ZingTruyen.Info

[Vkook - BTS] Lỡ một kiếp sầu, bù một kiếp thương.

Chap 8: Hỉ sự tang thương.

Wo_Milie

Kim Thái Hanh mặc chiếc áo hỷ kia vào, anh lấy dây đỏ buộc vào đòn bánh tét rồi để lên bàn.

Anh còn tự mình dán một chữ hỷ lên cửa tư phòng.

Thái Hanh rót hai chén rượu. Một chén để bên mình, một chén để ở đối diện.

Ghế đối diện, Thái Hanh còn đặt chiếc khăn mùi xoa lên, tựa như tân lang của anh đang ngồi đó.

"Quốc à, đôi tân lang cùng uống rượu giao bôi... thành hôn hạnh phúc, phu thê đồng lòng, bách niên hoà hợp."

Dứt lời, Thái Hanh ngửa cổ uống cạn chén rượu. Anh rải chén rượu của Quốc xuống nền đất.

Anh vươn tay bóc đòn bánh tét ra. Thứ mà bầu trời của anh để lại cho anh.

Điền Chính Quốc mất đi, thế gian này mất đi một người, nhưng lại mất trắng hai linh hồn.

Kim Thái Hanh như người mất hồn, lấy hai kỉ vật vô giá ra ngắm nhìn.

Một mảnh giấy nắn nót tên anh.

Một tấm ảnh có anh và người thương.

Bánh tét nguội lạnh không cần cắt nhỏ, Thái Hanh trực tiếp đưa lên miệng, cắn một miếng lớn, nhồi nhét cái bánh không nhân vào miệng.

Nước mắt thương tâm liên tục dâng trào.

Anh thừ người ra nhìn thấy đòn bánh tét chỉ có nếp và đậu.

Phải!

Nó giống anh!

Mất đi máu 'thịt' của mình!

Má của Thái Hanh căng phồng, anh chả buồn nhai cứ nhét vào mồm thức ăn dẻo mềm, chẳng có chút sức nóng.

Đến khi chịu không nổi, một lực mạnh từ thực quản đẩy lên, cổ họng không chịu được giày vò nghẹn muốn ói.

Nhưng anh ngoan cố khép chặt miệng, không để một miếng bánh nào rơi ra ngoài.

Tại sao lại phải tự hành hạ mình như vậy?

Người ngoài mà biết, chắc chắn sẽ bảo anh lụy tình ngu ngốc!

Nhưng mà nỗi đau mất đi người mình yêu, duy chỉ mình kẻ ngốc này mới hiểu được thôi.

Có giày vò bản thân cỡ nào, cũng không đau nổi nữa.

Không đau vì quá đau.

Vì cảm giác Thái Hanh phải chịu, cảm giác vuột tay mất đi cả bầu trời, nó khiến anh vô cảm với những nỗi đau nhỏ nhặt này rồi.

Đã bảo là phu thê đồng lòng, kẻ đi người ở há có hạp đạo lý.

Thái Hanh khịt mũi đứng dậy cầm lấy hai cây nến.

"Lang quân nhỏ của anh... em đi chậm lại một chút... chờ anh theo với."

Nói rồi anh lặng lẽ buông một cây nến xuống giường, nhanh chóng bắt lửa với mùng mền mà cháy lan.

Anh cầm cây nến còn lại, thả xuống bàn làm việc đầy giấy tờ, sách, bút.

Cháy đi!

Cháy hết đi!

Cháy lớn lên!

Cùng ta xuống dưới khoe cho cậu nhỏ coi.

Lửa như nghe thấy lời thỉnh cầu trong tâm thức của Kim Thái Hanh càng dữ tợn bập bùng.

Gió cũng nghe thấy lời cậu ba, hình như cũng muốn cậu ba đoàn tụ với cậu ba nhỏ. Từng cơn từng cơn len qua cửa sổ, thổi cho lửa bùng lên cao.

Kim Thái Hanh bình thản đến lạ, không thiết tha gì tìm đường thoát nạn, không màng thoát thân.

Thoát thân làm gì...

Thoát rồi cũng đâu có sống vui vẻ...

Thà rằng dứt áo theo cậu ba nhỏ của anh, hạnh phúc hơn nhiều...

"Cậu ba nhỏ, cậu hư lắm! Dám đi trước anh! Giờ anh cũng theo cậu! Cậu phải chậm lại để anh đuổi kịp cậu nghen."

Chính thức đã thành thân, Điền Chính Quốc trở thành cậu ba nhỏ của Kim Thái Hanh.

Gọi một câu cậu ba nhỏ đầy thắm thiết, lời thì vui vẻ, cớ sao tình cảnh lại tang thương thế này.

Cậu ba ôm lấy kỉ vật của cậu nhỏ, anh thay cậu, chầm chậm nhìn lại toàn bộ căn phòng của anh, cũng như phòng tân hôn của hai người.

Lửa thiêu đốt.

Căn phòng chìm trong biển khói, lửa nghi ngút vươn lên.

Lúc này gia nhân mới bắt đầu gọi nhau chữa cháy.

Cậu ba thấy không khí ngày càng khó chịu, anh dường như không thở nổi nữa.

Thái Hanh lấy ba thứ kỉ vật anh trân quý nhất trên đời, bỏ vào túi áo.

"Quốc! Anh tới tìm em đây..."

Dứt lời, Thái Hanh ngã xuống đất với gương mặt mãn nguyện.

Anh đi theo cậu ba nhỏ của anh rồi.

Kể cả khi nhắm mắt, cũng là đang mỉm cười!

Anh cười với lang quân nhỏ của anh.

Một mối tình đẹp, cũng vì cái đời cay nghiệt, cũng vì cái số hẳm hiu mà kết thúc không trọn vẹn.

Một người đắm mình dưới dòng sông lạnh ngắt, một người thiêu thân trong đám lửa dữ dội.

Một hỉ sự chẳng ai biết.

Một hỉ sự chỉ có đại tân lang, không thấy tiểu tân lang.

Một hỉ sự dùng áo hỉ vàng kim để hạp ý của tiểu tân lang.

Một hỉ sự chỉ mình đại tân lang thay nửa kia của mình lạy tạ phụ mẫu.

Một hỉ sự chìm trong biển lửa...

Đúng là một hỉ sự tang thương!

Ai ai cũng bảo Điền Chính Quốc bần hàn lại vớ được trái tim của Kim Thái Hanh cao sang.

Nhưng đâu ai biết, Kim Thái Hanh mới chính là người gặp may.

Một cậu ba chỉ biết ăn chơi đua đòi, một cậu ba chỉ biết tiêu tiền, hưởng giàu sang. Ấy vậy mà gặp được Điền Chính Quốc lại chăm chỉ học hành, thi cử đỗ đạt.

Chính là Điền Chính Quốc đã cứu rỗi lấy Kim Thái Hanh.

Chính là cậu ba nhỏ đã kéo cậu ba khỏi cơn sa đoạ.

Cái danh cậu ba nhỏ... chỉ mình Điền Chính Quốc xứng thôi.

Chỉ trách duyên phận trớ trêu. Thôi... kiếp sau mong phận đời nhẹ nhàng với hai người một chút, để hai người bên nhau trọn kiếp, hạnh phúc trọn đời.

▪️▪️▪️▪️▪️▪️▪️▪️▪️▪️▪️▪️▪️▪️▪️

Khóc quá trời quá đất 😭

Tôi xả chap, các em là người đau :))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info