ZingTruyen.Info

Vo Cua Anh De Lai Pha Hong Game Show

96-100

Chương 96

Khương Mạn vừa mới nổi lên, còn chưa kịp thở đã nghe thấy âm thanh người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: 

"Có thể, thả, tay, ra, được không?" 

Hả? Vừa rồi khi ở dưới nước, cô không để ý mình đã cầm phải cái gì, chỉ cảm thấy tiện tay... 

Bây giờ… Cô vô thức siết chặt tay, trong phút chốc, hô hấp của người đàn ông như ngừng lại. Như bị chớp đánh xoẹt qua não, đầu óc Khương Mạn đầu óc trống rỗng, sau trống rỗng là trời đất sụp đổ, nước lũ cuồn cuộn! 

Hiểu rồi, hiểu rồi! Suýt nữa thì xảy ra chuyện lớn rồi! 

Khương Mạn lập tức thu lại cái tay tội đồ của mình, lỗ chân lông toàn thân sắp mở ra, trong lòng hoảng hốt, sắc mặt vững như núi Thái Sơn, không thể không bình tĩnh! 

"Tôi có thể giải thích!" 

Đáng chết, lần này tội chồng thêm tội! E rằng sẽ bị tính từng tội mà phạt! Đã phát triển từ hành vi trêu ghẹo thành dâm ô! Vực thẳm tội phạm đang vẫy tay với cô! 

Trong bóng tối, đôi mắt của người đàn ông như đang bùng lên một đốm lửa. Rõ ràng là ngâm trong nước lạnh, nhưng Khương Mạn lại cảm thấy mình sắp bị thiêu đốt nên theo bản năng muốn tránh xa một chút. 

Dưới nước có một cánh tay đưa ra khóa chặt eo cô, cả người rơi vào vòng tay mạnh mẽ của người đàn ông. 

Cô hít một hơi thật sâu và nói nhanh: "Anh Bạc, anh bình tĩnh, giết người là phạm pháp!" 

Tay Bạc Hạc Hiên bất giác dùng lực, anh không biết đó là ngọn lửa bùng phát từ cơ thể mình hay ngọn lửa “tức giận” trong lòng, gần như làm tan chảy thứ gọi là lý trí trong đầu anh. 

Anh nhăn mày lại và nhìn ra phía ngoài bức màn nước. 

Bóng tối không ảnh hưởng đến khả năng nhìn của Khương Mạn, cô ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn thấy ngón tay của Bạc Hạc Hiên đặt thẳng bên môi mình, như một hành động cấm nói. 

Hình dạng môi đó... 

Ánh mắt u ám của Khương Mạn chợt lóe lên, trong đầu có một ý nghĩ thoáng qua: Thật là quyến rũ… Tiếng nghiến răng của người đàn ông lại vang lên:  

"Đợi chút nữa tôi sẽ tính sổ với cô." 

Dục vọng thô tục trong tâm trí Khương Mạn lập tức bị dập tắt, lục căn thanh tịnh có thể so với hoà thượng. 

Cho dù hiện tại hai người có trần truồng mặt đối mặt ôm lấy nhau... Xin lỗi, cô một lòng hướng về sự trong sáng, không làm chuyện vi phạm kỷ luật, nghĩ cũng không được nghĩ tới… 

Nếu muốn thì thật sự sẽ phải khóc từ song sắt nhà tù... 

Sau màn nước, hai người hô hấp một cách thận trọng. 

*** 96 ***

Chương 97

"Chắc chắn là em nghe lầm, buổi tối làm gì còn có ai tới đây." 

Hai bạn nhỏ đang nói trong tay xách giỏ tre chính là Vân Đoá và Hoa Hoa. Nhìn dáng vẻ của hai bạn nhỏ, giữa đêm chạy qua đây bắt cá. 

“Nhanh lên và cố gắng bắt thêm một chút cá và cua.”Vân Đoá ở bên cạnh lay lay. 

"Hôm nay các anh chị đã cho chúng ta ăn hết thịt rồi. Bọn họ chưa từng bị đói, vì vậy chắc chắn sẽ rất vất vả." Hai bạn nhỏ thì thầm.  

Sau màn nước, khóe môi Khương Mạn bất giác cong lên. Mặc dù âm thanh của thác nước rất lớn nhưng cũng không cản trở thính giác khác với người bình thường của cô, dù làm như vậy tiêu hao siêu năng lượng một chút. 

