ZingTruyen.Info

Vkook | Thiếu Tướng Kim Cưng Chiều Em

Chap 51: Bé sữa bột

mintk_06

Kim Taehyung vì hồi phục nhanh chóng mà chỉ vài hôm đã hoàn toàn khoẻ mạnh và được xuất viện, duy chỉ có Jeon Jungkook thì vẫn phải ở lại vài tuần để theo dõi thêm.

Jungkook không thích điều này chút nào, ở bệnh viện với bốn bức tường trắng khiến cậu chán chết đi được, hơn hết là vì lo cho Taehyung.

Hắn được nghỉ phép để dưỡng thương nhưng lại dành toàn bộ thời gian ở bên chăm sóc cậu, đi đi về về giữa nhà và bệnh viện khỏi cần nói cũng biết là rất mệt nhọc, lại còn luôn tự mình làm mọi thứ, nhất quyết không cho cậu chạm vào dù chỉ một ngón tay.

Vấn đề duy nhất là, hắn không thể nào ru em bé ngủ được. Kim Taehyung đã dùng hết mọi cách, ru đến mỏi nhừ thì Junghee cũng không chịu ngủ, khiến nó bật khóc inh ỏi đòi cậu.

Taehyung nhiều lần muốn dỗ Junghee mỗi khi nó đột ngột tỉnh dậy vào buổi tối, nhưng khổ nổi em bé chẳng những không ngủ còn xem hắn như người lạ mà khóc lớn hơn. Doạ cho Jungkook đang say giấc cũng phải giật mình bật dậy bế em bé từ tay bố lớn, dỗ nó nín khóc, xong rồi lại phải cho bú.

Hết cả một quá trình, đến khi em bé hoàn toàn chìm lại vào giấc ngủ thì Jeon Jungkook cũng chẳng chợp mắt nổi nữa.

Sáng nay Taehyung trở về nhà sớm chuẩn bị quần áo khác cho cậu, vừa vặn Park Jimin cũng đến thăm.

Kỳ thực nó vẫn rất áy náy việc bỏ lại cậu hôm ở quán cà phê, nhưng Jungkook bảo đấy không phải lỗi của nó, cũng không thể lúc nào cũng mang gương mặt sầu não đi thăm bệnh được.

"Jungkook, tao vừa điều tra vụ tai nạn của mày"

Jungkook đang thay tã cho Junghee cũng khựng lại một chút, thực ra cậu nghĩ mấy chuyện không vui này tốt nhất đừng nên để ý nhiều thì hơn, dù sao cũng đã qua rồi.

"Làm sao?"

"Jung Hoseok đã nhờ bảo vệ gần đó kiểm tra lại camera an ninh, không ngoài dự đoán người đứng sau lại là cái tên Baek Sunghyun em trai nuôi của chồng mày"

Vừa nhắc đến tên Sunghyun, ánh mắt của Jimin xoẹt qua một tia chán ghét, nó đã cảm thấy có gì đó bất thường từ người này khi ở nhờ nhà chồng của Jungkook rồi. Thiên ạ, y như rằng nó ghét ai thì họ đều không phải là người tốt, tâm linh không đùa được được đâu!

"Lúc biết tin tao đã phóng như bay đến gặp chồng mày đầu tiên, cái bản mặt của anh ta lúc nghe tao nói đúng là không đùa được đâu, đen như cái đít nồi ấy"

Park Jimin càng kể lại càng hăng, từ đứng thành ngồi luôn trên giường bệnh của cậu cho tiện nói chuyện.

"Chỉ cần tưởng tượng cái cảnh chồng mày đập cho tên đó tơi bời hoa lá là tao lại thấy hả dạ vãi chưởng! Thật muốn cười vào mặt nó mấy phát"

Jeon Jungkook giật giật khoé môi nhìn Park Jimin đang cười đắc ý, người nên hả dạ là cậu mới phải chứ? Tiếc là cậu lại không cảm thấy hứng thú lắm về việc Baek Sunghyun sẽ bị xử lý thế nào, dù sao thì tất cả đều là do anh ta tự làm tự chịu, giờ Sunghyun có mệnh hệ gì cũng chẳng là vấn đề đáng để cậu phải chú ý.

Đến xế chiều, Taehyung cùng bố mẹ và bà nội đến thăm. Jeon Jungkook đến giờ mới có thời gian rảnh tay, cậu đưa Junghee cho bà nội bế còn mình vui vẻ ngồi trong lòng hắn.

"Sữa bột, đến đây với bà"

Mẹ Kim âu yếm em bé nhỏ, còn hôn lên má bé vài cái. Em bé được thương yêu cũng không phản kháng, có lẽ ngoài quấy phá khi bố lớn của mình ru ngủ thì còn lại đều rất ngoan.

