ZingTruyen.Info

Vo Cua Anh De Lai Pha Hong Game Show

111-120


Chương 111

Đợi cả đoàn người tới được chỗ cần tới, thì đến cả nhóm PD cũng vô cùng ngạc nhiên. Trong công viên đông nghịt người, được bố trí giống như một cuộc thi thể lực ngoài trời. Người đến báo danh vô cùng đông, còn có cả phóng viên địa phương tới ghi hình, đây giống như một chương trình ngoài trời do đài truyền hình địa phương tổ chức. Trọng điểm là: Giải nhất sẽ giành được phần thưởng 10.000 tệ 

Trong kênh livestream:  

(Mẹ kiếp! ghê gớm thật!) 

(Quay lại thanh xuân à, không ngờ vẫn còn cả loại chương trình này, lúc nhỏ tôi cũng từng xem vài lần!) 

(Khương võ thần có bug à, cô ấy thực sự có thể kiếm tiền từ chương trình này không?) 

(Hahahaha! Tôi bây giờ không muốn xem khách mời nữa, tôi muốn xem mặt tổ ekip chương trình và mặt đạo diễn cơ!) 

(Cảm thấy không dễ lấy hạng nhất đến vậy đâu, mấy trò chơi thể lực này cần phải biết kết hợp với đồng đội!) 

(Đứa trẻ lầu trên không biết cp Hiên Mạn bá thế nào rồi, gợi ý cho bạn hãy xem lại clip cũ!) 

Ở chỗ quay chương trình nhóm PD thật sự cạn lời. Nhịn không nổi hỏi: “Chị Khương sao lại biết đài truyền hình địa phương tổ chức cuộc thi này vậy?” 

Khương Mạn nhìn lại họ bằng ánh mắt kỳ quái: “Tivi của mấy nhà trong thôn ngày nào chả phát quảng cáo chương trình này, các anh không biết?” 

Nhóm PD: Chúng tôi không biết thật mà…… 

“Hahahaha! Tuyệt thật! Chị Khương Mạn mau đi báo danh đi! Nhất định thắng giải nhất nhé!” 

Tôn Hiểu Hiểu uống một ngụm nước lạnh: “Hình như bảng điện tử bên kia hiện quy định là một gia đình tính là một đội, không được đấu đơn, chí ít nhất phải trên hai người……” 

“Sợ cái gì, còn có anh Bạc cơ mà?” Tang Điềm nói như chuyện đương nhiên còn đẩy Bạc Hạc Hiên lên trên, “Anh Bạc không có vấn đề gì chứ?” 

“Không có vấn đề gì.” 

Khương Mạn nhíu nhíu mày nói: “Anh không được.” 

“khụ……” 

“Phì—” 

Mọi người không nhịn nổi nữa, không sặc thì cười. Từ “thắt lưng không được” bây giờ chuyển luôn thành “Không được” hả? 

Bạc Hạc Hiên hơi nghiêng đầu, hàng lông mi dài che phủ ánh mắt, khuôn mặt tuấn tú như bị phủ một bóng đen làm tăng thêm vẻ u áp, lại thêm chút cảm giác áp lực, ngữ khí mờ ám nói: “……Không được?” 

Mọi người không ngờ tới Bạc Hạc Hiên nói một câu như vậy, không khí có chút lắng xuống. Khương Mạn nhìn lại một cái, biểu cảm nghiêm trọng, “Anh đang cảm mà.” 


*** 111 ***

Chương 112

Khương Mạn bĩu môi, ánh mắt liếc một cái. Hôm qua leo núi lội nước bao lâu như vậy, lại còn đưa quần áo khô cho cô ấy, buổi tối lại giúp cô ấy tìm quần áo trong đống cỏ, không ốm mới là lạ…… 

Sáng nay Bạc Hạc Hiên còn hắt xì mấy cái liền, Khương Mạn nhìn thấy hết. 

“Không phải chuyện nghiêm trọng gì cả.” Bạc Hạc Hiên cười cười nhìn sang bên Khương Mạn.  

“Thế mà chị Khương Mạn cũng nhìn được ra? Em và đạo diễn Khương còn chả biết tí gì.” 

“Chị rất giỏi quan sát.” 

