ZingTruyen.Info

Vo Cua Anh De Lai Pha Hong Game Show

41-45

Chương 41

Hôm nay là cảnh cuối của Khương Mạn, quay ngoại cảnh ở ban công lộ thiên trên tầng 30.  Đây cũng là trận quyết đầu của Lâm Mặc và K trong bộ phim này. Trong ống kính, Khương Mạn đúng dựa vào lan can, châm một điếu thuốc.  

Sau màn thuốc lượn lờ là một đôi mắt lạnh lẽo đang nheo lại nhìn người đàn ông trước mặt.  

“Em không làm anh thất vọng, quả nhiên đã đến bước cuối cùng rồi.” 

“Trận cuối cùng này chỉ cần cược thắng, thì anh  là người chiến thắng rồi.” 

Khương Mạn rít một hơi thuốc, sau đó phả ra một làn khói. Làn khói lượn lờ bao lấy khuôn mặt người đàn ông, nhưng đôi mắt của người đàn ông lại không thèm chớp lấy một cái.  

“Cược cái gì?” 

Đôi mắt người đàn ông sâu hun hút, như là một cái vực thẳm nhìn mãi không thấy đáy, làm người ta sợ hãi. Đôi mắt người nữ lại như rắn rết, băng lạnh tàn nhẫn, như muốn siết chết người ta.  

Trong một khoảnh khắc, giống như con quái vật của Silent Hill Vs nữ yêu quái chuyên ăn thịt người,  

Ai là con nai ai là gã thợ săn? 

Khương Mạn cười cười búng điếu thuốc trong tay: “Cược xem anh có thể tự tay giết được tôi không.” 

“Chỉ cần tôi chết, anh sẽ là nhà vô địch!” 

“Lâm Mặc, anh chọn thế nào?” 

Khương Mạn ngồi lên thành lan can, sau lưng là độ cao từ tầng 30, cô ấy kéo lấy tay Bạc Hạc Hiên.  

Giọng điệu dịu dàng lả lướt như ma quỷ mê hoặc lòng người. “Lần này, mạng của tôi, do anh quyết định.” 

Bạc Hạc Hiên ngửa đầu, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ, giống như kẻ giết người bị ép vào ngõ cụt.  

“Cuộc chơi này, ai cũng là người đánh cược.” 

“Lâm Mặc đánh cược giết được K? Còn K thì sao? Anh cược kết cục thế nào?” 

Khương Mạn nhìn anh ấy với nụ cười xán lạn trên mặt. Đôi mắt giống như mê man nhưng cũng giống như châm biếm, giống như nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương.  

Cô hơi nghiêng người về phía trước, đôi môi đỏ mọng áp sát lỗ tai của người đàn ông, nói ra từng câu từng chữ.  

Đồng tử của Bạc Hạc Hiên như co rút lại, giống như một con dã thú đang hoảng sợ, như phản xạ có điều kiện đẩy Khương Mạn ra. Khương Mạn bay ngược về sau, giống như cánh diều rơi trong gió, từ tầng 30 rơi xuống. 

“Cắt!” 

Trần Minh kinh động nhảy lên, trận đấu đơn giản mà cực kỳ thú vị. Chưa kịp vui mừng vội vàng hô lên, “Mau kéo người vào đi!” 

Chỗ họ quay là tầng 30 của một tòa cao ốc, mặc dù tầng 26 có một khoảng sân rộng, đoàn làm phim cũng đã bố trí các trang thiết bị bảo hộ và diễn viên cũng đeo dây cáp bảo hộ.  

Cảnh diễn vừa rồi của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên là cảnh diễn ở ngoài cho nên có nhiều người vào được phim trường. Lúc Khương Mạn rơi xuống có người còn sợ hãi hét lên. Bởi vì diễn ngoại cảnh nên cũng khó bảo mật.  

Phía dưới toà nhà đối diện mọi người tụ tập lại rất đông. Cũng có một số người là fan hâm mộ nhận được tin tức nên chạy tới xem.  

Lý Song Song là một fan hâm mộ cỡ bự, từ lúc Bạc Hạc Hiên quay bộ phim đầu tiên, cả lần quay ngoại cảnh phim (kẻ giết người) này, cô ấy đều có mặt. Vừa biết được tin tức, Lý Song Song kích động tới mức còn chưa phải giờ nghỉ trưa đã chạy tới để xem, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng cô ấy vẫn giơ điện thoại lên để quay lại.  