Nhưng có một điều bất ngờ, đó là những em nhỏ có trái tim ấm áp. 

“Cô rất vui?” Hơi thở của người đàn ông phả vào tai, có chút nóng và có chút ngứa. 

Giọng điệu u ám, phát âm rõ ràng, đó chính xác là tiếng nghiến răng. Nụ cười Khương Mạn khựng lại nơi khóe miệng. 

Không phải chứ, đêm tối như vậy, mà người đàn ông này có thể nhìn thấy cô đang cười? Tinh như mắt chó à? Khương Mạn nhịn cười, nói nhỏ: "Đâu có, tôi đang ăn năn sám hối..." 

"Sám hối cái gì?" 

“Tôi đã làm ô uế thần thánh!” Ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến Khương Mạn nhớ đến câu chị Lam nói khi đó. Thật sự là thành một lời tiên tri! 

Bạc Hạc Hiên: "..." Đôi khi anh thật sự rất muốn cạy đầu cô ra xem bên trong chứa thứ gì! 

Nếu lúc này ánh trăng có thể sáng hơn, chiếu sáng sau bức màn nước, Khương Mạn nhất định có thể nhìn thấy sự ửng hồng kỳ lạ trên mặt người đàn ông. 

Bực mình... xấu hổ... 

Trong ánh mắt có sự bất lực và sầu não đến anh thậm chí còn không nhận ra. 

"Vậy sao? Sám hối xong rồi à?" 

Khương Mạn quả thật cảm thấy có lỗi, cô nuốt nước miếng nói nhỏ: 

"Hay là... để tôi xin lỗi anh một cách công khai?" 

Cô nhanh chóng nói thêm một câu: "Xin lỗi bằng văn bản cũng được!" 

Khóe miệng Bạc Hạc Hiên giật giật. Lời xin lỗi… bằng văn bản? 

Nói rằng dưới nước lỡ tay chạm vào chỗ hiểm của người khác à? 

Bên thác nước, hai bạn nhỏ đang mải miết bắt cá không ngờ rằng có hai người trần truồng đang ẩn mình sau bức màn nước. 

"Vân Đóa, Hoa Hoa!" 

Khương Mạn nghe thấy có tiếng gọi, vẻ mặt hơi thay đổi. 

Hả? Tại sao Tiểu Lý Quân cũng đến đây? Mấy đứa nhỏ này buổi tối không cần ngủ à? 

Tiểu Lý Quân chống nạng chầm chậm đi tới.

*** 97 ***

Chương 98

"Anh Lý Quân, anh đến muộn quá rồi." 

Vân Đoá nhìn về hướng Lý Quân đang đi tới. 

"Đã bắt được cá chưa?" 

"Chưa…" 

"Anh nói chắc chắn là không có mà các em không tin." 

Tiểu Lý Quân bước qua lùm cỏ cao đi tới, hai cô bé vẫn đang mò cá. 

Lúc này, ánh trăng giống như một ngọn đèn sợi đốt có công suất cao, Tiểu Lý Quân sững sờ khi nhìn thấy quần áo và chậu nước cách chân mình không xa. 

Còn cho rằng mình bị hoa mắt, cậu bé dụi mắt. Sau khi đảm bảo mình không nhìn nhầm, Tiểu Lý Quân trợn to mắt, nhớ lại đây là chiếc váy mà ban ngày chị Khương Mạn mặc! 

Bọn trẻ đã hẹn nhau buổi tối đến đây để bắt cá, khi tỉnh dậy cậu bé hoang mang, tại sao không thấy chị Khương Mạn đâu nữa. Khi nhìn thấy chiếc váy này, Tiểu Lý Quân làm sao có thể không hiểu? 

Cậu bé vô thức nhìn về phía thác nước, có cảm giác rằng có thể có ai đó đang trốn sau bức màn nước. Vừa định gọi Vân Đóa và Hoa Hoa qua đó, cậu bé lại nhìn thấy một bộ quần áo khác ở bờ bên kia. 

Bộ quần áo đó trông giống như của đàn ông! Nhưng khi Vân Đóa và Hoa Hoa đến, bọn họ không hề chú ý tới điều này. 

