ZingTruyen.Com

VỢ CỦA ẢNH ĐẾ LẠI PHÁ HỎNG GAME SHOW

C47

Nguyetlacmanki

101-110

Chương 101

Khương Mạn có ý thức bảo vệ cơ thể của mình, không thể nào bị cảm lạnh được. Nhưng khi ánh mắt nhìn vào cơ thể trần trụi của Bạc Hạc Hiên, cô dừng lại một chút. 

"Được rồi." 

Bây giờ rất tối nên quả thực rất khó tìm, đợi khoảng 5 giờ khi trời gần sáng cô sẽ quay lại tìm, miễn là cô tìm thấy quần áo trước khi ekip chương trình phát hiện ra. 

Cả hai cùng nhau đi về, suốt quãng đường im lặng, Bạc Hạc Hiên tiễn cô đến nhà đất rồi mới rời đi. 

Khi về, có nhắc một câu: “Nhớ lau khô tóc”. 

Khương Mạn gật đầu nhìn anh rời đi, ánh mắt nhìn vào tấm lưng rộng  của anh một hồi. 

Não đột nhiên nhớ lại khung cảnh quyến rũ mà mình nhìn thấy ở thác nước, dường như trên tay vẫn còn sót lại một chút cảm giác. Khi mặc quần áo thì trông gầy gò, nhưng khi không mặc lại thấy có da có thịt. 

Đêm nay suýt chút nữa đi đời rồi, Khương Mạn rón rén mở rèm cửa bước vào nhà, có vẻ như Tiểu Lý Quân đã ngủ say. Cô chưa sẵn sàng đi ngủ, bây giờ chắc đã hai ba giờ sáng, nếu ngủ quên trong một hai tiếng đó thì sáng mai hay ho rồi... 

Quần áo của người đàn ông ôm chặt lấy cơ thể cô, khô ráo, thoải mái, cô co vào dưới chăn bông, càng nghĩ càng thấy xấu hổ về việc hành vi tối nay. Sao quần áo của cô đang yên đang lành lại không thấy đâu nữa? 

Khương Mạn nhìn Tiểu Lý Tuấn dường như đã ngủ say ở đối diện, đau đầu đập đập trán. 

Không lẽ là... cậu bé này làm chuyện tốt đó chứ? Nghĩ lại thì khi ba đứa trẻ rồi đi có chút đột nhiên! 

Khoảng một tiếng sau, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân. Cô mở mắt ra, đứng dậy đi ra ngoài. Hơi thở của người đàn ông có chút nặng nề, ánh trăng nhè nhẹ chiếu xuống, đôi mắt đen kia vô cùng u ám. Giống như một vị thần lạc đường bước ra từ màn đêm vô biên, vẻ vô cùng. 

Khương Mạn sửng sốt một chút, ánh mắt chú ý đến bộ quần áo trên tay anh. 

"Anh Bạc, anh... quay lại giúp tôi tìm quần áo à?" 

Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi đưa quần áo vào tay cô. 

"Tìm thì tìm được rồi, nhưng ném vào trong lùm cỏ, e là sẽ không mặc được nữa." 

"Bộ đồ này, cô cứ mặc trước." 

Anh đưa cho cô một bộ quần áo sạch khác. 

Dù không nhìn rõ kiểu dáng nhưng vẫn có thể nhận ra đó là quần áo nữ. 

Khương Mạn có chút kinh ngạc, ở trong thôn mà còn là đêm, anh lấy bộ quần áo sạch sẽ này ở đâu? 

"Mau đi thay đi." 

“Được.” Cô nhìn thấy anh vẫn luôn trần truồng, không hề lề mề, liền đi vào nhà thay quần áo trước. 

“Chờ đã.” Bạc Hạc Hiên đột nhiên kéo cô vào góc tường thì thầm: “Hay là cứ thay ở đây đi.” 

Nhận ra anh đang băn khoăn điều gì, khóe môi Khương Mạn không khỏi giật giật, trước đây cô không hề phát hiện người đàn ông này tinh tế như vậy.

*** 101 ***

Chương 102

Trong nhà không có thứ gì ngăn che, muốn thay quần áo, cô nhất định phải thay trước mặt Tiểu Lý Quân. Dù đó chỉ là một đứa trẻ tám tuổi nhưng vẫn là một cậu bé. Thực sự là không ổn, đặc biệt là cậu đó dường như không hề ngủ say. 

