ZingTruyen.Info

[VNF] Chung Cư Bùng Binh

105. Hả?

Caochinduoi1710


Đang nhắn tin bình thường, bỗng chuyển ngôn ngữ sang hệ bị giật điện thoại, vừa nghe là biết có điều bất thường rồi.

Cả nhóm chat đều biết điều đó, nên dĩ nhiên đã có một vài người thuộc tổ đội hóng hớt lập tức chạy lên phòng riêng của hai anh già trên tầng ba để nghe ngóng tình hình.

Nhưng cửa phòng thì khóa trái, cách âm lại quá tốt, mọi người có cố gắng đến mấy cũng không thể biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì. Mà cũng không ai dám gõ cửa hỏi, vì sợ sẽ cắt ngang "chuyện tốt" của OTP, chỉ đành đứng ngoài mà sốt ruột suông.

"Ê mọi người, mọi người đoán xem anh già sẽ làm gì?" Ỉn Hồ Ly lên tiếng hỏi, trong khi vẫn đang dán cả người lên cửa, cố gắng nghe lén.

"Không biết nữa... tại mình cũng ứ biết cụ thể mối quan hệ giữa hai anh già giờ ra sao." Chung Chờ Chồng nhăn mày ra chiều suy tư.

"Cứ cho là OTP đã cập bến rồi đi, thử đưa ra giả thuyết xem nào." Pinky ngồi xổm ở dưới ngước lên đưa ra ý kiến.

"Chắc là... sẽ làm gì đó..." Xa Dần dè dặt phát biểu.

"Thà mày đừng nói, nói cũng như không." Chủ Tịch tỏ vẻ dè bỉu ra mặt.

"Thế mày nói xem hai ông ấy làm gì?" Hải Ké đứng bên cạnh tiện tay cốc đầu Chủ Tịch một cái.

"Au! Đau!!! Ông bị điên à?" Chủ Tịch bực bội đạp lại vào chân Hải Ké trả đũa.

"Nào hai cái anh này! Để yên cho em nghe ngóng xem nào." Bé Đậu bất mãn ra mặt.

"Anh không nghĩ mình sẽ nghe được gì với cái chất lượng cách âm này đâu. Tự tưởng tượng vậy." Đức Cọt nhún vai.

"Khó nhỉ. Đen ơi con nói xem hai anh ở trong ấy làm gì?" Chin Chin bế Đen trên tay, liền thuận tiện cúi xuống hỏi.

Đen: "???" Đến mấy người còn không biết, Đen biết làm sao được?

Cả dàn hóng hớt bất lực.

Vậy thì rốt cuộc trong phòng đang diễn ra cảnh tượng gì đây?

Lúc này, trên chiếc giường được kê giữa phòng, Nguyên Mạnh đang nằm. Và ở phía trên, là một người khác đang đè lên, hai tay giữ tay anh, vẻ mặt cực kỳ khó chịu. Dĩ nhiên, không cần nói cũng biết người này là ai rồi.

"Em mới nhắn cái gì trên nhóm chat vậy hả?" Tấn Trường cau mày hỏi, giọng điệu mơ hồ có chút tức giận cố kìm nén.

Nguyên Mạnh thì vẫn đang sững sờ, do hành động đột ngột vừa rồi của người anh lớn. Khi nãy anh đang nhắn tin dở thì bỗng Tấn Trường từ trong nhà tắm phi ra, nhảy một phát lên giường, đè lên người anh, nắm cổ tay anh ghì chặt xuống, khiến chiếc điện thoại anh đang cầm cũng văng sang một bên. Mới sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ hẳn, đầu vẫn đang ong ong do dư âm từ cơn say rượu tối qua, làm sao anh đã kịp phản ứng lại được: "Nhắn... nhắn gì? Anh làm cái gì đấy hả? Bỏ em ra."

Tấn Trường không những không bỏ, còn dùng sức ghì chặt hơn, sắc mặt càng thêm u tối: "Em mới nhắn trong nhóm là về quê lấy vợ nữa đúng không? Hôm qua anh nói em sao? Em quên hết rồi đúng không?"

"H...hả?" Nguyên Mạnh sửng sốt cực độ, thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Ông anh già của anh sao hôm nay kỳ cục quá vậy?

Tất nhiên, nhìn vẻ mặt này của anh, Tấn Trường cũng đã chắc chắn được suy đoán của mình rồi: "Anh biết ngay mà! Em chẳng nhớ cái gì cả! Biết vậy hôm qua anh nên mở máy ghi âm lên mới đúng!"

