ZingTruyen.Asia

[VNF] Chung Cư Bùng Binh

67. Diss

Caochinduoi1710


10 giờ sáng, tại tiệm bánh ngọt Mèo Ăn Chanh.

Như mọi ngày bình thường thì tầm giờ này tiệm đã mở cửa rồi, nhưng hôm nay tấm bảng closed treo bên ngoài cửa chính lại chưa được lật sang open, và rèm cửa vẫn chưa ai kéo ra. Khách quen đi qua đều khựng lại một chút rồi tiếc nuối rời khỏi, nghĩ có lẽ anh chủ tạm nghỉ.

Thực ra không phải, trong tiệm hiện vẫn có khách, chỉ là khách hôm nay đặc biệt hơn mọi ngày, anh chủ đóng cửa tiếp riêng.

"Sao anh lại hẹn ở đây?" 

Một vị "khách" vừa tới, chưa kịp kéo ghế ngồi đã lập tức lên tiếng hỏi.

Đúng, không ai khác, chính là Kim, người yêu cũ của Trọng Đại, đồng thời là người lôi cậu lên mạng cho bàn dân thiên hạ tế sống mấy ngày hôm nay. 

Và dĩ nhiên, đã có Kim thì vị khách còn lại không ai khác là Trọng Đại. 

Cậu ngồi bên một chiếc bàn ngay giữa quán, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt khó chịu nhìn người phụ nữ vừa xuất hiện.

"Không hẹn ở đây, hay cô muốn lôi ra quán cà phê cho đông vui?" Trọng Đại hỏi, giọng điệu lộ ra vẻ lạnh nhạt chán ghét.

Đáp lại cậu, Kim nhếch môi cười khẩy: "Tại sao không? Ban đầu em muốn giải quyết riêng tư, là chính anh muốn công khai, muốn làm rùm làm beng lên, giờ lại rủ nhau chui vào cái xó này giải quyết. Sao thế? Biết sợ rồi à?"

"Cẩn thận cái miệng của cô." Trọng Đại cau mày, rõ ràng không hài lòng với cách nói chuyện của cô ta: "Đây là cửa tiệm của người ta, không phải cái xó."

"Cũng thế cả." Kim nhún vai: "Anh thích để ý bắt bẻ câu chữ từ lúc nào thế? Trước kia anh có vậy đâu."

"Trước kia? Thằng Đại trước kia chết rồi." Trọng Đại hừ lạnh một tiếng: "Nhắc đến quá khứ với tôi bây giờ là vô nghĩa, cô hiểu không?"

"Hiểu." Kim gật gật đầu: "Từ cái lúc anh phũ phàng với em, còn block cả em thì em đã hiểu rồi. Nhưng thế thì đã sao chứ? Dù anh có muốn chối bỏ, quá khứ của anh vẫn tồn tại, em vẫn ở đây, và cả con gái anh nữa."

"Cô im đi!" Nghe nhắc đến con gái, Trọng Đại lập tức nổi nóng: "Tôi đã nói với cô rồi, nó không phải con tôi!"

"Thì em cũng nói với anh nó là con anh mà!" Kim lớn tiếng không kém, thậm chí còn đập tay xuống bàn nghe rầm một tiếng: "Sao anh cứ một mực phủ nhận thế chứ? Ngày xưa yêu em anh nói nếu có chuyện gì anh sẽ chịu trách nhiệm, giờ anh lại phủi tay xem như không liên quan thế là sao?"

"Là sao? Cô còn mặt mũi hỏi tôi?" Trọng Đại tức giận đến mức mặt cũng bắt đầu đỏ lên: "Là ai bắt cá hai tay lừa tình cả tôi lẫn anh Antony suốt hai tháng trời? Là ai có cả đống mối quan hệ qua đường để đổi tiền đổi danh tiếng? Không phải cô hay sao? Đứa con gái đó của cô, muốn biết cha nó là ai nói không chừng còn phải tìm cả chục người ra kiểm tra đấy!"

"Anh..." Bị nói trúng tim đen, Kim không thể cãi lại, nhưng vẫn rất cứng miệng nói: "Những chuyện đó... đều là do em nhất thời bồng bột không biết suy nghĩ, em cũng biết mình sai nên đâu có cầu xin anh tha thứ? Em chỉ muốn anh và bé Hướng Dương nhận lại nhau thôi. Em có lỗi với anh, nhưng con bé vô tội mà. Nó cần có cha. Anh không th..."