Anh quay người lại, dáng người cao lớn giống như bức tường kiên cố chắn ánh trăng, vững chãi, đáng tin không thể tả nổi. 

Khương Mạn không hề lề mề, liền nhanh chóng thay quần áo, Bạc Hạc Hiên cũng mặc lại áo hoodies lên người. 

"Cảm ơn anh." 

“Không có gì.” Một giọng nói nam tính trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, khàn khàn dễ nghe. 

Khi cô ngẩng đầu lên, lòng bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng đặt lên đầu, vuốt nhẹ. Lông mi dài khẽ cụp xuống, che đi cơn sóng rung nhẹ dưới đáy mắt, tóc dưới lòng bàn tay không còn ẩm nữa, Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói:  

"Tóc khô là được rồi." 

"Ừm..." Khương Mạn chớp mắt. 

Vô thức sờ vào tóc của mình, có vẻ như khô cũng khá nhanh. 

"Cảm ơn anh Bạc, quả nhiên là đồng đội tốt sống chết có nhau!" 

Trong lòng Khương Mạn vô cùng cảm động đến mức giơ tay chuẩn bị givemefive. Bạc Hạc Hiên nhìn cô, khóe môi hơi mím lại, nói một câu: 

"Bản kiểm điểm một nghìn chữ, ngày mai nhớ đưa cho tôi." 

Anh nói xong liền rời đi, lúc xoay người lại, khóe môi không khỏi nhếch lên, nụ cười trên lông mày và ý cười trong ánh mắt dần dần thâm sâu, ngay cả nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cũng trở nên vô cùng hấp dẫn. 

Khương Mạn đưa tay lên, đứng yên tại chỗ, bất giác mở miệng! 

Không phải chứ? Chuyện này vẫn chưa kết thúc sao? 

Cô nhìn vào tay phải của mình và nhớ lại đây là nguồn gốc gây ra tội lỗi, vì vậy không thể nhịn được mà đánh vào mu bàn tay của mình hai lần. 

"Ai bảo mày nắm linh tinh! Ai bảo mày cầm bừa bãi!" 

Đây mới là một lần lỡ tay mà tạo nên thù hằn vĩnh cửu. Móng của cô được lắp đặt thiết bị quét mìn sao? Tại sao có thể chính xác như vậy? 

Cũng may là... cô chưa dùng quá nhiều lực, nếu không thì … Khương Mạn rùng mình một chút, lẩm bẩm: "Dù có cháy khô thì siêu năng lực của mình cũng không thể khôi phục lại trạng thái ban đầu..." 

Sáng ngày hôm sau. Ngay khi cô xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều lóe lên. 

"Ha ha ha! Chị gái của tôi ơi, chị quấn ga trải giường hoa của bà ngoại em quanh người à?" Tang Điềm cười ngặt nghẽo. 

*** 102 ***

Chương 103

Là ảnh đế, diễn viên hàng đầu, hấp dẫn như vậy, nửa đêm trần truồng đến tìm bà cụ mượn quần áo, không biết có làm bà cụ giật mình không. 

Khi đang nói chuyện, Bạc Hạc Hiên cùng với Vân Đoá đi tới. 

Khương Mạn giao tiếp bằng mắt với anh, cả hai người họ nhìn đi chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra. 

Mọi người cùng nhau ăn sáng một cách bình thường, đó là những chiếc bánh bao không nhân và cháo hôm qua đổi dùng thỏ rừng để đổi với dân làng. Trong khi ăn, thỉnh thoảng Tang Điềm lại đưa tay chạm vào “quần áo mới” của Khương Mạn: 

"Chị Khương Mạn, chị mượn bộ quần áo này của ai vậy? Đưa em đi mượn một bộ đi. Em cũng sắp bốc mùi rồi." 

Động tác nhai của Khương Mạn tạm dừng, mặt không chút thay đổi: "Bà Lưu ở tây thôn, không còn nữa đâu, chỉ còn một bộ này thôi."  

Không đợi Tang Điềm tiếc nuối, Vân Đoá cắn bánh bao và nói bằng giọng tỉnh bơ: 

"Em nhớ bộ quần áo này là của bà Vương ở đầu thôn. Tuần trước em đã nhìn thấy bà ấy mặc nó..." 

Trái tim Khương Mạn  đông cứng lại, nhưng mặt không đổi sắc: "Có lẽ là chị nhớ lầm rồi, trời tối nên không biết rõ phương hướng." 

