ZingTruyen.Info

|VKOOK| TAM SINH.

Chap 2: Thế tử, người động tâm rồi sao?

tuilakatie

-Tại Từ Khánh điện, nơi ở của Thái hậu, mẹ ruột vua Điền Chính -

"Bấy lâu nay Thái tử chắc là bận học hành lắm, không thấy đến thỉnh an bổn cung."

Vị Công công bên cạnh đang đứng nắn bóp vai cho Thái hậu nhanh chóng bẩm báo.

"Bẩm Thái hậu nương nương, thần có nghe nói Thái tử cùng các Hoàng tử đang bị phạt quỳ trước Tập Ngọc thư vì tội trốn ra ngoài cung đó ạ. Hình như cũng đã gần 2 canh giờ rồi."

Thái hậu nghe xong thì có chút tức giận. Từ khi Chính Quốc còn nhỏ, bà luôn là người yêu thương và quan tâm đến cậu nhất. Thấy các cháu trai của mình bị phạt thì đúng là Thái hậu không nhẫn tâm.

"Các Hoàng nhi bé nhỏ của ta làm gì nên tội mà bắt chúng phải quỳ tận 2 canh giờ. Bệ hạ ngày còn trẻ cũng toàn trốn ra ngoài cung chơi còn gì. Phú Công công, đưa Ai gia đến Tập Ngọc thư ..."

*

Lúc này, Thái tử cùng các Hoàng huynh và Thế tử Chư hầu đang ngoan ngoãn tuân theo Thánh chỉ mà quỳ ngối trước Tập Ngọc thư.

Chính Quốc có vẻ hai đầu gối đã sưng tấy nên không thể quỳ thêm nữa. Cậu liếc nhìn về phía Sư phó Mẫn, lúc này đang đọc văn thư không chú ý, biết đây là cơ hội tốt nên Thái tử nhanh chóng ngồi bệt xuống. Chính Quốc lấy tay xoa xoa hai đầu gối đau nhức.

Thái Hanh bên cạnh vẫn đang quỳ nghiêm túc, Trịnh Hoàng tử cũng vậy, không tỏ vẻ mệt mỏi một chút nào.

Phác Hoàng tử thì do cơ thể vốn không được khỏe mạnh như mọi người nên cũng ngồi xuống giống đệ đệ của mình.

Thế tử sau khi nhìn xuống thấy Chính Quốc đang nhăn nhó vì hai đầu gối đã xưng đỏ, thì có chút không nỡ. Anh không nói chỉ nhẹ nhàng gạt tà áo của mình ra, gấp gọn lại nhiều lớp rồi để trước mặt Thái tử. Xong xuôi, Thái Hanh ra hiệu bảo Chính Quốc quỳ vào đó thì sẽ bớt đau hơn.

Thấy người trước mặt có tâm như vậy thì chẳng lẽ cậu lại phụ lòng, Chính Quốc cuối cùng cũng ngồi dậy và tiếp tục quỳ gối. Nhưng vì lần này có thêm 'chiếc đệm' đặc biệt nên cảm giác như không còn thấy đau nữa.


"Thái hậu nương nương giá đáo ..."

Nghe thấy tiếng thông báo bên ngoài thì các Hoàng tử không khỏi xúc động, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

Sư phó Mẫn cũng biết Thái hậu đến vì việc gì, nên không bất ngờ lắm, nhanh chóng đứng lên để hành lễ.

"Thần bái kiến Thái hậu nương nương."

Thái hậu từ tốn bước đến ngồi xuống bàn nơi chính giữa thư phòng, bà liếc nhìn một lượt các Hoàng nhi của mình, lúc này đang nhìn người bằng những con mắt đáng thương.

Bà còn để ý thấy có cả Thế tử Chư hầu cũng bị phạt cùng với chúng, vậy là tình cảm giữa bọn nhóc này cũng không tệ.

Thái hậu nhìn xuống đầu gối Chính Quốc đang đè lên vạt áo của Thái Hanh thì không khỏi bật cười.

Sau khi nhìn hết lượt để xem xét tình hình thì Thái hậu quay sang nói với Sư phó Mẫn.

