ZingTruyen.Info

Vkook | Thiếu Tướng Kim Cưng Chiều Em

Chap 37: Cưng chiều em đã là bản năng

mintk_06

Jungkook cầm trên tay viên kẹo dâu của Sunghyun, cậu đắn đo nhìn vỏ kẹo màu hồng phấn kia, sau đó bĩu môi giấu đi.

Không phải kẹo của Taehyungie thì cậu sẽ không ăn đâu, nhận quà của người lạ sẽ bị Taehyungie mắng.

Lúc cậu trở lại phòng khách thì bố Kim và Taehyung vẫn ngồi ở đó, nét mặt trông có vẻ rất nghiêm trọng, bố Kim nhìn sơ qua một sấp hồ sơ trên tay, còn hắn ngồi ở đối diện nhíu mày chăm chú vào màn hình laptop.

Kim Taehyung nhìn thấy cậu liền nhanh chóng đóng laptop lại, bố Kim cũng vì sự xuất hiện đột ngột này mà kết thúc cuộc bàn luận, ông xoa thái dương.

"Bố chỉ muốn nói như vậy thôi, đi đường xa chắc cũng mệt rồi, con mau đi nghỉ đi"

Nói rồi ông đứng dậy quay lưng bỏ đi, thần tình vô cùng sầu não.

Bố Kim tiến vào bếp, sau đó đến ôm eo mẹ Kim từ sau lưng, đặt cằm lên cổ người vợ khẽ thở dài, mẹ Kim mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng cũng không bài xích.

"Ôm thì ôm chứ đừng có mà lợi dụng ăn vụng"

Mẹ Kim cười dặn dò con người đang bám lên lưng mình, tay vẫn tiếp tục chiên trứng.

"Đã nói với nó rồi sao?"

"Đã nói rồi, tôi chỉ lo cho Jungkook thôi"

Mẹ Kim không hỏi thêm gì nữa, một tay đưa xuống đặt lên vòng tay to lớn đang ôm lấy eo mình.

Bên này Jungkook nhận thấy Taehyung có vẻ băn khoăn việc gì đó, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên hắn.

"Có việc gì sao anh?"

Hắn lắc đầu rồi lại nhìn cậu, xem ra đang rất mệt mỏi, là vì công việc sao?

Jungkook cười ngọt dang hai tay hướng về phía hắn, Taehyung có chút chần chừ, giây sau đã nhào vào lòng của cậu, đặt đầu vào hõm cổ của người thương dụi dụi.

Kim Taehyung chưa từng nghĩ mình sẽ làm nũng với người khác bao giờ, dù cho công việc có mệt mỏi thế nào cũng đều giấu trong lòng không muốn tiết lộ cho bất cứ ai. Chỉ là lần này nhìn thấy Jungkook như vậy, hắn đột nhiên rất muốn... Muốn được cậu ôm trong lòng vỗ về như một đứa trẻ, vì chỉ có cậu mới là liều thuốc tốt nhất của hắn.

"Bạn nhỏ, anh mệt quá, cho anh sạc pin một chút"

Taehyung thấy người kia không kháng cự liền như bắt được vàng, được một tấc lại đòi tiến thêm một thước, tiết tháo là gì sớm đã bị họ Kim vứt ra sau hết.

Hắn ôm lấy Jungkook vừa sạc pin vừa mè nheo, một câu bạn nhỏ, hai câu cũng là bạn nhỏ. Còn người được gọi đã ngượng đến chín cả mặt, trước giờ Taehyung không hay gọi cậu như vậy, đột nhiên có chút không quen lại vô cùng xấu hổ.

Nhưng Jeon Jungkook nhìn thấy hắn mệt mỏi như thế cũng không dám hỏi bất cứ điều gì, dịu dàng vỗ lưng an ủi hắn.

Đợi đến lúc thích hợp, hắn sẽ nói chuyện này với cậu sau.

. . .

Kim Taehyung loạng choạng được Sunghyun đỡ đi sau khi bị ép uống rượu với mấy vị khách quá nhiều, còn Jungkook chỉ ở bữa tiệc một lúc rồi phải xin phép về phòng từ sớm.

"Jungkook đang mang thai anh ở cùng sẽ không tiện, hay là Taehyung đến phòng của em đi"

Baek Sunghyun vốn được nhờ đưa Taehyung về phòng, nhưng anh lại đỡ hắn về hướng phòng mình thay vì nơi Jungkook đang ngồi đợi, nếu hôm nay có thể ở cùng hắn vậy thì có thể tiến triển thêm một chút.