Giọng Tang Điềm có chút chua: “Điêu, chả thấy chị quan sát em gì cả!” 

“Có quan sát mà.” Khương Mạn cười với cô ấy: “Sáng nay chưa rửa mặt đúng không?” 

Biểu cảm trên mặt Tang Điềm dại ra, vội vàng chạy qua bịt mồm cô ấy lại. Không khí lại trở nên sôi nổi.  

“Cảm cúm không phải vấn đề gì lớn, vận động một chút ra mồ hôi lại nhanh khoẻ hơn.” Bạc Hạc Hiên nói thêm: “Ngoài tôi ra, những người khác cũng không thể phối hợp được với cô đâu.” 

Khương Mạn nhìn lại một lượt những con người yếu ớt đứng bên cạnh, hình như đúng là vậy.  

Những con người yếu ớt: “……” anh không nói cũng đâu ai ý kiến gì? 

Nhóm PD không nhịn nổi lên tiếng: “Hai người không chuẩn bị gì mà cứ thế xuất hiện? không sợ bị nhận ra à?” 

“Đây mới là vấn đề.” Khương Mạn nhìn qua Bạc Hạc Hiên: “Mặt anh Bạc mới là thứ dễ gây rắc rối.” 

“Cô Khương chúng ta như nhau thôi.” 

Người bên cạnh: lại còn cạnh khoé nhau? 

“Có cách rồi! đưa khăn và kính râm của hai người cho chúng tôi mượn.” 

Khương Mạn chợt nghĩ ra, lột luôn khăn và kính râm của đội PD. Sau khi đổi đồ xong, hai người quấn khăn che kín nửa mặt rồi lại đeo kính râm lên, đúng là không nhìn thấy mặt mũi ra sao.  

Dù đã che kín mít nhưng Bạc Hạc Hiên quá cao, vẫn nổi bật nhất trong cả nhóm. Còn cả Khương Mạn nữa…… 

“Phì……” Không chỉ có mình Tang Điềm không nhịn nổi. 

“Hahahaha!!!” 

Trên người cô ấy mặc bộ quần áo bằng vải con công, lại thêm cái khăn hoa hoét và kính râm, mang lại cho người nhìn cảm giác một em gái mới từ quê lên. Lưng mà cong xuống chút, thần thái thêm chút gian manh, thì chuẩn hình tượng của mấy đứa phá làng phá xóm! Cái loại mới đi trộm gà nhà dì Vương về! 

Đến Bạc Hạc Hiên cũng không nhịn nổi cười. Khương Mạn lắc đầu, đưa cái micro không dây của mình cho nhóm PD, mồm còn làu bàu: “Cả đám mù thẩm mỹ.” 

Tang Điềm sắp cười vỡ bụng rồi, thua chị luôn! Gu thẩm mỹ cao cấp của nữ thần, bọn em thật sự……phì……không có phúc để hưởng.

*** 112 ***

Chương 113

Sau khi “dịch dung” xong hai người đi báo danh. Phí đăng ký là 100 tệ, đây là tổng tài sản của cả nhóm, nhất định phải lấy được phần thưởng.  

“Lần này mà không thành công thì thành ăn mày luôn……” 

Tang Điềm dưng dưng nắm tay Khương Mạn: “Chị, nếu như mà thua thì em tiêu luôn đấy!” 

“Yên tâm.” Khương Mạn nhấc cái móng vuốt ra khỏi tay mình: “Không để tuổi trưởng thành của em thiếu thốn gì đâu.” 

Nói xong, cô ấy và Bạc Hạc Hiên đi xếp hàng nộp phí thi. Để không gây sự chú ý nhóm PD chỉ có thể tìm góc quay kín đáo để quay hình. Chương trình này tên là vận động mạo hiểm, tiền thưởng 10.000 vô cùng hấp dẫn thế nên người tới tham gia vô cùng đông. 

Ngoài việc có thể về đích, trò chơi còn tính thời gian. Khương Mạn ngước mắt nhìn bảng báo danh, đứng thứ nhất đang là 5 phút 30 giây.  

“Anh nghĩ chúng ta cần bao lâu để về được đích?” 

“3 phút?” 