Jeon Jungkook nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã không còn nắng, gió thổi nhè nhẹ vô cùng thoải mái, nhớ ra mình đã ở lì trong phòng hơn một tuần rồi, cậu cũng muốn được hít thở không khí bên ngoài một chút.

Jungkook không thích bị bó buộc ở một chỗ, cậu muốn được tự do, nghĩ thế liền mạnh dạn kéo tay áo người lớn hơn.

Kim Taehyung đang mải mê vuốt ve những ngón tay trắng trẻo của Jungkook, miệng cười không dứt, thập phần vô cùng thoả mãn, có cảm giác bị ai đó kéo áo liền đưa mắt nhìn xuống.

"Em muốn ra ngoài, ở đây rất chán, chẳng có gì chơi cả"

Taehyung nhìn thấy cậu không vui liền chấp thuận yêu cầu, chân của cậu sau tai nạn vẫn còn đang chấn thương, chưa đi lại tốt được, hắn vốn định đi tìm xe lăn thì bị một lực giữ lại.

"Anh ơi, bế em..."

Jungkook níu chặt áo của hắn, thấy người kia không phản ứng còn chu môi giật giật tay áo.

Kim Taehyung cũng muốn bế cậu đi, nhưng vì sợ vết thương chưa lành nên không muốn động chạm quá mạnh.

"Ngoan, anh tìm xe đưa em đi"

"Đi xe khó chịu lắm, anh bế em đi mà"

Taehyung càng né tránh, Jungkook càng nài nỉ, thậm chí vì sợ hắn bỏ đi mà ôm trụ cả cánh tay của hắn lại, hận không thể lập tức biến thành một con gấu đu bám trên người hắn.

Kim Taehyung nhìn bụng cậu rồi di chuyển tầm nhìn lên cậu, im lặng suy nghĩ một lúc.

"Thật sự không sao chứ? Anh chỉ sợ em đau nên-"

Còn chưa để người kia nói hết câu, Jungkook liền điên cuồng lắc đầu, hai tay thêm lực bám chặt cánh tay của hắn, bộ dạng không được đáp ứng thì sẽ không buông.

Kim Taehyung cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cúi xuống cắn một cái phập lên má người kia, để lại dấu răng to đùng trên chiếc má bầu bĩnh.

Thoả mãn rồi thì đương nhiên phải đáp ứng người thương, Jungkook vẫn còn đang xuýt xoa vì bị cắn thì đã thấy một cánh tay to lớn đặt ngay thắt lưng nhấc bổng cơ thể cậu lên. Cậu hoảng sợ dùng tay ôm lấy cổ hắn, hai chân quắp chặt bám vào eo người lớn hơn.

Kim Taehyung đỡ lấy mông người thương, tranh thủ bóp mạnh một cái, bất giác nhíu mày, tuy vậy vẫn không chịu dừng hành động xoa mông lại.

"Vẫn gầy quá"

Jeon Jungkook bị lợi dụng liền xù lông, nhéo mạnh vào bắp tay hắn mắng yêu.

"Không cho bóp nữa, bóp rồi thì không được ý kiến!"

Cái nhéo của Jungkook vốn chỉ như mèo cào đối với hắn, nhưng vì chiều bạn nhỏ, Taehyung đành để mặc cho cậu cào cấu tùy thích trên tay của mình.

Jungkook mỗi khi giận dỗi đều chu môi lên rất đáng yêu, Taehyung không nhịn được áp sát mặt muốn hôn, nhưng cậu đã nhanh chóng tránh đi. Híp mắt tỏ ý không hài lòng, hắn dùng tay bóp chặt hai má người trong lòng, làm cho môi nhỏ căng mọng chu lên, tiếp đó đáp môi mình xuống hôn một cái rõ kêu.

Jeon Jungkook bị ăn đậu hũ nhiều đến thẹn, đem mặt vùi vào hõm cổ hắn, Kim Taehyung cũng thôi chọc ghẹo, một đường bế cậu rời đi, bởi vì tư thế như gấu bám người của Jungkook nên hắn có thể cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ từ cơ thể cậu bên cánh mũi.

Jeon Jungkook từ sau sinh lúc nào cũng phải ở bên cạnh chăm sóc Junghee, chẳng biết từ bao giờ cả người cậu chỉ toàn mùi sữa bột của em bé, bất quá Kim Taehyung lại rất thích mùi này, hơn nữa còn đặt luôn biệt danh cho Kim Junghee là "Bé sữa bột".

___________

Gukie: Taehyungie bế em bế em cơ!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info