ZingTruyen.Com

[VNF] Chung Cư Bùng Binh

47. Thí chủ xin hãy tự trọng

Caochinduoi1710


Phạm Phạm:

Phí!

Đm Phí ơi mày đâu rồi? Ngoi lên xem nào!

Phí Phí:

Tao đây.

Sao đấy?

Mày đói à? Ăn tôm không tao lấy phần về cho.

Phạm Phạm:

Tôm tép cái gì? Mày làm như tao con mày thế hả?

Phí Phí:

Có thằng con như mày thì tao hơi vô phúc đấy.

Phạm Phạm:

🙂

Biến đi, tao block.

Phí Phí:

Ấy đừng!

Đùa tí thôi mà, đừng cáu.

Tao xin lỗi.

Phạm Phạm gọi tao có chuyện gì?

Phạm Phạm:

Mày cũng biết là tao với Nhô chia tay rồi đúng không?

Phí Phí:

Ừ, biết.

Nhưng mà làm sao?

Chẳng lẽ mày muốn tiến tới với tao à?

Thí chủ đừng làm vậy, bần tăng thích lắm.

Phạm Phạm:

...

Đồ ăn ở nhà ông Quyết có ướp cần à?

Mày ngáo lắm rồi đấy.

Phí Phí:

Gì chứ?

Phạm Phạm:

Mày nghĩ sao mà tao tiến tới với mày?

Tao chỉ yêu Nhô thôi.

Phí Phí:

Ờ, thế sao chia tay?

Phạm Phạm:

Mày biết thừa còn hỏi...

Phí Phí:

Tao chả biết gì, tao chỉ biết có một thằng nhát gan vì không dám đối diện với sóng gió mà tự ý chia tay người yêu làm người ta đau khổ vật vã thôi.

Phạm Phạm:

...

Có cần phải thế không?

Phí Phí:

Chừng nào mày chưa hết nhát gan thì tao sẽ còn nhắc lại.

Phạm Phạm:

Dẹp đi.

Quan trọng là bây giờ này, tao cần mày giúp.

Phí Phí:

Tao không giúp người nhát gan đâu.

Phạm Phạm:

Mày có thôi đi không! 

Phí Phí:

Hứ!

Phạm Phạm:

Thôi mà Long! Coi như tao xin mày đấy!

Tao biết tao nhát gan rồi! Nhưng tao không còn lựa chọn nào khác cả.

Phí Phí:

Không phải không còn lựa chọn nào khác, là mày cố tình đâm đầu chọn cách tồi tệ nhất.

Phạm Phạm:

Ừ! Mày muốn nói sao cũng được, nhưng làm ơn giúp tao trước đã được không?

Tao đang rối chết mẹ đây! 

Mày không giúp tao không biết làm thế nào nữa cả.

Phí Phí:

Cuối cùng cũng nhận ra tầm quan trọng của Phí Minh Long này rồi sao?

Được rồi, muốn tao giúp gì, nói đi.

Phạm Phạm:

Tao với Nhô chia tay rồi, Nhô cũng đồng ý rồi, nhưng hôm nay lại bảo sẽ theo đuổi lại từ đầu.

Tao phải làm gì bây giờ?

Cứu tao!

Phí Phí:

Á đù! Gắt vậy!

Hôm qua chia tay hôm nay theo đuổi lại luôn á?

Phạm Phạm:

Ừ...

Mới nãy bưng nguyên nồi cà ri tự nấu sang nhà tao rủ tao ăn tối cùng... Tao định đóng cửa thì còn thò chân vào chặn cửa luôn không cho tao đóng.

Xong mặc kệ tao nói gì làm gì, Nhô vẫn cứ làm theo ý mình thôi, tao không có quyền phản kháng luôn ấy.

Phí Phí:

Chà! Thật là một người đàn ông vừa dịu dàng vừa bá đạo lại còn chung tình!

Yêu mất rồi!

Phạm Phạm:

...

Mày có thể nghiêm túc chỉ một giây thôi không Long?

Phí Phí:

Ok.

Nghiêm túc này.

Phạm Phạm:

Giờ nói tao nghe xem tao phải làm gì đi.

Phí Phí:

Hết một giây.

Yêu mất rồi hu hu!

Phạm Phạm:

Phí Phí:

Làm sao?

Tao yêu thật mà!

Người vừa giỏi vừa giàu vừa yêu mình hết lòng như thế biết đi đâu kiếm?

Phải tao mà là mày á có kề dao vào cổ tao cũng không chia tay đâu.

Phạm Phạm:

Tao cũng không muốn chia tay, nhưng tao không làm khác được!