"Câm miệng!" Trọng Đại quát lớn: "Tôi đã nói nó không phải con tôi!" 

"Anh dựa vào đâu để nói thế chứ?" Kim cũng hét lên đến bể cả tiếng: "Tuy em có nhiều quan hệ ngoài luồng, nhưng con là do em mang thai sinh ra, cha nó là ai em đương nhiên phải biết rõ. Nếu nó không phải con anh thì em tìm anh để làm gì?"

"Nó không thể là con tôi!"

"Tại sao chứ? Anh còn chưa đưa nó đi xét nghiệm ADN mà! Lẽ nào anh chỉ dựa vào việc em đã qua lại với nhiều người để phán nó không phải con anh? Anh làm như thế không thấy vô trách nhiệm sao?"

"Trên cơ bản không cần phải xét nghiệm ADN!"

"Cái gì mà không cần? Tại sao không cần? Hay anh sợ xét nghiệm ra anh sẽ không thể chối cãi?"

"Bởi vì tôi..."

...

"Bởi vì, bạn trai tôi không thể có con với ai được." 

Trọng Đại còn chưa nói xong thì bất chợt một giọng nói khác chen vào.

Kim nghe được, lập tức máu nóng bốc lên đầu, quay ngoắt ra hỏi: "Ai đấy hả?" Nhưng chỉ chưa đầy một giây sau, cô ta đã đứng hình khi nhận ra người vừa lên tiếng là một người đàn ông... Phải, một người đàn ông cao vừa tầm, khá gầy, vóc dáng có thể nói là mảnh mai, trên người mặc một chiếc tạp dề màu vàng in hình mèo rất dễ thương, nhưng nhìn thế nào cũng vẫn là đàn ông chứ không phải phụ nữ. Một người đàn ông lại nói Trọng Đại là bạn trai của mình? Chuyện này... là thế nào đây?

"Anh là ai hả?" Sau khi kinh ngạc qua đi, Kim khẽ nhíu mày, sẵng giọng quát hỏi.

Đối diện, chàng trai kia thoáng có chút lúng túng, nhưng vẫn trả lời rất nhanh: "Tôi là Đức, là bạn... ờm... bạn trai của... của Đại." Aiz... bực ghê! Đã tập kỹ rồi nhưng đến đoạn này vẫn không nói trôi chảy được. Anh cảm giác gò má và cả tai mình đều nóng bừng lên rồi. Hi vọng Kim sẽ không nhìn ra anh đang xấu hổ.

Đúng vậy, người vừa xuất hiện chính là Văn Đức, chủ tiệm bánh Mèo Ăn Chanh này, đồng thời là (người diễn vai) bạn trai của Trọng Đại.

"Bạn trai?" Nghe anh nói, Kim rõ ràng không tin: "Anh có nhầm không thế? Anh Đại đâu phải là gay, mọc đâu ra bạn trai? Mà anh cũng vô duyên quá đấy, chúng tôi đang nói chuyện, anh tự nhiên nhảy vào là sao? Không biết chữ lịch sự viết như thế nào à?"

"Cô..." Bị nói như thế, Văn Đức không khỏi sa sầm nét mặt vì tức giận. Lúc này, anh cũng thấy cả mặt mình đều nóng bừng bừng, nhưng không phải vì xấu hổ ngượng ngùng như khi nãy, mà là vì tức giận. 

Không nghĩ gì nhiều, Văn Đức lập tức bước từng bước tới bên cạnh Trọng Đại, vòng tay ôm ngang eo cậu như khẳng định chủ quyền, dõng dạc nói: "Đại là bạn trai của tôi, tôi là người yêu của em ấy, người yêu hiện tại! Không phải người yêu cũ như cô! Với cả, tiệm bánh này là của tôi. Cô đứng ở cửa hàng của tôi, cãi nhau với bạn trai tôi, còn nói ai vô duyên tự nhiên nhảy vào hả?"

Văn Đức cứ thế tuôn một tràng dài, khiến Trọng Đại ở bên cạnh nghe mà cũng ngớ người, nhất thời không biết phản ứng thế nào ngoài đứng đơ ra nhìn anh chằm chằm.

