện, mặt nhân viên trong đoàn cũng rất bất bình. Nhóm Khương Mạn đi tới cục cảnh sát để phối hợp điều tra, vậy bọn họ phải chuyển mấy cái đồ to đùng này. Thật là muốn đòi mấy cái mạng già này mà! 

Chạy đi chạy lại cả ngày, mọi người vẫn chưa được ăn cơm. Tổ ekip chương trình cũng coi như tốt bụng, biết ban ngày Tôn Hiểu Hiểu cũng chịu nhiều ấm ức, cho nên buổi tối chuẩn bị chút đồ ngon cho bọn họ.  

Mọi người đến ngôi nhà gạch của đạo diễn Khương, các bạn nhỏ đều đợi ở đây. Vừa đúng giờ ăn cơm, mọi người đều tới. Ngụy An Nhiên mang bộ mặt yếu ớt đi tới, đứng đó hai phút không thấy ai quan tâm đành tự mình ngồi vào mâm cơm.  

Do dự một lúc thì đi tới ngồi cạnh Tôn Hiểu Hiểu.  

“Cô Tôn, chuyện hôm nay tôi đã nghe rồi. Cô không sao chứ?” 

Tôn Hiểu Hiểu lạnh nhạt đáp một câu, cúi đầu ăn cơm. Đã đói đến mức cồn cào, lại thêm việc hôm nay bị đánh, nhìn chả thấy chút dáng vẻ quyến rũ của một ngôi sao như hai ngày trước. Không chỉ vậy trong bụng còn ôm một cục tức cho nên động tác ăn cơm vô cùng thô bạo.  

Bản thân ăn thêm hai miếng thịt nữa! cho Khương Mạn ăn ít đi hai miếng thịt. Vừa nghĩ tới vậy, lại càng hăng hái ăn uống hơn.  

Nguỵ An Nhiên gặp ngay kẻ mềm không ăn cứng không ăn này, lòng càng khó chịu, cũng không vui.  

Vừa định giơ đũa gắp miếng sườn trước mặt, thì có một đôi đưa qua gắp miếng sườn đó vào bát Tôn Hiểu Hiểu.  

“Chà, hôm nay cô Tôn chịu nhiều ấm ức, ăn nhiều thịt coi như bù đắp.” Tang Điềm cảm khái nói thêm: “May mà có cô chúng ta mới có bữa ăn ngon như thế này.” 


*** 136 ***

Chương 137

Tôn Hiểu Hiểu giơ cái cốc sứ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tự tôi kính tôi!” 

Sau một tràng cười lớn, trong lòng Tôn Hiểu Hiểu không ngừng mắng chửi lũ người này. 

Tang Điềm ngồi bên cạnh không ngừng luyên thuyên, thao thao bất tuyệt: “Hôm nay cô Tôn quả là làm tôi được mở mang tầm mắt, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.”  

“Máu mũi chảy ầm ầm vậy mà cô vẫn dám bước lên trước chặn 4 tên khốn nạn kia lại!” 

“Tối hôm qua cô mà có khí thế như hôm nay, chắc chị nhà tôi cũng chả phải đối thủ của cô đâu.” 

Mồm Khương Mạn còn đang nhét đầy thịt, phồng mồm trợn má như con chuột nhét đồ ăn, cũng phối hợp gật đầu một cái, “Hoá ra tối qua cô Tôn nương tay với tôi.” 

Tang Điền cũng gật đầu hùa theo. Khương Vân Sênh ở bên cạnh xoa xoa hốc mắt mình, ài, ngực đau quá…… 

Bạc Hạc Hiên lại không nói câu gì, chỉ lẳng lặng gắp thịt vào bát Khương Mạn. Mặt Tôn Hiểu Hiểu vô cảm, mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau, cô thấy đám người này thật ồn ào!  

Ngụy An Nhiên cũng thấy đám người này ồn ào. Nhưng tâm trạng trong lòng lại không giống với Tôn Hiểu Hiểu. Mặc dù Tôn Hiểu Hiểu đang bị nói đểu, nhưng vẫn có xu hướng được mọi người tạm chấp nhận……  

Còn Ngụy An Nhiên lại cảm thấy mình đang bị đẩy ra ngoài. Cả bữa cơm này, Ngụy An Nhiên như đang nhai rơm chứ chả có mùi vị gì.  

Sau bữa cơm mọi người đều quay về chỗ ở của mình, chỗ Tôn Hiểu Hiểu ở gần Ngụy An Nhiên nhất, hai người đành phải đi cùng với nhau. Vương Hình và cậu bé mà Ngụy An Nhiên nhận chăm sóc đi ở phía trước. Hai người lớn đi ở đằng sau. 

“Cô Tôn, lần này đi ra ngoài với bọn họ cô chịu oan ức gì à?” 

Ngụy An Nhiên thở dài một hơi: “Nếu sớm biết như vậy thì hôm nay tôi đã đi cùng, không nên bỏ mặc cô không người chăm sóc như vậy.” 

Tôn Hiểu Hiểu nhìn anh ta một cái, “Anh chăm sóc tôi?” 

“Đương nhiên rồi, cô là tiền bối, tôi phải quan tâm cô chứ.” 

“Thế anh biết ném vòng hay là biết bắt ngỗng hay là biết đánh nhau?” 

Ngụy An Nhiên sững sờ một lúc, đây là cái gì vậy? 

Tôn Hiểu Hiểu dùng ánh mắt chế giễu nhìn anh ta: “Tối qua lúc tôi và Khương Mạn cãi nhau, cũng đâu thấy anh đứng ra giúp tôi.” 

Ngụy An Nhiên hoảng hốt mau chóng giải thích: “Lúc đó tôi cũng bị doạ, nhưng tôi tin cô Tôn không nói dối.” 

Tôn Hiểu Hiểu lăn lộn trong cái giới giải trí này bao nhiêu năm như vậy, cũng đâu phải loại ngu ngốc gì. Ngụy An Nhiên là loại đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, cô nhìn một cái là biết.  

Chả ra làm sao cả, Tôn Hiểu Hiểu lại nhớ tới hôm mới quay chương trình, cảnh Khương Mạn công kích Ngụy An Nhiên. Tự nhiên lại thấy bản thân mình đúng là ngu như lợn! 