“Hình như hơi lâu.” 

Bạc Hạc Hiên cười cười: “Vậy thì khống chế trong hai phút.” 

Khương Mạn gật đầu: “Cũng được đấy, mau chóng lấy được giải thưởng, chúng ta còn phải đi mua đồ nữa.” 

Những người đứng xếp hàng ở trước nghe thấy hai người này nói chuyện. Đều quay đầu lại dùng ánh mắt như nhìn hai đứa nhà quê cười một cái.  

“Người trẻ tuổi tốt thật, lúc tôi trẻ như hai người cái gì cũng dám nghĩ!” một ông chú cười ha hả nói, sờ sờ cái bụng bia của mình. 

“Tiếc là tôi già rồi, nếu không chỉ cần nửa phút thôi cũng thắng rồi!” 

“Bố chém gió!” anh thanh niên đứng bên cạnh thò mồm vào nói, nhìn thì hình như là con trai ông chú này, “Bố chỉ cần ở được trên đó một phút thôi cũng được tính là giỏi lắm rồi!” 

“Thằng nhóc này dám coi thường bố, thì không được giải nhất cũng phải được giải nhì!” 

Hai bố con không ai nhường ai, anh thanh niên không kiên nhẫn: “Lãng phí thời gian của con, làm con bỏ lỡ livestream của nữ thần Hiểu Hiểu.” 

“Nữ thần cái gì, còn chả đẹp bằng một phần của Khương Mạn!” ông chú trung niên nói, lấy tay diễn tả hành động: “Kỹ năng diễn xuất của cô ta còn chả bằng mẹ con……” 

“Còn lâu nhé! Rõ ràng là Khương Mạn bắt nạt người khác!” 

Anh thanh niên trợn mắt, cầm điện thoại trong ta lắc lắc, hình như 4g bị yếu, không mở được giao diện livestream. 

“Mạng kém thật!” 

Khương Mạn đứng bên cạnh: “???” tự mình hóng chuyện về mình? 

*** 113 ***

Chương 114

Cái kính râm che đi ánh mắt cong cong của Bạc Hạc Hiên, Bạc Hạc Hiên nhìn lại Khương Mạn, nhẹ nhàng nói một câu: “Có theo đuổi.” 

Ông chú hào hứng hẳn lên: “Cậu đã gặp Khương Mạn chưa? Nghe nói bọn họ quay chương trình ở thôn Hổ Khẩu gần đây đấy, tôi muốn đi nhìn một chút xem người ở ngoài như thế nào.”  

Ông chú bắt đầu thao thao nói, không biết từ lúc nào đứng luôn bên cạnh Bạc Hạc Hiên.  

“Thú vị thật, lớn từng này tuổi còn theo đuổi thần tượng.” Cậu thanh niên dùng ánh mắt khinh miệt nhìn qua.  

“Tuổi lớn thì không được yêu thích thần tượng chắc, đây được gọi là fan cao tuổi!” ông chú trợn trợn mắt rồi lại bắt đầu nói với Bạc Hạc Hiên: “Cậu bạn còn chưa nói là theo đuổi thần tượng nào?” 

Bạc Hạc Hiên nở nụ cười đầu thâm ý: “Khương Mạn.”  

Khương Mạn đứng bên cạnh: “……” cô ấy cúi thấp đầu khụ một tiếng.  

Biểu cảm trên mặt ông chú thay đổi, dùng ánh mắt trìu mến nhìn hai người: “Cô gái đừng ghen tị, bạn trai cô theo đuổi thần tượng là Khương Mạn, cô cũng có thể theo đuổi mà……Theo đuổi cái người tên là Bạc Hạc Hiên ấy! cậu ta cũng vô cùng đẹp trai!” 

Khương Mạn không biết nên khóc hay nên cười: “Bọn cháu không phải quan hệ đó.”  

Ông chú khụ một tiếng, ánh mắt hơi khinh miệt nhìn Hạc Hạc Hiên: “Cậu bạn như vậy là không được rồi, phải cố lên, sớm ngày nắm trong tay đi chứ.” 

Khương Mạn cạn lời. Chú à, thần tượng đang đứng trước mặt còn không nhận  ra, lại còn tính đi làm nguyệt lão à?  