“Không phải chứ, chị không rõ phương hướng, vậy chúng ta đều mù cả rồi!” Tang Điềm tiếp lời theo bản năng. 

Sau đó là nụ cười “tươi rói” của Khương Mạn.Tang Điềm nuốt xuống, nói nhỏ:  

"Em sai rồi." 

Cô liếc nhìn Bạc Hạc Hiên đang im lặng một cách lạ thường, phát hiện ra rằng có điều gì đó không ổn. 

"Tay của anh Bạc bị thương khi nào vậy?" 

Thấy rất nhiều vết xước đỏ trên cổ tay và mu bàn tay của anh. 

“Hôm qua khi nấu ăn tôi đã bất cẩn.” Giọng điệu của người đàn ông bình tĩnh. 

Tang Điềm lại tự hỏi: "Không đúng... Em nhớ tối hôm qua khi ăn cơm tay anh vẫn chưa bị thương mà..." 

Tiểu Vân Đoá cũng gật đầu: "Chú Bạc đi bới cỏ à? Lần trước tay cháu cũng bị lá cỏ cắt bị thương như vậy!" 

Bạc Hạc Hiên: "..." 

Khương Mạn: "..." 

Ai đến bịt miệng hai học sinh tiểu học này lại đi! 

Tang Điềm nói liên hồi, chắc chắn là nghi ngờ đứa trẻ năm tuổi rồi! 

Khương Mạn nhét nửa cái bánh bao chặn miệng đứa bé lại, cuối cùng thế giới cũng bình yên. 

Về phía Tiểu Vân Đóa, không đợi Bạc Hạc Hiên ra tay. Tiểu Lý Quân cũng làm theo, chia một nửa cái bánh bao màu trắng ra. Cậu bé nhanh chóng liếc nhìn Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên, lập tức cúi đầu xuống, trên người hai người như có tia lửa. 

May mắn thay, không ai ở bên cạnh chú ý tới phản ứng của cậu bé. 

Trong livestream, fan đã được một phen cười vỡ bụng.

*** 103 ***

Chương 104

(Sáng sớm còn ngái ngủ mà vì cười tôi đã tỉnh hẳn rồi, diễn viên võ thuật Khương theo phong cách nhà quê mộc mạc à?) 

(Màu đỏ phối với màu xanh lá trông tuyệt vời! Trong làng giải trí, Khương Mạn có thể mặc bộ ga giường này lên người, khí chất giống như chị cả ra xã hội!) 

(Ôi trời ơi, Bạc Thần nhà tôi có mua bảo hiểm tay không vậy? Bàn tay đẹp như vậy làm sao có thể bị thương được!) 

(Có phải một mình tôi cảm thấy bầu không khí của bữa sáng này rất kỳ lạ sao? Tại sao đang yên đang lành Bạc Thần lại đi bới cỏ?) 

(An Nhiên đâu? Bây giờ anh Nhiên của tôi còn không xứng xuất hiện trước ống kính nữa sao? Ghi hình một gameshow mà còn chia bè kết phái à?) 

(Tôi chỉ muốn biết Tôn Hiểu Hiểu đâu?) 

Không chỉ cư dân mạng muốn biết mà những người đang ăn cũng tò mò không thôi. 

Hôm qua, khi Tôn Hiểu Hiểu gây ra chuyện, cô ta đã thành công lên top hotsearch, vai hề của ảnh hậu chính là bản thân! 

Khương Mạn nghe nói tổng đạo diễn đã đi thuyết phục cả nửa buổi tối, những người trong đoàn đội của Tôn Hiểu Hiểu nữa đêm cũng lên núi rồi, xác suất bỏ quay show là 90%! 

Sắc mặt Tang Điềm đột nhiên thay đổi, cô ấy nhìn ra ngoài sân, nói nhỏ: "Không phải chứ, chị ấy vẫn chưa rời đi..." 

Mọi người quay đầu nhìn thì thấy Tôn Hiểu Hiểu đang bước vào. 

Qua một đêm, Tôn Hiểu Hiểu dường như trở thành một con người khác, sự điên cuồng và kiêu ngạo đêm qua như bị thiểu não. 

Lúc này, lông mày và mắt của cô ta cụp xuống, vẻ mặt đầy tội lỗi, mới thật sự giống như một người lão làng tuyến 1 trong làng giải trí. 

Cô ta bước thẳng đến chỗ Khương Mạn, cúi đầu thành khẩn: 

"Khương Mạn, xin lỗi vì chuyện xảy ra ngày hôm qua, tôi thành thật xin lỗi cô." 