Lúc đó não cô ta rơi mất ở đâu hả, lại còn đứng ra hoà giải hai người. “Anh và Khương Mạn không phải bạn bè à?” Tôn Hiểu Hiểu đột nhiên hỏi một câu.  

Ngụy An Nhiên mím môi, đáy mắt có chút bối rối: “Lúc trước cùng một công ty, cũng không thân lắm.”

*** 137 ***

Chương 138

“Không thân lắm mà cho anh vay 10 triệu tệ?” Tôn Hiểu Hiểu cười nói đưa tay ngoáy mũi, nén đau lạnh lùng nói: “ Khương Mạn không ra cái hạng gì, mà anh cũng chả ra cái hạng gì nốt!” 

Tôn Hiểu Hiểu nói xong, gọi Vương Hinh đi về phía nhà của mình. Ngụy An Nhiên đứng tại chỗ, sắc mặt âm trầm đến khó tả.  

Chết tiệt, con đàn bà Tôn Hiểu Hiểu này bị điên rồi à? Mình có chọc cô ta cái gì đâu?  

Hổ Tử lon ton chạy tới bên cạnh Ngụy An Nhiên, kéo kéo quần của anh ta nói: “Anh ẻo lả vừa nghĩ cách ly gián đấy à?” 

Ngụy An Nhiên hoang mang nói: “Đâu có, em đừng nói linh tinh, còn nữa, không được gọi là anh ẻo lả!” 

“Hả, anh ẻo lả không thích bị người khác gọi là ẻo lả……” Hổ Tử lắc đầu thở dài: “Anh Quân Quân nói dì Hiểu Hiểu không được thông minh lắm, vậy mà anh còn không lừa được dì ấy, thảo nào chả ai muốn chơi với anh……” 

“Cho nên anh ẻo lả anh ngốc lắm, đã học hết cấp 3 chưa vậy?” 

Ngụy An Nhiên phát điên tới cực hạn. Ông đây cử nhân đại học!! A! anh ta ghét nhất mấy đứa trẻ con nghịch ngợm!! 

…… 

Tối nay Khương Mạn ăn hơi nhiều, 9 bát cơm to, tất cả mọi người đều dừng đũa thì cô vẫn tiếp tục ăn nốt chỗ thức ăn thừa trên bàn.  

Lý Quân rất vui vì có chiếc nạng mới, cũng là lần đầu tiên được ngồi trên xe lăn, Vân Đoá còn ở đằng sau đẩy xe cho em ấy. Hai đứa nhỏ giống như có đồ chơi mới, từ nhỏ đã lớn lên trên vùng núi cao, đối với bọn chúng hạnh phúc và vui vẻ chỉ cần đơn giản vậy thôi.  

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cùng nhau đi tới, cũng cười vui cùng lũ trẻ.  

“Đã đỡ cảm cúm chưa?” Khương Mạn hỏi: “Tối nay không thấy anh ăn mấy.” 

“Ừ, cũng đỡ rồi.”  

Bạc Hạc Hiên quay qua nhìn cô, đáy mắt có ý cười: “Khẩu vị của tôi không được tốt, cô ăn ngon là được rồi.” 

Khẩu vị của Khương Mạn đúng là rất tốt, cô ngẩng đầu nhìn lại một cái: “Làm người mà khéo mồm vậy là không tốt đâu.” 

Trước đây lúc quay phim cô ấy phát hiện Bạc Hạc Hiên mỗi lần ăn uống đều sẽ rất đau khổ. Khương Mạn không hiểu tại sao người ta lại không vui khi được thưởng thức mỹ vị trần gian như thế.  

“Tật cũ khó sửa.” 

Bạc Hạc Hiên nửa cười nửa không nhìn lại cô: “Có người giám sát có khi lại dễ sửa.” 

“Quản lý của anh đâu?” Khương Mạn hỏi rồi lại lắc đầu: “Quên mất là anh ta cũng chả quản nổi anh.” 

*** 138 ***

Chương 139

“Ờm, cũng không phiền phức gì đâu……” 

Khương Mạn đang âm thầm cân nhắc, người đàn ông trước mắt này đúng là phiếu ăn cơm ngắn hạn của cô, hai người cũng coi như cùng nhau vượt qua sinh tử, theo dõi ăn uống cho anh ta chắc cũng không vấn đề gì.  

Chỉ có điều công việc của cả hai đều rất bận, cô quản kiểu gì. Chị Khương là một người không thích hứa hẹn, vì một khi đã hứa sẽ phải tuân thủ tuyệt đối.  

“Nếu không phiền phức gì, vậy coi như đồng ý nhé.” 

Khương Mạn: “???” cái kiểu tuỳ tiện gì vậy? 

Dưới ánh trăng đôi môi người đàn ông cong lên thành một đường vòng cung, hàng lông mi dài rũ xuống như che đi sự tính toán trong lòng. Đẹp như một vị thần bước ra từ hư vô.  

Khương Mạn cũng có chút phân tâm, thì lại thấy đối phương giơ tay lên. Ngón tay trỏ dài dài của đối phương chạm nhẹ lên sống mũi cô, ngón tay man mát còn có mang theo hơi ấm làm cô sực tỉnh.  

Bạc Hạc Hiên cười nói: “Nhớ viết bản kiểm điểm, đừng có lười biếng.” 

Khương Mạn hít một hơi, phút chốc quay lại thực tại. Không phải chứ, đến giờ này mà vẫn chưa bỏ qua à. Nam nhân đẹp trai đều không rộng lượng. 

Sáng sớm lúc 5 giờ, sắc trời vẫn còn tờ mờ. Khương Mạn đầu đeo băng đô chạy bộ quanh núi, 10km đường núi mà chỉ chạy có 50 phút, nếu bỏ qua yếu tố địa hình núi thì cô ấy chạy như vậy cũng không tính là nhanh. Trung bình 5 phút được 1km. 

Sau khi làm nóng thân, Khương Mạn ngẩng đầu nhìn hạng mục tập luyện sáng nay, leo vách núi. Dao để lâu không mài thì sẽ bị mòn, cuộc sống an nhàn quá lâu dễ làm người ta lười nhác.  

