ZingTruyen.Com

VỢ CỦA ẢNH ĐẾ LẠI PHÁ HỎNG GAME SHOW

C40

Nguyetlacmanki

66-70


Chương 66

Khương Mạn nói xong liền chỉ vào ekip chương trình: "Nhìn mặt đạo diễn đi, là người đầy mưu mô tính toán. Có tin là anh ta đang chờ lát nữa quay lại cảnh chúng ta ngây ngốc như những kẻ đần độn không?" 

Đạo diễn cáo già: Mẹ kiếp, có phải trong tay cô có kịch bản không? 

Sau khi nghe Khương Mạn phân tích, Khương Vân Sênh và Tang Điềm không nói lời nào, chỉ cắm đầu vào ăn nhiều hơn một chút. 

Có thể bớt đêm nào tính đêm đó. 

"Dựa vào sự lợi hại của ekip chương trình, e rằng mấy ngày sau sẽ rất khó khăn. Chị Khương Mạn, chị chọn cái gì?" 

“Trước tiên hãy nói xem mọi người chọn món đồ gì?” Khương Mạn mím môi và ngừng ăn. 

Tang Điềm có chút xấu hổ nói: "Em chọn quần áo lót và một lọ kem dưỡng da." 

Khương Vân Sênh nói: "Hai quyển sách." 

Khương Mạn im lặng một chút, không muốn phát biểu bất cứ ý kiến gì. 

Cư dân mạng trong livestream đã cười như điên. 

(Một phút mặc niệm cho ekip chương trình, trò cũ đã bị bắt bài rồi, phải làm sao đây! Hoang mang quá!) 

(Đạo diễn Khương làm tôi buồn cười chết mất? Hai quyển sách sao!) 

(Điềm Điềm của chúng ta là diễn viên mà, đương nhiên phải chăm sóc da cẩn thận, sống bảy ngày không thay quần áo lót nhất định sẽ không chịu nổi.) 

(Tôi đã có linh cảm về sự thống khổ mà bọn họ phải trải qua trong vài ngày tới…) 

(Biểu cảm của diễn viên võ thuật Khương khiến tôi buồn cười muốn chết, đồng đội không gánh được, phải làm sao đây!) 

Khương Mạn không nói nhiều lời: "Nếu các người tin tôi thì tiếp theo hãy nghe lời tôi, những cái khác thì không nói, nhưng tôi có thể đảm bảo hai người sẽ không bị đói." 

Đương nhiên, Tang Điềm và Khương Vân Sênh không có ý kiến gì, vừa nhìn đã biết Khương Mạn có kinh nghiệm hơn so với bọn họ nhiều. 

Khương Mạn nhìn vali của hai người bọn họ. Cô yêu cầu Khương Vân Sênh thay một cuốn sách bằng một chiếc đèn sạc bằng năng lượng mặt trời. 

Về phía Tang Điềm, Khương Mạn yêu cầu cô ấy thay giày cao gót bằng giày thể thao trước, sau đó giữ lại kem dưỡng da. Dù sao thì Tang Điềm cũng là một diễn viên mà. 

"Chị Khương Mạn, chị mang theo cái gì?" 

Từ đầu đến cuối việc lựa chọn chắc chắn nhất của Khương Mạn chính là “đồ ăn”. Một hộp sôcôla và một bịch lương khô. 

"Các vị đều đã chọn xong đồ vật, mau đi gặp các bạn nhỏ." 

Đạo diễn nói xong và ba người cũng bắt đầu hành động. Nhưng trước khi rời đi, Khương Mạn đã tách sô cô la và đưa cho Tang Điềm và Khương Vân Sênh mỗi người viên: 

"Quà gặp mặt cho các bạn nhỏ." 

*** 66 ***

Chương 67

Hai người cảm ơn rồi cất cẩn thận vào túi. Tang Điềm là người chia tay trước, sau đó mới là Khương Vân Sênh. Anh ta sống trong một ngôi nhà cách Khương Mạn không xa, chỉ khoảng năm mươi mét. 