Ngay khi những lời này được nói ra, Tang Điềm đã sửng sốt. Nghĩ rằng camera livestream chưa tắt, vì vậy tiếp tục nhìn vào máy quay. 

Sau khi xác nhận thực sự là đang livestream, Tang Điềm cắn một miêng bánh bao, hoài nghi mình chưa tỉnh ngủ. 

Khương Mạn húp một ngụm cháo, trong miệng bình tĩnh nhai bánh bao, không hề ngẩng đầu lên cũng không thèm đưa mắt nhìn. 

"Đừng nói chuyện với tôi, tôi đang ăn, tôi mắc bệnh sạch sẽ." 

Mắt Tôn Hiểu Hiểu nói đỏ là đỏ lên, nước mắt cô ta lưng tròng nhưng chưa rơi xuống, cô ta cúi đầu, cắn môi nói: "Tôi thành thật xin lỗi cô." 

Khương Mạn khẽ cau mày đặt bát xuống: "Cô là loại túi ni lông của hãng đào nào mà có thể diễn như vậy?" 

Những thứ bẩn thỉu trong miệng Tang Điềm suýt chút nữa phun ra. 

Chị ơi! Thẳng thừng quá rồi! 

*** 104 ***

Chương 105

(Diễn viên võ thuật Khương máu lạnh và tàn nhẫn, quá đẹp!) 

(Tôi đã bị Tôn Hiểu Hiểu khiến cho buồn nôn, nếu Bạch Liên có cấp bậc, cô ta chắc chắn sẽ là đồng!) 

(Khương Mạn chảnh cái gì mà chảnh, Hiểu nữ thần đã xin lỗi rồi, cô còn muốn thế nào? Nắm đấm của cô lớn thì có thể ra oai à!) 

(Tôi đã mắng bản thân Tôn Hiểu Hiểu và fan của cô ấy là đồ ngốc, sau đó tôi thành thật nói xin lỗi, các bạn hãy tha thứ cho tôi, nếu không tha thứ cho tôi thì đó là vấn đề của các bạn!) 

(Nói đỡ cho Khương Mạn mới là kẻ ngu ngốc, các người đều bị tẩy não rồi!) 

Trong livestream, cuộc chiến mắng chửi lại bắt đầu. 

Về việc Tôn Hiểu Hiểu biết ứng phó với từng tình huống, Khương Mạn không hề muốn quan tâm, cô tiếp tục ăn. Tôn Hiểu Hiểu thấy vậy, cô ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc thay đổi mục tiêu. 

Cô ta vừa nhìn Bạc Hạc Hiên: "Anh Bạc..." 

Anh nghiêng đầu nhìn Khương Mạn:  

"Còn có chút cháo, cô có muốn ăn thêm không?" 

“Được.” Cô trực tiếp đưa bát qua. 

Bạc Hạc Hiên đứng dậy và giúp cô múc cháo, trong khi Tôn Hiểu Hiểu đứng sau anh, mắt anh không nhìn lên, lạnh lùng nói nhỏ: 

“Làm phiền tránh ra một chút.” 

Tôn Hiểu Hiểu cắn chặt môi, không để mình bộc phát, lại đi về phía Tang Điềm và Khương Vân Sênh. 

"Tang Điềm, đạo diễn Khương... Hôm nay tôi có thể làm nhiệm vụ cùng hai người được không?" 

Tang Điềm cầm bát dựa vào gần Khương Mạn và không nói gì. 

Khương Vân Sênh cau mày nói: "Ekip chương trình không sắp xếp nhiệm vụ, không cần đâu." 

"Cũng không phải làm nhiệm vụ, tôi chỉ muốn ở cùng mọi người, giúp mọi người tìm nguyên liệu hay nấu ăn cũng được." 

Tôn Hiểu Hiểu vội vàng giải thích, dáng vẻ như đang cố gắng hết sức để hòa nhập với mọi người. 

"Tôi không giỏi chăm sóc trẻ con, tôi không có thế mạnh nào khác, nhưng tôi có thể nấu ăn." 

Đã nói đến mức này, lại còn đang livestream, nếu tiếp túc từ chối sẽ khiến hiện trường trở nên khó coi. 

Khương Vân Sênh nhất thời không biết nên nói gì. Nhưng nếu đồng ý thì trong lòng ai cũng sẽ thấy khó chịu. Mọi người vô thức nhìn Khương Mạn, cô vẫn đang ăn, cũng không có ý định nói gì. 

