ZingTruyen.Com

Vkook Hon Luyen Abo H

Jeon Jungkook phát sốt, đoán chừng là do tối hôm qua uống chút rượu lại đứng hứng gió đêm một lúc, nên bị cảm lạnh.

Đang trong kỳ thi hết môn lại bị ốm Jeon Jungkook lo rằng không đi học sẽ ảnh hướng đến đánh giá chung cả kỳ nên dù cho Kim Taehyung có thuyết phục cậu cũng vẫn kiên trì muốn đến trường hoàn thành các môn cho xong.

"Em là cố tình muốn khiến tôi lo lắng sao?" Kim Taehyung rất ít khi tức giận, đối với Jeon Jungkook vẫn luôn là nhẹ nhàng chỉ bảo, chưa bao giờ hét to với cậu như bây giờ.

Mặc dù biết Kim Taehyung thực chất chỉ muốn quan tâm mình nhưng cậu cũng không thể không buồn "Không phải mà..."

Kim Taehyung thấy cậu ủ rũ người cúi đầu như đứa trẻ biết sai mà nhận tội, cũng ý thức được lời nói của mình quá nặng, đành phải hạ giọng dỗ dành "Em bé ngoan, em ốm, tôi sẽ đau lòng."

Nghe ra được trong lời nói đó cũng là bất đắc dĩ, Jeon Jungkook cũng cảm thấy mình quá trẻ con, chủ động xin lỗi "Xin lỗi Taehyungie, em không cố ý khiến anh lo lắng đâu."

"Anh biết." Kim Taehyung cúi đầu hôn nhẹ lên gò má ửng đỏ "Vậy nên hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé?"

Jeon Jungkook vẫn muốn kháng cự "Nhưng mà học kỳ này em vắng mấy buổi rồi..."

"Không sao, phía bên trường học tôi sẽ lo, sẽ không ảnh hướng đến đánh giá chung cuối kỳ của em." Kim Taehyung siết nhẹ vòng eo mềm mại nói "Em thi giữa kỳ kết quả cũng tốt mà, coi như không cần ghi chép đầy đủ, đối với đánh giá chung cuối kỳ cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều."

Kim Taehyung cuối cùng cũng dụ dỗ được cậu về giường nằm, lúc dì giúp việc cầm thuốc hạ sốt vào mới yên tâm hơn chút.

Jeon Jungkook nghĩ thầm mỗi lần mình bị ốm đều làm liên lụy đến hắn, lần này cũng thế "Taehyungie anh cứ đi làm đi, em ngủ một giấc là sẽ khỏe thôi."

"Tôi phát hiện mỗi lần em ốm đều nói như vậy." Kim Taehyung bật cười "Em rốt cuộc là đang lo lắng cái gì?"

Jeon Jungkook nắm lấy chăn, chớp chớp mắt "Không muốn làm trễ công việc của anh mà, sắp cuối kỳ, anh cũng bận rộn nhiều việc. Cũng không phải bệnh gì nặng, không nhất thiết phải trông coi em, hơn nữa em cũng không phải em bé, có thể tự chăm sóc chính mình."

Mặc dù Jeon Jungkook nói đạo lý đâu ra đấy nhưng tuổi tác cách biệt, khiến Kim Taehyung luôn coi cậu là em bé mà chăm sóc.

"Được rồi, anh hiểu, em đừng lo lắng linh tinh." Kim Taehyung kéo chăn gối, lại cúi người hạ nhanh một cái hôn xuống môi cậu "Tranh thủ ngủ đi."

Bố Kim vừa đến công ty, trợ lý liền vội vàng xông vào văn phòng "Kim tổng, luật sư Min giờ này cũng chưa đến công ty, sắp đến giờ hẹn với Win Ston bên công ty đất đai của Choi tổng rồi."

"Gọi điện chưa?"

Trợ lý gấp đến mức lúng túng, "Gọi mấy chục cuộc rồi đều là lời nhắn chuyển đến hộp thư thoại, đã lưu lại mấy chục tin rồi."

"Vậy nhà cậu ta ở đâu, phái người đi tìm chưa?"

"Tôi đã bảo luật sư Jung đi một chuyến rồi, anh ấy không có ở nhà."

"Vụ án của Choi tổng không phải là Jung Hyun Woo và Min Ha cùng nhau làm sao? Không tìm thấy Min Ha thì cứ để Jung Hyun Woo làm trước đi."

"Tôi cũng hỏi luật sư Jung rồi, anh ấy nói phương án và tài liệu đều để ở chỗ luật sư Min, nếu như luật sư Min không ở đây, luật sư Jung căn bản không có cách nào đàm phán với Choi tổng."

Trong ấn tướng của bố Kim, hợp tác Min Ha từ trước đến nay luôn phụ trách tốt, chưa từng xuất hiện sai lầm, lần này lại đột nhiên mất tích không chút tin tức.

Đột nhiên lúc này lại có một cái tên nảy ra trong đồng bố Kim, ông phất tay ra hiệu trợ lý ra ngoài trước "Cậu ra ngoài trước đi, tôi gọi điện thoại."