Đúng là ông nói gà bà nói vịt, Bạc Hạc Hiên cười cười: “Vâng, cháu sẽ cố gắng.” 

“Đúng là không có mắt nhìn, vậy mà thích Khương Mạn, nhưng mà nghe giọng hai người quen tai vậy?” Con trai của ông chú nhìn hai người: “Nhìn cách hai người ăn mặc…….” 

Khương Mạn hạ thấp giọng: “Mốt gần đây, người thành phố đều mặc như thế.”  

Con trai ông chú hít mắt nhìn: “Hai người, làm nghệ thuật?” 

Khương Mạn gật đầu! cậu thanh niên trầm mặc. Đây có thể được coi là thời khắc đen tối với những người nghệ sĩ! Khương Mạn nhanh mồm nói một câu: “Cậu thích Tôn Hiểu Hiểu hả?” 

“Thích!” nói tới nữ thần trong lòng mắt cậu thanh niên phát sáng, “Khương Mạn hung dữ như vậy không phải kiểu tôi thích, nữ thần Hiểu Hiểu mới nữ tính dịu dàng.” 

“Nói quá đúng!” Khương Mạn đồng tình, “Tôi cũng thấy Tôn Hiểu Hiểu mới là con gái!” 

“Cô cũng là fan à?” 

“Đúng, tôi cũng thế.” Chị Khương nói dối không chớp mắt.  

“Người thân rồi!” cậu thanh niên nắm tay Khương Mạn, kích động nói nhỏ: “Anh trai đứng bên cạnh cô thật không biết nhìn người, đá anh ta đi.” 

Lông mày Bạc Hạc Hiên giật giật. Khương Mạn cắn chặt răng, nhịn cười, “Cậu biết nhìn người thật, cố lên! Có khi một ngày nào đó cậu lại lấy được nữ thần!”

*** 114 ***

Chương 115

Cậu thanh niên cười không ngậm được mồm, giống như giấc mộng sắp thành hiện thực! 

Sắp đến lượt đôi cha con này thi đấu, Khương Mạn giơ nắm đấm cổ vũ cho bọn họ, ông chú thì sờ cái bụng bia còn cậu thanh niên thì giơ tay lên sau đó tiến lên phía trước để bắt đầu thi.  

Bạc Hạc Hiên không nhịn nổi nữa, giơ ngón cái với cô: “Khương Nguyệt Lão của trần gian?” 

“Anh Bạc online theo đuổi thần tượng?” Khương Mạn đáp trả.  

“Bao giờ cô Khương cho fan xin chữ ký?” 

“Không vấn đề, trao đổi chữ ký nhé?” 

“Cũng được.” 

Lúc hai người đang chờ thì đôi cha con kia thất bại, đúng là không trụ nổi 1 phút đã bỏ cuộc. Ông chú đứng ở bên chỗ người chơi thua cuộc hướng tới chỗ Khương Mạn hét to: “Đôi tình nhân cố lên nhé!!” 

Khương Mạn không muốn trả lời, cái gì mà “đôi tình nhân”. Bạc Hạc Hiên lại vô cùng tự nhiên giơ tay đáp lại ông chú.  

Tang Điềm đứng trong đám đông: Đôi tình nhân? Ông chú kia nói ai đấy? 

A Tam và mấy PD khác rất hối hận: “Sao lúc nãy lại bảo hai người anh Bạc bỏ micro ra làm gì......” 

Bỏ lỡ bao nhiêu thứ hay ho!  

Cuối cùng cũng tới lượt Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên thi đấu, hình ảnh của hai người được chiếu lên trên màn hình lớn. Người dẫn chương trình giới thiệu đơn giản, nhìn trang phục trên người hai người rồi không nói gì nữa.  

Người tốt!  

Vừa che nửa mặt lại còn đeo kính râm, cô gái bên cạnh thì một thân xanh xanh đỏ đỏ …… Người dẫn chương trình giữ thái độ chuyên nghiệp, cố gắng không làm bản thân phát ra tiếng cười: “Xin hỏi tên hai người là gì?” 

Khương Mạn: “Tôn Hiểu.” 

Bạc Hạc Hiên nghĩ 3 giây: “Vân Sênh.” 