Mà tao đâu có ngờ chia tay xong Nhô lại...

Long ơi tao phải làm gì bây giờ?

Nhô bảo tao sẽ theo đuổi tao tới chừng nào tao chịu đồng ý thì thôi... Nói thế nào cũng không bỏ cuộc đâu.

Phí Phí:

Ờ, Tuấn Anh cứng đầu đó giờ đâu phải mày không biết.

Phạm Phạm:

Thế mới phải nhờ mày giúp.

Tao không thể quay lại với Nhô được, càng không muốn Nhô lãng phí thời gian và tình cảm cho tao nữa.

Phí Phí:

Với mày là lãng phí, nhưng với Tuấn Anh là hạnh phúc.

Với mày là hạnh phúc, thì với Tuấn Anh lại là đau khổ thấu tận tim gan đấy Huy.

Phạm Phạm:

...

Phí Phí:

Mày tự hỏi chính mày xem, chia tay rồi mày có vui không?

Từ giờ cho đến cuối đời, liệu mày có quên được để mà yêu một người khác hay không?

Phạm Phạm:

Không...

Nhưng Nhô sẽ quên thôi. Chỉ cần tao dứt khoát.

Hay tao chuyển đi nơi khác sống nhỉ?

Phí Phí:

Mày đừng có hâm nữa.

Mày dựa vào đâu để khẳng định rằng mày không thể quên còn Tuấn Anh thì có?

Dựa vào đâu để chắc chắn tình cảm của Tuấn Anh không sâu bằng mày?

Mày vì sự hèn nhát sợ hãi của bản thân mà chia tay không thèm nghĩ đến cảm nhận của Tuấn Anh như thế, mày có cảm thấy là mày ích kỷ và quá đáng lắm không Huy?

Chuyện tình cảm là của hai người, sao mày cứ tự mình suy nghĩ rồi tự phán quyết theo ý riêng của mày vậy?

Tuấn Anh đối với mày, tình yêu của hai đứa mày đối với mày không có chút ý nghĩa nào hả?

Phạm Phạm:

Không có ý nghĩa thì tao có cần vật vã như bây giờ không?

Tao làm tất cả đều vì Nhô mà.

Phí Phí:

Đó là mày nghĩ thế, còn Tuấn Anh thì không.

Nếu mày thực sự vì Tuấn Anh ấy, thì mày phải hỏi xem nó muốn gì, chứ không phải tự quyết thay nó.

Phạm Phạm:

Tao không muốn Tuấn Anh phải chịu áp lực!

Phí Phí:

Nhưng áp lực đó là vì tình yêu và vì người mình yêu, có bị đè chết cũng cam tâm, chính mày đang như thế đấy không phải sao?

Phạm Phạm:

...

Phí Phí:

Huy, nghe tao nói này, trừ phi mày và Tuấn Anh không còn yêu nhau nữa, còn không thì không một lí do gì khiến bọn mày buộc phải rời xa nhau cả. 

Hiểu không?

Mày sợ xã hội dị nghị, sợ gia đình phản đối, nhưng ít nhất cũng phải thử đối mặt một lần đi chứ sao mà chưa gì đã bỏ chạy?

Mày thấy Đức với Linh không? Thấy Toản với Xuân không? Thấy Dụng với Hậu không? Thấy Việt Anh với Bình không?

Chúng nó yêu nhau có đứa nào sợ sệt gì xã hội với gia đình phản đối không? 

Mày còn không bằng mấy đứa nhóc nữa!

Phạm Phạm:

Không phải thế.

Phí Phí:

Ngay cả Thanh, dù Phượng vẫn chưa hề đáp lại tình cảm của Thanh, dù cậu ấy biết con đường theo đuổi Phượng sẽ rất gian nan bởi vì trong lòng Phượng có quá nhiều tổn thương khó chữa lành, khó để mở lòng chấp nhận một ai khác nữa, nhưng cậu ấy có bỏ cuộc không?

Hay đến cả một cậu nhóc mềm yếu hay khóc như Toàn, một người lụy tình mù quáng như Vương, dù tình yêu của họ có đầy trắc trở đau khổ thì họ vẫn quyết tâm theo đuổi.

Vậy mà mày, người mày yêu yêu mày như thế, sẵn sàng bảo vệ che chở mày như thế, bản thân mày lại tự buông tay.

Phạm Phạm:

Hoàn cảnh đâu có giống nhau! Làm sao mà so sánh được?

Phí Phí:

Hoàn cảnh nào thì mày cũng không nên hèn nhát như thế, hiểu không?