Phút giây nhìn thấy Khương Mạn rơi xuống, cô ấy và đồng nghiệp đều bị dọa một trận, điện thoại suýt rơi xuống đất.  

“Sợ chết tôi rồi! độ cao là tầng 30 đó! Kể cả có cáp bảo hộ và có đệm bảo hộ ở sân tầng 26, những diễn viên bị đẩy ngửa ra đằng sau như vậy cũng sợ lắm chứ! 

“Tôi cũng sợ chết kiếp này.” Lý Song Song gật đầu, trong lòng cũng kiếp sợ: “Khương Mạn cũng liều mạng thật, tôi nhìn thôi cũng thấy run rồi.” 

“Tôi phải chia sẻ vào nhóm cho các chị em xem cùng, để mọi người cũng bị dọa sợ như tôi.” 

Lý Song Song mở nhóm fan ra, đăng lên đó. 

Song Song: (Vừa tận mắt xem Bạc thần và Khương võ sư đóng phim, Bạc thần quá doạ người, Khương võ sư còn kinh dị hơn.)

*** 41 ***

Chương 42

Cô vợ nhỏ của Hạc Hiên: (Thấy bảo họ quay ngoại cảnh, muốn xem clip quá.) 

Trong nhóm nhỏ này có khoảng bốn năm người, đều là các fan bự có độ uy tín cao, Song Song mới gửi clip vào đây.  

Chưa tới một phút. 

Cô vợ nhỏ của Hạc Hiên: (Mẹ kiếp, tê cả da đầu, Bạc thần đã ác rồi, Khương võ sư cũng không kém!) 

Đại camera nhà họ Bạc: ( Khương Mạn to gan thật, cả người tôi run lên rồi, còn không dùng thế thân, thảo nào phim của Trần đầu trọc không có nữ diễn viên nào dám nhận.)  

Lý Song Song và mấy chị em trong nhóm bắt đầu bàn luận, vừa bật đoạn clip lên thì nghe thấy tiếng hét của đồng nghiệp. 

“A A A!!”  

“Rơi xuống rồi, Khương Mạn rơi rồi!!” 

Cô ấy ngẩng đầu lên, thì vừa hay nhìn thấy một màn hãi hùng. Trên sân thượng lộ thiên Bạc Hạc Hiên đang ngồi nhìn Khương Mạn được kéo lên.  

Đột nhiên anh ấy nhìn chằm chằm vào sợi cáp bảo hộ của Khương Mạn. Khương Mạn cũng cảm nhận được cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, đồng tử co rút lại.  

Sợi cáp bảo hộ phát ra một tiếng đứt, cả người Khương Mạn rơi xuống. Lúc dây cáp đứt, Bạc Hạc Hiên cũng nhảy xuống theo.  

“A A A!!” 

“Khương Mạn!!” 

“Bạc Hạc Hiên!!” 

Tiếng thét ầm ĩ cả lên, người của đoàn làm phim sợ muốn phát điên luôn. Trần Minh đứng bật dậy chạy nhanh xuống sân thượng: “Cứu người! mau cứu người!” 

Độ cao từ tầng 30, gió thì đang gào rít, một tay Bạc Hạc Hiên nắm lấy giá đỡ cục nóng của điều hoà ở bên ngoài bức tường, tay còn lại nắm chắc cổ tay của Khương Mạn. Hai người như bị treo lơ lửng trên không trung.  

Ở toà nhà đối diện, Lý Song Song nhìn thấy một màn này, tim như muốn rớt ra ngoài, quên luôn quay hình lại. Những người đứng xem ở bên dưới cũng sợ hãi tột độ. 

Nhân viên ở phía dưới cũng bị doạ sợ rồi, mặc dù có đệm hơi ở dưới nhưng bây giờ hai người cách đệm 4 tầng nữa. Nếu ngã xuống thì cũng bị thương nặng!  

Vậy mà hai nhân vật chính lại rất bình tĩnh.  

“Nắm chặt!” 

Khương Mạn nghe xong ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ anh ta không do dự mà nhảy xuống. Đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm, còn chưa kịp nói lời cảm ơn, cô đã nhanh chóng đưa ra phán đoán tình hình xung quanh.  