Khương Mạn không phải là người thích bỏ bê bản thân, ngược lại cô là người có tính kiên trì. Ngay cả khi có thể dùng siêu năng lực làm cho cơ thể mạnh hơn. Nhưng cô ấy biết đi đường tắt như vậy sẽ làm bản thân dễ nhụt chí. 

Cô ấy lấy ít bột magie hôm qua mua ở chợ xoa lên hai bàn tay, Khương Mạn bắt đầu leo lên vách đá. Cô ấy bám vào những khe hở trên vách đá, từ từ leo lên trên, cả cơ thể dán vào vách đá như một con thạch sùng. 

Không dùng siêu năng lực, chỉ dựa vào sức lực thật sự của bản thân, vật lộn với vách đá. Cô ấy không cần nhanh chóng leo lên, mà cần leo từng bước chắc chắn.  

10 mét  

20 mét  

30 mét  

……. 

50 mét  

Càng lên cao bốn bề đều là gió cuồn cuộn, còn mang theo chút hơi lạnh. Khương Mạn dừng lại nghỉ một chút, đưa mắt nhìn xung quanh, còn 50 mét nữa là lên tới đỉnh. Trong khi đang suy nghĩ miên man không gian tự nhiên yên tĩnh lạ kỳ. Không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ nghe thấy tiếng tim đập trong lồ||g ngực.  

Đôi mắt cô ấy như rực cháy, trong đầu chỉ có đúng một suy nghĩ: l3n đỉnh! 

Càng lên cao càng khó bám, vách đá thẳng đứng trơn trượt như muốn thử thách cả thể chất lẫn ý chí của người leo núi. Sự chuyển động của các ngón tay như muốn điều khiển sự sống và cái chết. Khương Mạn tiếp tục leo lên trên, càng lên cao gió cuồn cuồn rít gào bên tai giống như tiếng rít của thần chết.  

Cô ấy đã leo tới độ cao đáng kinh ngạc rồi. Phía trên có một mỏm đá nhô ra khoảng 1 mét, trừ phi có thể dùng hết sức lực bám chặt vào vách đá, nều không kết quả sẽ ngã xuống người. Cách duy nhất để chinh phục nó chính là dùng sức nhảy lên sau đó bám được vào mép của mỏm đá đó.  

Gió, vẫn rít gào ầm ĩ.

*** 139 ***

Chương 140

Mồ hôi trên trán túa ra, mắt Khương Mạn lộ ra một tia hung dữ, máu trong cơ thể như sôi sục. Sự phấn kích đã lâu chưa có, lúc này cô cười một cái. Vào khoảnh khắc cô nở nụ cười, cô cũng nhảy về phía mỏm đá kia! 

Cái nhảy này, như nhảy qua ranh giới của sống chết. Trên bầu trời xa xăm, những tia sáng như xuyên qua những tầng mây chiếu xuống mặt đất.  

Trên vách đá cao 100 mét, người phụ nữ dùng tay treo mình trên vách đá, nụ cười rạng rỡ hướng tới cảnh bình minh. Tay phải dùng sức cả người cô nhảy lên trên vách đá. Không quay đầu nhìn xuống cảnh vật phía dưới, quay đi không ngoảnh lại.  

Cô chỉ vừa leo lên một ngọn núi nhỏ mà thôi, cho nên phong cảnh chả đáng ngắm. Có thể nhìn ra, khi cô leo được lên những đỉnh núi đẹp hơn, sẽ ngắm cảnh sau!  

Sau khi Khương Mạn rời đi không lau, một chiếc flycam cũng tới chỗ vách núi.  

Còn ở một bên khác, Lý Thiên Nguyên kích động suýt chút nữa làm rơi cái điều khiển trên tay: “Mẹ nó! Đúng lúc này lại hết pin!!” 

“Nguyên Tử cái đồ này đồng nát thế, sao bảo là quay liên tục được 3 tiếng, mới được bao lâu mà hết pin rồi!” 

“Mẹ kiếp! chị gái vừa rôi ngầu quá, không dùng dây mà tay không leo 100 mét luôn!!” 

“Đúng là loại trâu bò, ông đấy phục luôn, lúc chị ấy nhảy lên một cái mà lông gà lông vịt trên người tôi dựng hết cả lên!” 

Cả đám tán gẫu một lúc, Lý Thiên Nguyên tức muốn chết, “Còn hơn cả dựng lông gà lông vịt, da đầu tôi còn tê hết rồi đây!” 

“Ài! Cái máy đồng nát này, tôi phải khiếu nại nhà sản xuất! thiếu chút nữa chụp được cận mặt!” 

Lý Thiên Nguyên bức xúc lắm rồi, anh ta và đám bạn này đều là người yêu thích thể thao mạo hiểm. Đến đây để chuẩn bị leo núi tuyết Bạch Hổ, đem flycam theo để xem địa hình núi. 

Kết quả lại nhìn thấy một người ở chỗ vách đá Hoa Cương dùng tay không để leo lên, còn chả đem theo sợi dây thừng nào. Để tránh ảnh hưởng tới đối phương, cho nên Lý Thiên Nguyên mới điều khiển flycam bay ở xa, thế nên máy chỉ quay được bóng lưng của Khương Mạn. Và cả cảnh kinh điển kia nữa.  

Khi ánh ban mai lấp lánh xuyên qua những đám mây, người phụ nữ nhảy cả người lên, dùng một tay treo mình trên vách đá. Vào khoảnh khắc đó, Lý Thiên Nguyên và cả đám bạn đều hít một ngụm khí lạnh.  

Quá sốc rồi!  

Đừng hỏi tại sao bọn họ lại quỳ xuống để xem một chị gái leo núi được không. Chả nhẽ trên thế giới này có người nhện à! 

Cả đám nghĩ sau khi leo tới đỉnh thì đối phương sẽ quay lại ngắm nhìn phong cảnh của đỉnh núi mình vừa chinh phục được, lúc đó sẽ có cơ hội nhìn mặt đối phương. Lại không ngờ đối phương chả thèm quay đầu lại lấy một cái. 

Cảm giác lúc này của cả đám Lý Thiên Nguyên…….Giống y cái flycam đang lúc quan trọng mà lại lên cơn. Giống như khi người ta ngứa ngáy mà gãi rách cả da ra nhưng vẫn không hết ngứa!! 