Trong lòng Tôn Hiểu Hiểu vô cùng tức giận, từ khi nào mà Khương Mạn trở thành người quyết định vậy? Cô ta đã hạ mình đến mức này rồi mà bọn họ vẫn không chịu thu nhận sao? 

"Cô Khương.." Tổng đạo diễn từ bên ngoài máy quay vẫy tay, nói nhỏ với Khương Mạn. 

Khương Mạn giương mắt lên nhìn và buông bát đũa xuống.

*** 105 ***

Chương 106

"Cô Khương, cô có thể bỏ qua chuyện xảy ra ngày hôm qua không. Chương trình vừa mới bắt đầu, đột nhiên không có khách mời, vậy thì toi đời." 

Giọng điệu của tổng đạo diễn vẫn nhẹ nhàng, rõ ràng là đã sẵn sàng dùng thái độ ôn hoà. 

Khương Mạn bối rối nói: "Từ khi nào tôi là người quyết định khách mời đi hay ở? Có phải đạo diễn quá coi trọng tôi rồi không?" 

Tổng đạo diễn không nói nên lời, trong lòng nghĩ cô cũng chẳng là cái thá gì nhưng cô đứng một chỗ thì cũng mạnh hơn nhiều so với sức công kích lên xuống của những người khác! 

Không thấy rằng ba người khác đều đang nghe theo sự dẫn dắt của cô sao? 

Tổng đạo diễn không ngờ Bạc Hạc Hiên lại bảo vệ Khương Mạn đến như vậy, tối hôm qua bọn họ thực sự đã đến tìm anh, hy vọng anh có thể làm trung gian để làm dịu mối quan hệ giữa những khách mời. 

Kết quả là Bạc ảnh đế nói một câu: Anh nghe theo lời của Khương Mạn. 

Ekip chương trình có thể làm gì chứ? 

"Cô ấy muốn đi hay ở đó là việc của cô ấy, những người khác như thế nào, tôi không thể kiểm soát được." 

"Nhưng..." Tổng đạo diễn khó xử. 

Mắt Khương Mạn đảo qua đảo lại nhìn tổng đạo diễn, nụ cười trở nên có ý tứ sâu xa. 

"Thực ra, phân tích đến cuối cùng thì tôi nghĩ sự cố ngày hôm qua, ekip chương trình phải chịu phần lớn trách nhiệm!" 

Tổng đạo diễn thở nhẹ một hơi, hô hấp có chút ứ đọng, trong vô thức lùi về phía sau hai bước, vẫn duy trì sự cảnh giác. 

Vẻ mặt Khương Mạn vô cùng chân thành, bước lên phía trước: "Đạo diễn, vì sự đoàn kết giữa các khách mời và bảo vệ sự đúng đắn, tôi thấy có phải ekip chương trình nên... e hèm..." 

Cô chống cằm, đưa tay phải lên, đặt ngón trỏ và ngón cái vào nhau làm hành động  xoa xoa gian xảo. 

Cười khanh khách... 

Như có tiếng răng hàm sau nghiến lại, tổng đạo diễn khó thở! A, ban đầu tại sao lại muốn mời hố đen như cô ta tới? 

Mười lăm phút sau. 

Khương Mạn quay trở lại trước máy quay với một nụ cười, đi thẳng đến bên cạnh Tôn Hiểu Hiểu và nắm tay cô ta một cách nhiệt tình. 

"Cô Tôn, đồng chí tốt, sự hy sinh của cô mang lại lợi ích cho tất cả mọi người, cuộc sống tốt đẹp của mọi người trong mấy ngày tới đều trông cậy vào cô rồi!" 

*** 106 ***

Chương 107

“Tiền!” Mắt của Tang Điềm sáng lên: “Ôi chị ơi, chị đi cướp của ekip chương trình à? 

"Không, không, không." Khương Mạn lắc đầu:  

"Ekip chương trình có lương tâm, cảm thấy rằng nguyên nhân xung đột giữa chúng ta là do quy tắc quá ngặt nghèo nên đây là tiền bồi thường." 

Khương Vân Sênh cũng rất vui, nhưng nhìn thấy số tiền... 

"Tại sao chỉ có 250 tệ?" 

Con số này thật xúc phạm người khác! 

"Số tiền này được phát theo mỗi đầu người, mỗi người 50. Bây giờ chúng ta chỉ có năm người. Nguỵ An Nhiên chưa đến đến, 50 tệ của anh ta ekip chương trình sẽ phát riêng." 