Mặc dù trời tối ôm, nhưng Khương Mạn bước đi dễ dàng một cách lạ thường. 

Bóng tối không ảnh hưởng đến tầm nhìn của cô, cô có thân thể này là nhờ rèn luyện siêu năng lực mỗi ngày. Tuy bây giờ tạm thời không thể trở lại đỉnh cao như ngày trước, nhưng năm giác quan của cô không phải thứ mà người thường có thể so sánh được. 

"Đến rồi sao?" 

Khương Mạn nhìn căn nhà nhỏ tồi tàn phía trước. 

Trong camera có thể nhìn trong bóng tối, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của ngôi nhà, nó hoàn toàn là một ngôi nhà được làm từ những viên gạch bùn đã phơi nắng, chỗ nào cũng vỡ nát, cảm giác như đang bị xuyên về năm mươi năm trước. 

(Ôi trời ơi, thời đại này còn có ai còn sống trong căn nhà kiểu này chứ?) 

(Lúc này, tôi thực sự băn khoăn không biết có phải là mánh khóe của ekip chương trình không, nhà này người có thể ở được sao?) 

(Nhà ma còn không đến nỗi như vậy!) 

(Ha ha ha, Tôn Hiểu Hiểu đen đủi nhất sao? Nhà của cô ta hoàn toàn là đống cỏ, cũng sắp khóc rồi.) 

(Nhà của Nguỵ An Nhiên và Tang Điềm cũng là nhà đất, emmm, đạo diễn Khương là người may mắn nhất sao, một mình anh ấy được sống trong nhà gạch.) 

Khương Mạn vào trong sân, trong nhà có ánh đèn lờ mờ. 

Nhà đất không có cửa, chỉ có một tấm rèm cửa bằng vải vụn che lại, Khương Mạn nghe thấy trong nhà có động, rèm cửa được vén lên, có một cậu bé đang đứng ở cửa. 

Cậu bé chỉ cao khoảng một mét, mặc một chiếc áo sơ mi cũ đã ngả vàng, chiếc quần rộng thùng thình đã được xắn lên. 

Ống quần của bàn chân phải trống rỗng, dùng một thanh gỗ làm nạng. Ngũ quan cậu bé hài hoà, đứng ngược sáng, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh, một loại trưởng thành khác với độ tuổi vốn có. 

Cậu bé nhìn Khương Mạn bằng ánh mắt có chút dò xét và cảnh giác. 

"Xin chào, chị tên là Khương Mạn, năm nay chị hai mươi hai tuổi." 

Đứng trước mặt cậu bé, Khương Mạn hơi cúi người đưa tay về phía cậu. 

Cậu bé sững sờ, nhìn chằm chằm vào tay cô, do dự một chút, đưa tay trái ra sau lưng chùi chùi sau đó nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của Khương Mạn. 

"Em tên là Lý Quân, năm nay em tám tuổi." 

Cả hai coi như đã chào hỏi xong. 

Tiểu Lý Quân kéo rèm cửa sang một bên. Khương Mạn nói lời cảm ơn rồi đi thẳng vào nhà, sau đó không nói thêm gì nữa. Bên trong nhà bằng đất còn không bằng bên ngoài, củi chất đống ở góc nhà, nồi niêu xoong chảo được xếp ở một bên, bếp nấu là một đống đá xếp thành, trên đó còn có một cái nồi sắt. Đồ dùng trong nhà chỉ có một cái bàn hỏng, còn về chỗ ngủ... 

Khương Mạn nhìn thấy bên trái, bên phải của căn nhà đều trải rơm rạ làm chiếu, còn đống cỏ khô bên kia rải làm chăn bông.

*** 67 ***

Chương 68

“Buổi tối chị có thể ngủ ở đây.” Tiểu Lý Quân dùng thanh gỗ chống để đi tới đống cỏ khô được dùng làm chăn, cúi đầu, giọng điệu có chút xấu hổ. 