“Không nghĩ nữa, đăng đoạn clip này lên mạng đi, không thể để mình mình ngứa ngáy được!” 

*** 140 ***

Chương 141

Sau khi vận động, cô ấy đến căn nhà gạch của Khương Vân Sênh. Bây giờ bọn họ là người có tiền rồi, sáng trưa chiều đều bao cả tổ ekip chương trình, không thể không nói tổ ekip chương trình này ki thật sự! 

Chỉ còn lại vài ngày quay nữa thôi, mà cũng muốn vắt kiệt bọn họ.  

“Anh Bạc không đến ăn sáng à?” 

Khương Mạn say khi ăn xong hai cái màn thầu mới phát hiện Bạc Hạc Hiên không có ở đây. Khương Vân Sênh trả lời: “PD bảo anh ấy bị sốt.” 

Khương Mạn sững sờ: “Hôm qua anh ấy bảo đỡ cảm cúm rồi mà? Đúng là đồ lừa đảo.” 

Một câu “đồ lừa đảo” làm tất cả mọi người nghẹn một cái. Tang Điềm bị sặc một ngụm cháo, dùng ánh mắt ai oán nhìn Khương Mạn: “Đúng là anh Bạc có khác, diễn tới mức lừa được cả chị mình.” 

Nói xong lại nhìn sang Tôn Hiểu Hiểu: “Cô Tôn, cô phải học tập đi.” 

Miếng bánh bao thịt trong mồm Tôn Hiểu Hiểu không nuốt xuống nổi, thật muốn mắng người. Cô muốn gây sự đúng không! 

“Tiểu Mạn qua một lúc nữa là không sao đâu, cô giúp tôi đưa đồ ăn sáng đến cho Hạc Hiên nhé.” Khương Vân Sênh nói.  

Khương Mạn gật đầu. Bạc Hạc Hiên sốt, tại cô hết! Tội này cô không chối được. Sau khi dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong bữa sáng, Khương Mạn bê một bát cháo và ít đồ ăn kèm tới chỗ Bạc Hạc Hiên.  

A Tam đem theo máy quay cũng lề mề đi theo đằng sau. Sau khi tới căn nhà đất, Khương Mạn một tay bê mâm một tay gõ cửa.  

“Anh Bạc?” 

Trong phòng không có động tĩnh gì. Đợi tới lúc Khương Mạn tự động đẩy cửa vào, người đàn ông mới ho một cái rồi từ từ ngồi dạy. 

“Đừng…..” 

Khương Mạn và A Tam cùng giật mình. Thân hình người đàn ông cao lớn lọt vào trong ống kính, cơ bắp nửa thân trên [email protected] trụi hiện ra có thể nói là hoàn mỹ, như muốn bùng nổ hormone.  

Ánh mắt như dán vào từng khối cơ bụng và đường nhân ngư không muốn rời mắt đi. Cái khuy quần ở nửa [email protected] dưới còn chưa được cài tử tế, người đàn ông này hình như đang thay quần áo, không ngờ Khương Mạn lại xông vào như vậy. 

Có lẽ do bị sốt nên đầu an ta đầy mồ hôi, tóc có chút ẩm ướt được vuốt hết ra đằng sau. Khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên, rõ ràng mang theo một loại cảm giác cấm dục, nhưng cũng mang thêm một chút quyến rũ đến chết người.  

Đặc biệt là khuôn mặt tuấn tú này vẫn còn chút mơ màng ngái ngủ, giống như đang ngủ thì bị người ta gọi dậy vậy.  

Trong kênh livestream, các fan còn đang lo lắng cho thân thể của Bạc thần, thì lúc này kêu the thé như gà! 

(Aaaa! Tôi tiêu đời rồi!!) 

(Muốn đổi hồn cho Khương võ thần, tôi muốn xem ảnh hiện trường - ảnh hiện trường!) 

(Bạc thần ốm mà cũng đẹp tới vậy, chết mất, tôi kích động chết mất, tôi muốn phạm tội……) 

(Này……sao trên ngực Bạc thần có dấu răng?) 

(Cái này! Tôi không tốn tiền mà cũng được xem à?) 

Khương Mạn phát ngốc ba giây, sau đó lại bình tĩnh nói: “Tôi đi ra ngoài trước, lúc nữa lại vào, anh mau mặc quần lên đi……) 

*** 141 ***

Chương 142

Bạc ảnh đế không giữ nam đức, đang ngồi bên giường, dưới lớp quần áo kia là một cơ thể hấp dẫn các chị gái, em gái, các cô, các bác đang xem livestream. Dopamine trong từng tấc da thớ thịt không ngừng thu hút người khác.  

(dopamine còn được gọi là hormone hạnh phúc, có tác động tốt tới tinh thần và thể chất của con người) 

Không chỉ bao bọc lại, khóa áo khoác còn kéo lên đến tận cổ, che cả cằm luôn.  

Cháo còn đang nóng, Bạc Hạc Hiên ăn từng miếng một, ai cũng có thể nhìn ra được, anh ấy chán ăn. 

Trên cái trán bóng mượt đang đổ rất nhiều mồ hôi. 

Trông như anh đang rất nóng…… 

Thời tiết trên núi chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, hôm nay ánh mặt trời còn đặc biệt gay gắt, chỉ mặc một chiếc áo phông là đủ rồi, trong phòng cũng hơi oi bức. 

Khương Mạn nghĩ anh còn đang sốt, lại bọc kín mình như vậy, có khi nào nghẻo luôn không? 

Chợt hỏi: “Không nóng sao?” 

Bạc Hạc Hiên dừng động tác ăn lại, yếu ớt nhìn cô, đôi môi xinh đẹp khẽ kéo căng, phun ra vài chữ:  

“Phải giữ nam đức……” 

A Tam không nhịn nổi, bật cười ha ha. 

Biểu cảm của Khương Mạn……mang vẻ tuyệt vọng. 

Người đàn ông này, tên của anh phải là thù dai mới đúng!  

Trên kênh livestream:  

(Quá đỉnh! Sự hài hước này của Bạc thần thật là đỉnh!) 