Tôn Hiểu Hiểu: “???” sao cô lại dùng tên tôi? 

Khương Vân Sênh: “……tôi cảm thấy bọn họ cố ý làm vậy?” 

Tang Điềm che mặt: “Có thể bỏ luôn ba chữ ‘tôi cảm thấy’ đi rồi đấy.” 

Mất thể diện là Tôn Hiểu Hiểu và Khương Vân Sênh, không liên quan gì tới Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên! 

“Hai cái tên này…….có chút quen tai!” 

Người dẫn chương trình cũng hơi ngẩn ra một lúc, khóe miệng giật giật không nhịn được nở nụ cười, tiếp tục hỏi thăm: “Chương trình của chúng tôi yêu cầu người nhà mới có thể thành một đội, cho nên hai vị là quan hệ thế nào? 

*** 115 ***

Chương 116

Khương Vân Sênh cũng khóc không ra nước mắt: “Bọn họ trước đó chưa khớp khẩu cung với nhau sao?” 

Tôn Hiểu Hiểu: “……Phí báo danh có thể rút lại không?” 

MC lần này thực sự không nhịn cười nổi: “Rốt cuộc là chị và em trai hay vợ chồng?” 

Khương Mạn dứt khoát im miệng, bàn giao lại quyền nói chuyện. 

Bạc Hạc Hiên nói: “Sắp thành cặp vợ chồng chị-em ……” 

“Ồ ~ cho nên hai người là tình chị em?” 

Khương Mạn: “……Không phải.” Tình chị em thì thường quá! 

Bạc Hạc Hiên lấy lại mic, trả lời một cách thuần thục: “Sính lễ chưa đủ, cô ấy giận dỗi không chịu gả.” 

MC bỗng nhiên ngộ ra, “Hóa ra hai người tham gia cuộc thi là vì nhắm tới giải thưởng, nhưng trước tiên chưa nói đến việc có thể đạt giải nhất hay không, một vạn tệ tiền sính lễ vẫn hơi ít nhỉ?” 

Giọng điệu Bạc Hạc Hiên bình tĩnh không lo sợ: “Sính lễ thứ hai, cuộc thi mới là thứ nhất, chủ yếu là muốn chứng minh với cô ấy thể lực của tôi không thành vấn đề” 

Hiện trường đã rộ lên tiếng cười lớn. 

Tang Điềm vẻ mặt bái phục: “Không hổ là ảnh đế, vừa có thể diễn, vừa có thể chém gió!” 

Khương Vân Sênh tỏ vẻ kỳ quái: “Tôi cảm thấy câu nói cuối cùng của anh ấy, nói không chừng chính là lời thật lòng, nhưng sao nghe cứ thấy không thoải mái vậy nhỉ.” 

Tang Điềm nói nhỏ: “Có thể là vì sau ngày hôm nay, cả nước đều biết có một người đàn ông tên là ‘Vân Sênh’, thể lực có vấn đề?” 

“Còn biết có một người nông thôn không chính thống tên là Tôn Hiểu.” 

Tôn Hiểu Hiểu ở bên cạnh tỏ vẻ không muốn nói chuyện! 

Trong kênh livestream lúc này cũng đang ồn ào, náo nhiệt, lúc Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đang ở khu vực chờ, camera của PD gần như không quay được người. 

Đợi đến khi hai người xuất hiện lần nữa trong ống kính, thì đã có dáng vẻ của người nông thôn quê mùa, xuất hiện đàng hoàng trên màn hình lớn của hiện trường rồi. 

(Ha ha ha! Không hổ là cặp đôi Bạc Khương, vua nhổ măng! Bạc thần đã triệt để bị lạc lối rồi!) 

(Tôn Hiểu Hiểu & Khương Vân Sênh: cả đời chưa từng cạn lời đến mức này!) 

(Khương Mạn đây là tận dụng triệt để, Tôn Hiểu Hiểu là cái búa hình người!) 

(Chỉ có mình tôi chú ý tới chuyện tình chị em sao? Chắc không phải tình yêu anh-em chứ? Bạc thần lớn hơn võ thần Khương đó!) 

