ZingTruyen.Info

Vo Cua Anh De Lai Pha Hong Game Show

46-50

Chương 46

“Ồ, thật ngại quá, tôi còn không sinh ra nổi cái thứ đầu to óc hạt nho như cô!”  

“Được rồi, ầm ĩ đủ chưa!”   

Trần Minh nhịn không nổi mà bốc hỏa, chỉ vào  phó đạo diễn và Bạch Linh Nguyệt nói: “Các người đều câm miệng lại cho tôi!”  

Anh ta hít sâu một hơi, gật đầu với  Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn: “Xảy ra chuyện như này, đạo diễn như tôi có trách nhiệm rất lớn, không cần ai chịu trách nhiệm tổn thất, vốn dĩ là nên báo cảnh sát!”   

“Đạo diễn Trần trong lòng có tính toán là được.”  Giọng nói của Khương Mạn ung dung, không truy cứu, quét mắt qua những người khác trong đoàn phim:   

“Cho dù là không báo cảnh sát, chuyện này cũng không dấu giếm được, chúng ta quay ngoại cảnh, đối diện có bao nhiêu là nhà cao tầng như vậy, muốn giữ bí mật cũng giữ không nổi đâu.”   

“Dây thép của dây cáp bảo hộ đột nhiên bị đứt, không cần biết là tổ đạo cụ thất trách, hay là có người cố ý giết người, nếu đổi lại người khác rơi xuống, không chết cũng thành tàn phế!”   

Trong lòng tất cả mọi người đều sợ hãi. 

Ánh mắt Khương Mạn mang vẻ chế giễu: “Chỉ cần có người chết, cái trước là ngộ sát, cái sau là cố ý giết người.”   

“Thầy Bạc bảo báo cảnh sát là hợp lý nhất.”   

“Còn những người ngăn cản báo cảnh sát kia, chẳng lẽ là đang chột dạ?”   

Trong mắt Trần Minh cũng hiện lên vẻ hoài nghi.   

Anh ta quay phim bao nhiêu năm nay, vẫn là lần đầu gặp phải tình huống này,  Khương Mạn nói không sai, hôm nay nếu đổi lại là người khác rơi xuống, e là sẽ thực sự xảy ra án mạng!   

“Đợi cảnh sát tới, chúng tôi sẽ phối hợp lấy lời khai.”   

Bạc Hạc Hiên nói xong, duỗi đôi chân dài, kéo  Khương Mạn rời đi luôn. 

Trần Minh trong lòng áy náy, cũng không nói gì cả, trong lòng của những người của đoàn phim đều cảm thấy vô cùng phức tạp.   

Chủ nhà kia ở bên cạnh hóng được toàn bộ quá trình, vẫn đang mở điện thoại quay video lại.  

Sau khi nhân viên đoàn phim phát hiện liền vội nói: “Không được quay chụp, anh mau xóa đi!”   

Chủ nhà nắm chặt điện thoại của mình, “ Dựa vào đâu mà không được quay chụp, đây là nhà của tôi mà, các người có phải đang chột dạ không? Chắc không phải là có người cố ý đấy chứ?”  

Trần Minh đau cả đầu, bảo nhân viên đoàn phim đừng có đi gây chuyện nữa, nhanh chóng sơ tán đám người.   

Cảnh sát còn chưa đến, xe phòng cháy chữa cháy và xe cứu thương đã tới dưới tòa nhà rồi, quần chúng xung quanh đã gọi điện thoại báo từ sớm.   

Nơi này lại còn gần khu vực đông dân cư, cho nên hai đội sau mới đến muộn như vậy.

*** 46 ***

Chương 47

Trên mạng lần này hoàn toàn bùng nổ rồi.   

Khương Mạn ngã lầu, Bạc Hạc Hiên nắm thời cơ cứu người, lại tới cảnh hai người tự cứu lấy mình ở trên cao đã bị quần chúng đăng lên mạng rồi.   

Cả quá trình chấn động lòng người, xem mà da đầu căng ra, hai chân mềm nhũn. 

(Đoàn phim rốt cuộc là đảm bảo sự an toàn của diễn viên cái kiểu gì vậy?Năm 2033 rồi vậy mà vẫn còn xảy ra chuyện như này?)   

(Tôi cmn khóc điên mất, Bạc thần đây là kiểu năng lực bạn trai gì vậy, may mà người không sao, đây mới là đàn ông đích thực chứ!)  