Khương Mạn nói lời cảm ơn, không hề từ chối. 

(Cái này cũng chấp nhận được sao? Có phải da mặt Khương Mạn quá dày không?) 

(Không thấy tay chân người ta bất tiện à, cô còn không dìu một chút, còn ngồi trên chăn bông đợi bạn nhỏ tới hầu hạ sao?) 

(Anh Nhiên đối xử với trẻ em quá dịu dàng, Khương Mạn thật sự cho rằng mình tới đây du lịch sao?) 

A Tam nhìn những lời mắng chửi trên khung bình luận mà không nói một lời, lặng lẽ ghi lại mọi thứ trước mắt. 

Anh ta nhìn Khương Mạn, trong mắt có chút khó hiểu. 

Cô thả mình trên chiếc chăn bông, cảm giác như được trở về ngôi nhà của chính mình, thả lỏng người, thậm chí còn cởi giày và bắt chéo chân. 

Tiểu Lý Quân xoay người đi tới chiếc bàn cách đó không xa, bưng một cái bát sứ tới, là một cái bát đầy cơm trắng, trên đó có vài lát thịt khô. 

“Cơm tối.” Tiểu Lý Quân đưa cơm và đũa qua, thì thào nói: “Em đã tráng đũa bằng nước nóng rồi nên rất sạch sẽ.” 

(Chết tiệt, khi nghe câu này tôi đã rơi nước mắt!) 

(Tiểu Lý Quân là thiên sứ gì vậy? Tôi từ livestream của đạo diễn Khương qua đây, nghe bạn nhỏ đó nói rằng cơm mà Tiểu Lý Quân nấu đều là đi mượn, còn con dao nhỏ, thịt khô này là do một người hàng xóm cho. Lâu lắm rồi cậu bé cũng không được ăn thịt!) 

(Tôi chợt hiểu tại sao gameshow lại có tên là ‘Một cuộc sống khác trên thế giới’ rồi) 

Khương Mạn nhận lấy bằng hai tay, cô liếc nhìn Tiểu Lý Quân, cậu bé né tránh ánh mắt của cô, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn chằm chằm cái bát, cẩn thận nuốt một miếng nước bọt. 

Cô quá hiểu ánh mắt này... 

Ực. 

Cư dân mạng đều cho rằng Khương Mạn không nên ăn bát cơm này, bạn nhỏ còn không có để ăn, làm người lớn sao có thể mặt dày như vậy? 

Nhưng Khương Mạn đã ăn rồi. Cô ăn một miếng cơm lớn, thịt đã nguội, cơ bản đều là thịt mỡ, sau khi cho vào miệng vị béo ngậy lấn át mùi của dầu ăn. 

(Khương Mạn, cô thật là lạ lùng! Cô bị lợn nhập à, không thể ăn ít hơn à?) 

(Không phải vừa ăn cơm tự sôi sao, sao bây giờ lại ăn nữa rồi?) 

(Tôi chỉ muốn hỏi Khương Mạn xem mặt cô ta có đau không, trước đó ai đã khẳng định chắc nịch đến nơi nhất định sẽ không có cơm ăn.) 

Trong khi cư dân mạng mắng chửi Khương Mạn, bọn họ vừa cảm thấy thương cho Tiểu Lý Quân. Khi sắp ăn cơm xong, Khương Mạn ngẩng đầu lên: "Là em tự nấu à?" 


*** 68 ***

Chương 69

Ăn xong còn có chút dư vị nên liếm liếm môi. 

Tiểu Lý Quân có chút không biết phải làm thế nào. Nghe nói chị này là người từ thành phố tới, người thành phố mà cũng bị đói à? Trông chị ấy như thể đã mấy hôm không được ăn cơm. 

Nhưng cô ấy vừa khen cậu bé nấu ăn ngon, còn nói rằng mấy ngày sau việc nấu cơm sẽ nhờ cả vào cậu bé, Tiểu Lý Quân có cảm giác hài lòng khi bản thân đã được công nhận. 

