ZingTruyen.Info

VỢ CỦA ẢNH ĐẾ LẠI PHÁ HỎNG GAME SHOW

C41

Nguyetlacmanki

71-75

Chương 71

Khoảng mười giờ, livestream kết thúc. 

Tôn Hiểu Hiểu thấy PD đã tắt máy quay, ngay lập tức ra khỏi nhà với vẻ mặt không bình tĩnh: 

"Kết thúc rồi phải không? Tối nay rốt cuộc tôi ngủ ở đâu? Mệt muốn chết rồi." 

PD nói nhỏ: "Ngủ ở đây, không còn có chỗ nào khác." 

Tôn Hiểu Hiểu sững sờ, vẻ mặt khó coi: "Ngủ ở đây? Các người đang đùa tôi sao? Đây là nơi người có thể ở sao?" 

Khi cô ta nói chuyện thì nhìn thấy Tiểu Vương Hinh đi theo ra ngoài với vẻ lúng túng, trong lòng lại càng tức giận. 

Cô ta hạ giọng nói với PD: " Ekip chương trình của các người như thế nào, tôi không quan tâm, tôi không thể sống ở nơi này được, tôi bị dị ứng với bụi bặm. Các người mau chóng tìm cho tôi một chỗ khác." 

"Chị ơi, thật sự không có chỗ nào khác nữa." 

"Nơi ở của ekip chương trình tốt hơn chỗ này đúng không? Muốn ở thì các người ở đi, nhường chỗ đó cho tôi." Tôn Hiểu Hiểu không nhịn được nói. 

PD không có lựa chọn nào khác ngoài việc đổi chỗ ở cho cô ta… 

Khương Mạn không ngủ được sâu giấc, nghe thấy có chút tiếng động rất dễ dàng bị tỉnh, đây là di chứng để lại từ kiếp trước. Ngọn núi về khuya rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng kêu của côn trùng. 

Nhưng Khương Mạn vẫn bị tỉnh, đã có người tới! Cô không phát ra bất cứ tiếng động nào, ngồi dậy, nhìn Tiểu Lý Quân đang ngủ say ở phía đối diện, nhẹ nhàng đắp chăn bông lên cho cậu bé, bước nhanh ra ngoài cửa. 

Vén rèm cửa lên, một bóng người cao lớn cúi đầu, khom người xuống chuẩn bị đi vào, Khương Mạn vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm kia, chóp mũi của họ khẽ cọ vào nhau. Động tác của hai hai đồng loạt, ánh mắt dừng lại. 

"Anh Bạc?" 

"Khương Mạn." 

Bạc Hạc Hiên nhường một bước, Khương Mạn từ trong nhà bước ra, có chút kinh ngạc: 

"Anh chính là khách mời bí ẩn?" 

Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng và cúi đầu nhìn cô. 

Trong thôn tối đen như mực, nhưng đêm nay ánh trăng sáng chiếu vào khuôn mặt người phụ nữ mang theo một chút lạnh lẽo, buồn tẻ. 

Rất xinh đẹp. 

Khương Mạn thấy anh chỉ có một mình, kỳ lạ nói: "Sao anh lại tới chỗ tôi, anh đi nhầm à?" 

“Có lẽ là vậy, trời tối quá không nhìn thấy đường.” Bạc Hạc Hiên trầm giọng đáp, nhìn cô không chớp mắt với nụ cười giấu dưới đáy mắt. 

"Vậy tôi đi trước đây, ngày mai gặp lại." 

*** 71 ***

Chương 72

"Anh Bạc, sao đột nhiên anh lại biến mất vậy? Tôi hoảng quá đi khắp nơi tìm anh? Ô, nhưng hướng anh vừa đi tới hình như là nơi cô Khương ở?" 

"Thật sao? Có lẽ cô ấy đã đi ngủ rồi." Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói: "Đến nhà của tôi trước đi, bạn nhỏ đã ngủ rồi à?" 

"Đã ngủ được một lúc rồi." 

"Ừm vậy thì chúng ta hãy nhẹ nhàng một chút." 

Ngày hôm sau, tám giờ. 

Khi A Tam vác máy móc đến ngôi nhà bằng đất, chỉ có Tiểu Lý Quân ở đó. 

"Quân Quân, cô Khương đâu?" 

"Sáu giờ chị ấy đã dậy rồi, nói là đi nhận bữa sáng." 

A Tam tự hỏi, bữa sáng?? 

Anh ta hỏi đồng nghiệp của mình: "Ekip chương trình chúng ta có chuẩn bị bữa sáng sao?" 

"Có, nhưng không phải cho khách mời mà là cho chúng ta ăn..." 

Vậy câu hỏi đặt ra là Khương Mạn đã đi đâu tìm đồ ăn? 