Sunghyun trong thầm cá chắc hắn sẽ không từ chối, cũng may trong người hắn đang có hơi men, càng thuận lợi cho anh hơn.

"Taehyung..."

Anh khẽ gọi, lia mắt về phía gương mặt anh tuấn của hắn, thật sự rất muốn chạm vào, muốn được ở trong vòng tay của hắn. Sunghyun vô thức áp sát mặt vào gương mặt hây hây đỏ của hắn, tưởng chừng chỉ cần rút ngắn thêm một chút khoảng cách thì sẽ chạm môi.

Đột nhiên Kim Taehyung đẩy anh ra, cự tuyệt cái ôm của Sunghyun, sau đó quay gót trở về phòng, dáng đi cũng trông có phần tỉnh táo hơn lúc nãy.

"Cùng lắm thì anh ngủ dưới đất, không ở cạnh em ấy anh không yên tâm, Jungkookie là chồng nhỏ của anh mà"

Lời nói nhẹ nhàng thốt ra, nhưng Baek Sunghyun biết hắn đang cố tình nhắc nhở anh về hành động của mình khi nãy, cũng chính là đang muốn khẳng định về mối quan hệ giữa hắn và Jungkook.

"Vậy... Vậy chúc anh ngủ ngon"

Không cần phải nói, bởi vì chỉ cần có Jeon Jungkook thì hôm nào hắn chả ngủ ngon.

Kim Taehyung đến khi đứng trước cửa phòng của cả hai thì lại trở về bộ dạng say xỉn, khó khăn gõ cửa, rất nhanh bóng dáng người thương đã đứng trước mặt hắn.

Jungkook cũng đoán chắc hôm nay hắn sẽ bị ép uống không nhiều cũng ít, cho nên đã chuẩn bị sẵn nước gừng để trong phòng cả hai từ lâu. Vừa mới mở cửa đã cảm nhận được một cơ thể to lớn đổ gục vào người mình, vốn đang định đỡ hắn về giường thì cậu mới phát hiện ra một điều, trên người hắn không có mùi rượu, lại còn lợi dụng vừa ôm vừa xoa mông cậu.

"Đồ xấu xa, anh giả say có đúng không!?"

Kim Taehyung bị bắt quả tang cũng không thèm giấu nữa, gương mặt đầy ý cười áp vào hõm cổ trắng nõn người thương cùng với mùi hương sữa tắm quen thuộc nhè nhẹ bên cánh mũi.

"Nếu không làm vậy thì có thể trốn về đây với bạn nhỏ sao?"

"Em lớn rồi, đừng gọi là bạn nhỏ nữa"

"Đối với anh, em lúc nào cũng là con nít"

Jeon Jungkook chán không muốn nói nữa, con người này luôn biết cách khiến cậu ngượng ngùng chỉ với vài câu nói, cậu quay đi chui tọt vào ổ chăn cuộn tròn lại, không thèm để tâm đến người kia nữa.

"Bạn nhỏ, giận anh sao?"

Taehyung tiến đến vỗ vài cái vào mông xinh, giọng nhỏ như thể rất oan ức, kỳ thực nếu hắn cứ gọi bạn nhỏ như vậy sẽ càng khiến người kia giận thêm mà thôi.

Thấy người kia không đáp lại, hắn liền chui vào trong chăn ôm lấy cậu từ sau, lại xoa chiếc bụng tròn của cậu.

"Giận rồi?"

Đặt cậu nằm đối diện mình, hắn hạ xuống môi đối phương một nụ hôn xem như quà xin lỗi, nhưng có lẽ người kia vẫn chưa nguôi giận.

Jeon Jungkook vươn người áp sát mặt mình đến gần hắn, tưởng rằng sẽ tặng cho đối phương một nụ hôn ngọt ngào. Nhưng không! Cậu không hôn hắn, Jungkook hít một ngụm khí lớn đến khi hai má căng phồng như hai cái bánh bao, sau đó thổi hết vào mặt Taehyung.

Cậu đắc ý nhìn gương mặt ngờ nghệch của hắn khi chứng kiến trò đùa oái ăm của mình rồi bật cười lớn.

"Anh đó, cứ chiều em như vậy thì em sẽ hư luôn cho anh xem"

Jungkook bĩu môi nhéo ngón út của hắn, tự cậu cũng thấy bản thân mình được hắn dung túng quá mức rồi đi, sẽ có ngày hư đến không quản nổi nữa mất.

"Chẳng sao cả, bởi vì em là ngoại lệ duy nhất, cưng chiều em cũng đã trở thành bản năng của anh"

______________

Còn ai nhớ tui hông TwT

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info