Khương Mạn nói xong, nhìn tổng đạo diễn khinh thường, mím môi nói: 

"Ban đầu chỉ bằng lòng đưa mười tệ, tôi chưa từng thấy đạo diễn nào keo kiệt như vậy." 

Tổng đạo diễn không khách sáo trợn mắt: Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy một nữ minh tinh cướp giật như cô! 

Cô làm như không nhìn thấy, sờ sờ cằm, nói tiếp: 

"250 tệ cũng không ít. Đợi khi hết tiền, chúng tôi sẽ dùng lại thủ đoạn cũ và cãi nhau một lần nữa." 

"Cô Tôn, sau này chuyện diễn xuất nhờ cả vào cô rồi." 

"Duy trì kỹ năng diễn xuất khuếch đại của cô, lần sau có thể khóc nhiều hơn một chút." 

Tôn Hiểu Hiểu bất ngờ được kết nạp vào nhóm và thậm chí “công việc” cũng đã được sắp xếp ổn thoải, lúc này nội tâm vô cùng phức tạp. 

Cô ta có thể chửi rủa không? 

Khương Mạn đang sử dụng mình như một công cụ kiếm tiền? Ai khuếch đại! Ai làm quá!  

Mọi người: Như vậy cũng được à? 

(Ha ha ha ha! Diễn viên võ thuật Khương có phải là hố đen gameshow à? Không còn tiền nên tìm người cãi cọ, ăn vạ ngược lại ekip chương trình à?) 

(Tuyệt vời, tôi phục hành động này rồi!) 

(Diễn viên võ thuật Khương: Tưởng là đang cãi nhau à? Chúng tôi chỉ đang chơi đùa thôi!) 

(Cách của Khương Mạn thâm độc quá, tôi muốn về nông thôn, đột nhiên tôi nghi ngờ, ngày hôm qua bọn họ cãi nhau có phải thật sự là cố ý không? Lẽ nào đã sớm chuẩn bị kế hoạch với ekip chương trình rồi sao?) 

(Trong lòng tôi nghi ngờ, nhưng kỹ năng diễn xuất của Tôn Hiểu Hiểu đã phá tan sự hoài nghi của tôi…) 

Tổng đạo diễn thật sự rất vội vàng nói: "Việc này chỉ có một lần, sẽ không có lần sau!" 

Anh ta không hề nghi ngờ Khương Mạn có thể làm ra chuyện này! 

Cái miệng nhỏ nhắn Khương Mạn giật giật, lộ ra vẻ thất vọng, ánh mắt nhìn vào Tôn Hiểu Hiểu: 

"Dù sao bây giờ cũng có tiền trong tay rồi, sòng phẳng..."

*** 107 ***

Chương 108

Chưa đợi nói xong câu "qua cầu rút ván" Tôn Hiểu Hiểu đã trở nên lo lắng, nhanh chóng nói:  

"Tôi có thể làm việc, tôi vẫn còn có tác dụng!" 

Nhìn bộ dạng gấp gáp của cô ta, nhân viên cũng không nhịn được cười thành tiếng. 

(Con đĩ Khương Mạn: hố đen phá hỏng gameshow! Là một kẻ độc ác!) 

(Ôi! Hiểu nữ thần thật đáng thương, chương trình này đừng phát sóng nữa!) 

(Tôn Hiểu Hiểu chọc vào huyệt cười của tôi, đây là cúi đầu trước cuộc sống sao?) 

(Không! Là cúi đầu trước nắm đấm thép của diễn viên võ thuật Khương!) 

Bạc Hạc Hiên nửa cười nửa không nhìn Khương Mạn: "Lần sau thay đổi phương thức khác, tôi sẽ phối hợp với cô." 

Đôi mắt xinh đẹp của Khương Mạn sáng lên. 

Tổng đạo diễn và ekip chương trình: "??" 

Fan trong livestream: "??" 

Bạc Thần, anh sao vậy Bạc Thần! Tỉnh táo lại đi! 

Fan CP nhân cơ hội xông lên, cặp Bạc Khương là thật! 

Với 250 tệ trên người, một số người cảm thấy dũng khí đã tăng lên. 

Sau trải nghiệm "mất mặt" đêm qua, Khương Mạn cảm thấy ưu tiên hàng đầu là giải quyết tình trạng thiếu thốn nhu yếu phẩm để sinh tồn trước. 