Huống hồ sự hèn nhát của mày chẳng đem lại kết quả gì tốt, chỉ khiến cả hai bọn mày đau khổ thêm.

Huy à, đặt mình vào vị trí của Tuấn Anh mà nghĩ cho nó một lần đi.

Tuấn Anh đã dám theo đuổi mày lại một lần nữa, thì tội gì mày không dám chấp nhận?

Phạm Phạm:

...

Phí Phí:

Tao nói vậy đó, mày tự suy nghĩ đi nhé.

Cũng đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi đâu để trốn tránh, sự cố chấp của Tuấn Anh không phải thứ chỉ cần trốn tránh là đối phó được đâu.

Đừng làm mấy chuyện ngu ngốc vô ích nếu mày không muốn xảy ra những hậu quả khiến mày hối hận cả đời.

Phạm Phạm:

Ý mày là sao?

Phí Phí: 

Tao biết mày hiểu, hoặc bây giờ không hiểu thì cũng sẽ sớm hiểu ra thôi.

Muốn tao giúp mày, tao chỉ có thể nói như thế, không làm khác được đâu.

Tự mình ngẫm đi, tao ăn tiếp đây.

Phạm Phạm:

Long!

Phí Phí:

Mày làm tao trầm cảm lắm rồi Huy, tha tao.

Tao đi hóng chuyện anh Ké vui hơn.


___


Trong khi đó, ở bữa tiệc

Hải Ké: Phượng ơi ~ Phượng à ~ Phượng dễ thương hiền lành tốt bụng ơi ~ 

Công Chúa: ... Anh bị làm sao đấy?

Hải Ké: Có làm sao đâu? Chỉ là có chuyện này anh muốn nhờ Phượng giúp anh thôi. Chuyện nhỏ xíu xiu à, Phượng dễ thương giúp anh nha.

Công Chúa: Giúp hay không nói sau, nhưng trước tiên anh nói chuyện bình thường lại đi đã được không? Anh cứ thế này em sợ.

Hải Ké: Hi hi ~ Có gì đâu mà Phượng sợ anh chứ? Anh có làm gì em đâu, anh chỉ muốn hỏi em mấy câu thôi.

Công Chúa: Hỏi gì?

Hải Ké: Hỏi về crush của anh, mọi người bảo em thân với người ta nhất nên anh hỏi em.

Công Chúa: Ai? Thằng Toàn á?

Hải Ké: Khồng! Toàn làm gì đủ tuổi làm crush anh?

Công Chúa: Trước anh theo đuổi nó mãi còn gì?

Hải Ké: Làm gì có! Thấy nó cũng cute nên trêu chọc nó tí thôi, chứ còn bảo nó làm bồ anh thì chắc cả anh lẫn nó đều không chịu nổi đâu.

Công Chúa: Không phải nó thì anh muốn hỏi ai? Trường? Vương? Nhô? Duy? Hay thằng Thanh? Thanh thì sang hỏi Mạnh.

Hải Ké: Cái gì vậy Phượng? Em bị ngáo à?

Công Chúa: ...

Hải Ké: Nhầm, anh xin lỗi, em không ngáo, anh ngáo. 

Công Chúa: Thế tóm lại anh muốn hỏi ai? Nếu không phải mấy người trên?

Hải Ké: Hi hi ~ Anh muốn hỏi cái người mà bọn em gọi là gấu Nga á! Bạn Lâm á!

Công Chúa: Anh Lâm? 

Hải Ké: Ừa! Lâm.

Công Chúa: Mới gặp người ta lần đầu, được người ta đỡ cái thôi mà đã đổ rồi à anh? Giá anh để đâu?

Hải Ké: Rá rổ gì tầm này? Vã lắm không giữ giá đâu. 

Công Chúa: Rồi, thế anh muốn hỏi gì? 

Hải Ké: Anh hỏi cũng không nhiều đâu.

Công Chúa: Không nhiều là hỏi những gì?

Hải Ké: Đại khái là Lâm bao nhiêu tuổi nhà ở đâu gia đình thế nào công việc ra sao sở thích là gì sở ghét là gì sở trường là gì sở đoản là gì thích nam hay nữ mẫu người lí tưởng thế nào. Vậy thôi.

Công Chúa: ... Anh hỏi cung à?

Hải Ké: Muốn cua được người ta thì phải biết hết thông tin cần thiết chứ. 

Công Chúa: Sao không hỏi ai lại hỏi em?