Đột nhiên, cả người cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. 

“Còn có quả dại, chị có muốn ăn không?” Cậu bé trầm giọng hỏi. 

“Ngày mai hãy ăn.” Khương Mạn cười rồi đưa viên sô cô la ra: “Em mời chị ăn cơm, chị mời em ăn kẹo, em là người bạn đầu tiên của chị ở thôn Hổ Khẩu.” 

Bạn bè? Đôi mắt của Tiểu Lý Quân sáng lên. 

Cậu bé không nhận lấy ngay: "Kẹo này... trông có vẻ đắt tiền." 

"Không đắt đâu. Bát cơm vừa rồi có thể mua được mười hộp kẹo này." 

Tiểu Lý Quân nghe xong liền nhận lấy viên socola vừa mới lạ vừa trân quý trong tay mà không nỡ ăn ngay. 

"Em ăn thử đi, loại kẹo này sau này rất dễ bị chảy, đến lúc đó sẽ không ngon nữa." 

Tiểu Lý Quân bóc viên socola bỏ vào miệng, khoảnh khắc vị ngọt tan trong miệng, mắt cậu bé sáng lên. 

Trong ánh nến mờ mờ, người phụ nữ ngồi xếp bằng, hai tay ôm má nhìn cậu bé phía đối diện, khí chất anh hùng lạnh lùng giữa hai lông mày bị nụ cười giữa hai lông mày làm tan chảy. Cậu bé cúi đầu, làm phẳng gói kẹo bị dúm dó, cẩn thận đặt lại vào trong hộp sô cô la. 

"Có ngọt không?" 

Cậu bé gật đầu lia lịa, rất ngọt!  

Trong livestream. 

(Tôi rút lại những lời vừa mắng Khương Mạn…) 

(Không biết tại sao, nhưng tôi đã rơi nước mắt rồi.) 

(Bây giờ nhìn lại, hình như ngay từ đầu tôi đã hiểu lầm Khương Mạn, Tiểu Lý Quân quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta bỏ qua sự tự ti của cậu bé, nhưng Khương Mạn thì không! Cô ấy dường như đã chú ý tới ngay từ đầu!) 

(Giống như trên, các bạn có để ý câu đầu tiên Khương Mạn và Tiểu Lý Quân nói không? Cách đối xử của bốn khách mời kia ít nhiều giống như người lớn với trẻ con, hết sức dịu dàng, nhưng Khương Mạn thì không, cô ấy như đang nói chuyện với bạn bè đồng trang lứa.) 

(Tiểu Lý Quân là một trẻ mồ côi lại còn khuyết tật, ngôi nhà này tuy dột nát nhưng không hề bẩn hay lộn xộn, điều đó chứng tỏ đứa trẻ này có lòng tự tôn rất cao. Tất cả mọi người đều chỉ trích Khương Mạn không dìu hay đỡ cậu bé, nhưng tôi lại nghĩ nếu Khương Mạn thực sự giúp đỡ, có lẽ mới khiến Tiểu Lý Quân lúng túng. Cậu bé mượn cơm, mượn thịt để tiếp đãi khách, ngoài ý muốn chiêu đãi còn có một phần là không muốn bị coi thường.) 

(Ủng hộ phía trên, có quá nhiều chi tiết hai người tiếp xúc với nhau. Lúc mới gặp thì chào hỏi, lúc vào cửa, sau đó khi Khương Mạn trực tiếp cởi giày ngồi trên chăn bông, khi cô ấy ăn cơm, lúc đầu Tiểu Lý Quân còn khá lo lắng, nhưng sau đó đã dần dần trở nên thoải mái!) 

*** 69 ***


Chương 70

(Em mời chị ăn cơm, chị mời em ăn kẹo, sau này chúng ta sẽ là bạn bè. Đó không phải là sự thương hại hay cảm thông mà là sự chân thành đối đãi qua lại với nhau!) 