(Con khốn họ Khương là loại ôn thần gì vậy, cô ta chết thì chết đi, lại còn liên lụy tới Bạc thần, thứ đê tiện này đáng bị đày xuống địa ngục!) 

(Lầu trên bốc mùi thối gì vậy, lúc này rồi còn đổ lỗi cho nạn nhân sao? Khương Mạn cũng là người bị hại mà? Lần này rõ ràng là vấn đề của đoàn phim!)    

(Lão phu bói một quẻ,  Khương Mạn này mệnh phạm Thái Tuế, gặp  họa liên tiếp, nếu còn không rời khỏi giới thì chỉ e là tuổi trẻ chết sớm thôi...)     

Chuyện này dẫn tới một đợt sóng lớn trên mạng, dù sao cũng là tòa nhà ba mươi tầng đó, nghĩ tới thôi cũng khiến người ta nhũn cả chân rồi.   

Không chỉ fan phẫn nộ, người qua đường cũng cảm thấy đáng sợ.   

Đầu năm nay làm diễn viên khó thế sao? Không cẩn thận là mất mạng như chơi?   

Không ít cư dân mạng đang nói xấu, không hiểu là mạng của Khương Mạn quá cứng hay là mạng của Trần Minh không tốt. 

Từ sau khi cô ấy vào đoàn, đoàn phim ‘Kẻ giết người’ luôn gặp trắc trở.  

Đầu tiên là Tề Lỗi bị đạp đổ, tiếp theo đó lại xảy ra chuyện này.   

Cơn tức giận và lo lắng của cư dân mạng còn chưa nguôi, lại có một đoạn video nổi lên trên mạng.     

Người quay video chính là chủ nhà kia, trong video, sau khi cư dân mạng nhìn thấy Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên bình yên vô sự thì đều thở phào nhẹ nhõm.    

Tiếp theo đó là những lời nói của phó đạo diễn và Bạch Linh Nguyệt,trong nháy mắt đã khơi lên sự phẫn nộ của quần chúng.   

(Cái tên phó đạo diễn này là đồ ngốc sao? Người ta suýt chút nữa thì chết, còn muốn người ta suy xét vì đại cục?)    

(Bạch Linh Nguyệt là bồ tát thời nào vậy? Cái tát đó của Khương Mạn sao không đáp thẳng lên mặt cô ta luôn đi?)     

(Ném hai người này từ tầng ba mươi xuống đi, xem bọn họ còn mặt mũi nào nói mấy lời thối tha đó nữa không!)   

*** 47 ***

Chương 48

(Không chỉ là thân thủ, cái đáng sợ phải là tố chất chứ? Ở trong tình huống đó, chỉ chậm một giây thôi là không còn mạng nữa rồi, trong video hai người đều rất bình tĩnh!)  

(Khoảnh khắc nắm lấy tay trong không trung ấy....tôi không muốn thừa nhận tôi đã gập đầu lạy rồi....) 

(Một người dám nhảy, một người dám đón lấy, loại tín nhiệm này....là tình bạn cách mạng qua hai lần cứu mạng lẫn nhau đây sao?)  

Lý Song Song là người tận mắt chứng kiến chuyện này, lại là một fan, có một số lời vốn dĩ không nên nói, thế nhưng cô không nhịn nổi, đăng lên weibo video mà bản thân ghi lại toàn bộ quá trình.  

“Cảnh tượng trong video không kinh hãi bằng một phần vạn so với tận mắt chứng kiến, tôi là fan của Bạc thần, không sai, thế nhưng lúc này tôi muốn nói là, diễn viên võ thuật Khương thật sự quá thần kỳ.”   

“Mọi người có chú ý ở trong video, tốc độ phản ứng sau khi cô ấy nhảy vào ban công liền quay người lại cứu Bạc thần không? Video này chưa hề qua chỉnh sửa, tốc độ này thực sự chỉ có chưa tới một giây.”  

“Nếu cô ấy muộn hơn một chút, hoặc là Bạc thần chậm bớt một giây, cả người đều sẽ rơi xuống rồi, rốt cuộc là tim của hai người này khỏe cỡ nào vậy?”   

“Chỗ đáng sợ nằm ở một phút ba lăm giây cuối cùng, tôi phóng to lên nhìn rồi, lúc này phải cảm ơn chiếc điện thoại phóng đại năm mươi lần của tôi, mọi người nhìn thấy chưa? Thế mà bọn họ lại đang cười đấy!! lại còn đang nói chuyện!”   