Hải Ké: Nãy anh hỏi thằng Trường thì nó cứ mải ê ki ya ki yo gì đó với nhóc Hải bé, thằng Toàn thì quấn thằng Mạnh bán mì, thằng Vương thì lo cắm đầu ăn không thèm trả lời anh, thằng Duy không biết đi đâu rồi, Long thì nó bảo anh sang hỏi em... Phượng giúp anh đi, anh mà cưa được Lâm anh sẽ trả ơn em đàng hoàng.

Công Chúa: Không cần đâu anh, em nghĩ là anh đừng mất công nữa.

Hải Ké: Sao vậy? Lâm có bồ rồi hay sao?

Công Chúa: Hiện tại thì không có bồ, nhưng anh Lâm không thích đàn ông.

Hải Ké: Hả? Thật á?

Công Chúa: Anh ấy bảo thế. Mà người yêu cũ của anh ấy cũng đều là phụ nữ cả.

Hải Ké: Eo... buồn thế...

Công Chúa: Rồi đấy, em cho anh biết thông tin quan trọng nhất rồi đấy, giờ thì ngồi dịch ra cho em ăn, anh ngồi sát em nóng quá!

Hải Ké: Từ từ đã Phượng, em cứ trả lời anh nốt mấy câu kia đi rồi anh đi.

Công Chúa: Vẫn còn muốn hỏi à? Đã biết không cưa được người ta rồi còn hỏi làm gì vậy anh?

Hải Ké: Kệ! Cứ thử đã rồi mới biết. Nhỡ đâu may mắn giống Chíp tìm được người không thích đàn ông chỉ thích mình thì sao. Hi hi.

Công Chúa: ...

Hải Ké: Phượng trả lời anh đi mà. Năn nỉ đó.

Công Chúa: Nào đừng có dụi! Nhột! Ngồi yên em trả lời.

Hải Ké: Hi hi! Anh ngồi yên nà, em nói đi.

Công Chúa: Anh Lâm bằng tuổi anh, con lai Nga Việt, gia đình khá giả, anh ấy kinh doanh chuỗi nhà hàng ở Nga.

Hải Ké: Thế là định cư bên đó à?

Công Chúa: Đúng rồi, anh ấy về Việt Nam chơi mấy tháng, tiện xem có thể phát triển ở Việt Nam không thì sẽ ở lại lâu hơn.

Hải Ké: Thế Lâm thích gì ghét gì? Mà cụ thể là thích người như thế nào?

Công Chúa: Anh ấy thích người dễ thương, biết nũng nịu, trẻ con một chút cũng được. 

Pinky: Nói chung là trái ngược hoàn toàn với anh đó anh Quế.

Hải Ké: Đm mày ở đâu mọc ra đấy Duy?

Pinky: Ngồi đây nãy giờ mà anh mải bám Phượng nên không thấy em ấy chứ. Mà em thấy ấy, anh muốn theo đuổi anh Lâm khó lắm. Chưa nói tới chuyện anh ấy có thích đàn ông không, em biết chắc anh ấy sẽ không thích anh rồi đó.

Hải Ké: Tại sao!!!

Pinky: Anh Lâm thích người như trẻ con, ngoan ngoãn biết làm nũng các thứ đấy anh không nghe à? Còn anh... chỉ đáp ứng được một nửa của một tiêu chuẩn trong số đó thôi.

Hải Ké: Gì?

Pinky: Anh có trẻ, nhưng không phải trẻ con, mà là trẻ trâu.

Hải Ké: ...

Pinky: Với lại, anh Lâm thích con gái. Mà cho dù có thích đàn ông, anh ấy cũng sẽ thích người như Phượng. 

Hải Ké: Gí???

Pinky: Anh Lâm bảo thế đấy.

Hải Ké: Thật á?

Pinky: Thật mà, em nói điêu em làm chó!

Công Chúa: Vớ vẩn. Anh ấy trêu thôi.

Pinky: Trêu mà ánh mắt nhìn anh thì tình cảm thật đấy nha ~

Công Chúa: Xàm! 

Hải Ké: Không được! Trêu cũng không thể coi thường được! Đã nói thế chắc chắn Lâm phải có thiện cảm với em. Phượng, em chỉ anh đi, em cua Lâm như nào.

Công Chúa: Cái gì đấy? Em cua anh Lâm bao giờ?

Hải Ké: Nhầm... ý là em xây dựng hình tượng trước mặt Lâm như nào?

Công Chúa: ... Sao em phải xây dựng? 

Hải Ké: Thì túm lại là em cứ nói đi, tại sao Lâm lại thích em? Cho anh tham khảo. Đi mà Phượng, giúp anh nha nha nha.

