ZingTruyen.Info

《vkook》Mười Phần Chu Đáo Đều Dành Cho Em

6. Bánh ngon như Jungkook

-channjunn

Cả hai chuyên tâm làm bài đến gần bảy giờ mới dừng lại, Jungkook âm thầm nhìn thái độ của Taehyung mà đánh giá, trong lòng đột nhiên hiện lên vài điểm bất thường. Nhưng Jungkook trước nay vốn không có thói quen phán đoán người khác, cậu chẳng thà tự mình giải đáp còn hơn đoán mò rồi ngầm khẳng định theo một hướng hoàn toàn sai lầm.

Taehyung lúc làm bài, tâm trí nhiều lần đối lập đến kì dị. Nếu thật sự biết trước là nguỵ trang học tra khó khăn như vậy, chí ít ban đầu có thể nói thẳng với Jungkook một câu 'Anh đây là học bá chính hiệu!' có khi còn dễ dàng hơn.

"Xong chưa? Trễ rồi."

Jungkook thu dọn sách vở bỏ vào cặp, thi thoảng có liếc sang Taehyung.

"Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa về."

Taehyung hí hửng đề nghị, khi nãy chở theo Jungkook phía sau, hắn có để ý hai cánh tay cậu dang ra đón gió chiều. Có lẽ tâm trạng vô cùng khoan khoái.

"Không cần phiền phức như thế. Ở gần đây có ga tàu, tôi có thể tự mình về."

Jungkook đã có ý từ chối nên Taehyung không dám nói thêm. Chỉ có thể đi tới chỗ ga tàu mà tiễn cậu.

Ngay khi Jungkook bước lên tàu điện ngầm, Taehyung liền nhận được tin nhắn của Jimin và Hoseok. Bọn họ nói tối nay ở khu dân cư bỏ hoang có trận đấu mới, bảo hắn cùng nhau tham gia, tiền thưởng lần này gấp đôi mấy lần trước. Còn có mấy cô em xinh tươi mơn mởn đang chờ sẵn ở đó.

Taehyung đua xe từ năm lớp 10, bây giờ cũng có chút tiếng tăm, hắn tham gia nhiều trận lớn nhỏ nên thành tích phải gọi là tốt nhất trong đám. Jimin, Hoseok và Namjoon cũng có tham gia, chỉ là phong độ không ổn định được như hắn.

Taehyung đạp xe đến khu dân cư bỏ hoang ấy, mất tầm mười phút liền có thể nghe mấy tiếng hò hét cổ vũ bên trong. Càng đi sâu vào thì thấy Jimin và Hoseok đang đợi sẵn, con xe quen thuộc cũng đã được hai đứa chuẩn bị kỹ càng.

"Vante, hôm nay sao lại mặc đồng phục? Đừng nói vẫn chưa về nhà nhé?"

Jimin ném cho hắn chiếc mũ bảo hiểm rồi tò mò hỏi.

"Chưa. Từ giờ gọi là Taehyung, tên Vante kia không được gọi nữa."

"Gì chứ? Gọi từ năm lớp sáu rồi, quen miệng."

Hoseok tay cầm ly rượu, điệu bộ có chút bất bình.

"Không quen thì phải tập cho quen."

Jimin vuốt vuốt tóc, cười khan.

"Được được. Taehyung, Kim Taehyung!"

Taehyung hài lòng ngồi lên xe, còn định nổ máy thì Hoseok vội vàng cản lại.

"Không phải chứ anh bạn? Mày còn không định mặc đồ bảo hộ à? Cua gắt lắm nhé con trai!"

"Chết sớm thì khỏe sớm!"

Nhưng ngay khi nói xong, Taehyung lại có chút hối hận. Liệu rằng sau khi hắn chết, bà nội có thất vọng về hắn hay không? Còn cả Jungkook nữa, cậu có tiếc cho hắn?

Nghĩ đến đây lại không nghĩ nữa, hắn kéo mũ xuống, nổ máy, rồ ga lên sau đó tiến đến vạch xuất phát. Ánh đèn mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ đường đua, xung quanh vạch xuống phát có rất nhiều người, trai có gái có, bọn họ bật nhạc rồi nhảy nhót, hò hét inh ỏi như thể không khí này thật sự kích thích.

Tiếng còi phát ra, bốn chiếc môtô lập tức phóng trên đường lớn, khu dân cư bỏ hoang này có một đoạn đường vô cùng rộng rãi kèm theo các lối rẽ ôm nhau dễ gây tai nạn. Ban lãnh đạo còn đang xem xét giải tỏa lại tuyến đường này, nhưng dường như vẫn khá lâu rồi không có động đến.