“Cái khung sắt này không thể đỡ được cả hai chúng ta.” 

“Hai mét về bên phải còn có một cái ban công, anh ném tôi qua đó đi.” 

Bạc Hạc Hiên ước lượng bằng mắt thường: “Chắc chứ?” 

Đây là một toà nhà thương mại, ban công bên phải là của hộ gia đình, ban công không vây kín lại, vẫn có đoạn hở ra, có thể nhảy được qua.  

Đối với người thường thì nhảy từ độ cao này đúng là tự đi tìm đường chết. 

“Tôi không có vấn đề gì cả.” Khương Mạn trầm mặc. 

Nếu có rơi xuống thật, cô cũng có cách để bản thân không bị thương, nhưng Bạc Hạc Hiên lại nhảy xuống theo, tự nhiên gây thêm rắc rối cho cô. Cái khung sắt này sắp không chịu nổi nữa, mấy con ốc vít đã bắt đầu bung ra. Bạc Hạc Hiên không chần chừ thêm nữa, tay phải dùng sức ném Khương Mạn lên chỗ ban công bên phải.  

Khương Mạn mượn lực nhẹ nhàng nhảy được vào trong ban công, sau đó nhanh chóng chìa tay ra ngoài ban công.  

“Nhanh lên, nhảy qua đây, tôi sẽ bắt được anh!” 

Giọng của Khương Mạn cực kỳ kiên định, thần thái có chút khẩn trương. Bạc Hạc Hiên nhìn cô rồi mỉm cười.  

*** 42 ***

Chương 43

Lúc nắm lấy tay Bạc Hạc Hiên,  trái tim đang căng thẳng của Khương Mạn cũng bình ổn trở lại. 

Dù sao, trong mắt cô, Bạc Hạc Hiên chỉ là người bình thường, vào thời khắc sống chết ở trên cao như vậy, muốn tỏ ra bình tĩnh cũng là điều khó khăn.   

Càng đừng nói tới, dưới chân anh không có chỗ nào để mượn lực, chiếc giá sắt của máy điều hòa cũng sắp rơi xuống.   

Muốn nhảy qua đây, chỉ có thể dựa vào năng lực bộc phát và lực eo của bản thân anh trong khoảnh khắc đó.   

Lòng bàn tay của người đàn ông rất nóng,  Khương Mạn nắm chặt lấy tay anh, ngón trỏ vừa khéo đặt ở vị trí bắt mạch trên cổ tay anh.    

Mạch tượng rất ổn định, không loạn chút nào.   

Cô hơi nhướng mày, mắt cong cong hình trăng khuyết, trêu chọc nói: “Tim anh khỏe phết nhỉ, anh Bạc.”    

“Nhờ cô Khương cho tôi dũng khí đấy.”  Trong mắt Bạc Hạc Hiên hiện lên sự vui vẻ, gió thổi qua đôi lông mày của anh, trông anh bình tĩnh như là đang đi bộ trên không trung vậy.  

Đôi mắt ấy chăm chú nhìn Khương Mạn. 

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Khương Mạn khẽ động,  đôi tay cô dùng sức, quăng anh lên ban công.   

Chân vừa chạm đất, Bạc Hạc Hiên theo sát, cơ thể hai người va vào nhau. 

Cô vô thức lùi về sau một bước, tìm chỗ đặt chân, eo cô bị túm lấy, va vào lòng của người đàn ông.  

“Không sao chứ?” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp dễ nghe.   

Khương Mạn lùi về sau hai bước, tạo ra khoảng cách với anh,  Bạc Hạc Hiên nhìn xuống bàn tay mình, đặt tay ra sau lưng.   

“Tôi không sao, nhưng anh đột nhiên nhảy xuống, suýt chút nữa thì xảy ra chuyện rồi.” 

Khương Mạn lắc đầu, nói đùa: “Ơn cứu mạng  cũng không phải là báo bằng cách này đâu nhỉ?”   

Bạc Hạc Hiên mỉm cười: “Không báo ơn thành công, ngược lại còn ngã.”   

Nhìn thấy Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm,  đám người xung quanh đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, giống như bản thân vừa sống sót sau đại nạn vậy.    

Lý Song Song lập tức mừng phát khóc luôn, ôm chặt lấy cánh tay của đồng nghiệp.   

“Dọa tôi sợ chết khiếp rồi, thật sự là sợ muốn chết...”   

Người đồng nghiệp không ngừng gật đầu: “Tim tôi cũng sắp rơi cả ra rồi, mẹ nó, cái cảnh mà chỉ trong phim mới có, vậy mà lại xuất hiện ở ngoài đời rồi!”   

“Bạc thần vậy mà lại trực tiếp nhảy xuống! Mẹ nó, men quá đi mất,  Khương Mạn và anh ấy...hai người họ có còn là người không vậy?”   

“Vào giây phút cam go, bọn họ lại dám nhảy sang ban công phía đối diện, cuối cùng may mà  Khương Mạn túm lấy Bạc thần, không ổn...tôi chóng mặt quá....”   

“Thực sự là nhìn thấy cảnh đó, chân tôi nhũn cả ra rồi...”   

Lý Song Song dựa vào tường,  lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt, giờ mới nhìn thấy điện thoại của mình vẫn còn đang quay video.

*** 43 ***

Chương 44

Tay cô run rẩy mở chức năng gửi tin nhắn âm thanh ở trong nhóm chat,  không kìm được mà khóc òa lên. 

“Mấy bạn không biết mới xảy ra chuyện gì đâu,  Bạc thần suýt chút nữa thì chết rồi...”  

Ở ban công tòa nhà đối diện, đây vốn là nhà người ta.   

Nhưng mà lúc này trong nhà không có người, cửa ban công lại khóa từ bên trong.   

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên bị nhốt ngoài ban công nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đoàn làm phim cũng liên hệ được với chủ hộ, đối phương nhanh chóng trở về mở cửa.   

Trần Minh là người đầu tiên trong đám chạy tới, sau khi xác nhận hai người không sao, liền ngồi bệt xuống đất.   

Thở hổn hển: “Không sao là tốt, không sao là tốt...”   

Khương Mạn khẽ nhướn mày, ánh mắt lười biếng quét về phía những người khác trong đoàn làm phim ở phía sau  Trần Minh, giọng nói xa xăm:   

“Tôi thì không sao, nhưng chuyện ngày hôm nay nếu đổi lại thành người khác thì không có chuyện không sao như thế này đâu.”   

“Đạo diễn Trần, chuyện ngày hôm nay  tôi muốn có một lời giải thích.”   

Trần Minh gật đầu, điều này là chắc chắn rồi!   

Giây phút xảy ra chuyện, trong đầu anh ta trống rỗng, nếu như Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên thật sự xảy ra chuyện,  lương tâm của anh ta cả đời này cũng không được yên!   

“Trước khi giải thích, báo cảnh sát trước đi đã.”  Bạc Hạc Hiên lạnh lùng nói.   

Những người trong đoàn phim hiện ra đủ loại biểu cảm, người phụ trách tổ đạo cụ vội vàng nói:   

“Thầy Bạc, cô Khương, trước khi chuyện này xảy ra, tôi thật sự đã kiểm tra rất kỹ rồi, đã xác nhận dây cáp bảo hộ không có vấn đề gì cả, tôi dám dùng mạng mình để đảm bảo!”    

Khương Mạn nhìn đối phương: “Nếu hôm nay tôi chết, thì sự đảm bảo của anh có thể khiến tôi sống lại không?”   

Người phụ trách câm nín.   

Khương Mạn sắc mặt lạnh lùng: “Đừng đảm bảo gì với tôi hết, người rơi từ tầng ba mươi xuống không phải là các người, tôi không chết là do mạng tôi lớn có anh  Bạc xả thân cứu.”   

“Còn về các người, bây giờ không ai có tư cách nói lí lẽ với tôi!”  

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của những người trong đoàn cũng không tốt lắm, đa số có thể hiểu được, nhưng vẫn có một ít người không cam lòng. 

Phó đạo diễn nhịn không được mà nói: “ cô Khương, cô cũng là một phần trong đoàn phim, cô xem hiện giờ cô và thầy Bạc đều không sao, cũng không cần thiết làm lớn chuyện lên mà báo cảnh sát đâu nhỉ, truyền ra ngoài thì không hay ho gì cả.”   