Công Chúa: Em biết gì đâu? Mà anh đừng có sáp sáp tới em như thế, nóng! Ngồi xa xa ra đi.

Hải Ké: Ứ! Em không nói anh cứ bám đó! Phượng ~ Nói anh biết đi mà! 

Công Chúa: Khổ lắm em không biết gì thật! Anh đừng tin lời Duy! Anh Lâm không thích em cũng không thích đàn ông đâu! Bỏ em ra!

Hải Ké: Duy nó bảo điêu nó làm chó kìa! Mà giờ nó vẫn là khỉ nên chắc chắn nó không điêu! Em giúp anh đi.

Công Chúa: Gì thế hả? Anh đừng hâm nữa! Ngồi xích ra đi đổ đồ ăn của em bây giờ.

Hải Ké: Nói anh nghe rồi anh xích ra. Đi mà! Xíu xiu thôi cũng được.

Công Chúa: Anh Hải!

Hải Ké: Phượng ~

Công Chúa: Anh... ai ui! Anh giẫm vào chân em! Đau đau đau! 

Hải Ké: Úi chết! Anh xin lỗi anh xin lỗi! Anh không cố ý đâu! 

Công Chúa: Chân em mới bị trật xong đấy! A đau chết em!

Hải Ké: Anh xin lỗi mà! Anh không để ý dưới chân. Anh xin lỗi Phượng hu hu. Có sao không? Để anh xem.

Công Chúa: Không cần đâu... anh xích ra đi... em khổ lắm rồi!

Hải Ké: Hic... anh xin lỗi... anh chỉ muốn năn nỉ em chút thôi.

Công Chúa: Em không biết thật. Anh tránh...

Nô Tài: Quế Ngọc Hải!

Hải Ké: Ối giời đất ơi thánh thần ơi giật cả mình!!! Mày làm cái gì gọi giật giọng cả họ cả tên tao thế hả Thanh?

Nô Tài: Anh dẹp ra chỗ khác! Chỗ này là chỗ của em! 

Hải Ké: Chỗ nào của mày? 

Nô Tài: Chỗ cạnh Phượng, là của em! Em đi lấy đồ mà anh chen vào chiếm là sao? Đi ra!

Hải Ké: Gớm! Chỗ viết tên mày à mà không cho tao ngồi? Tao cứ ngồi đấy!

Nô Tài: Anh...

Công Chúa: Thôi! Anh Hải ơi, anh xích ra đi, ngồi đây lúc nữa anh lại giẫm chân em thì chắc em chống nạng về luôn mất.

Nô Tài: Cái gì? Anh ấy giẫm chân anh á?

Hải Ké: Lỡ chân...

Nô Tài: Đm ông xích ra kia! Tránh xa Công Chúa mười mét đi! Ông còn sáp tới tôi đấm ông thật đấy! 

Hải Ké: Xì... làm như tao sợ.

Công Chúa: Thôi anh ơi, em xin anh. Anh hỏi gì em biết em cũng nói hết rồi, còn anh vẫn nhất quyết muốn cưa anh Lâm thì tự lo đi, em không biết gì hết đâu.

Nô Tài: Kệ ông Hải. Chân anh sao rồi? Có đau không? 

Công Chúa: Không sao đâu, vẫn ổn. Không cần cúi xuống gầm bàn xem đâu... ngồi lên ăn tiếp đi. 

Nô Tài: Thật không?

Công Chúa: Giẫm cái thôi chứ có bẻ chân tao đâu mà, không sao thật, ngồi đi.

Pinky: Ây dà. Anh thấy chưa anh Hải? Phải nhẹ nhàng như vậy anh Lâm mới thích, chứ ai mà ào ào như anh.

Nô Tài: Gì?

Hải Ké: Nó bảo crush của tao thích con mèo nhà mày đấy. Vui không Thanh?

Nô Tài: ...

Công Chúa: Đã bảo không phải rồi!!!

Pinky: Chính chủ bảo phải. Thanh ơi cẩn thận nha Thanh, anh Lâm đẹp trai dịu dàng chu đáo lắm, đến anh Hải còn vừa gặp đã mê quên luôn thằng Toàn kia. Anh ấy sắp về Bùng Binh rồi đó, coi chừng chức phò mã lại mất nha.

Công Chúa: Nói linh tinh cái gì đấy? Lo ăn đi! Mệt lắm nữa!

Nô Tài: ...

Công Chúa: Mày làm sao? Nhìn tao cái gì?

Nô Tài: Anh thấy ghét thật sự!

Công Chúa: ???

Nô Tài: Sao anh lắm người vây quanh thế hả!!! Cái đồ đáng yêu này!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com