“Ở trong tình huống đó, còn có thể cười được, lại còn có thể trò chuyện vui vẻ!!”    

“Đây có còn là người không?  Bạc Hạc Hiên đỉnh của đỉnh, diễn viên võ thuật Khương đỉnh của đỉnh! Tình bạn cách mạng này thật sự khóa chốt luôn rồi!” 

Thông tin trên mạng bùng nổ.   

Mà hai đương sự lúc này đang ở trong thang máy, đi xuống hầm giữ xe.   

Sau khi vào thang máy,  Bạc Hạc Hiên nhìn bóng lưng phản chiếu trong thang máy của Khương Mạn, ánh mắt sâu thẳm khẽ động. 

Anh đột nhiên cởi áo sơ mi trên người xuống, buộc vòng qua eo của  Khương Mạn. 

“Làm gì vậy?”  Khương Mạn buồn bực nhìn anh. 

Bạc Hạc Hiên lại ấn nút tầng một, đưa chìa khóa xe cho cô: “cô xuống tầng hầm giữ xe trước đợi tôi.”   

Khương Mạn không hiểu gì cả, đợi thang máy xuống tới tầng một, sau khi Bạc Hạc Hiên di ra, cô cởi chiếc áo sơ mi buộc ở eo rồi nhìn ra đằng sau. 

Ánh mắt hướng về vách kính trong thang máy, cô sững người, khóc không ra nước mắt.   

Cô nhìn thấy đằng sau quần mình có một mảng lớn màu đỏ sẫm, giống cảnh mà mỗi tháng các cô  gái đều phải trải qua trong đau đớn.  

Nhưng mà Khương Mạn vẫn chưa tới tháng mà! 

Cô lấy tay chùi chùi, xác định là quần của cô bị dính phải sơn còn chưa khô, chắc là lúc ngã xuống lầu không cẩn thận quẹt vào đâu đó.    

Liên tưởng với trước đó Bạc Hạc Hiên mua cho cô nước đường đỏ,  Khương Mạn lập tức hiểu ra. 

Haizzz.... 

Thật rắc rối!

*** 48 ***

Chương 49

“Không chỉ là người biết đền ơn báo nghĩa, còn xả thân cứu người, lại còn chu đáo săn sóc, người tốt, người quá tốt!”   

Khương Mạn lại phát ra thẻ người tốt.   

Cô rất muốn nói cho người tốt biết chân tướng của sự việc, thế nhưng mà điện thoại của cô không có trên người.   

Lúc này Bạc ảnh đế đã thành công tránh khỏi dòng người, tiến vào trong tiệm tạp hóa nhỏ của tòa nhà dân cư.    

Đứng trước kệ hàng, nhìn một loạt băng vệ sinh lung linh đẹp mắt, anh rơi vào trầm tư:   

Loại ban ngày là gì? Loại ban đêm là gì?   

Mặt bông là gì? Mặt lưới lại là cái gì?   

Trong lúc do dự, điện thoại đổ chuông.   

Bạc Hạc Hiên nhìn màn hình điện thoại,  không nhanh không chậm ấn nút nghe.   

“boss ở bên ngoài tòa nhà bắt được một kẻ tình nghi.”   

Ánh mắt sâu thẳm của Bạc Hạc Hiên  khẽ động, “ Ừ, tôi biết rồi.”  

Tìm xe của Bạc Hạc Hiên ở dưới hầm giữ xe không hề khó.    

G lớn màu đen, sự đối lập giữa việt dã và sang trọng, vừa hoang dã vừa cao quý, lại có chút giống con người của Bạc Hạc Hiên. 

Đóa hoa kiêu ngạo này ấy mà, không chỉ có chút dũng mạnh, còn có chút hoang dã.   

Khương Mạn lúc đón lấy chiếc túi to chứa đầy băng vệ sinh đủ cho cô dùng nửa năm trong tay Bạc ảnh đế, cảm xúc của cô chính là ngại ngùng và cạn lời.   

Cô quyết định thành thật khai: “Thật ra trên quần của tôi là vết sơn.”   

Bạc Hạc Hiên im lặng chừng ba giây, ừm một tiếng, biểu cảm trên gương mặt không có bất cứ thay đổi nào: “Thật tiếc cho cái quần rồi.”   

“Của đoàn làm phim, không phải tôi tự mua.”   