"Hả? Gì? Ghi âm gì? Ủa là sao?" 

Người bên dưới vẫn nguyên một biểu cảm không biết không hiểu không load được, khiến Tấn Trường không khỏi bực mình. Chú thật sự rất muốn đánh cho người này mấy cái nhưng nhìn một hồi cái gương mặt ngơ ngác kia thì lại không làm sao mà xuống tay được, cuối cùng bất lực hừ mũi một cái, buông Nguyên Mạnh ra, ngồi sang một bên mép giường, quay lưng không nhìn anh nữa.

Nguyên Mạnh cũng chống tay ngồi dậy, cố chống đỡ cảm giác đau đầu khó chịu hậu uống say, hỏi: "Ê! Có chuyện gì anh nói đi xem nào. Anh bị làm sao đấy? Tự nhiên nổi cáu với em?" 

Tấn Trường thở mạnh ra một hơi, trả lời mà không quay người lại: "Còn hỏi anh nữa? Em không thấy là anh với em đang chung phòng đây à? Vậy mà còn chưa hiểu chuyện gì hay sao?"

"Chung phòng? Ừ chung phòng thì s... à khoan, từ từ. Ý là... sao cơ?" Nguyên Mạnh vốn định bật ngược lại, nhưng nói tới nửa chừng thì hình như điều gì đó đã nảy ra trong khối óc còn đang mù mờ của anh, khiến anh khựng lại, nửa tin nửa ngờ.

"Sao gì nữa?" Tấn Trường rõ ràng không vui: "Mấy đứa nhóc nó nói đêm qua anh bế em về phòng, rồi hai chúng ta ngủ chung luôn đó! Em còn nói không phải. Chứ giờ ai đang ngồi kế em đây hả?" 

"..." Nguyên Mạnh ngẩn người, im lặng mất một lúc để tiêu hóa lượng thông tin vừa tiếp nhận, sau đó mới nói tiếp: "Ừ, ngủ chung, rồi... sao nữa?" Thực ra trong đầu anh lúc này cũng đã mơ hồ luận ra sự việc rồi, song anh không dám chắc. Vả lại, quả thật hôm qua anh đã quá say, không thể nào nhớ nổi rốt cuộc tối qua đã xảy ra những chuyện gì. Anh chỉ nhớ mình ôm mấy chai rượu ra vườn ngồi uống một mình, sau đó... không có sau đó nữa. Đến khi anh tỉnh dậy thì đã nằm trong phòng này, dĩ nhiên, cũng một mình. Cho tới lúc Tấn Trường từ trong phòng tắm lao ra hùng hùng hổ hổ nổi cáu với anh: "Tóm lại là thế nào, anh nói rõ em nghe xem nào. Chứ em không nhớ gì thật." 

Tấn Trường bị ông em già của mình chọc tức chết, bực bội xoay người lại, đối diện với vẻ mặt ngây thơ vô số tội của người kia, ba phần bất lực bảy phần thương yêu, bắt đầu kể lại đầu đuôi sự việc với một thái độ không lấy gì làm vui vẻ cho lắm. Rằng tối qua anh đã tỏ tình với chú như thế nào, hai người đã hôn nhau ra sao, đã hứa với nhau những gì, rồi sau đó anh bị đau dạ dày và chú bế anh lên phòng, cho anh uống thuốc xong thì ôm anh trong lòng, vừa chườm nóng vừa xoa bụng đến khi anh ngủ thiếp đi mới thôi. Sáng nay chú còn hôn lên trán anh chào buổi sáng, anh cũng ậm ừ đáp lại. Chú cứ nghĩ anh sẽ không quên chuyện tỏ tình. Ai mà biết...

Nghĩ đến đây, Tấn Trường vừa giận vừa có chút tủi thân, quay đầu đi hướng khác, không nói gì nữa.

Nguyên Mạnh từ nãy đến giờ ngồi nghe mà cũng bàng hoàng cả người, thứ nhất là không ngờ mình đã dám làm ra chuyện mà suốt bao lâu nay không dám, thứ hai là... không ngờ Tấn Trường... lại đồng ý nhanh như vậy. Cho đến bây giờ, sau khi đã ngẩn ngơ ngỡ ngàng hoang mang đến vài phút đồng hồ, anh vẫn chưa thể tin là mình và người trong mộng bấy lâu đã chính thức trở thành người yêu...

"Chúng ta... yêu nhau rồi á?" Một câu hỏi bật ra trong vô thức, và ngay khi dứt lời, thấy vẻ mặt càng thêm cau có của người đối diện, anh đã biết mình lỡ lời.

"Em còn hỏi nữa? Hay em định phủi tay không chịu trách nhiệm với anh? Em tỏ tình với anh để anh đồng ý rồi em bỏ anh về quê lấy vợ?" Tấn Trường ghim rồi đấy, ghim đậm sâu lắm. Mới hôm qua nói không được nhắc lại chuyện này, thế mà sáng nay đã nhắn đến mấy tin liền trong nhóm chat, bây giờ vẫn chưa tiếp nhận chuyện cả hai đã xác định quan hệ. Hỏi chú làm sao mà không giận cho được?

Có điều, nghe chú nói câu này xong thì có vẻ não người kia cũng đã hoạt động để load hết đống thông tin gây sốc này rồi. Vẻ áy náy hối lỗi bắt đầu hiện lên gương mặt, Nguyên Mạnh rụt rè nhích tới gần chú, kéo kéo tay áo chú: "Em... em xin lỗi, tại hôm qua em say quá nên... Đừng giận em nữa nha."

Tấn Trường không quay lại nhìn anh, tiếp tục hậm hực: "Bởi mới nói, đã không cho em uống rượu rồi, không nghe lời! Hậu quả đó thấy chưa? Tối qua thì bệnh tái phát làm anh lo gần chết, sáng nay thì quên hết chẳng nhớ mình đã là người yêu của ai rồi, còn đòi đi lấy vợ. Thử là em coi có em có giận không?"

"..." Nguyên Mạnh mím môi, trong lòng thực sự thấy có lỗi, nhưng lại không hề hối hận: "Em xin lỗi, là do em quên. Cơ mà nếu em không uống rượu, thì làm gì có gan tỏ tình với anh chứ..."

"..."

"Hôm qua em nói những gì thì em không chắc, nhưng anh nghe rồi đúng không? Tại vì anh cứ luôn bảo anh chỉ thích độc thân, em mới không dám nói, sợ anh từ chối rồi tránh xa em mà. Chờ đợi anh lâu quá, em đã định về quê lấy vợ thật rồi ấy chứ."

"Lại lấy vợ!"

"Nào! Em đang nói là định. Nhưng giờ tỏ tình thành công rồi thì em lấy anh chứ lấy vợ gì nữa?"

"..."

"Bỏ qua cho em lần này đi, được không? Anh già của em rộng lượng bao dung mà, sẽ không chấp người say đâu đúng không?"

"..."

"Nào, trả lời em đi. Anh định bơ em à?"

"..."

"Trường..."

"...Aiz!"

Cuối cùng thì cũng không chịu nổi cái giọng nửa năn nỉ nửa làm nũng ấy, Tấn Trường không giận được nữa, quay người lại đối diện với Nguyên Mạnh, đồng thời vòng tay ôm lấy eo anh kéo vào lòng mình. 

"Rồi, không giận nữa thì không giận nữa. Nhưng mà giờ em chắc chắn chúng ta là người yêu chưa?" Tấn Trường hỏi.

Nguyên Mạnh lập tức gật đầu, còn nghiêng qua hôn má chú một cái như khẳng định lại. Yêu rồi, thì mới được hôn thế này chứ.

Tấn Trường hài lòng, khóe môi dù cố kìm lại vẫn hơi cong lên một chút: "Rồi, là người yêu anh rồi đó nha, không có đòi về quê lấy vợ nữa nghe chưa? Anh mà thấy lần nữa là anh phạt đó."

Nguyên Mạnh tiếp tục gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. 

"Với lại, hôm qua uống rượu tỏ tình thì thôi anh không nói tới nữa, nhưng từ nay về sau không có uống nữa, biết chưa? Hên là tối qua uống thuốc xong không có sao đó, chứ lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao hả?" 

Ai đó vẫn ngoan ngoãn nghe lời, không hề cự cãi một câu.

"Giờ thì nói anh nghe, thấy sao rồi? Còn khó chịu nữa không?"

Lần này thì lắc đầu.

"Vậy say rượu giờ có đau đầu chóng mặt gì không?"

"Lúc nãy có, mà giờ hết rồi."

"Thật không?"

"Thật mà."

"Được. Anh tin em lần này. Giờ khỏe rồi đúng không? Vậy xuống giường đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng. Ăn gì anh xuống bếp làm."

"Em ăn... à khoan... hừm..."