Mặt Tiểu Lý Quân đột nhiên biến sắc, trong lòng nhất thời hoảng sợ, vì sợ hai cô em gái phát hiện quần áo bên cạnh liền dùng thanh gỗ gẩy quần áo bên cạnh ra xa một chút, nhanh chóng xóa bỏ dấu vết. 

Cậu bé hoảng sợ hét lên: "Ôi, đột nhiên anh đau bụng quá, chúng ta mau về thôi!" 

“Hả?” Vân Đóa và Hoa Hoa đều ngẩn ra. 

"Đau muốn chết, không được, anh chống nạng nên không thể đi nhanh được, các em đến giúp anh với!" 

Tiểu Lý Quân cố gắng hét lớn lên. Vân Đóa và Hoa Hoa không thể mò cá được nữa, mang chiếc giỏ tre trống rỗng chạy đến giúp Tiểu Lý Quân. 

Trong miệng lẩm bẩm nói: "Anh Lý Quân, anh gây cản trở quá đấy..." 

"Chắc là tối nay anh ăn nhiều quá, ôi, đang bận gần chết mà anh lại buồn vệ sinh..." 

Sau khi ba bạn nhỏ rời đi, phía sau bức màn nước, hai kẻ vẫn trần truồng đối mặt với nhau. 

Khương Mạn nói nhỏ: "Hình như bọn họ đi rồi." 

Bạc Hạc Hiên mím chặt môi, nhanh chóng nói: “Cô mau đi ra ngoài mặc quần áo vào trước đi.” Trong giọng nói của anh không che giấu được sự khàn khàn. 

*** 98 ***

Chương 99

Khương Mạn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của anh. 

Sau khi cảm nhận được người sau lưng đã rời khỏi màn bức nước, Bạc Hạc Hiên mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, xấu hổ và khó chịu. Anh cúi đầu nhìn xuống mặt nước, sau khi nhận ra sự kỳ lạ của bản thân, anh lại không nói nên lời. 

Thật sự không thể tin được! 

Mọi sự bình tĩnh và tự kiềm chế của anh cứ như nhìn thấy ma! Tất cả những điều này, Khương Mạn không thể biết được. Hai kiếp cộng lại cô chưa bao từng tệ hại như vậy, trông cô như kẻ hiếp dâm vừa làm chuyện xấu, lỗ chân lông toàn thân đều cảm thấy tội lỗi. 

Sau khi bơi về bờ, Khương Mạn cuống quýt. 

Đây có phải là suy đồi đạo đức không? Hay là hủy hoại nhân tính? Quần áo của cô đâu? 

Bạc Hạc Hiên vừa ra khỏi màn nước, đưa tay vén tóc ra sau đầu, lau nước trên mặt, mở mắt ra, khuôn mặt xinh đẹp có chút ngượng ngùng. 

Khương Mạn lại bơi quay lại. 

Bạc Hạc Hiên: "..." 

Hai người nhìn nhau, ánh trăng chiếu trên mặt nước, soi rõ vẻ ngượng ngùng của bọn họ. 

Khương Mạn cảm thấy lúc này mình cười đến cực kỳ xấu xa: "Quần áo của tôi mất rồi..." 

Vốn dĩ Bạc Hạc Hiên không muốn cười, có lẽ đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ khốn cùng như vậy của cô. Quá khác biệt với vẻ lười biếng, kiêu ngạo thường ngày, khi mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát. 

Đôi lông mày và đôi mắt cụp xuống giống như một chú chó nhỏ bị cướp mất cục xương cục thịt lớn, cụp đuôi xuống… Khóe môi mím của anh không tự chủ được mà nhếch lên, tay áp lên môi anh, cười thành tiếng. 

"Vẫn may mắn, không phải là mất người..." 

Khương Mạn chìm xuống dưới nước một chút, cắn chặt răng: "Anh,  Bạc…!" 

Bạc Hạc Hiên khẽ ho một tiếng, nhìn chỗ mình để quần áo, thấy quần áo vẫn còn đó, quay người lại nói: 

"Quần áo của tôi ở đằng kia, cô mặc vào trước đi." 

Bây giờ, không còn có cách nào khác, Khương Mạn bơi vào bờ bên kia, nhặt quần áo của Bạc Hạc Hiên lên và mặc vào. 

Người đàn ông cao 1 mét 9, chiếc áo hoodies mặc trên người dài đến ngang đùi, cẩn thận một chút khi đi lại cũng không bị lộ hàng. 

Còn về quần thì... dù có cho cô mặc thì cô cũng không thể mặc vừa... 

Trên quần áo còn có mùi thơm thoang thoảng, không phải mùi nước hoa mà chỉ là mùi nước giặt nhưng rất dễ chịu và thơm. 

Khương Mạn quay đầu lại, thấy người đàn ông đã quay lưng về phía mình, cô vội vàng gọi: "Tôi xong rồi!" 

Sau đó Bạc Hạc Hiên mới quay người lại. 

Trên bờ, mái tóc dài của người phụ nữ ướt sũng, chiếc áo hoodies rộng thùng thình trên người để lộ xương quai xanh quyến rũ. Vì phía dưới không mặc quần nên để lộ ra đôi chân thẳng tắp. Trong tình huống này, cứ như thể bạn gái đang mặc quần áo của bạn trai sau khi thân mật. 

Tim đập thình thịch.

*** 99 ***

Chương 100

Khi Bạc Hạc Hiên đang bơi về bờ, cô thu hồi ánh mắt và nhìn về phía xa. Phía sau có tiếng sột soạt, sau đó, anh đã mặc quần vào. 

Tiếng đổ xuống ào ào từ thác nước là chất xúc tác cho sự bối rối. 

"Tôi cũng xong rồi." 

Khương Mạn quay đầu lại, hai người nhìn nhau. 

Một người không mặc quần, một người lại chỉ mặc quần... 

Còn ngại ngùng hơn cả ngại ngùng… nhếch nhác, thảm hại. 

Không biết ai là người đầu tiên cười thành tiếng, cười cười, nụ cười của Khương Mạn liền biến mất. 

Cô sờ mũi: "Cái áo tôi đang mặc." 

Bạc Hạc Hiên: "... Tôi cũng vậy." 

"Ekip chương trình ác như vậy, ban ngày tôi vừa trộm đồ ăn sáng, bây giờ nhất định sẽ canh chừng và đề phòng tôi." 

Bạc Hạc Hiên nhìn cô đầy ẩn ý: "Dù quả báo có đến muộn nhưng vẫn sẽ có?" 

"Anh Bạc vẫn còn đang xung đột nội tâm à?" 

"Hãy nhớ bản kiểm điểm bằng văn bản của cô." 

Nụ cười Khương Mạn nhạt đi một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên của anh chính là nhỏ mọn..." 

"Về ngủ trước đi." 

Bạc Hạc Hiên kéo mũ áo hoodies lên che đầu cô, không tự chủ được mà vuốt ve một chút, động tác nhanh chóng, dứt khoát. Làm xong mới muộn màng nhận ra, ánh mắt lay động. 

Người phụ nữ tròn mắt, vành mũ vừa che hết lông mày, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như chỉ bằng lòng bàn tay. 

Khương Mạn:... Anh đang... vuốt cún cưng à? 

Khóe miệng Bạc Hạc Hiên chợt nở một nụ cười. 

Áo hoodies rộng thùng thình, anh liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy cảnh đẹp. Anh nhanh chóng nhìn ra chỗ khác và hít một hơi thật sâu. 

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Khương Mạn, anh quay người lại, lông mày nhíu lại, trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai, ánh mắt trông cực kỳ nghiêm túc. 

Anh đột ngột ra tay, túm lấy hai sợi dây mũ ở cổ cô, dùng tay kéo chặt rồi nhanh chóng thắt nút. Tất cả những gì đẹp đẽ đều bị bịt kín dưới lớp vải đó. 

Đột nhiên trước mắt một khoảng tối đen như mực, chỉ có mũi của Khương Mạn lộ ra: "..." 

Cô tự cảm thấy mình giống như một cái GIF. 

Khương Tử, cún cưng, mũ, thắt chặt.gif 

Dùng hết sức lực mới có  thể cởi nút thắt ra, Khương Mạn không nói nên lời. 

*** 100 ***

Có vẻ 1 chap 5 chương cũng vẫn hơi ngắn mn nhỉ, vậy thì 1 chap gộp 10c thì sao? Có vẻ ổn hơn ha=)). Thử nào!!! Cố gắng trong 1 tuần đuổi kịp tiến độ truyện....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info