Mặt khác là vấn đề môi trường sống của các bạn nhỏ. 

Không có thiết bị điện, nhà của Tiểu Lý Quân đến bình giữ nhiệt cũng không có, bởi vì không có điện nên mọi thứ đều vô cùng nguyên sơ. 

Gội đầu cũng phải làm khô bằng gió tự nhiên và quanh năm suốt tháng bị thấp khớp, xuất huyết não. 

"Muốn mua sắm chỉ có thể đến thị trấn gần nhất. Trước tiên phải xuống núi, sau đó đi xe buýt nhỏ đến đó, mất khoảng 20 phút." 

Ekip chương trình trao đổi về tình hình. 

Cả nhóm bàn bạc và thống nhất, các em nhỏ cũng cùng đi. 

“A, cuối cùng cũng có thể vào thành phố rồi, lần này em có thể mua sắm thoải mái rồi!” Tang Điềm nắm chặt tay. 

Khương Vân Sênh cười khổ: "Chỉ có 250 tệ, e rằng cô sẽ chẳng mua được gì." 

Tang Điềm lập tức cau mày. Đúng vậy, 250 tệ... với mức giá hiện nay có thể mua được gì chứ? Chưa kể bọn họ còn nhiều người như vậy. 

“Nhắc mới nhớ, Nguỵ An Nhiên không đi cùng chúng ta sao?” Tang Điềm hỏi. 

Bạn nhỏ Nguỵ An Nhiên phụ trách sáng nay có đến ăn ăn sáng, nhưng anh ta cũng không đi cùng. 

"Anh Ngụy có chút không khoẻ, nói không đi được."

*** 108 ***

Chương 109

Cơ thể khó chịu? E rằng không muốn đi vì sợ phải chịu khổ thì đúng hơn nhưng những người khác cũng không vạch trần làm gì. 

Năm người lớn và sáu trẻ em cùng nhau hướng về thị trấn. 

Có câu nói núi dễ lên nhưng khó xuống, ba người Tang Điềm, Khương Vân Sênh và Tôn Hiểu Hiểu thoạt nhìn có vẻ như rất ít khi vận động. Hôm đó đi lên núi phải mất rất nhiều thời gian, mà đường xuống núi còn khó đi hơn, suýt trượt ngã mấy lần. 

Bình thường khi đi học các bạn nhỏ đều đi trên con đường này nên giờ giống như đi trên đất bằng. Trong số những người lớn, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên bước đi rất nhanh hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. 

“A… không được rồi, xuống núi khiến em mệt sắp chết rồi.” Tang Điềm thở hổn hển nhìn phía trước, vẻ mặt càng thêm ủ rũ. 

"Em không thể so sánh với chị Khương Mạn và anh Bạc đã đành nhưng thậm chí ngay cả Tiểu Lý Quân cũng không bằng." 

Khương Vân Sênh cũng có chút bất lực: "Xem ra quay về phải rèn luyện thôi." 

Tang Điềm quay lại và nhìn thấy Tôn Hiểu Hiểu đang đi phía sau cùng, đột nhiên lấy lại được chút tự tin. Tốt lắm, may mắn cô ấy vẫn không phải là người chậm nhất! 

Cuối cùng đoàn người cũng xuống đến chân núi, Tang Điềm nhìn thấy con đường liền ngồi sụp xuống mặt đất.  

Thứ Tang Điềm sợ không phải là đến đây chịu khổ! 

“Đường núi này không có ai quan tâm, sửa chữa sao?” Vẻ mặt Tang Điềm chua xót nói: “Thường ngày các bạn nhỏ đề đi học và về bằng con đường này à? 

“Không chỉ có bọn chúng đi đường này mà những cụ bà 80 tuổi trong thôn cũng đi con đường này”. 

Khương Mạn kéo cô ấy từ dưới đất đứng lên: "Dù sao, em không bằng bà cụ 80 tuổi, cũng không bằng đứa trẻ năm tuổi." 

Tang Điềm: "..." Em là đồng đội của chị mà! Chị có thể đừng tấn công bừa bãi được không? 

Khương Vân Sênh và Tôn Hiểu Hiểu bên cạnh cũng bày tỏ sự đồng cảm. 

"Như thế này quá khổ rồi..." Tang Điềm lẩm bẩm. 

Cuộc sống “trở về với nguyên thủy” những ngày qua khiến cô ấy  có chút choáng, đường núi kiểu này khiến cô ấy càng thêm nghi ngờ về cuộc đời. 