Khương Mạn dậy lúc 6 giờ sáng, sau đó chạy bộ 1 vòng quanh thôn Hổ Khẩu. Cái thôn này rất nhỏ, môi trường cũng đơn sơ nguyên thuỷ, cả thôn chỉ có khoảng mười mấy hộ gia đình. Các hộ còn cách xa nhau, đội ekip chương trình ở trong nhà dân làng phía bên kia của thôn.  

Chả biết Khương Mạn lấy đâu ra một cái lồng hấp, bên trên còn có mười mấy cái màn thầu và bánh bao, trên tay còn cầm một cốc sữa đậu. Với cái tạo hình này đi được nửa đường thì gặp một người.  

Bạc Hạc Hiên mặc một cái áo khoác vận động, ngoài hình đơn giản mà nổi bật trở thành người đẹp trai nhất thôn, thu hút ánh mắt của mọi người.  

“Vừa chạy bộ về?” Khương Mạn hỏi.  

Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng, nhìn đồ ăn sáng trên tay cô, cười nói: “Lấy của đội ekip à?” 

Khương Mạn cười nhưng không trả lời, đưa lồng hấp quá: “Chia cho anh một ít này.” 

“Có tính là đồ bịt miệng tôi không?” Bạc Hạc Hiên cười cười nhìn cô, đưa tay cầm cốc sữa đậu hộ cô.  

“Không, tôi định kéo anh xuống nước theo.” 

“Ý kiến hay đấy.” Bạc Hạc Hiên tán thành nói.  

Anh đi tới con suối nhỏ bên cạnh rửa tay, sau đó hai người cùng nhau đi về, Khương Mạn lấy lại cốc sữa đậu. “Sữa đậu là cho bạn nhỏ ở nhà tôi, anh đừng có tranh, cho anh hai cái bánh bao và màn thầu.” 

Bạc Hạc Hiên lắc đầu, nhìn bộ dạng Khương Mạn như đang muốn quay về chỗ ở liền hỏi: “Còn cần đi tìm ai à?” 

“Ừ.” Khương Mạn gật đầu, “Tôi ăn rồi, cái này cho Tang Điềm và đạo diễn Khương.”

*** 72 ***

Chương 73

Mắt Bạc Hạc Hiên giật giật, hỏi một câu: “Không có tôi à?” 

Khương Mạn chả thèm để ý câu hỏi của anh, nói: “Chúng ta không phải gặp nhau rồi à, tôi không phải đã kéo anh xuống nước rồi sao?”

Bạc Hạc Hiên mím môi không nói gì, nếu như chưa gặp thì làm sao? Cô có đưa đồ ăn tới cho tôi không?  

Khương Mạn là kiểu đầu gỗ không hiểu mấy chuyện này, chả thấy lời mình nói có gì sai cả. Lúc đến chỗ ở của Tang Điềm, vừa nhìn thấy đống đồ ăn sáng Tang Điềm giống như chim non thấy mẹ về, vội vã nhào vào vòng tay của cô ấy.  

Chỉ là trước khi kịp nhào vào, thì bóng dáng một người đàn ông cao to đã chắn ở trước mặt.  

“Anh Bạc? Anh cũng tới đây à?” biểu cảm Tang Điềm rất kỳ quái, giống như không hoan nghênh người đến: “Anh lại định tới cướp chị Khương Mạn với tôi đúng không?” 

Bạc Hạc Hiên trừng mắt với cô: “Nhìn tinh thần tốt thế này, chắc cô không đói đâu nhỉ.” 

“Đói! Đói lắm!” Tang Điềm tủi thân nhìn Khương Mạn: “Chị Khương Mạn, anh Bạc không cho em ăn, chị mau bảo anh ấy đi!” 

Ba người đứng chung một chỗ, tình cảm tốt vô cùng, còn thêm bộ dạng cởi mở của Tang Điềm, nhất là lúc quấn lấy Khương Mạn. Nhưng chỉ cần Bạc Hạc Hiên nhìn một cái, cô ấy lại có cảm giác hắn ta muốn đến tranh sủng với cô.  

Đoạn vlog một nhà ba người lúc trước bây giờ lại hot trở lại. PD của Tang Điềm lập tức làm việc, bắt đầu phát livestream, đây là một dịp nghỉ lễ ngắn hạn cho nên có rất nhiều cư dân mạng dậy sớm vào xem livestream. 

(A a a! chăm chỉ dậy sớm kiếm được mồi ngon, trời ơi tôi nhìn thấy ai đây?!) 

(Bạc thần! khách mời giấu mặt chính là Bạc thần? “Cuộc sống khác” cũng quá phô trương đi, đây là lần đầu tiên Bạc thần tham dự chương trình thực tế đúng không?) 