Đến khi ánh mắt dò xét nghi ngờ của Kim lia tới, cậu mới như bừng tỉnh mà bắt đầu phối hợp với anh, một tay đưa lên xoa xoa tóc anh, gật đầu xác nhận: "Anh Đức đúng là... bạn trai của tôi." Nói xong cũng bất giác đỏ mặt.

Tuy nhiên, cũng may là Kim không để ý đến chuyện đó, vì cô ta còn đang mải sốc với thông tin vừa tiếp nhận được. 

Trọng Đại thích đàn ông sao? Chuyện này sao có thể xảy ra được? Ai không rõ chứ cô ta là bạn gái của cậu ít cũng gần hai năm trời, còn sinh cả một đứa con, giờ nói cậu là gay, chẳng lẽ người ngày trước cô ta quen không phải là cậu?

"Em không tin." Sau mấy giây im lặng, Kim lên tiếng và ngay câu đầu tiên đã là gạt phắt đi: "Em với anh yêu nhau mấy năm, giờ clip của hai chúng ta em còn giữ, anh nói anh là gay có ma nó mới tin."

"Ai nói Đại là gay?" Chưa để Trọng Đại trả lời, Văn Đức đã nói thay: "Có thời gian thay vì lên mạng bóc phốt vớ vẩn thì cô nên đọc nhiều thứ hữu ích hơn cho mở mang đầu óc đi cô gái à." 

"Anh..." Kim bực bội thấy rõ: "Tóm lại anh Đại không thể là người yêu anh được!"

"Tại sao không chứ?" Văn Đức diễn đến nhập tâm, còn nhón chân lên hôn má Trọng Đại một cái: "Chính Đại xác nhận đó, cô còn muốn thế nào?"

"Anh... hai người... anh vừa..." Cái hôn bất ngờ của Văn Đức khiến Kim trợn tròn mắt muốn rớt cả tròng: "Ghê tởm! Đồ biến thái!"

"Biến thái cũng là người yêu Đại!" Văn Đức hoàn toàn không quan tâm việc cô ta vừa chửi mình.

Nhưng Trọng Đại thì có. Cậu nhíu chặt đôi mày, một tay vòng ra đặt lên eo Văn Đức, kéo anh đứng sát vào mình hơn, đồng thời còn nhìn thẳng vào Kim, trầm giọng nói: "Cô có thể không tin, có thể không chấp nhận, nhưng cô không được phép nói anh Đức như vậy. Người ghê tởm nhất ở đây không phải là cô sao? Đồ phản bội!"

"Anh..." Kim cứng họng, vốn muốn nổi đóa lên song ngay lúc này cô ta lại chẳng thể phản bác được lời nào, cuối cùng chỉ đành chuyển hướng câu chuyện: "Em mặc kệ! Cho dù bây giờ anh là gay hay là cái gì, dù anh có thích ai yêu ai đi chăng nữa, thì sự thật chúng ta vẫn là người yêu cũ, và bé Hướng Dương là con của anh! Nói thế nào anh cũng phải nhận lại nó, không thì ít nhất cũng phải có trách nhiệm nuôi dưỡng nó!"

"À thế à?" Văn Đức buông Trọng Đại ra, bước tới gần Kim hơn một chút, nói: "Giờ mới chịu nói ra mục đích thật sự chỉ là đòi Đại nuôi con của cô thôi à? Nói một cách trực tiếp hơn thì là muốn em ấy chu cấp tiền bạc đúng không?"

"Tiền không phải vấn đề!" Kim vênh mặt hất hàm: "Vấn đề là trách nhiệm của một người đàn ông với con của mình!"

"Ồ thế sao?" Văn Đức tỏ vẻ ngạc nhiên: "Thế rốt cuộc con gái cô có bao nhiêu người cha để mà chịu trách nhiệm vậy?"

"Anh... Anh nói thế là có ý gì?"

"Này Kim, cô thật sự nghĩ rằng việc cô đi đòi mấy người chịu trách nhiệm cùng một lúc sẽ không lộ ra sao?"

"...Anh nói cái gì thế hả?"