(Giữ nam đức cái gì, Bạc thần cứ dũng cảm bay, fan vĩnh viễn ủng hộ, vứt bỏ áo khoác, làm một con ngựa hoang không được sao!) 

(Cảnh cáo cợt nhả là nhốt vào chuồng bây giờ, các chị em hãy thu lại tâm tư đen tối của mình đi!) 

(Cặp đôi kẻ tung người hứng này thật là quá đỉnh, càng xem càng mê, tình bạn sống chết có nhau của Bạc thần và võ thần Khương thật là quá đẹp, ai có thể chống cự lại chứ?) 

(Bạc thần rõ ràng man như thế, sao cứ ở chung một chỗ với võ thần Khương lại bị đè đầu vậy? Không thể giải thích.) 

(Tôi vẫn muốn hỏi một câu không đúng lúc cho lắm, vết răng trên ngực Bạc thần là do tôi hoa mắt sao?) 

(Cùng ý kiến! Không hoa mắt! Tôi cũng nhìn thấy rồi!) 

Khương Mạn lúc này đang cạn lời, cô thực sự phát hiện ra một vài tính nhỏ nhen của người đàn ông này. 

Đây vẫn còn là đóa hoa cao quý lạnh lùng không nhiễm bụi trần sao? 

Sao nhìn kiểu gì cũng thấy là một cái bánh trôi nhân vừng đen nhỉ. 

Thù dai thì thôi đi, lại còn đen tối, ôi …… 

*** 142 ***

Chương 143

Đầu lưỡi cũng có độc nữa, không chọc người thì thôi, đã chọc là như dao chọc xuyên tim, toàn có chọc vào tim người ta thôi. 

A Tam ở bên cạnh không nhịn nổi mà cười ra tiếng, khiến hai người đang im lặng kia đều nhìn về phía anh ta. 

“Hai người đừng hiểu nhầm, tôi đang xem mục bình luận nên nhất thời không nhịn nổi.” A Tam vội vàng giải thích. 

Khương Mạn cũng nhớ tới livestream, nhắc tới mới nói, cho tới giờ, đám người bọn họ đều bị tịch thu công cụ tra cứu tin tức, đều không biết rốt cuộc là trên mạng phản ứng như thế nào. 

“Mọi người nói gì vậy? Tôi cũng xem thử.” 

Khương Mạn làm tư thế muốn xem điện thoại của A Tam. 

Livestream lập tức nổ tung. 

(Đệt đệt đệt! Quét bình luận, duy trì đội hình, nhanh chóng đẩy những lời cợt nhả kia lên trên!) 

(Fan của thần không thể cợt nhả như vậy, fan của thần phải giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của Bạc thần!) 

(Võ thần Khương, nhìn em này, em muốn sinh khỉ con cho chị!) 

(Chồng ơi! Chồng nhìn em này!) 

Khương Mạn lấy điện thoại xem một lúc, không nhịn được cười: “Fan của thầy Bạc thật là đáng yêu.” 

“Có phải họ quên là phần bình luận có thể kéo lên trên để xem không? Quét nhiều nữa cũng vô dụng……” 

Các fan của thần trên kênh livestream: (……) 

Lát sau, một màn khiến các fan sụp đổ đã xuất hiện. 

Khương Mạn đưa màn hình kênh livestream tới trước mặt Bạc Hạc Hiên, “Anh muốn xem không?” 

(Đừng! Tuyệt đối không được!) 

(Cầu xin võ thần Khương tha cho……) 

(Ôi……Mình vừa nói cái gì vậy? Hiện trường fan chết online tập thể, bây giờ tôi mua vé bay sang sao hỏa còn kịp không?) 

Lời của fan có cợt nhả thế nào cũng không cợt nhả bằng hành động của Khương Mạn. 

Trực tiếp lật lại những bình luận cợt nhả, ấn đầu chính chủ bắt xem. 

Chính chủ còn đang ốm đó! Khương Mạn cô hãy làm người đi!! 

Bạc Hạc Hiên cũng không nhận lấy, chỉ nương theo tay của cô mà xem bình luận một lúc, cảnh này đều được camera ghi lại toàn bộ. 

*** 143 ***

Chương 144

Khương Mạn mới nãy nhìn lướt qua cũng thấy, nhưng không chú ý tới. 

Không ngờ Bạc Hạc Hiên lại tách riêng cái biệt hiệu này ra nói. 

Cô không lên tiếng, A Tam lại tiếp lời: “Đúng vậy ạ, chính là tên cp của hai người, chị Khương Mạn và thầy Bạc.” 

“Làm bừa.” Khương Mạn bất chợt nói. 

Bạc Hạc Hiên lại rất tùy ý: “Cũng khá hay.” 

Khương Mạn: “???” Đàn ông như anh phản ứng cái gì? Ở đâu ra lại có chuyện chính chủ tự mình đẩy thuyền cp bao giờ? 

A Tam nhìn vẻ mặt kỳ quái của Khương Mạn, không nhịn được liền giải thích: “Chị Khương Mạn, chị với thầy Bạc không phải là từng cùng nhau vào sinh ra tử sao? Tình nghĩa đồng sinh cộng tử như vậy đương nhiên là phải ca ngợi rồi!” 

Hả? Cách giải thích này khiến Khương Mạn bỗng dịu lại hẳn. 

Tình nghĩa sinh tử à! Vậy thì được, hợp lý, hoàn toàn không vấn đề gì. 

A Tam lúc này lại thấy có chút không thoải mái. 

Ảo giác sao? 

Ánh mắt Bạc ảnh đế nhìn anh ta sao lại……khiến anh ta như ngồi trên bàn chông, như bị hóc xương vậy? 

“Nói cả nửa ngày trời, cháo cũng nguội cả rồi, anh mau ăn đi.” Khương Mạn nhớ tới anh ấy là bệnh nhân. 

Thúc giục Bạc Hạc Hiên nhanh chóng ăn cơm. 

“Không có hứng ăn.” 

Bạc ảnh đế bĩu môi, không chịu phối hợp. 

Bình thường anh ăn cơm cũng khiến người khác phải đau đầu, càng đừng nói tới bây giờ đang ốm, khẩu vị càng không tốt. 