"Nhưng chỗ Choi tổng..."

"Tôi sẽ giải quyết."

Trợ lý đang gấp đến rối loạn nghe bố Kim nói vậy cũng hạ nhiệt. Ông đã nói như vậy hẳn là đã nghĩ kỹ phương án giải quyết.

Sau khi trợ lý rời đi, bố Kim bấm điện thoại gọi Hoo Chun.

Min Ha bởi vì trước đây sử dụng thuốc ức chế trong một thời gian dài nên kỳ phát tình so với các Omega thông thường bị ảnh hưởng mạnh mẽ hơn. Cho dù Hoo Chun đã tiến hành đánh dấu hắn nhưng cả đêm vẫn bị phát tình ngắt quãng.

Min Ha là lần đầu tiên được chăm sóc, về điểm này gã cũng có hơi bất ngờ, gã cứ nghĩ Min Ha sống đến tuổi này nhất định phải có nhu cầu giải quyết sinh lý, không ngờ cậu ta lại vì Kim Taehyung mà giữ mình nhiều năm như vậy.

Điện thoại reo lên không đúng lúc, Hoo Chun đang tạo nhiệt với Min Ha.

Min Ha nghe được tiếng chuông không dứt, phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng "Điện...điện thoại..."

Hoo Chun không quan tâm đến tiếng chuông đang réo không ngừng, hơi cúi người, đem cả người Min Ha ôm sát vào cơ thể mình, Min Ha đột nhiên cúi đầu cắn xuống vai gã lập tức trong miệng đều là mùi máu tươi.

Nơi bị cậu ta cắn truyền đến nhói nhẹ Hoo Chun cười nhẹ nhíu mày một cái "Khoang sinh sản được tôi lấp đầy thoải mái lắm phải không? Thật chặt nha..."

Min Ha nghĩ đến việc tối qua cậu ta đã cầu xin Hoo Chun thế nào, tên đàn ông này vẫn cứ liều lĩnh tiến vào cơ thể cậu ta tiến đến bộ phận tư mật nhất. Giây phút đó, vậy mà Min Ha lại cảm thấy như trút được gánh nặng, không cần phải cẩn thận che giấu từng chút một nữa, hoàn toàn giải phóng dục vọng bên trong.

Người gọi điện thoại dường như rất kiên nhẫn, giống như nếu Min Ha tiếp tục không nghe máy người kia cũng sẽ tiếp tục gọi.

"Con mẹ nó anh..." Min Ha bị điện thoại khiến cho thái dương giật giật "Nghe..."

"Dễ dàng phân tâm như vậy?"

Lời nói còn chưa dứt, Hoo Chun đã đem Min Ha đẩy lên trên giường, tách hai chân ra đến cực hạn, hung khí sưng to rút ra lại tàn nhẫn xuyên sâu vào khoang sinh sản.

Hoo Chun quơ tay với lấy điện thoại ở bên cạnh, ấn nút trả lời nhưng bên dưới vẫn hoạt động nhiệt tình.

"Alo? Ai vậy?"

Giọng nói của Hoo Chun lộ ra tình ý khàn khàn, bên phía bố Kim lập tức hiểu được tình thế, hắn trực tiếp hỏi "Tôi là bố của Kim Taehyung, Min Ha đang ở chỗ cậu sao?"

"Min Ha phải không?" Hoo Chun nắm chặt hông của Min Ha khiến cậu vô thức phát ra tiếng rên rỉ, phải lập tức dùng tay che miệng của mình lại "Cậu ấy đang ở chỗ tôi có điều không tiện nghe máy."

Bố Kim lúng túng ho khan một tiếng "Hôm nay cậu ấy không đến được công ty sao?"

"Phía sau cậu ấy mấy ngày nữa cũng không đến được."

"Vậy cậu để Min Ha nghỉ ngơi thật tốt đi."

Bố Kim là người thông minh, Hoo Chun đã nói đến như vậy, đến kẻ ngu cũng hiểu rõ.

Min Ha cảm gác được vật đè bên trong khoang sinh sản đột nhiên nở lớn,trong nháy mắt mười ngón tay túm chặt gối, liều mạng giãy giụa trốn về phía sau "Đồ xấu xa, anh cút ra ngoài...không cho phép!"

Hai tay Hoo Chun giữ chặt lấy eo Min Ha, kéo hắn sát lại "Không cho phép cái gì? Tối hôm qua tôi ra rất nhiều lần, nơi đó của cậu đều đã bị tôi lấp đầy cả rồi."

Min Ha vô lực cho gã một bạt tai "Im miệng."

"Min Ha cậu cũng bị tôi đánh dấu rồi còn có thể trốn đi đâu được?"

Ý thức trước khi rơi vào khoảng đen tối Min Ha tự giễu nghĩ, đúng vậy, đã bị Hoo Chun đánh dấu cậu ta còn có thể chạy trốn đi đâu được?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com