"Nói gì à? Nói cô ấy. Mấy năm cô bỏ con cho ông bà ngoại không thèm quan tâm, đến khi cuộc sống khó khăn thiếu thốn mới tìm tới để lấy nó làm công cụ kiếm tiền. Cô liên lạc lại với cả ba bốn người tình nhân cũ đòi họ chịu trách nhiệm với con cô, ai cô cũng đòi đi xét nghiệm ADN chứng minh rồi đe dọa nếu không được sẽ bóc phốt. Nhưng xui là mấy người kia đều có tiền có thế, cô đụng vào không nổi, còn bị đe dọa ngược, nên bây giờ cô tìm tới Đại. Cô dám nói không phải hay không?"

"Anh... anh... những chuyện này... anh..."

"Muốn hỏi sao tôi biết đúng không? Thế thì đi hỏi lại anh Antony nhé."

"An...Antony?"

"Đúng, là Antony. Anh ấy là người cuối cùng cô tìm đến trước khi tìm tới tôi." Lần này, là Trọng Đại lên tiếng.

Cách đây hai hôm, Antony đã chủ động liên lạc lại với Trọng Đại sau khi biết tin về vụ phốt của cậu trên mạng xã hội. Ban đầu anh nhắn là để hỏi tại sao cậu lại không nhận con, sau khi biết lí do thì anh mới kể cho cậu nghe về chuyện của Kim. 

Vốn là sau khi chuyện phản bội năm đó vỡ lở, Kim đã rời đi, đến một thành phố khác sống, không liên lạc lại gì với Đại và Antony nữa. Nhưng Antony, thật thất bại, lại là một kẻ lụy tình, cho nên anh vẫn âm thầm quan tâm đến Kim, nhờ người giúp đỡ cô những lúc khó khăn, và vì thế mới biết được chuyện cô sinh con xong vứt bỏ không quan tâm, đến vừa rồi mới quay về bế con đi nhận cha. Khi Kim tìm đến anh, cô ta khóc lóc nói không phải mình bỏ con rồi bây giờ lợi dụng con, mà do cô ta gặp vấn đề về kinh tế, về sức khỏe, về tâm lý,... vẽ ra đủ thứ lý do khiến Antony mủi lòng. Hơn thế, Kim còn chủ động đề xuất chuyện xét nghiệm ADN, và kết quả thực sự anh là ba của bé Hướng Dương làm Antony không thể không đưa ra quyết định tha thứ cho Kim, đón cả hai mẹ con về nhà. 

Tuy nhiên, sau đó không lâu, chị gái của Antony nghe tin em trai mình sắp kết hôn với người phụ nữ khi trước đã lừa tình lừa tiền của anh, lập tức tìm tới phản đối kịch liệt. Đến chuyện bé Hướng Dương là con của anh, chị cũng không tin, một mực đòi đi xét nghiệm ADN lại, bệnh viện, bác sĩ do chị chọn. Kim vừa nghe đã phản ứng dữ dội, khóc lóc kêu gào nói chị tàn nhẫn, bé Hướng Dương khi đó cũng có mặt, bị cảnh tượng tranh cãi kịch liệt của người lớn làm cho sợ nên khóc ré lên. Antony thấy bé như vậy, không nỡ làm căng hơn, định bảo chị gái đi về và đừng can thiệp vào chuyện này nữa. Rất may là chị đã không nghe theo...

Cuối cùng, sau rất nhiều lần xô xát, chị gái Antony đã thành công thuyết phục được anh đưa Hướng Dương đi xét nghiệm lần hai. Kết quả không nằm ngoài dự tính, bé Hướng Dương không phải con của anh. Giấy xét nghiệm lần trước là do Kim làm giả, với sự giúp đỡ của một người bạn.

Chuyện đổ bể, cô ta lại tiếp tục ngụy biện rằng thực ra Hướng Dương là con Trọng Đại, mà vì mặc cảm tội lỗi quá lớn, cô ta không dám quay về tìm cậu, trong lúc khó khăn đau khổ chẳng nghĩ được ai khác ngoài Antony nên đã ngu ngốc phạm sai lầm, cầu xin anh tha thứ. Antony lần nữa mềm lòng, chấp nhận cho Kim mượn nick facebook để liên lạc lại với Trọng Đại, hi vọng bé Hướng Dương có thể nhận lại được cha. Dù anh có giận Kim, thì đứa bé cũng là vô tội...

Tuy nhiên, có thế nào anh cũng không ngờ được Hướng Dương cũng không phải con của Trọng Đại. 

Lí do thì...