“Bộ phim này chúng ta sắp quay xong rồi, cô cứ coi như là nghĩ cho đại cục đi được không?”   

Khương Mạn liếc mắt nhìn qua: “Anh đeo dây cáp bảo hộ vào, tôi ném anh từ trên tầng xuống, lại kéo anh lên, nghĩ cho đại cục thì anh tốt nhất là nên lập tức đồng ý, còn không thì anh câm cái mồm thối của anh lại đi!”  

Mặt phó đạo diễn xanh lét, muốn nói gì đó nhưng không thể nào mở miệng được.

*** 44 ***

Chương 45

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng kết nối mạng để đọc.

Bách Linh Nguyệt cũng đi tới, lúc Khương Mạn rơi xuống, cô ta còn thực sự có chút vui sướng, sau đó Bạc Hạc Hiên nhảy xuống cứu người, cô ta lại vừa kinh sợ, vừa ghen ghét.   

Người đàn ông như Bạc Hạc Hiên, vậy mà lại dám vì Khương Mạn mà coi thường mạng sống của mình?   

Con khốn Khương Mạn này dựa vào cái gì chứ!      

Lúc này, trông thấy Khương Mạn không sao,  lại còn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo,  Bách Linh Nguyệt lại càng không thấy thoải mái. 

Làm cái trò gì vậy, thật sự cho là mình quan trọng lắm sao?   

Cô ta giả vờ quan tâm, sự ghen tức trong mắt  không che lấp được hoàn toàn:   

“Phó đạo diễn nói cũng không sai,  Khương Mạn cô hiểu chuyện như vậy, chắc chắn sẽ không làm khó đạo diễn Trần đâu nhỉ, tâm huyết bao lâu nay của cả đoàn, cô mà báo cảnh sát, sau này bộ phim này còn chiếu kiểu gì được?”    

Khương Mạn không có biểu cảm gì, nhìn cô ta: “Đầu bị nhúng axit à, không biết cách nói chuyện thì câm mồm lại!”   

“Sao cô lại chửi người khác vậy!”   

Bách Linh Nguyệt phát cáu: “Vừa rồi có câu nào tôi nói sai chứ, cô cũng đâu có sao, làm lớn chuyện lên, tổn thất gì thì cô có thể chịu trách nhiệm không?”   

Khương Mạn nheo mắt lại, đột nhiên giơ tay tát về phía Bách Linh Nguyệt. 

“A!!!” 

Bách Linh Nguyệt sợ hãi ôm lấy mặt và hét lên, lùi ra rõ xa, kết quả là giày cao gót bị trật, nếu không phải là trợ lý đỡ nhanh thì chỉ e là cô ta đã diễn một màn chó ăn phân tại chỗ rồi.   

Bàn tay Khương Mạn giơ cao, dừng lại trên không, căn bản không hề đánh xuống, cô lắc lắc bàn tay, khinh bỉ nhìn Linh Nguyệt: 

“Cái tát này của tôi còn chưa vả trúng mặt cô, cô cũng không sao, khuyên cô đừng làm lớn chuyện, đoàn phim mà xảy ra chuyện gì, cô có đền bù nổi không?”   

“Cái tát chưa rơi trúng người mình thì không biết đau, có chỗ cho cô lên tiếng ở đây sao? Cút qua một bên! Đồ đần!”   

Bách Linh Nguyệt đỏ cả mặt lên, còn chưa đợi cô ta mở miệng. 

“Tất cả mọi tổn thất của đoàn phim, tôi chịu trách nhiệm.” Bạc Hạc Hiên lạnh giọng đáp, nhìn Bách Linh Nguyệt với vẻ chán ghét: “Cô hãy im miệng lại đi!”   

Bách Linh Nguyệt cũng sắp không thở nổi nữa rồi, hốc mắt chợt đỏ lên, dáng vẻ ấm ức.   

Bạc Hạc Hiên tính cách lạnh nhạt, nhưng rất ít khi tỏ vẻ yêu ghét một cách rõ ràng như vậy.   

Bách Linh Nguyệt coi như là người đầu tiên trúng thưởng rồi!   

Bách Linh Nguyệt ôm mặt khóc: “Tôi cũng chỉ là nghĩ cho đoàn phim thôi mà...”   

*** 45 ***


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info