“Không muốn ăn cũng phải ăn, người là sắt cơm là thép.” 

Khương Mạn biện luận: “Anh chính là do bình thường không ăn uống đàng hoàng, lại còn kén ăn, Bạc Hạc Hiên-dạ dày đáng giá ngàn vàng, Bạc Hạc Hiên-da trắng như em bé, xí, giống hệt như đại tiểu thư ở xã hội cũ vậy.” 

Bạc Hạc Hiên: “……” thiên kim đại tiểu thư? 

A Tam bụm chặt miệng, để bản thân không phát ra tiếng cười quá rõ. 

Các fan trên kênh livestream thì không khách sáo như thế. 

(Tức quá mà, vậy mà không tìm được lí do để phản bác!) 

(Sâu thẳm trong nội tâm Bạc thần, khó khăn lắm mới chứng minh được thể lực của bản thân rất được, bây giờ lại trở lại thời kỳ trước giải phóng rồi!) 

*** 144 ***

Chương 145

“Tiểu thư của xã hội cũ, đến cái thìa cũng không nhấc lên nổi.” Anh vừa nói vừa thở dài. 

Nếu đổi lại là một người biết nịnh hoặc một người EQ cao một chút thì sẽ lập tức tiếp lời: Tôi có sức, để tôi đút cho anh! 

Nhưng đầu óc của võ thần Khương giống người bình thường sao …… 

Cô nhăn mày, nheo mắt, im lặng một lúc, thành thật trả lời:  

“Lực tay của một người đàn ông trưởng thành bình thường là 30-60kg,  trọng lượng của cái thìa này vào khoảng 10g.” 

“Trừ khi xương ngón tay của anh bị dập nát, còn bình thường sẽ không xuất hiện trường hợp đến cái thìa cũng không nhấc lên nổi.” 

“Cho nên, tay của thầy Bạc cũng bị thương rồi sao?” 

Khương Mạn-bậc thầy phản biện, trên mặt bày ra nụ cười quan tâm thân thiết. 

Bạc ảnh đế: “……” Cái cô bé này, tức giận lên là không còn biết địch ta như nào đúng không? 

Trên kênh livestream:  

(Võ thần Khương là nữ thẳng sắt thép đúng không?) 

(Đàn ông nói không có sức tức là muốn phụ nữ đích thân đút đó!) 

(Lầu trên, tôi khuyên bạn tự lo cho bản thân trước đi, Bạc thần là kiểu người đi xin người khác đút như vậy sao?) 

(Kẻ tung người hứng là chiến hữu, nhưng Tôn Hiểu và Vân Sênh là cặp chị em sắp cưới đó, tự nhiên hơi có cảm giác như chó con đang xin chị đại đút cho ăn vậy……) 

(Tuyệt đối không thừa nhận Bạc thần đang làm nũng, Bạc thần không cần mặt mũi nữa hay sao?) 

Bữa ăn trong im lặng này đã kết thúc. 

Khương Mạn rất hài lòng, đang chuẩn bị thu dọn bát đũa rời đi, thì nghe thấy Bạc Hạc Hiên hỏi: “bản kiểm điểm viết xong chưa?” 

Khương Mạn rùng mình, ngẩng đầu nhìn anh. 

Người đàn ông kéo cao áo lên, che lấp nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc mũi cao và đôi mắt sâu hun hút. 

Cặp đồng tử đen láy nhìn chằm chằm vào cô, đuôi mắt vô cùng tinh tế, nốt ruồi ở khóe mắt lại tăng thêm sự quyến rũ.  

Sự lạnh lùng giữa hai lông mày đập tan nét vui tươi và tinh nghịch trong mắt, quyến rũ chết người. 

Trên kênh livestream, các fan đều phát điên rồi. 

*** 145 ***

Chương 146

(Võ thần Khương Mạn làm chuyện gì có lỗi với Bạc thần rồi?!) 

Khương Mạn khóe miệng giựt nhẹ. 

Cô nghi ngờ người đàn ông này đang cố ý đả kích, báo thù, mà cô còn có chứng cứ!  

Đang livestream đấy! Khương Mạn biểu thị bằng ánh mắt. 

Bản kiểm điểm là chuyện không trả tiền cũng kể sao? 

Đôi mắt Bạc Hạc Hiên ngây ra trong giây lát, một lúc sau mới phản ứng lại, biểu cảm cam chịu và xin lỗi. 

Giống như là anh không cẩn thận nên vô ý nói ra vậy. 

Khương Mạn nếu không phải từng thấy kỹ thuật diễn của anh, thì suýt chút nữa đã tưởng thật rồi …… 

Ngài đây đang diễn với tôi đúng không? 

“Thầy Khương mệt rồi đúng không, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, lúc bị sốt là cơ thể suy nhược nhất đấy.” 

“Anh uống nước không? Hay là tôi rót cho anh một ly nước nóng nhé?” 

Thái độ của Khương Mạn bỗng nồng nhiệt hơn hẳn. 

Bạc Hạc Hiên trong ánh mắt tràn đầy ý cười, khẽ gật đầu: “Vậy phải làm phiền cô Khương rồi.” 

“Chiến hữu trên cùng một chiến tuyến mà, khách sáo làm gì.” 

Trong camera, các fan nhìn thấy bóng lưng đau khổ và chịu đựng của võ thần Khương Mạn. 

Thật sự từ chân tơ kẽ tóc đã tràn ra hơi thở ‘cúi mình trước hiện thực!  

Càng là như vậy, trong lòng các fan càng kích động muốn biết! Tâm lí hiếu kỳ đạt tới đỉnh điểm!  

(AA! Rốt cuộc bản kiểm điểm là cái gì?) 

(Chúng em cũng là người cùng chiến hào ra mà, đừng xem chúng em như người ngoài!) 

(A……CP của tôi lén giấu bí mật sau lưng tôi, đây là thảm án xã hội loài người gì vậy!) 

(Có thể khiến cho võ thần Khương cúi đầu, rốt cuộc trong tay Bạc thần nắm được thóp gì?) 

Đừng nói là fan, ngay cả nội tâm PD A Tam ở bên cạnh cũng ngứa ngáy khó nhịn, mấy lần muốn mở miệng hỏi rồi. 

Khương Mạn thành thật đi rót cho Bạc Hạc Hiên một ly nước nóng. 

Nóng hổi bốc khói……

*** 146 ***

Chương 147

Bạc Hạc Hiên buồn cười nhịn không nổi, cô gái này thù dai quá rồi…… 

Khương Mạn nếu biết được suy nghĩ trong lòng anh, nhất định sẽ trợn trắng mắt: chó đừng chê mèo lắm lông, anh không thù dai sao? 

Lúc đó, Bạc Hạc Hiên cũng không tiếp tục lấy chuyện ‘bản kiểm điểm’ ra để dày vò cô nữa.  

Anh bị sốt, quả thực có hơi mệt mỏi, vừa thổi nước nóng, vừa nếm thử độ nóng của nước. 

“Uống thuốc chưa? Nhiệt độ cơ thể bây giờ là bao nhiêu?” Khương Mạn đổi đề tài 

“Trước đó đã tiêm thuốc hạ sốt rồi, nhiệt độ cơ thể bây giờ vẫn chưa đo.” 

Khương Mạn bảo anh tạm thời đừng uống nữa, vẫn nên quay về giường nằm nghỉ ngơi cẩn thận đi. 

“Cởi cả áo khoác ra đi, đừng nói cái gì mà nam đức, bọc cả người đầy mồ hôi như vậy, sốt càng cao hơn.” 

A Tam vô thức nói: “Không phải người ta nói lúc sốt thì đổ mồ hôi sẽ khỏi nhanh hơn sao?” Anh ta nhớ lúc anh ta còn nhỏ, người lớn trong nhà đều làm như vậy.  

“Mấy người như vậy là không làm theo khoa học.” 

Khương Mạn lắc đầu: “Giai đoạn nhiệt độ cơ thể đang cao thì đổ mồ hôi cũng không sao, nhưng anh ấy bây giờ đã qua giai đoạn đó, lại vừa mới tiêm thuốc hạ sốt, tiếp tục ủ nhiệt không thoát ra được thì sẽ chỉ nghiêm trọng hơn thôi.” 

“Cô Khương còn hiểu biết kiến thức về y học nữa ạ?! ” A Tam kinh ngạc. 

Khương Mạn thắc mắc nhìn anh ta: “Cái này……lẽ nào không phải là kiến thức thông dụng?” 

A Tam: Xin lỗi, tôi làm liên lụy đến kiến thức thông dụng rồi. 

(Ngầm hiểu, tôi không có kiến thức thông dụng……) 

(+1, vẫn luôn cho rằng khi sốt chỉ cần trùm chăn cho toát mồ hôi là sẽ mau khỏi.) 

Khương Mạn nói xong, nhìn Bạc Hạc Hiên: “Còn không cởi? Tay anh  bị thương cần tôi giúp đỡ sao?” 
Nụ cười của Bạc ảnh để về nứt, lông mày giựt một cái.

Khương Man vừa thu lại khí thế ngạo mạn, lại treo lên nụ cười bưng các nước lên. Nước quá nóng, tôi giúp anh thổi thổi.

Bạc Hạc Hiên cởi áo khoác ra lệ ra áo thun đen bên trong, áo thun rộng cổ chữ V, cổ áo hơi tệ.

Khương Mạn liếc mắt liền thấy dấu răng trên ngực anh

*** 147 ***

Chương 148

Bạc Hạc Hiên thuận theo tầm mắt của cô, cúi đầu nhìn, nhìn thấy dấu răng, ánh mắt khẽ động. 

“Muốn hỏi thì cứ hỏi.” 

Khương Mạn rời tầm mắt đi: “Không có gì muốn hỏi cả.” 

Dấu răng trên ngực cắn sâu như vậy. 

Có thể hình dung ra được là chuyện kịch liệt cỡ nào ……Lúc này đang quay trực tiếp, Khương Mạn sẽ không đi dò hỏi chuyện riêng tư của người khác. 

A Tam thì lại không khách sáo hỏi: “Thầy Bạc, sao trên ngực anh lại có dấu răng vậy?” 

Khương Mạn nhìn đứa trẻ đen đủi ấy, sao không có con mắt nhìn gì vậy? 

Đây là vấn đề không trả tiền cũng có thể hỏi sao?  

A Tam cũng phản ứng được là câu hỏi của mình thất lễ rồi. 

Khương Mạn thuận miệng nói một câu: “Chắc là do thú cưng nhỉ, nhìn giống như là chó mèo gì đó cắn.” 

Cô nói rồi nhìn Bạc Hạc Hiên, trong mắt đầy hàm ý: Chiến hữu, tôi đủ thành ý rồi chứ! Chuyện bản kiểm điểm có phải là nên quên rồi không? 

Bạc Hạc Hiên khóe miệng nhếch lên, không che nổi ý cười, anh cố gắng nhịn đè khóe miệng xuống. 

Tay đè lên môi, giả vờ ho hai tiếng, gật đầu cười thầm: “Ừ, tôi nuôi một con chó săn nhỏ.” 

Khương Mạn nhìn anh, là thú cưng thật à? 

Cô nhìn thăm dò Bạc Hạc Hiên một lúc, không nhìn ra dấu vết chột dạ khi nói dối. 

Lén bĩu môi, xem ra cô phí công yểm hộ rồi. 

Lời nói của Bạc ảnh đế ngược lại cũng không có ai nghi ngờ anh nói dối. 

“Là giống gì? Tên là gì ạ?” 

Giống loài? Tên? 

Bạc Hạc Hiên ánh mắt liếc nhìn Khương Mạn một cái, nhẹ giọng nói: “Husky.” 

Khương Mạn biểu cảm vi diệu, “Husky à…nó rất hay phá nhà, lại còn vô dụng.” 

“Cũng tạm, chỉ là sức ăn hơi lớn.”Bạc Hạc Hiên cười đầy ẩn ý. 

“Không sao cả nhỉ, dù gì thì thầy Bạc cũng có tiền.” 

Bạc Hạc Hiên gật đầu: “Cũng đúng, có thể ăn là phúc.” 

Khương Mạn tán đồng, “Anh lười ăn, nuôi con chó ham ăn, ngược lại bù trừ cho nhau.” 

*** 148 ***

Chương 149

Yêu Nhi? 