"Cô gái à, lần sau có muốn tìm người đổ vỏ thì cũng nhớ tìm hiểu kỹ. Tìm một người không thể làm cô có con để bắt đền thì ai mà nhận cho được? Có cần tôi cho cô xem kết quả khám sức khỏe của Đại không?" Sau khi Trọng Đại kể xong chuyện của Antony, Văn Đức tiếp lời.

Lúc này, Kim đã không còn nói được gì nữa rồi. Cô ta đứng chết trân ở đó, sắc mặt trắng bệch, cả người khẽ run, không rõ là vì tức giận hay hoảng sợ, hay là cả hai...

Cô ta đã hiểu rõ "không thể làm cô có con" ở đây là ý gì. 

Văn Đức vẫn còn chưa buông tha: "Nào, cô gái, có còn muốn bắt đền nữa không? Muốn đi xét nghiệm ADN nữa không? Dù sao thì xác suất của Đại cũng chưa hẳn là 0%. Nhưng nói trước, chúng tôi sẽ làm giống như chị gái của anh Antony, cô đừng hòng giở trò làm giả kết quả xét nghiệm!" 

"..."

"Ngoài ra thì Antony và một vài đồng nghiệp thân thiết của Đại cũng đã tận dụng những mối quan hệ trong giới của mình để xin được bằng chứng cô đi đòi những người khác chịu trách nhiệm mà thất bại rồi đấy. Cô có muốn mình được vinh dự xuất hiện trong một bài phốt với những chứng cứ còn chân thực xác đáng hơn cái đống tin nhắn và video cô đăng không?"

"Anh... tôi... tôi không..."

"Không cái gì? Đăng bài phốt ra vẻ nạn nhân, tin nhắn thì cắt xén, chỉ đăng mỗi đoạn yêu đương rồi đoạn Đại phủi tay không nhận con, còn đoạn cô xin lỗi thừa nhận lăng nhăng phản bội cắt đâu rồi? Tôi chưa phản pháo lại cô thôi chứ không phải tôi chịu để Đại bị oan như thế đâu nhé."

"... Tôi..."

"Tôi nói cô nghe, biết điều thì về đăng bài đính chính xin lỗi Đại đi. Nếu không sau này cô không ló mặt ra đường nổi nữa đâu!" 

"..."

"Nghe rõ chưa?"

"Tôi..."

"Tôi cái gì? Có làm hay không?"

"..."

"Thế để tôi đăng bài luôn tối nay nhé."

"Không! Đừng! Đừng đừng! Tôi làm... tôi làm. Tôi sẽ xin lỗi, sẽ đính chính... xin anh đừng... đừng công khai chuyện này..."

"Tốt. Nhớ lời cô nói đấy. Nếu ở bài xin lỗi cô còn giở trò thì đừng trách tôi."

"Tôi biết rồi."

"Giờ thì cô đi đi, tiệm của tôi cần quét dọn tiêu độc khử trùng."

"..."

"Còn chưa đi?"

"Đi! Đi! Tôi đi mà. Nhưng anh hứa không đăng những chuyện đó lên mạng đấy." 

"Tùy thái độ của cô. Đi đi."

"..."

Kim run rẩy sợ hãi, vội vã xách túi rời đi, không còn dáng vẻ nghênh ngang vênh váo lúc đầu nữa. Bây giờ, thậm chí đến nhìn thẳng vào Trọng Đại cô ta còn không dám, nói gì tới chuyện khác. 

Sau khi Kim rời đi rồi, Văn Đức vẫn còn chống nạnh đứng lườm theo, lầm bầm trong miệng: "Con gái con đứa gì mà thủ đoạn! Tội cho con bé Hướng Dương có người mẹ như cô. Đồ rắn độc! Hừ!"

Trọng Đại đứng ngay gần đó, dĩ nhiên nghe được anh nói gì, đồng thời cũng thấy trọn vẹn dáng vẻ tức hối của anh lúc này. Không hiểu vì sao, khóe môi cậu lại bất giác cong lên. Rõ ràng là đang giận, sao nhìn lại đáng yêu thế nhỉ?

"Anh Đức." Trọng Đại lên tiếng gọi anh.

"Đồ mất nết..." Văn Đức vẫn còn đang chửi bon mồm, nghe cậu gọi thì liền theo phản xạ nói to thành tiếng, sau đó mới giật mình che miệng: "Á chết! Anh nhầm! Không phải anh nói Đại mất nết đâu! Anh nói Kim á!"

