ZingTruyen.Com

Vkook Hon Luyen Abo H

Jeon Jungkook và mẹ Kim đang trò chuyện rôm rả thì điện thoại của Kim Taehyung gọi đến. Mẹ Kim vì không muốn làm phiền hai người nói chuyện nên chủ động ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho Jeon Jungkook.

"Anh bận xong rồi hả?"

"Ừm, vừa mới về đến khách sạn." Kim Taehyung nới lỏng cà vạt đang siết chặt "Em đang làm gì?"

"Không có gì, vừa nói chuyện với mẹ thôi."

"Nói chuyện với mẹ? Trò chuyện gì đó?"

"Thì chuyện trò linh tinh thôi." Jeon Jungkook bất giác nắm thật chặt tấm ảnh trong tay "Taehyungie đợi anh về chúng mình đi chụp ảnh nhé."

"Chụp ảnh?" Quyển album kia cho thấy Kim Taehyung rất ít khi chụp ảnh, cho đến bây giờ ảnh hai người họ chụp chung cũng chỉ có tấm ảnh kết hôn treo trên tường "Không phải là sắp nghỉ hè sao, đợi đến lúc đó chúng ta đi du lịch em muốn chụp bao nhiêu thì chúng ta sẽ chụp bấy nhiêu."

"Vâng." Jeon Jungkook liếc nhìn thời gian "Anh ăn cơm chưa?"

"Chưa, lát nữa cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn."

Còn 4 ngày nữa Kim Taehyung sẽ trở về, bốn ngày nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, đối với cậu thì một ngày lại dài như một năm.

Kim Taehyung nghe được bên kia không trả lời "Tại sao không nói nữa rồi?"

"Em đang nghĩ xem mấy ngày nữa anh mới về." Jeon Jungkook nghĩ thầm, nếu như chớp mắt là đến bốn ngày thì thật tốt.

"Nhớ anh đến vậy?"

Jeon Jungkook đỏ mặt "Nae."

"Tôi cũng nhớ em, mỗi ngày đều nhớ, đều muốn ôm ôm hôn hôn em." Giọng nói Kim Taehyung bỗng trở nên trầm xuống "Bé yêu, tôi muốn em."

Jeon Jungkook vốn dĩ không nghĩ đến mặt này nhưng nghe được lời Kim Taehyung thân thể cũng nổi lên phản ứng bất thường, cậu nằm trên giường, nắm điện thoại di động thật chặt "Nhưng mà chúng ta đang gọi điện..."

"Không sao, em làm theo những gì tôi nói." Kim Taehyung một tay cầm điện thoại, một bên sờ lên tinh khí nóng bỏng "Cởi quần ra, khẽ mở chân ra, dùng ngón tay sờ miệng huyệt một cái, có phải đã ướt rồi không?"

Jeon Jungkook dựa theo chỉ thị của hắn, tuột quần xuống trước, sau đó tách bắp đùi, ngón tay hơi lạnh lần mò tới miệng huyệt đã ướt, giọng run khẽ nói "Dạ ướt..."

"Ngoan lắm, bây giờ để ngón tay từ từ đút vào."

Sau một hồi kịch liệt giúp đỡ nhau qua màn hình điện thoại thì cậu cũng đã mệt giã mà thiếp đi.

"Bé Jungkook, em thật ngoan."

~

Min Ha trở mình, mùi hương xa lại ập tới, cảm xúc bất an mãnh liệt, cậu ta chợt bật dậy khỏi giường, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào mắt làm cậu ta phát đau, theo phản xạ mà nhắm mắt lại.

"Tỉnh rồi thì dậy ăn sáng đi."

Cái giọng nói này sao nghe quen tai thế, giống như Jeon Hoo Chun?

Hoo Chun đi đến mép giường, thả màn cửa xuống bằng một tấm lụa mỏng, như vậy có thể che bớt một ít ánh sáng "Có thể mở mắt ra chưa?"

"Cậu hôm qua uống say, tôi không biết nhà cậu ở đâu nên đưa cậu về nhà tôi." Hoo Chun không có gì để nói về tình trạng say khướt hôm qua của Min Ha " Đi đánh răng rửa mặt đi, tôi đi chuẩn bị bữa sáng."

Trí nhớ của Min Ha về chuyện tối qua rất mơ hồ, chỉ nhớ sau khi Hoo Chun đưa Jeon Jungkook rời đi, hắn một mình ngồi lại uống rượu, còn chuyện về sau hắn muốn nhớ ra mà không thể nhớ nổi.

Hoo Chun đã vì cậu ta mà chuẩn bị bàn chải cùng khăn mặt mới tinh, có thể nhìn ra được căn phòng này ngoại trừ gã ở một mình thì không có người thứ hai. Min Ha đánh răng rửa mặt xong thì gã cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng "Mau ăn đi, tôi vừa mới cho vào lò vi sóng hâm nóng lại chút. Xe của cậu vẫn ở bãi đậu xe của nhà hàng, lát nữa tôi tiện đường sẽ đưa cậu qua đó."

Bữa sáng rất đơn giản, sữa đậu nành và bánh quẩy hơn nữa còn được hâm nóng.

Min Ha uống một hớp sữa đậu nành thuận miệng hỏi "Anh dậy lúc nào vậy?"

"Sáu giờ." Hoo Chun trước giờ luôn tự giác, bất luận tối ngủ muộn bao nhiêu đồng hồ sinh học đúng 6 giờ sẽ gọi gã thức dậy.

Min Ha nhỏ giọng lẩm bẩm "Sớm như vậy."

"Hả?" Hoo Chun đang mải mê đọc báo nghe được Min Ha nói gì đó "Cậu nói gì?"

"Không có gì?"

Hai người ăn sáng xong, gã liền đưa Min Ha đến nhà hàng kia lấy xe, ngay khi cậu ta chuẩn bị xe, gã đột nhiên nói "Min Ha, có một vài loại tình cảm kéo mãi không được, sẽ chỉ khiến bản thân cậu đau khổ."

Min Ha đột nhiên giống như con nhím thu mình lại đâm gai "Hoo Chun lời anh nói là có ý gì?"

"Khuyên thật lòng? Anh dựa vào cái gì mà khuyên tôi? Dựa vào anh là anh trai của Jeon Jungkook sao?"

"Dựa vào việc cậu là bạn tôi." Gã biết rõ cầu mà không được chính là đau khổ nhưng tự lừa gạt chính mình mới là nguyên nhân của tất cả khổ đau "Min Ha đừng để mình phải khó chịu."

Lời nói giống như đã từng nghe khiến Min Ha ưu tư đứng tại chỗ mất khống chế "Anh dựa vào đâu mà chỉ trích tôi? Anh hiểu tôi sao? Hiểu được quá khứ của tôi sao?"

Hoo Chun biết mình nhất định đã chạm đến chỗ đau của Min Ha "Tôi không biết quá khứ của cậu, nhưng tâm tình cậu hiện giờ tôi hiểu hơn ai hết, muốn mà không được nên mới không cam lòng."

"Thế nào? Jeon tổng bây giờ muốn làm người hướng dẫn tình cảm của tôi sao?" Min Ha cười lạnh một tiếng, khinh thường sự đồng cảm của gã đối với mình "Người giống như anh làm sao có thể hạ mình để mắt đến người có cũng như không như tôi?"

"Min Ha cậu đừng như vậy, tôi không có ác ý gì với cậu cả." Giọng của Hoo Chun vẫn hòa hoãn như cũ, không bởi vì lời châm chọc của Min Ha mà tức giận, ngược lại còn cảm thấy người trước mắt còn đáng thương hơn mình "Chẳng qua tôi chỉ muốn cậu tốt hơn một chút."

"Nếu muốn tôi tốt hơn không bằng khiến em trai anh buông tha cho Kim Taehyung thế nào?"

Hoo Chun giật giật môi yên lặng không nói.

"Không làm được đúng không? Vậy nên cần gì phải hư tình giả ý?"

Min Ha không cần sự đồng tình đáng thương, càng không cần thương hại, cái hắn cần chính là một người dù cho hắn có mắc phải sai lầm lớn thế nào cũng có thể cùng hắn đi đến cuối cùng.

Nhìn bóng lưng Min Ha lặng lẽ rời đi, tròng mắt gã liền tối sầm lại, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm thật chặt. Nếu như đời này định trước không thể ở bên cạnh Jungkook, vậy thì để gã thay Jungkook nắm giữ phần hạnh phúc không dễ dàng gì vậy.

Hoo Chun xuống xe, bất chấp đuổi theo Min Ha, ngay khi giây phút đối phương muốn lên xe, gã bắt lại cổ tay mảnh khảnh của Min Ha.

Đôi mi thanh tú của Min Ha nhíu chặt, vừa định mở miệng chất vất đối phương muốn làm gì, thì lại bị hắn bất ngờ chặn lấy môi.

- Jungkook bé nhỏ, anh sẽ không để ai phá hoại hạnh phúc của em, ai cũng không được.

Min Ha sợ run người, sau đó nhanh chóng phản ứng, dùng sức đẩy Hoo Chun ra giang tay giáng xuống mặt gã một cái tát không chút nương tay.

Năm ngón tay in hằn trên gương mặt kia, gò má đau rát, Hoo Chun chậm rãi quay đầu tròng mắt đen láy nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận.

Min Ha giống như bị thứ gì đó vấy bẩn bàn tay mạnh mẽ chà xát đôi môi bị Hoo Chun hôn qua Jeon Hoo Chun anh điên rồi sao?"

Tiếp theo Hoo Chun nói, đây sẽ là lời nói dối hoàn mỹ nhất cuộc đời hắn.

Jeon Jungkook nói nếu thực sự đang yêu một người sẽ không có cách nào giả bộ, nhưng hắn lại đem lời duy nhất này nói ra một cách suôn sẻ.

"Tôi quả thực điên rồi." Hai tròng mắt Hoo Chun hơi rũ xuống, ánh mắt nhìn khiến người ta ảo giác rằng gã thực sự chân tình "Người tôi thích lại yêu người khác, cậu nói xem tôi phải tỉnh táo kiểu gì đây?"

Lời bày tỏ bất ngờ của Hoo Chun giống như tia sét giáng xuống Min Ha, cậu ta không thể ngờ những lời hoang đường buồn cười như vậy lại phát ra từ miệng Hoo Chun.

Min Ha mặt đầy khiếp sợ lảo đảo lùi về mấy bước, đụng phải chiếc xe đang đậu đằng sau, gã vẫn không hề để ý mà từng bước ép sát đến mức cậu ta không còn đường lui đành phải quát to "Anh đừng có lại đây."

Từ lúc quen biết Min Ha tới nay đây là lần đầu tiên thấy cậu ta hốt hoảng đến vậy.

_________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com