Cư dân mạng trong livestream hình dung một chút về cảnh tượng Bạc ảnh đế lơ ngơ ôm con husky. 

Khuôn mặt đầy âu yếm xoa đầu chú chó, anh nói: Yêu Nhi, không được ăn nữa, Yêu Nhi... 

Cảnh tượng đó... dở ông dở thằng! 

Loài husky này luôn là loại đặc biệt trong thế giới nuôi thú cưng. IQ lúc thấp lúc cao, nhan sắc lên xuống thất thường, mọi phương diện đến rất giỏi. 

Nhưng thực sự khiến fan phấn khích không phải điều này mà là cái tên. 

(A ~~ Người còn không bằng chó, tôi cũng muốn làm Yêu Nhi của Bạc Thần!) 

(Hai chữ Yêu Nhi được nói ra từ miệng Bạc Thần khiến tôi tê dại…) 

(Ai không muốn làm Yêu Nhi của Bạc Thần chứ?) 

(Yêu Nhi thích bao tải màu gì? Aaaaa Tôi thực sự muốn biết Yêu Nhi trông như thế nào!) 

"Tôi không nhìn ra, anh Bạc còn nuôi cả thú cưng." 

Khương Mạn đưa ly qua bên đó. 

Bạc Hạc Hiên nhận lấy, có chút nghi ngờ hỏi: "Nhìn tôi rất lạnh lùng, vô tình à?" 

“Không phải vậy.” Khương Mạn lắc đầu: “Chỉ cảm thấy so với các loại động vật có vú anh thích hợp nuôi các loài bò sát hơn, ví dụ như rắn hay thằn lằn.” 

"Tôi cảm thấy cô đang ám chỉ tôi máu lạnh và vô tình." 

“Cảm giác sai rồi”. Khương Mạn lập tức lắc đầu: "Chó và mèo có  nhiều lông, đến khi chuyển mùa, một người mắc bệnh sạch sẽ và sợ phiền phức như anh..." 

Giọng cô đột nhiên dừng lại, chuyển chủ đề:  

"Nhưng husky cũng khá ổn, rất giỏi." Nói xong, khóe môi hai bên nhếch lên. 

Nở nụ cười biểu tượng cho tính thương mại. 

"Sau này có cơ hội nhất định tôi sẽ đến thăm Yêu Nhi nhà anh." 

Bạc Hạc Hiên nhìn cô: "Nhất định sẽ có cơ hội." 

Bạc Hạc Hiên không nhân cơ hội quở mắng cô mà nói đầy ẩn ý: "Tôi tưởng cô cũng thích husky." 

Rõ ràng, ảnh đại diện WeChat là một con husky. 

"Lúc nhỏ tôi cũng đã từng nuôi, nhưng sau đó nó chết rồi, tôi không còn nuôi thú cưng nữa." 

Ánh mắt Khương Mạn khẽ động. 

Nhắc đến nuôi thú cưng, cô cũng nhớ về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Khi còn nhỏ nguyên chủ đã từng nuôi một con husky, đó là con mà cô để ảnh đại diện WeChat hiện tại. 

Khoảng năm mười lăm tuổi, gia đình sa sút, cha phải chạy trốn vì nợ cờ bạc. Lý Vân ép cô phải nhận nhiều loại phim khác nhau và từ đó sự nghiệp ngôi sao nhí của cô bắt đầu.

*** 149 ***

Chương 150

Khi đó, Lý Vân không thích chó nên nhân lúc cô đang ở phim trường quay phim, bà ta đã bán nó cho một cửa hàng thịt chó trên phố... 

Sau khi cô tan làm về nhà, bà ta cố tình mua canh thịt chó, lừa cô ăn rồi nói cho cô biết cô vừa ăn gì. 

Vì nguyên chủ bị ám ảnh tâm lý nên mặc dù rất thích chó nhưng không dám nuôi nữa. 

Khương Mạn kiềm chế cảm xúc, nhưng anh vẫn cảm nhận được tia sắc bén loé qua trong mắt cô. Anh không truy hỏi mà nhìn A Tam và nói:  

"Tôi hơi mệt rồi. Tôi muốn ngủ một lát. Hôm nay chúng ta hãy kết thúc livestream ở đây đi." 

A Tam liên lạc với tổng đạo diễn bên đó, bên đó cũng nhanh chóng đồng ý. 

Khách mời mệt, muốn được nghỉ ngơi, quả thực không có lý gì lại để người ta ngủ gật trên livestream. Mặc dù fan vẫn có thể bằng lòng xem, nhưng ekip chương trình vẫn cần phải có chút lương tâm. 

Sau khi A Tam tắt livestream, Khương Mạn cũng chuẩn bị cùng anh ta rời đi. 

Bạc Hạc Hiên nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô, đợi chút nữa hãy về cũng không muộn." 

Thấy vậy, A Tam nói: "Cô Khương, vậy tôi quay lại nhà gạch chờ cô nhé". 

Sau khi A Tam rời đi. 

Khương Mạn muốn hỏi Bạc Hạc Hiên có chuyện gì, nhưng đã thấy anh về giường nằm, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, uể oải nhìn cô, trên khóe môi nở một nụ cười nhạt.. 

"Không nói chuyện?" 

Vẻ mặt Khương Mạn khó hiểu. 

Bạc Hạc Hiên ấn nhẹ tay phải lên trán mình, nói với cô: "Hình như tôi lại bị sốt rồi..." 

Khương Mạn không hỏi thêm câu nào, đưa tay sờ trán anh, cẩn thận cảm nhận nhiệt độ một lúc. 

"Hình như đã hạ sốt một chút rồi, anh vẫn không cảm thấy thoải mái sao?" 

"Cũng ổn, chỉ là buồn ngủ một chút." 

Buồn ngủ thì ngủ đi, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm gì? Nội tâm Khương Mạn thực sự đang đấu tranh, nhưng mặt vẫn tỏ ra rất ổn. 

"Vậy thì anh ngủ đi, có chuyện gì thì để sau rồi nói." 

Ngay khi cô định rút tay ra, lòng bàn tay rộng của người đàn ông đặt lên mu bàn tay cô khiến cô nóng rực. 

*** 150 ***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info