Trọng Đại bật cười: "Em biết mà."

"Ừ."

Văn Đức gật gật đầu, nhưng chỉ một giây sau, ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của cậu, anh lại bỗng ngơ ra. Mấy ngày nay cậu luôn buồn rầu ủ dột, mãi mới thấy cậu cười. Trái tim anh... hình như lại rung động mạnh mẽ hơn rồi. Nó đập nhanh quá, anh sắp không thở nổi mất.

"Anh Đức ơi." Lúc này, Trọng Đại lại nói tiếp: "Giờ em mới biết là anh diss người đỉnh như thế đấy, không thua gì anh Mạnh Gắt nhà em đâu."

"Hơ..." Nghe cậu nhắc đến chuyện này với một giọng điệu mang đầy ý trêu chọc, Văn Đức lập tức ngượng ngùng đỏ mặt: "Anh... làm gì có! Anh chỉ diễn... diễn theo kịch bản của Trọng thôi."

"Thật hả?" Trọng Đại tỏ vẻ nghi ngờ: "Kịch bản đó em có xem qua, làm gì có mấy câu thoại đó đâu. Mà khi nãy nhìn anh nói trôi chảy lắm, không giống diễn. Anh Đức có biết nói dối đâu nhỉ. Nếu là diễn không thể tự nhiên như vậy được."

"... Cái đó... Anh..." Văn Đức cúi gằm mặt, không dám nhìn cậu, trong lòng thầm kêu tiêu rồi, có cái hố nào cho anh chui xuống không chứ? 

Khi nãy cảm xúc dâng trào diss nhiệt tình quá, để lộ bản chất mèo biết xòe vuốt trước mặt Đại rồi. Hic... anh tạo dựng hình ảnh hiền lành dịu dàng ngọt ngào mà, giờ thành ra thế này... có khi nào Đại sẽ cho rằng anh thảo mai giả tạo không? Có khi nào Đại nghĩ anh lừa Đại không? Có khi nào sẽ ghét anh không? Có...

"Ơ."

Đang chìm đắm trong mớ cảm xúc hỗn độn rối rắm, bỗng nhiên một vòng tay đưa tới ôm anh vào lòng làm Văn Đức nhất thời đứng hình: "Đại..."

Đáp lại anh, Trọng Đại siết chặt vòng tay hơn một chút, cằm gác lên vai anh, thì thầm nói bên tai anh: "Cảm ơn anh đã tin tưởng em, đã giúp đỡ em. Cảm ơn anh rất nhiều."

"Không... không có gì. Chuyện anh nên làm thôi... Đại là người tốt mà, sao anh có thể để Đại bị oan được."

"Không, em không tốt. Em xấu tính, hay vùng vằng, xảy ra chuyện chỉ biết trốn tránh rồi oán trách người khác không hiểu mình. Cảm ơn anh vì đã không chấp những tính xấu đó của em, vẫn chọn ở lại bên cạnh em."

"Đại..."

"Hôm nay em mới biết Mèo của em đanh đá như vậy đấy."

"..."

"Nhưng không sao đâu, em thích."

"Hơ..."

"Mèo có như thế nào cũng rất đáng yêu, cũng rất mạnh mẽ, không yếu đuối hèn nhát như em."

"Đại, đừng nói bản thân như vậy mà."

"Anh Đức này."

"Ơi?"

"Em quên nói, không chỉ anh Đức không giỏi nói dối, mà cả em cũng thế."

"H...hả?"

"Em không thể nói dối, cũng chưa từng nói dối."

"Ừ?"

"Cho nên..."

"Sao vậy?"

"Câu em nói anh là  bạn trai em ấy... là em nói thật."

"..."

"Anh Đức, em thích anh, làm bạn trai em được không?"

"...Đại..."

"Em xin lỗi vì không dám nhìn thẳng vào mắt anh để nói điều này, nhưng em thật lòng thích anh, hi vọng anh có thể chấp nhận lời tỏ tình của em."

"..."

"Nếu anh đồng ý, thì gật đầu một cái. Còn nếu... nếu không... anh cứ đẩy em ra, em sẽ tự hiểu..."

"Đại..."

"Anh Đức, anh có đồng ý làm bạn trai của Nguyễn Trọng Đại không?"

"Anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia