ZingTruyen.Info

Vkook | Thiếu Tướng Kim Cưng Chiều Em

Chap 52: Cùng trở về nhà

mintk_06

Jeon Jungkook vô tư ngồi lọt thỏm trong lòng người chồng hợp pháp, đôi mắt đen to tròn nhìn ngắm những chú cá trong hồ, thích thú ném đi một ít thức ăn.

Kim Taehyung vòng hai tay ôm lấy eo bạn nhỏ, thoải mái tựa cằm lên mái đầu của cậu, đột nhiên tò mò liền dùng tay bóp nhẹ chiếc bụng mềm của người kia một cái. Jungkook mặc dù sau sinh gầy hơn những thai phụ khác, nhưng nhờ Taehyung chăm bẫm mà tròn lên được một chút, bụng sờ cũng rất thích tay, hắn vui vẻ cúi xuống rải những nụ hôn vụn vặt khắp mặt cậu.

Jungkook dường như vẫn chưa nhận ra mình bị chiếm tiện nghi, chỉ chăm chăm nhìn những chú cá đang tụ lại một chỗ ăn thức ăn. Mái tóc xoăn bồng bềnh đã lâu chưa được cắt dài che cả mắt, cậu đưa tay khẽ vuốt những lọn tóc, vô tình chạm tay vào dải băng trắng trên trán.

Nghĩ lại thì lúc trước Taehyung cũng bị thương ở đầu và được băng giống như vậy, có điều vết thương của hắn nặng hơn nhiều. Đăm chiêu suy nghĩ, Jungkook chẳng may chạm mạnh vào vết thương chưa lành, giật mình xuýt xoa.

Kim Taehyung thấy bạn nhỏ đau liền nhanh chóng gỡ tay cậu ra, xem xét vết thương một lúc, sau đó thổi thổi lên.

"Lúc trước em còn tưởng anh vì giận em bướng mà không chịu tỉnh lại"

Hắn di chuyển tầm nhìn lên người cậu, cười sủng nịnh xoa gáy người thương.

"Khi nãy em nhất quyết đòi anh phải bế cho bằng được còn gì"

"Là do gần đây em đã suy nghĩ khác"

Taehyung không đáp, chủ động nắm tay Jungkook, bao trọn giữa hai bàn tay to lớn của mình, thân mật gãi nhẹ vào lòng bàn tay mềm mại, ánh mắt mong chờ câu nói tiếp theo.

"Em biết Taehyungie không nỡ giận em đâu, hơn nữa... Em đã từng nói cho phép anh cưng chiều em, vậy nên em sẽ để anh nuôi em cả đời, đu bám anh đến phiền cũng không buông, anh sau này đừng có hòng mà hối hận!"

Kim Taehyung bật cười kéo eo người thương, thâm tình hôn lên gáy cậu, phả làn hơi ấm nóng lên cổ khiến Jungkook không nhịn được cười khúc khích.

"Qua những chuyện này anh mới biết, cái chết đến với chúng ta không thể nào lường trước được, có thể là hôm nay hay ngày mai, anh không thể đoán được. Nhưng anh hứa với em, cho dù là cơ hội mong manh hay hoàn cảnh khắc nghiệt thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ vì em mà sinh tồn, sẽ vì em mà trở về, anh hứa..."

Taehyung nghiêng đầu hôn má người trong lòng, lại nhìn quầng thâm nhợt nhạt trên mắt người thương, dùng tay xoa xoa, Jungkook dường như cũng cảm thấy thoải mái mà hoàn toàn dựa hẳn vào người hắn, vô cùng hưởng thụ sự sủng nịnh mà chỉ cậu có được.

Kim Junghee dạo gần đây rất hay quấy vào nửa đêm, mà nó không chịu được hắn dỗ, dù thế nào cũng nhất quyết phải là Jeon Jungkook, cảm giác như con bé đang dần xa lánh hắn thì phải.

Có cách nào để Junghee chấp nhận hắn không?

Kim Taehyung mãi suy nghĩ, không hay biết cậu đã thiếp đi trên vai hắn từ lúc nào, thấy cậu ngủ ngon, hắn cũng không nỡ đánh thức.

Một ngày yên bình lại cứ thế trôi qua.

Đến hôm sau, Jungkook phát hiện thấy chồng lớn của mình ngủ ngồi trên giường bệnh đối diện, trên tay là Kim Junghee đang say giấc ngon lành. Kỳ lạ là, trên người hắn đang mặc áo form rộng của cậu lúc trước, thảo nào tối qua cậu lại ngủ ngon như vậy.

Kim Taehyung mặc áo của cậu, dùng mùi hương của cậu để dỗ em bé, bởi vì sợ Junghee sẽ quấy phá làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Jungkook.

Jeon Jungkook khẽ cười, bế Junghee từ tay hắn, cẩn thận đặt con bé ngay ngắn trên giường, sau đó quay về chỗ Taehyung, hôn lên mái tóc của hắn.

"Ông xã, vất vả cho anh rồi"

. . .

"Thiếu tướng, cảnh sát vừa gọi ngài đến xác nhận người"

Kim Taehyung khẽ liếc mắt về phía người vừa báo tin cho mình, phất tay bảo anh ta đi, mất bao lâu mới có thể bắt được, không uổng công hắn chờ đợi.

Taehyung lấy chiếc xe chỉ dành riêng cho thiếu tướng, lái nó đến thẳng đồn cảnh sát.

Vừa đến nơi, sắc mặt hắn vô cùng khó coi khi nhìn thấy Baek Sunghyun đang bị tra khảo, nhanh chóng lấy lại phong thái điềm đạm của một quân nhân cấp cao, tiêu soái bước vào.

"Anh Taehyung, anh đến đón em phải không? Họ bắt em, còn nói em cố ý giết người gì gì đó, em không biết gì hết Taehyung, anh mau đưa em khỏi đây đi"

Sunghyun nhìn thấy hắn liền như bắt được vàng, lao đến ôm chầm lấy hắn khóc lóc kể lể, nhưng anh ta vốn chẳng để ý đến gương mặt đầy hắc tuyến của hắn.

"Buông ra!"

Baek Sunghyun bị giọng nói nghiêm nghị làm cho bừng tỉnh, đến giờ mới ngước mặt lên nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt toàn sự chán ghét, hắn... Ghét anh rồi sao? Anh đã làm gì sai chứ?

"Taehyung, anh sao vậy? Sao đột nhiên lại-"

"Tôi bảo buông ra!!"

Sunghyun bị doạ cho hoảng sợ, hai bàn tay run bần bật, không cam tâm cố chấp níu tay áo hắn, mở miệng định gọi tên thì bị hắn hất mạnh tay ra.

Viên cảnh sát không có ý định can thiệp hành động này của hắn, bình tĩnh bước đến chỗ cả hai.

"Thiếu tướng, đây là người đã đẩy chồng nhỏ của ngài, sau hôm đó thì bỏ sang nước ngoài trốn, không may lại bị chúng tôi bắt giữ"

Taehyung dùng sự im lặng đáp trả, nhìn Sunghyun đầu tóc rối bời ngồi bệt dưới đất, hắn xin phép cảnh sát cho mình nói chuyện riêng với anh một lúc, cảnh sát gật đầu đồng ý rồi cũng rời đi.

Baek Sunghyun dùng tay níu lấy chân hắn, nước mắt rơi lã chã, xưa nay chưa bao giờ anh ta phải chật vật như thế này.

"Taehyung, em không có làm, em chỉ vô tình đẩy ngã tên tiện nam nhân đó thôi, xin anh hãy tin em..."

Kim Taehyung chậm rãi khụy gối xuống trước mặt Sunghyun, dùng tay nâng gương mặt đầy nước mắt của anh lên, giây tiếp theo mạnh bạo bóp chặt cằm của đối phương, khiến mặt anh ta đỏ bừng.

Sunghyun bị hắn dùng sức bóp chặt đến đau đớn, các cơ trên mặt như ngừng hoạt động, khóc không xong mà la hét cũng chẳng nổi, chỉ biết cắn răng chịu đựng đau đớn.

Hai mắt Taehyung đỏ ngầu, gân xanh nổi trên trán, như đang kiềm chế không cho bản thân bóp nát cả mặt anh.

Taehyung nhớ những vết thương trên cơ thể Jungkook, từng nỗi đau mà cậu đã chịu, những câu mắng nhiếc sỉ nhục của Sunghyun. Hắn chỉ hận không thể tự tay giết chết con người độc ác trước mặt, thay cậu trả lại từng nỗi đau, tủi nhục.

Còn mạnh miệng nói mình không làm gì, anh ta chẳng lẽ đã quên chính mình chút nữa đã hại chết con hắn, hại Jeon Jungkook suýt mất mạng, bấy nhiêu có thể coi là vô tình sao? Nghĩ vậy liền dùng lực mạnh lên mặt của Sunghyun hơn, như rút đi hết toàn bộ sức lực của anh ta.

Mặt Baek Sunghyun trở nên trắng bệch, hai mắt mở to nhìn hắn, hô hấp khó khăn, tất cả tế bào trong người dường như cũng đang cầu xin hắn dừng lại.

Kim Taehyung chán ghét hất mặt Sunghyun đi, khiến đầu anh ta đập mạnh vào bàn làm việc bên cạnh, đồ trên bàn rơi xuống đầy đất, nhìn thấy bàn tay của anh đang muốn chạm vào mình, hắn liền không thương tình dùng gót giày đạp lên.

Sunghyun chưa kịp thở mạnh vì thoát khỏi cực hình khi nãy, bây giờ lại bị người kia giằng mạnh giày vào tay, đau đớn không thốt thành lời.

Là anh đã quá coi thường hắn, nghĩ rằng hắn sẽ dễ dàng tha thứ cho lỗi lầm của mình. Ngu ngốc! Kim Taehyung sẽ chỉ mãi mãi có một ngoại lệ duy nhất để dung túng là Jeon Jungkook mà thôi.

"Bằng chứng đã có đủ, tôi sẽ giao cậu cho pháp luật xét xử, nhưng nếu hình phạt mà cậu nhận quá dễ dàng..."

Kim Taehyung buông tha bàn tay rướm máu của Sunghyun, tiến tới túm mạnh cổ áo anh ta xách lên, ánh mắt sắc lẹm như xoáy sâu vào tâm can anh.

"Tôi sẽ thay pháp luật xử lý cậu!"

Baek Sunghyun kinh hãi túm lấy cánh tay hắn khi bị cảnh sát lôi đi, gương mặt vô cùng kỳ dị, cố gắng dùng mọi cách cầu xin hắn, mỗi lời thốt ra đều đem lại đau đớn.

"Taehyung, em biết lỗi rồi... Cầu xin anh đừng bắt em, em không muốn..."

Taehyung mặt không cảm xúc nhìn Sunghyun giẫy giụa như cá trên thớt, thấy như vậy vẫn còn chưa đủ liền sút mạnh vào mạn sườn anh ta một cái.

So với những gì Baek Sunghyun gây ra cho Jungkook, anh ta lấy cái quyền gì cầu xin tha thứ trước mặt hắn? Hơn nữa, người hứng chịu đau đớn là cậu, chỉ mình cậu mới được phép quyết định có tha thứ hay không.

Kim Taehyung cúi đầu chào cảnh sát rồi quay gót rời đi, bỏ mặc Sunghyun gào thét như muốn nổ tung cổ họng ở phía sau.

Hôm nay là ngày Jungkook xuất viện, hắn chưa đến đã chắc chắn bạn nhỏ của mình đang rất háo hức.

Taehyung bế Junghee trên tay, thật may là con bé không còn bài xích hắn nữa, nỗ lực chăm em bé của hắn cuối cùng cũng thành công rồi, có thể nói là nhờ kinh nghiệm ngày trước nuôi bạn nhỏ Jeon đi.

"Jungkook, anh lại sắp phải nhận nhiệm vụ mới..."

Tim Jungkook chậm đi một nhịp, cậu nhắm mắt hít vào một hơi, định mở miệng nhưng đã bị người kia giành nói trước.

"Một nhiệm vụ cao cả phải thực hiện cả đời"

Nhiệm vụ cao cả của Kim Taehyung, chính là bảo vệ tổ quốc và những người thân yêu, bảo vệ Jeon Jungkook.

Còn nhiệm vụ của Jeon Jungkook, chỉ đơn giản là ngoan ngoãn ở cạnh Kim Taehyung trọn đời.

"Jungkookie!"

Taehyung si mê nhìn cậu, khiến cậu đang tận hưởng không khí bên ngoài bệnh viện sau thời gian dài cũng phải quay sang nhìn hắn.

"Dạ?"

"Anh sẽ không để em khóc thêm lần nào nữa"

Cậu chớp mắt ngây ngô nhìn hắn.

"Nói dối! Lúc ở trên giường anh toàn làm em khóc thôi"

Jeon Jungkook bĩu môi trách mắng.

Kim Taehyung đơ người một lúc, cả hai nhìn nhau thật lâu rồi cùng bật cười hạnh phúc.

"Đi, chúng ta cùng nhau về nhà, hoa xương rồng vừa nở hoa còn đang đợi em về ngắm đấy"

"Được, về nhà của chúng ta!"

_ HOÀN CHÍNH VĂN _

|20/05/22|

• mintk •

Cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng mình và TTKCCE trong suốt thời gian qua, mình biết fic còn sai sót rất nhiều và mình sẽ cố gắng khắc phục trong những tác phẩm tiếp theo.

Những bình luận và lượt thích của mọi người chính là động lực giúp mình đi đến cuối cùng, mình không nghĩ là fic lại được nhiều người đọc như vậy, thật sự mình rất hạnh phúc với lượt đọc hiện tại, đây là một con số rất lớn đối với mình.

Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều.

Tạm biệt và hẹn gặp lại mọi người ở các tác phẩm tiếp theo ♡

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info