Taehyung cưỡi con xe băng băng trên tuyến đường tối chỉ độc duy nhất một ánh đèn pha phát ra từ chiếc xe. Xung quanh không một bóng người, cũng chẳng có tiếng gió đêm rít gào lên như mọi lần nữa, tồn đọng trong thính giác giờ đây chỉ có những âm thanh rì rì phía sau như thể muốn đuổi kịp theo hắn. Cảm giác kích thích dần lên tới đỉnh điểm ngay khi đến một lối rẽ, Taehyung cùng chiếc xe nghiêng theo ôm sát mặt đường rồi mượt mà di chuyển tiếp. Người bình thường luôn bị tình huống này dọa cho khiếp sợ, không dám nghĩ tới một giây tiếp theo liệu bản thân có mất khống chế, không thể giữ thăng bằng mà trượt dài xuống mặt đường hay không. Vậy mà Taehyung đã quen rồi, cho đến khi dừng lại thì hắn là người cán đích đầu tiên.

Hoseok và Jimin không mấy bất ngờ trước kết quả này, chỉ mời Taehyung một ly rượu sau đó thả cho hắn về nghỉ sớm. Taehyung thông thường nếu muốn chơi sẽ tận lực mà chơi hết mình, còn có thể tùy hứng mà thâu đêm suốt sáng. Nhưng một khi hắn không muốn thì chẳng có gì có thể giữ chân hắn ở lại. Taehyung bề ngoài thoạt nhìn trông không khác gì những tên mọt sách kia, nhưng càng tiếp xúc sẽ thấy hắn càng khác biệt. Học bá và đua xe tưởng chừng vô cùng đối lập, vậy mà hắn còn thỏa hiệp với hai thứ đó vô cùng tốt.

Về đến nhà đã là gần mười giờ đêm, Taehyung cứ thế một mình đi lên phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi lại ngồi tiếp tục giải đề. Chỉ là sau đó, một chút tâm trạng làm bài cũng không có.

"Ba vào đây có việc gì?"

Taehyung nghe tiếng mở cửa không báo trước ấy, thậm chí không xoay lại cũng biết đó là ông Kim.

"Tại sao hôm nay lại về trễ?"

"Đua xe."

Hắn tiếp tục cầm viết chì giải bài tập, không suy nghĩ gì nhiều mà thành thật đáp lời. Thậm chí hắn còn biết sau khi nói xong, ba của hắn sẽ nổi giận.

"Có biết sắp tới phải đi thi Olympic không? Tại sao lại không chú tâm vào chuyện này mà cứ suốt ngày chơi bời như thế? Đua xe? Mày có phải đã đủ lông đủ cánh rồi muốn làm gì thì làm đúng không? Không cần quan tâm mặt mũi của cái gia đình này chứ gì, mày thì hay rồi, ăn chơi trác tán. Sau này nhắm làm được cái gì ra hồn không?"

Đợi ông Kim nói xong, Taehyung dứt khoát buông bút xuống.

"Ba nói xong rồi thì hãy ra ngoài đi."

"Cái thằng nghịch tử, mày biết dòng họ nhà này ba đời đều có thành tích tốt không? Không lo bộ mặt của cả gia đình này bị mày sỉ nhục à? Học đâu ra cách nói ngang ngược như thế? Đúng là con hư tại mẹ, cháu hư tại bà."

Một giây sau Taehyung ngẩng mặt lên nhìn ông Kim, đáy mắt đầy sự phẫn nộ và tức giận chực chờ nhảy ra ngoài. Chính ông Kim cũng biết đã chạm vào cấm kỵ trong lòng hắn, nên sau đó mới hằn hộc mà rời đi.

Chỉ là cách cửa phòng sau khi đóng chặt lại, Taehyung bất lực đến nỗi không còn đứng vững nữa, gương mặt sắc lạnh khi nãy cũng nhanh chóng thay bằng một biểu cảm bi thương hơn. Hắn ngồi sụp xuống nền sàn lạnh lẽo, thở ra một hơi mệt mỏi rồi đưa tay ôm lấy đầu của mình. Cứ như thế, Taehyung cảm nhận được mình sắp chịu không nỗi, sắp phát tiết, sắp bùng nổ rồi, thậm chí hắn tưởng như mình còn có thể đập phá căn phòng này đến nát nhừ cũng chưa điều chỉnh được tâm trạng.

Nhưng sau đó, điện thoại lại rung lên hai tiếng 'ting ting'.

JK🐰: Taetae cậu ngủ chưa?

Jungkook đợi một lúc, không thấy hồi âm, đoán là hắn đã ngủ.

JK🐰: Chắc là cậu ngủ rồi nhỉ? Vậy thì ngủ ngon nha. Ngày mai tôi đem theo món bánh này cho cậu, ngon lắm."

"Taetae, bà vừa mới mua cho con món bánh này ngon lắm, mau ra đây ăn đi!"

Trái tim Taehyung không biết từ khi nào lại dịu đi một chút, hắn thở ra một hơi sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình. Hắn nhắn lại một câu.

TH🐯: Món bánh đó có ngon như cậu không? ~.~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info