(Đoán mò nội tâm võ thần Khương đang thốt lên wow: Bạc Hạc Hiên là em trai!)

*** 116 ***

Chương 117

(Không phải! Sự chú ý của mọi người làm sao vậy? Bạc thần nói họ là vợ chồng đấy!) 

(Lầu trên không xem kĩ quy tắc trò chơi sao? Cặp đôi Bạc Khương là tình bạn cách mạng đó, đừng có đem tư tình con người dung tục tới vấy bẩn nó, ok!) 

(+1! Bạc thần và võ thần Khương như này là cúi đầu trước cuộc sống đó! Vì giải thưởng mà không cần mặt mũi rồi!) 

Hiện trường, MC cũng nói nhảm xong rồi. 

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên tiến vào đường đua. 

Cả đường đua có bốn trạm, trạm đầu là kiến trúc hình tam giác ở hai bên trái phải, đường đua dài ba mét, bên dưới có hồ nước. 

Người chơi cần chạy thật nhanh qua từ bên trên, đồng thời chống lại lực hút của trái đất, duy trì thăng bằng, khiến bản thân không rơi xuống nước. 

Đường đua thứ hai là hai hàng cọc gỗ trên nước, sau khi chạy qua cọc gỗ, phải đi qua một chiếc cầu gỗ lắc lư dữ dội.  

Qua cây cầu chính là đường đua thứ ba, chiếc vòng trên không trung, yêu cầu vô cùng cao đối với sức mạnh của chi trên. 

Trạm thứ tư càng biến thái hơn, là một chòi cao thẳng đứng, ở bên trên thả xuống hai cọng dây thừng. 

Từ trạm thứ ba xuống có một cái sàn dài chừng một mét. 

Người chơi nhất định phải đứng từ trên sàn dài một mét này nhảy qua, nắm lấy cọng dây thừng trèo lên chòi cao, sau đó ấn nút qua trạm mới được tính là qua ải thành công! 

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên một trái một phải đứng vững, hai người nhìn nhau một cái. 

“Mọi người vào vị trí! Chuẩn bị!” 

Tiếng MC hô vang lên: “Bắt đầu!” 

Camera hiện trường và camera livestream đều nhắm thẳng về phía hai người, một giây sau— 

Mọi người chỉ thấy bóng của Khương Mạn xoẹt một cái, biến mất ngay trước mắt, cái gì gọi là lướt như cơn gió, cái gì gọi là con ngựa dẫn đầu! 

Cái gì gọi là tốc độ như bay! 

Cả hiện trường đều náo động, tất cả mọi người đều không dám chớp mắt, nín thở. 

Những đợt huýt sáo vang lên! 

“Ôi vãi!!” 

“Đùa gì vậy, dưới chân hai người này có gắn bánh xe lửa sao?!” 

“Đây cmn là tới chơi trò chơi sao? Đây là tới phá game  thì có!!” 


*** 117 ***

Chương 118

Cô nghiêng đầu nhìn, ngay phút chót, Bạc Hạc Hiên cũng xuất hiện trên chòi cao, tốc độ cũng không hề thua kém cô! 

Ting toong! 

Hai người cùng ấn nút qua trạm. 

Tất cả quần chúng xung quanh chỉ cảm thấy tê cả da đầu. 

Ban đầu còn cho rằng đây là hai kẻ đồng thau quật cường, kết quả lại là hai vương giả vô tình!  

Đây nào có phải là cuộc thi đấu gì, đây chính là một mảnh thảo nguyên, hai kẻ thì một kẻ như sói, một kẻ như báo, ở trên mảnh thảo nguyên của mình tự do chạy nhảy mà! 

“Như này là mở kỷ lục rồi đúng không!” 

“15 giây? Vậy mà chỉ có mười lăm giây đã qua trạm rồi! 

Đạo diễn của chuyên mục hiện trường đã bị dọa cho ngu người luôn rồi, “Ai thả hai người này vào đây vậy?” 

Thành tích này……còn chơi cái gì mà chơi! 

Cằm của Tang Điềm sắp rơi xuống rồi, không ngừng lắc đầu: “Hai người họ là người sao? TTôi nghi ngờ kết cấu tay chân  của hai người họ không giống chúng ta!” 

Khương Vân Sênh hít nhẹ một hơi, trong đôi mắt cũng toát ra vẻ khác lạ: “Không ngờ tiểu Khương giỏi như vậy, thế mà lại còn nhanh hơn Hạc Hiên.” 

“Chị của em nhanh hơn thầy Khương không phải là chuyện bình thường sao?” Tang Điềm thân là fan số một ‘tự hào về Khương Mạn’ quyết không chịu thua: “Thầy Bạc nhanh như vậy, mới khiến người ta ngạc nhiên đó, biết không hả!  

Trong kênh livestream, các fan đều đã phát điên. 

(Aizz! Tiên nữ Điềm, cảnh báo cấm sóng nha! Chị đang nói cái quái gì vậy!) 

(Quần chúng đều biết, đàn ông, được, nhanh, ba từ này đứng cạnh nhau sẽ xảy ra chuyện!) 

(Ngoại trừ tôn trọng, tôi không có cm gì để nói! Đây là người sao? Là người sao?) 

(Vừa nãy mẹ tôi hỏi sao lại vừa quỳ vừa xem livestream!) 

(Tôi nghi ngờ hai người này vừa nãy đã sử dụng phép thuật dịch chuyển tức thời, sao mà vừa chớp mắt đã qua trạm rồi?) 

(Không biết mấy người vui vẻ cái gì, nếu như Bạc thần có thể rơi xuống nước……Chiuuu……trong đầu tôi hình dung ra cảnh tượng đó rồi.) 

(Ôi! Đột nhiên tỉnh ngộ, bỏ qua phúc lợi rồi!!) 

MC hiện trường cũng sắp phát điên rồi. 

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên được mời trở về sân khấu. 

“Xin hỏi hai người làm nghề gì? Các bạn chuyên nghiệp quá đi! Không chừa đường sống cho người khác gì cả!” 

Tất cả mọi người đều không rời mặt, nhìn chằm chằm vào hai người ‘nông thôn không chuyên’ này, đợi họ trả lời. 

Cô ‘Tôn Hiểu’ sắc mặt bình tĩnh: “Thì bình thường trèo núi này, múa quạt này.”

*** 118 ***

Chương 119

Anh ‘Vân Sênh’ hơi trầm ngâm: “……thường xuyên vác máy chụp ảnh.” 

Tôn Hiểu Hiểu: “……” 

Khương Vân Sênh: “……” 

Tang Điềm: “Ha ha ha ha!!” 

Trên kênh livestream:  

(Ha ha ha ha! Cười muốn rụng đầu luôn rồi, múa quạt gặp quỷ rồi! Cái trò hề Tôn gãy tay này không thoát được phải không?) 

(Tôn Hiểu Hiểu: đã chết online, đừng gọi tên nữa, có việc thì đốt giấy!) 

(Lúc này đạo diễn Khương nỗ lực vác máy chụp ảnh, nhìn đi! Đây chính là người đàn ông có văn hóa!) 

Danh hiệu số một thuộc về Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên là không thể nghi ngờ. 

Hai người lần này ra tay quá nổi trội rồi, ba nhóm gia đình vốn dĩ giành danh hiệu thứ nhất, thứ hai, thứ ba nhìn bọn họ với ánh mắt phẫn nộ. 

Đặc biệt là đội vốn ở vị trí số ba giờ lại bị loại một cách đau khổ, bốn người đàn ông cao to, cơ bắp, nhìn chằm chằm hai người họ lên lĩnh thưởng. 

Đồ vô liêm sỉ, giải ba là một chiếc TV màu lớn đó! 

“Hai vị quán quân có gì muốn nói với mọi người không?” MC đứng bên cạnh Khương Mạn. 

“Không có.” Khương Mạn lắc đầu. 

Bạc Hạc Hiên cũng im lặng. 

MC hiển nhiên là ngượng ngùng: “Vậy trước khi lĩnh giải có thể cho mọi người xem mặt hai vị không? Quần chúng ở đây đều rất tò mò.” 

“Không được.” Khương Mạn không hề do dự liền cự tuyệt  “Nếu bị người xấu nhắm trúng thì nguy to.” 