(Một nhà ba người của “Kẻ giết người” lại tụ họp rồi, tình cảm gia đình của tôi quay lại rồi?) 

(Ba Bạc, con muốn nhìn em Điềm, ba nghiêm khắc quá, má Khương còn chả thèm quản!) 

Lúc vlog kia được đăng lên đã bắt đầu xuất hiện fan cp của gia đình ba người. Bây giờ livestream, fan cp kích động ầm ĩ.  

PD đứng bên cạnh không khỏi cảm thán: “Chị Khương, anh Bạc, hai người lấy đồ ăn sáng từ đâu tới vậy?” 

Khương Mạn nói phét không chớp mắt: “Nhặt được.” 

PD: Định lừa quỷ à? 

Bạc Hạc Hiên gật đầu: “Dân ở đây chất phác hiếu khách.” 

PD: Anh Bạc cố chấp tới vậy sao? 

(Ha ha ha, Bạc thần bị Khương hoá!) 

(Cười chết mất, tôi thấy lai lịch của đống bữa sáng này rất khả nghi.) 

(Xin hỏi Khương võ sư đưa Bạc thần đi trộm đúng không?) 

(Đồng chí lầu trên nói bừa gì đấy, không nghe Bạc thần bảo dân làng hiếu khách à?)

*** 73 ***

Chương 74

Bỏ qua ánh mắt phẫn nộ của PD, hai người tiếp tục cảnh gia đình êm ấm. Lúc đến phòng của vị thần may mắn đạo diễn Khương, vừa vào cửa hai người nhìn thấy Khương Vân Sênh ngồi ở bệ cửa mặt nở nụ cười hiền từ, phía trước là một cô bé ngồi trên con ngựa bập bênh.  

Anh ta tết cho cô bé hai cái bím tóc, tay chân lóng ngóng, để thầy Tony nhìn thấy thì chắc chắn bị sa thải!  

“Đạo diễn Khương khéo thật.” 

Khương Mạn đi tới nhìn thấy hai cái bím tóc được tết tinh xảo của cô bé, vừa nhìn là biết đã rất cố gắng rồi. Khương Vân Sênh buộc lại bím tóc, rồi nói: “Tôi luôn muốn tết tóc như thế này cho em gái tôi.” 

“Đạo diễn Khương có em gái?” 

Khương Vân Sênh gật đầu: “Có.” 

“Vậy chắc chắn anh là một người anh trai tốt.” 

Khương Vân Sênh cười cười, ánh mắt có chút buồn bã, anh ấy nhìn Bạc Hạc Hiên ở bên cạnh, đứng dậy chào một câu: “Cậu cũng đến chương trình thực tế?” 

“Anh còn đến, tại sao tôi không thể đến.” Bạc Hạc Hiên lạnh nhạt nói một câu.  

Nghe giọng hai người này là biết quen nhau.  

(Bạc thần và đạo diễn Khương từng hợp tác à? hình như bộ phim đó còn đoạt giải nữa.) 

(Đề cử “Chiến binh”!! Bạc thần nhờ bộ phim này mà đạt bốn giải vàng, nhảy lên cấp thần luôn được chưa!) 

(Bán máu cầu hai người hợp tác thêm lần nữa!!) 

Bạc Hạc Hiên nói không nhiều, nhưng sau khi gặp Khương Vân Sênh, lời nói ra còn ít hơn. Nhưng dù không nói với nhau là mấy lời, nhưng hai người vẫn ngầm hiểu nhau. Không cần nói nhiều mà vẫn kết hợp ăn ý một cách kỳ lạ.  

Cô bé mà Khương Vân Sênh nhận trông tên là Hoa Hoa, người cũng như tên, cười lên toả nắng như một đoá hoa hướng dương.  

Sau khi nhận đồ ăn sáng, Khương Vân Sênh hỏi Hoa Hoa muốn ăn gì, sau đó bản thân mới ăn đồ còn lại. Mặc dù chỉ có bánh bao hoặc là màn thầu. 

Khương Mạn đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Khương Vân Sênh một cái: “Đạo diễn Khương thích trẻ con thật đấy.” 

Bạc Hạc Hiên thở ra một câu: “Cậu ta chỉ thích em gái cậu ta thôi.” 

“Nghe chả liên quan gì tới nhau cả.” Khương Mạn cười cười, cũng không muốn hỏi chuyện riêng của người khác.  

Bạc Hạc Hiên tự nhiên hỏi một câu: “Cô có thích trẻ con không?” 

“Cũng tạm.” 

Khương Mạn bổ sung: “Ngoài mấy đứa nghịch ngợm ra.” 

“Đồng ý.”  

Cô nhướng mày một cái: “Nhà tôi có một đứa trẻ hiểu chuyện lắm.” 