"Thật là khổ." 

Khương Mạn nhẹ giọng nói: "Nếu không thì sao có thể gọi là một cuộc sống khác trên thế giới." 

Không biết tại sao, trong lòng Tang Điềm và những người khác đều thắt lại. 

Ở bên kia, các bạn nhỏ Tiểu Lý Quân và Vân Đoá vừa nói vừa cười, vẻ mặt tràn đầy vui mừng vì sắp được vào thành phố. Đơn thuần, đơn giản, chỉ một nụ cười vô cùng trong sáng, thuần khiết. 

Tràn đầy sự hứng thú và khao khát với thế giới bên ngoài, không có bất cứ sự phàn nàn nào cả. 

Tang Điềm cúi đầu nói nhỏ: "Đợi quay chương trình xong rồi, chúng ta hãy bỏ tiền để sửa chữa con đường này." 

"Kéo điện cho thôn bản và làm nhà mới cho bọn họ nữa." 

Khương Vân Sênh gật đầu còn Tôn Hiểu Hiểu không nói gì, ngồi dưới đất xoa xoa cổ chân, không biết đang nghĩ gì.  

*** 109 ***

Chương 110

Khoản tiền lớn 250 biến mất trong nháy mắt. Chiếc xe khách chạy tầm 20 phút thì đến thị trấn, bụi bay mù mịt mọi người bắt đầu xuống xe. Nhìn trấn nhỏ trước mắt, Tang Điềm mất đi hứng thú mua sắm, trong quỹ chính cũng chỉ còn lại 30 tệ, mua nổi cái gì chứ? 

“Đừng khóc sẽ mất mặt lắm, hết tiền thì có thể kiếm mà.” 

“Kiếm bằng cách nào?” dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cô. 

Khương Mạn đón lấy tay Lý Quân, cúi đầu nói: “Quân Quân, dẫn đường!” 

Lý Quân không chắc lắm: “Đi thật ạ?” 

“Đến tận đây rồi, đương nhiên phải đi chứ…….Không, là đi kiếm tiềm chứ!” 

Mặt mọi người là một mảng hoang mang: Này! Cô nói gì đấy hả! 

Cư dân mạng cũng hiếu kỳ: 

(Khương Mạn sẽ không cho cả đoàn đi bộ quay về thôn đất chứ? Kể cả không có ý định quay về thì chỉ còn 140 thì cũng chả đủ mua cái gì.) 

(Thật tò mò không biết tiếp theo họ sẽ làm gì? Tính ra mỗi người được 10 tệ còn chả đủ ăn bún ốc!) 

(Tại sao bây giờ Khương Mạn lại là thủ lĩnh? Ý kiến của những người khác không quan trọng sao?) 

(+1, tiền đã chả có bao nhiêu thà tiết kiệm lại còn hơn.) 

(Tôi muốn xem bọn họ làm cách nào để kiếm tiền? hát dạo ven đường sao? Cách này cũ quá rồi.) 

Đám khách mời bối rối rồi.  

“Anh biết Tiểu Mạn định làm gì không?” Khương Vân Sênh quay qua hỏi Bạc Hạc Hiên. 

Anh ấy lắc đầu, mặt lại nở một nụ cười nhạt: “Không biết, cứ đi theo cô ấy là biết ngay.” 

“Anh tin tưởng cô ấy thật đấy.” Khương Vân Sênh nhìn anh một cái.  

Bạc Hạc Hiên nhìn chằm chằm bóng lưng phía trước, nói ra một câu: “Bởi vì cô ấy thông minh hơn mấy người các anh, lại còn có năng lực.” 

Mấy từ cuối cùng còn nhấn mạnh một chút. Khương Vân Sênh không biết nên khóc hay nên cười nữa: “Hôm qua tôi nấu cơm đấy.” 

“Ồ, dùng nồi cơm điện để thổi cơm, có năng lực thật đấy.” 

Khương Vân Sênh: “……” 

(Hahahaha! Bạc thần vốn dĩ độc mồm như vậy à?) 

(Đạo diễn Khương cạn lời thật rồi, đặt được cơm cũng là một kỹ năng sống đó biết không!.) 

(Cảm thấy Bạc thần ngày càng Khương hoá một cách trầm trọng, quả nhiên bị lây từ Khương Mạn?) 

(Bạc thần và Khương đạo diễn là bạn bè, bạn bè với nhau nói đùa cũng là chuyện bình thường!)

*** 110 ***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com