Nguyên Mạnh vốn định nói ăn bánh mì, nhưng chợt nghĩ tới điều gì đó, anh lại ngưng giữa chừng, ậm ừ ra chiều đang suy nghĩ.

"Sao vậy?" Tấn Trường hỏi: "Muốn ăn gì cứ nói đi anh làm, nếu trong tủ không có sẵn thì anh ra đầu đường mua. Thấy hàng quán cũng nhiều á."

Nguyên Mạnh lắc lắc đầu, ngẫm nghĩ thêm một hồi nữa rồi nói: "Chắc là không cần mua đâu, em ăn đơn giản thôi." 

"Hửm? Vậy ăn gì?" 

"Anh."

"H...hả?"

"Anh đó."

Vừa dứt lời, anh chồm người lên đẩy ngã người kia xuống giường, dự định sẽ hôn một chút xem như kỷ niệm ngày hai người chính thức yêu nhau. Vì nghe chú kể thì hôm qua có hôn rồi, nhưng anh say nên chẳng nhớ được gì cả, anh cần ôn lại một chút. 

Và thế là, trong ánh mắt vẫn còn nét sửng sốt chưa tan của chú, anh từ từ cúi xuống tiến sát lại gần, nở một nụ cười đầy ý vị sâu xa trước khi chuẩn bị đặt môi hôn.

Sau đó thì...

"Ối giồi ôi!"

Rầm!

Huỵch!

Một tiếng la bất chợt vang lên, kèm theo là tiếng cửa bị đẩy ra đập mạnh vào tường và tiếng như người nào đó vừa bị đẩy ngã. Hai người trên giường giật bắn mình, theo bản năng cùng nhìn ra phía cửa.

Tất nhiên, làm gì còn ai khác ngoài tổ đội hóng hớt đâu. 

Chuyện là bé Mầm Non vừa thức dậy, đọc tin nhắn thấy anh trai mình bị giật điện thoại giữa chừng, lên phòng lại thấy cả dàn người đứng vây quanh trước cửa mà chẳng nghe ngóng được thông tin gì, lo lắng anh bị ăn hiếp nên bé Mầm đã đi tìm chìa khóa sơ cua để mở cửa. Bé xuất phát từ lòng tốt và quan tâm anh, có điều hình như việc bé làm hơi không đúng lắm...

"Á á á á á á hai anh già định ứ ừ kìa!!!"

Tiếng Ỉn Hồ Ly vang vọng khắp cả căn nhà bốn tầng, mang theo chấn động ngang cỡ động đất. Ngay sau đó, cậu cùng người bạn thân Chin Chin chạy quanh nhà loan tin về màn "tự cho là 18+" của OTP hai anh già, khiến homestay một phen náo loạn ầm ĩ. 

Tuy nhiên, ở ngoài bể bơi, lại có người dường như chẳng quan tâm đến sự ầm ĩ đó. 

Duy Mạnh ngồi một mình trên chiếc ghế mây, tai đeo tai nghe mở một bài nhạc gì không rõ, thoáng quay vào liếc nhìn Hồng Duy đang hùa theo Đình Trọng và Đức Chinh reo hò rồi lại quay đi, thở dài một hơi, vẻ buồn bã hiện rõ nơi đáy mắt.

Ngoài anh ra, ở một góc vườn khác, còn có một người đang một mình đứng nghe điện thoại.

"Alo ạ? Dạ? Thanh ạ? Vâng, nó ở với cháu. Dạ? Sao ạ? H...há? Dạ? Không... cháu... Cháu không b... à không phải cháu không biết, mà kiểu... ờm... chắc là không có đâu ạ. Dạ? Thím nghe ai nói thế. Hả? À... chắc thế ạ... Mà thôi thím ơi cháu có việc gấp rồi, cháu cúp trước ạ. Có gì khi nào xong cháu gọi lại sau ạ. Dạ, dạ vâng. Cháu chào thím."

Xuân Trường cúp điện thoại, tay đưa lên lau đi những giọt mồ hôi vừa túa ra trên trán: "Má... hú hồn. Thằng chó đốm kia không nói gì với mình chứ! Kiểu này bố ai ứng phó cho kịp! Má! Gay thật! Giờ làm sao hả trời?"

Phía sau anh, ở lối cửa từ vườn đi vào nhà, một người lặng lẽ đứng đó từ lâu, trên gương mặt hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp. Và khi thấy anh sắp quay lưng trở vào nhà, người đó lập tức nhanh chân chạy đi, tránh để anh phát hiện. Vừa chạy, vừa vội vã lau đi giọt nước mắt bất giác rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info