"Thái phó à, ai gia đến đây có việc gì thì ngươi chắc cũng đã rõ. Chúng đã quỳ ở đó 2 canh giờ, chắc cũng đủ để cảnh cáo rồi chứ nhỉ?"

"Thái hậu nói phải, là do bản quan không biết chừng mực, khiến người phải bận tâm rồi."

Nói xong, ông quay lại phía các Hoàng tử và nói.

" Thời gian chịu phạt đến đây là kết thúc. Các Hoàng tử, Thái tử và Thế tử lần này là lần cuối cùng, không được trốn ra ngoài cung bất cứ lần nào nữa, nghe rõ chưa?"

" Thưa sư phó, đã rõ."

^

Sau khi được đứng dậy thì Chính Quốc đã nhanh chóng chạy đến bên Thái hậu mặc dù đôi chân vẫn còn đau nhức.

"Nội Tổ Mẫu, người đúng thật là lợi hại. Nếu không có người không biết bao giờ bọn con mới được cứu nữa."

Thái hậu cười hiền từ rồi xoa đầu Thái tử.

"Đứa nhóc này, ta không cần đoán cũng biết con là người rủ các huynh trốn ra ngoài thành. Lần sau ta sẽ không cứu con nữa đâu."

"Đừng mà, Tổ mẫu."

Trịnh huynh và Phác huynh thấy vậy thì cũng mỉm cười vui vẻ mà tiến đến bên bà.

Mặc dù chỉ là con của Phi không phải Chính thất, nhưng Tổ mẫu vẫn đối xử với hai người rất tốt, không khác biệt với Chính Quốc là mấy.

Từ nhỏ, ba người thường đến Từ Khánh điện để nghe Tổ mẫu kể chuyện và được ăn bánh hoa quế. Thậm chí Thái hậu còn là người gần gũi với tụi nhỏ hơn cả cha mẹ ruột.

Thấy mọi người đều quây quần bên Thái hậu thì Thái Hanh có chút chạnh lòng. Mặc dù các huynh đệ có đối xử tốt với anh ra sao thì bản thân vẫn là người ngoài. Càng nhìn thì Thái Hanh lại càng thấy nhớ nhà, vậy nên chỉ đành cúi mặt đứng ở bên ngoài.

...

"Đằng kia là Thế tử Chư hầu đúng không?"

Nghe thấy tiếng Thái hậu hỏi thì anh có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó thì Thái Hanh liền hành lễ.

"Dạ, nhi thần bái kiến Thái hậu nương nương."

Thái hậu nhìn Thái Hanh bằng con mắt hiền từ, rồi vẫy tay gọi anh vào trong cùng với mọi người. Vì bề trên đã có ý nên Thế tử chẳng dám trái lời, nhanh chóng tiến vào bên trong.

"Ngươi tên là Kim Thái Hanh đúng không?"

"Vâng, thưa Thái hậu."

Thái hậu vốn là người rộng lượng, nhân từ nên khi thấy Thái Hanh buồn bã bên ngoài thì không nỡ, muốn gọi anh vào nói chuyện.

"Ai gia biết con vào cung học tập đã mấy năm nay, không thể tránh được nỗi nhớ nhà. Thấy con thân thiết với các Hoàng nhi của bổn cung, và cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện, ta rất lấy làm vui mừng. Vậy nên từ giờ con cứ gọi ta một tiếng Tổ mẫu. Còn nữa, sau này không cần hành lễ với ta, cứ coi ta như là người nhà của con..."

Thái Hanh lúc này không khỏi cảm thấy xúc động mà ngước mắt lên nhìn về phía Thái hậu.

Thật sự điều này đã an ủi anh rất nhiều. Trong cung cô quạnh, có thêm một người coi mình như gia đình thì còn gì ấm áp hơn.

"Hài nhi cảm kích khôn nguôi..."

Thái hậu thấy vậy thì rất vui lòng, bà mỉm cười rồi quay lại nói với các Hoàng tử.

"Hôm nay là ngày vui, mấy đứa đến Từ Khánh điện, ăn với ai gia một bữa. Coi như ăn mừng bổn cung có thêm một người cháu trai. Chịu không?"

" Dạ, tạ ơn Tổ mẫu..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info