MC: “……cho nên hai vị che mặt là vì an toàn của bản thân?” 

“Đúng vậy.” 

MC: “……” Có mỗi một vạn tệ thôi, anh tưởng anh trúng xổ số giải độc đắc sao? 

Đột nhiên, hiện trường bỗng náo động lên. Tai của Khương Mạn khẽ động, phát hiện đám đông phía dưới có hơi kích động, không ít người chỉ trỏ về phía cô và Bạc Hạc Hiên. Cô nhìn Bạc Hạc Hiên, làm một động tác thủ ngữ: Bại lộ rồi! 

Bạc Hạc Hiên dùng thủ ngữ trả lời: Tìm kẻ gánh họa. 

Khương Mạn giơ thẳng ngón cái lên: Thông minh như thầy Bạc vậy! 

MC trên sân khấu bối rối, không biết tại sao quần chúng lại kích động vậy, mic trên tay chợt bị lấy đi. 

Ngay giây sau, tiếng của Khương Mạn vang khắp hiện trường:  

“Mau nhìn bên kia! Nữ thần Tôn Hiểu Hiểu!!” 

“Nữ thần Hiểu không ngờ lại tới hiện trường này!!!” 

Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng cô chỉ. 

Tôn Hiểu Hiểu vốn đang trưng vẻ mặt không màng thế sự, đội mũ, trốn trong một góc, đột nhiên nghe thấy tên mình bị hô vang khắp hiện trường.

*** 119 ***

Chương 120

Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền cảm thấy những cặp mắt nóng rực đang nhìn về phía mình. 

Trong nháy mắt, cô giống như con thỏ trắng, rơi vào hang sói hang hổ hiểm ác. 

Khương Vân Sênh và Tang Điềm ở bên cạnh còn chưa kịp cười, đã nghe thấy tiếng của một cô gái vang lên xung quanh:  

“AAA!Bên cạnh là Tang Điềm và đạo diễn Khương Vân Sênh đó sao? Ôi trời ơi! Không ngờ đời này tôi lại được nghe tiếng thở của bọn họ!!” 

Tôn Hiểu Hiểu: “……” 

Tang Điềm: “……” 

Khương Vân Sênh: “……” 

Măng!! 

Măng của thôn Hổ Khẩu đều bị Khương Mạn cô nhổ trụi rồi!! 

Cô đây là thà để bạn chết chứ không để bản thân chịu thiệt, hi sinh bạn tốt để tạo phúc cho hai người sao!! 

Ba người nhất thời bị quần chúng vây quanh, trên sân khấu, làm gì còn bóng dáng của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên. 

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất, xông về phía tòa nhà đổi tiền thưởng đằng sau. 

Cầm tiền trong tay trước rồi nói chuyện! 

Mười phút sau, trật tự của hiện trường cũng ổn định lại rồi. 

Đài truyền hình tới đây làm chương trình, vốn dĩ có sắp xếp bảo vệ, thêm nữa, quần chúng tuy là kích động nhưng cũng không đập phá một cách mù quáng gì. 

Các PD nhìn thấy đoàn mình bị bại lộ (bị bán đứng), cũng dứt khoát không trốn nữa, thương lượng với đạo diễn của đài truyền hình bên này, các khách mời đều lên sân khấu chào hỏi quần chúng khán giả ở đây. 

Tôn Hiểu Hiểu, Tang Điềm, Khương Vân Sênh đứng trên sân khấu, vô cớ nảy sinh ra cảm giác xấu hổ như bị quần chúng quất xác. 

Đặc biệt là sau khi nhóm hai người xả nghĩa cứu thân rồi bỏ trốn kia bị mời quay về sân khấu một lần nữa, ba người đoàn kết chưa từng thấy, cùng gửi gắm ánh mắt khiển trách tới Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên! 

Khương Mạn vừa mới đứng qua, ba người lấy Tôn Hiểu Hiểu làm chuẩn, đồng loạt dịch sang bên cạnh ba bước dài, giữ khoảng cách với cô. 

Khương Mạn: “???” 

“Ha ha ha ha!!!” 

Quần chúng tại hiện trường phá lên cười. 

Người xem trên kênh livestream cũng cười xỉu. 

*** 120 ***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info