Bạc Hạc Hiên nở nụ cười đầy thâm ý: “Đứa nhỏ nhà tôi cũng nghe lời lắm.” 

A Tam và một PD sau một hồi vất vả tìm khách mời, thì thấy hai người bọn họ đang đứng nói chuyện. Nội dung của cuộc đối thoại làm người ta khó hiểu.  

“Tiểu Lý Quân nhà tôi nấu ăn ngon lắm, tuổi còn nhỏ mà biết trải giường, còn thích sự sạch sẽ.” 

“Vân Đoá hát rất hay, vẽ tranh cũng rất đẹp.” 

Hai vị PD:?? hai người này đang thi đấu à? 

*** 74 ***

Chương 75

Quay về chỗ ở, Khương Mạn đưa đồ ăn sáng cho bạn nhỏ Lý Quân, Bạc Hạc Hiên cũng dắt  Vân Đoá qua đây, hai đứa bé cùng nhau uống sữa đậu. Đồ ăn sáng có rồi, nhưng đồ uống lại không có gì.  

Lý Quân dậy sớm đun nước, trong nhà lại không có ấm đun siêu tốc. Địa hình núi cao trời lạnh, có đun nước cũng rất nhanh sẽ nguội. Bạc Hạc Hiên đã quen nhóm lửa đun bếp, dùng cái nồi sắt trong nhà đun lại nước một lần nữa. 

Giữa làn khói bếp, người đàn ông thản nhiên ngồi nhóm lửa, nhìn đẹp như một bức tranh. Chỉ là phai đi vài phần xa cách, lại thêm vài phần bình dị gần gũi. Sự cao ngạo vẫn không giảm, bớt đi chút lạnh lùng băng giá, làm người ta bị thu hút! 

Khung phát livestream đã nổi sóng rồi, tin tức Bạc Hạc Hiên tham gia (Cuộc sống khác) vừa được đăng lên, cả mạng xã hội sôi trào. 

“Ăn đi.” 

Khương Mạn đi tới, đưa cho anh ấy một cái màn thầu. Bạc Hạc Hiên nhìn cô một cái, ánh mắt thâm sâu đầy ý nghĩa. Giống như muốn nói, cuối cùng cũng nghĩ tới tôi rồi à? 

“Được rồi.” Ngữ khí có chút khó nghe, nhận cái bánh rồi ăn từng miếng, từ từ nhai nuốt.  

Rất khô, nhưng lại có một chút vị ngọt lưu lại. Không giống mùi vị bánh gia công bán trong thành phố, cái bánh này ăn ngon hơn nhiều. Mỗi tội làm người ta muốn nghẹn.  

Khương Mạn rất ngạc nhiên: “Biểu cảm còn đặc sắc hơn cả khi ăn bún ốc, anh Bạc cũng là một người có đam mê với đồ ăn?” 

Bạc Hạc Hiên: Sự tập trung của cô toàn đặt vào những chỗ kỳ quái vậy? 

Anh ấy dùng sức nuốt miếng bánh xuống, “Không phải.” 

Dừng lại một lúc: “Tôi cần uống nước.” 

Khương Mạn chuyển cái bình gốm đựng nước tới trước mặt anh ấy, nhưng mà nước ở trong……là nước sôi mới đun.  

Hơi nóng bốc lên trên mặt, Bạc Hạc Hiên nhìn chằm chằm cô như nhìn một con yêu quái không tim không phổi. Cô muốn tôi bỏng chết đúng không? 

(Hahahaha! Không được rồi tôi cười chết mất thôi?) 

(Khương Mạn là người đàn bà sắt đá à!) 

(Rót cho Bạc thần một cốc nước lạnh mau, đứa nhỏ sắp nghẹn chết rồi……Khương võ sư, có thể dịu dàng chút không?) 

(Sự dịu dàng tối qua chỉ là một giấc mơ? Cho nên các anh đẹp trai không có được sự chú ý của Khương võ sư sao?) 

Đám fan vừa buồn cười vừa cạn lời, A Tam đứng ở bên cạnh cũng muốn phát sầu.  

“Chị Khương đồ ăn sáng của mọi người là nhặt được ở đâu vậy?” 

Nghe thấy lời này cả Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đều nhìn về phía ống kính. Bọn họ vốn dĩ đang ngồi đối diện nhau, lúc này cùng nhau nhướng mày.  

(Aaaa! Bạc thần giết tôi rồi!! cái nhướng mày này giết chết tôi rồi.) 

(Khương võ sư bạo phát rồi, nữ giới mà cũng ngầu được như vậy!) 

(Khung cảnh này quá thần thánh rồi, giống như hai công gặp nhau vậy!!) 

Khương Mạn hỏi lại: “Sao anh biết đồ ăn sáng của chúng tôi là nhặt được?”

*** 75 ***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info