(Mẹ khiếp như vừa bị đấm vào mũi, diễn viên võ thuật Khương Mạn quả là một người kiên cường nhưng dịu dàng!) 

(Ai nói Khương Mạn chỉ biết đánh chết người? Khi cô ấy cười với Tiểu Lý Quân, tôi đã như người mất hồn, sao khi cười người phụ nữ này lại có thể dịu dàng như vậy!) 

(Chợt nghĩ đến một câu: Trong lòng có mãnh hổ, ngửi tường vi vẫn phải cẩn thận.) 

(Quả nhiên ai cũng sợ so sánh, Tôn Hiểu Hiểu thực sự khiến tôi …) 

Bởi vì là livestream nên màn hình ở chế độ chia đôi. Phía bên Khương Mạn đều là người qua đường và antifan, nữ minh tinh tuyến 1 như Tôn Hiểu Hiểu không thiếu fan. 

Trong livestream đều đang chém gió, tâng bốc một cách quá đà. 

Lúc này, Tôn Hiểu Hiểu đã gửi lời chào một lượt đến tất cả những người thân thích trong và ngoài ekip chương trình. 

Cô bé mà cô ta chọn tên là Vương Hinh, năm nay vừa tròn sáu tuổi. Nhà cô ta đang ở thực sự giống như một ngôi nhà chứa củi, nhưng may mắn thay có một cái giường, bên trên được phủ đầy cỏ khô và chăn. 

Sau khi Tôn Hiểu Hiểu đi vào liền đứng lặng người bất động, trông vô cùng chật hẹp. Tiểu Vương Hinh mang bữa tối đến cho cô ta, có một bát cơm trắng cùng với vài miếng thịt mỡ, vừa nhìn Tôn Hiểu Hiểu đã muốn nôn. 

Nhất là đôi đũa cô ta cầm trên tay luôn có cảm giác nhớp nháp, căn nhà này đừng nói là ở, thậm chí đến không khí cô ta còn cảm thấy vẩn đục. 

“Chị ơi, chị không ăn à?” Tiểu Vương Hinh tò mò hỏi. 

Dù gì Tôn Hiểu Hiểu cũng đã từng được đề cử  ảnh hậu, cô ta vẫn còn có kỹ năng diễn xuất. 

“Chị vẫn chưa đói. Nếu em đói thì em ăn đi.” Cô ta dịch bát đũa qua bên đó. 

Tiểu Vương Hinh thắc mắc: "Nhưng trước đó em hỏi chị, không phải chị nói đói sắp lả người đi rồi sao?" 

"Chị là diễn viên, diễn viên phải chú ý tới vóc dáng, ban đêm không được ăn cơm." 

“Thì ra chị là người nổi tiếng!” Tiểu Vương Hinh hiểu ra và gật đầu: “Vậy thì em để dành cơm, trưa mai chị ăn là được rồi.” 

Nụ cười của Tôn Hiểu Hiểu đông cứng lại. Cái quái gì thế? Trưa ngày mai vẫn ăn cái này à? 

(Hiểu Hiểu thật là đáng thương, sống ở nơi tệ nhất, ăn uống cũng sơ sài nhất, cơm đó trông không ngon gì cả, làm sao có thể nuốt nổi.) 

(Thương Tôn nữ thần của tôi quá, ekip chương trình không phải là con người! Đây là sự sắp xếp là vậy!) 

(Tôn Hiểu Hiểu cũng biết diễn quá rồi, chê thì nói là chê, còn giỏi viện cớ, Khương Mạn đâu có quái đản như cô.) 

(Fan của Khương Mạn cũng là chó dại à? Không ăn thì là bảo là quái đản, Khương Mạn ăn được thì giỏi à? Tôi nói cô ta muốn tạo ấn tượng tốt với mọi người thì có!) 

(Fan theo idol, Khương Mạn hành động, còn fan của cô ta thì tung hô.) 

(Sống lâu như vậy mới thấy, loại người như Khương Mạn còn có fan à?)

*** 70 ***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com