“Ừm, vậy thì tốt.”  

Hai người ngầm ăn ý tránh đi cái đề tài ngu ngốc này.   

Nghỉ ngơi trên xe một lúc, bên cảnh sát cũng tới rồi, trực tiếp tới hiện trường lấy chứng cứ.   

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cũng đi theo phối hợp với cảnh sát lấy lời khai.   

Những người khác trong đoàn phim đương nhiên cũng không tránh khỏi.    

Một đoàn người vừa tới đồn cảnh sát, thì nhìn thấy bóng dáng một người mặt mũi bầm tím, bị giữ tay dẫn vào.   

*** 49 ***

Chương 50

“Người tố giác còn dùng điện thoại của anh ta ghi âm lại, anh ta thừa nhận đã động tay động chân vào dây cáp bảo hộ của đoàn phim.” 

Chú cảnh sát nói xong, cũng rất cạn lời.   

Advertisement

Sức mạnh quần chúng thật là lớn, bọn họ còn chưa kịp bắt đầu điều tra, kẻ tình nghi đã sa lưới rồi.   

Mà người bị bắt còn bị đánh thành cái bộ dạng này.   

Những người có mặt tại đây đều rộ lên, Trần Minh tức giận vô cùng. 

“Tề Lỗi cmn anh bị điên à, lấy mạng người ra làm trò đùa!”   

“Không đúng, anh ta không có thẻ công tác của đoàn phim, sao có thể trà trộn vào phòng đạo cụ? Dây cáp bảo hộ đều có người chuyên phụ trách mà!”   

Khương Mạn cười lạnh nói: “Rất đơn giản, tìm người phối hợp với anh ta chẳng phải là xong rồi sao.”   

Tại đây có một người sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng chột dạ. 

Ánh mắt sắc bén của Khương Mạn nhìn về phía người đó. 

“Phó đạo diễn, đừng chột dạ chứ, Tề Lỗi chẳng phải là anh em của anh sao? Anh em hoạn nạn có nhau, người cùng một nhà thì phải tụ họp đông đủ mà nhỉ.”   

Sắc mặt phó đạo diễn đột ngột thay đổi: “Khương Mạn cô đừng có vu oan cho người khác, chuyện gì cũng phải có chứng cứ, tôi, tôi và Tề Lỗi chẳng có quan hệ gì cả!” 

“Vậy sao?” Khương Mạn mở túi xách, lấy ra một chiếc điện thoại.   

Chiếc điện thoại này không phải của cô, mà là trước đây không lâu, Tề Lỗi vác xác tới trước mặt cô để bị sỉ nhục, bị cô thu giữ lại.  

Bên trong chiếc điện thoại chứa không ít thứ.  

Không thể không nói, thằng cháu Tề Lỗi này đúng là một kẻ một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bây giờ gọi điện thoại cho ai cũng ghi âm lại.   

Khương Mạn ấn mở ghi âm, giọng nói của phó đạo diễn ở trong điện thoại vang lên:  

“Anh Tề, anh yên tâm, chỉ cần một câu nói của anh, em đảm bảo sẽ giúp anh xử lí Khương Mạn.” 

“Cảnh hành động khó tránh khỏi va chạm, chúng ta động tay động chân một chút, dọa cho con khốn kia một trận!”   

Đoạn ghi âm vừa phát ra, có thể coi là một cú đập mạnh. 

Chân của phó đạo diễn cũng mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất, vội vàng giải thích:  

“Các đồng chí cảnh sát xin hãy nghe tôi giải thích, tôi không muốn giết người, tôi chỉ đưa chìa khóa phòng đạo cụ cho Lỗi, động tay động chân vào dây cáp bảo hộ đều là anh ta làm!”  

“Anh ta nói chỉ muốn dọa Khương Mạn một chút, sẽ không gây ra án mạng, thật sự không liên quan tới tôi đâu...”   

Nếu không phải bị cảnh sát ngăn cản, Trần Minh đã xông lên đầu tiên để đánh người rồi:  

“Cậu cmn là đồ óc lợn hả, dây cáp bảo hộ là thứ có thể tùy tiện động vào à? Trên tòa nhà ba mươi tầng, xảy ra bất cứ sai sót gì cũng sẽ gây chết người đấy!”  

“Tôi thật sự là mù rồi, ban đầu lại đi chọn cái loại người như cậu làm phó đạo diễn!”

*** 50 ***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info