ZingTruyen.Info

[Vkook - BTS] Lỡ một kiếp sầu, bù một kiếp thương.

Chap 64: Chăm bệnh.

Wo_Milie

Jungkook bị ốm, vấp phải giường liền nằm ngủ say mê, mãi đến khi Taehyung lay, cậu mới dậy. Cậu lười biếng vươn vai, uể oải ngồi dựa vào đầu giường.

Bị ốm cảm giác chẳng dễ chịu gì. Jungkook vừa ngồi dậy liền thấy lưng ướt sũng, người đầy mồ hôi.

Taehyung bưng bát cháo nóng lên, múc một muỗng thổi thổi, định đút cho em yêu của mình ăn. Nhưng cậu lại chăn tay anh lại, hai bên mày cau có.

Taehyung dịu dàng dỗ dành.

"Ăn ngoan đi rồi uống thuốc, như vậy mới khỏi bệnh được."

Jungkook bị dỗ như em bé, khổ sở bật cười thanh minh:

"Không phải mà, chỉ là muốn nói với anh chuyện này trước."

Taehyung mím môi, rồi vẫn quyết định đưa muỗng cháo đến miệng cậu.

"Ăn một miếng rồi nói."

Chuyện là một ngày ngủ lại dinh thự của Kim gia, Jungkook cảm thấy hơi ngại, dù gì cũng là dâu chưa qua cửa, cứ ở đây lâu sẽ có chút 'mất giá'.

Cho nên Jungkook quyết định bảo Taehyung chở mình về nhà. Sau đó anh muốn sang chăm sóc như nào thì chăm. Như vậy cậu đỡ ngại, anh cũng đỡ ngại.

"Nhưng mà em đang bệnh như này... chắc quấn bốn lớp mới được xuống dưới. Như vậy sẽ không bị lạnh."

Nói là làm, Taehyung thực sự quấn cho Jungkook ba lớp áo và thêm một lớp áo khoác dày ở ngoài.

"Cởi bớt được không? Em chết nóng rồi đây này."

Taehyung vẫn đẩy vai Jungkook về phía trước.

"Lên xe rồi cởi."

Cuối cùng Jungkook cũng thoả hiệp, hết cách rồi, cậu ương ngạnh cỡ đi nữa một khi Taehyung cương quyết, cậu vẫn tự động lùi lại một bước.

Chắc là do... tin anh.

[...]

Jungkook được đưa về đến tận giường nhà riêng. Taehyung lục một bộ đồ ngủ thoải mái đưa cho cậu đi thay.

Còn anh ra cửa đón người của Kim gia đến dọn dẹp, trang trí và sơ chế thức ăn bỏ tủ lạnh. Họ làm xong sẽ trở về. Đây cũng là ý của ba Kim, biết thế nào cậu cũng ngại ở lại xuyên Tết âm lịch nên ông cho người đem đồ đạc cần thiết sang luôn, chứ nghe mẹ Kim kể là biết cả hai đứa này không bao giờ ăn một cái Tết đàng hoàng.

Sắp xếp người xong, Taehyung lại trở vào phòng ngủ của cậu.

Jungkook thay đồ rất nhanh, mới ra ngoài một chút vào trong đã thấy cậu ngoan ngoãn nằm trong chăn ngủ rồi.

Taehyung nhìn cậu, bất giác nở nụ cười.

Bị ốm là hết ương ngạnh rồi, nhìn mặt hiền khô à, còn nũng nịu nữa. Chả bù cho những ngày cái mỏ hỗn cứ cáu kỉnh mãi...

Taehyung cởi áo khoác, mò đến giường, nằm xuống cạnh cậu.

Thấy động tĩnh, Jungkook mò mò cái tay Taehyung, để nó duỗi ngang ra rồi tinh nghịch lăn vào lòng anh, gối đầu lên tay.

Hành động đáng yêu này khiến Taehyung không nhịn được cười.

"Làm gì mà như vũ bão thế, ai giành giựt gì của em."

Cái mặt của Jungkook vì sốt mà hơi ửng đỏ lên, cơ mà nhìn qua cũng cảm nhận được sắc thái nhợt nhạt. Ấy thế mà khi gương mặt ấy nở nụ cười, Taehyung liền lập tức tan chảy.

Jungkook dẩu mỏ đáp: "Thì người ta ngại nên làm cho nhanh, không được à?"

"Được. Nằm trong lòng anh là được hết."

Sơ hở là thả thính thôi.

"À anh."

"Hửm?"

"Lấy điện thoại của em."

Taehyung quay người, vươn tay lên tủ lấy điện thoại cho Jungkook.

"Mở lên."

Taehyung biết mật khẩu, rất dễ nhớ: 010923012

Tạm dịch: 01/09 yêu 30/12.

Không cần giải mã cũng tự hiểu được.

Nếu Taehyung là người thích hành động nhiều hơn dùng lời nói, chỉ miễn cưỡng tập tành thả thính, nói năng ngọt ngào khi muốn nghe thì Jungkook lại là kiểu người lời nói song hành với hành động.

Cậu nói ngọt mà làm việc cũng mát lòng.

Taehyung tự mở điện thoại cậu lên, bất giác cười một cách thoả mãn rồi tiếp tục nhận lệnh.

"Rồi sao nữa em?"

Jungkook lim dim mắt, rất thản nhiên đáp:

"Gọi cho ông nội em đi."

"Hả???" Taehyung giật nảy mình lên khiến Jungkook cũng giật mình theo.

Cậu chẹp miệng đánh anh một cái.

"Anh làm cái gì mà kích động dữ vậy?"

Taehyung đơ người. Anh không quên thái độ của ông nội cậu với anh đâu. Ừ thì dù hiểu tâm trạng bị cuỗm mất cháu trai nên ra vẻ làm khó cháu rể đó. Nhưng mà đối mặt hay cùng nói chuyện thì đương nhiên anh vẫn sợ chứ.

Taehyung nuốt nước bọt:

"Vậy... gọi cho ông làm gì vậy?"

Jungkook chẹp miệng:

"Thì đương nhiên là chúc tết ông một câu rồi. Mọi năm là có trợ lý nhắc em, em không ăn tết nhưng vẫn phải gọi về cho ông bà, cha mẹ chứ. Lễ nghĩa mà."

Taehyung đưa lại điện thoại cho Jungkook, anh rõ là đang rất căng thẳng.

"Thôi em gọi đi. Anh gọi... cảm giác không được tự nhiên lắm."

Đáy mắt cậu hiện lên sự thích thú.

"Gì đây, ui cha cha, anh Kim nhà em là đang ngại ngùng đó hả. Hiếm thấy nha."

Thấy anh ngại ngùng thì cậu thấy nhiều rồi, nhưng cái ngại ngùng vì bị cậu chọc ghẹo nó khác. Còn ngại ngùng lúc này của anh xen lẫn dè dặt, căng thẳng.

Jungkook tủm tỉm nhướng mày, còn lại gần huých nhẹ vai anh, giọng điệu đầy trêu ghẹo.

"Ai dô, anh đây cùng em về nhà ông bà rồi, còn nói chuyện cùng mẹ em rồi, còn căng thẳng cái gì vậy chứ?"

Taehyung mím môi, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi. Nhìn qua càng giống thiếu nữ e lệ mới biết yêu.

"Thì nó là lễ nghĩa..."

Jungkook càng tiến đến gần hỏi dồn, khiến hai tai của Taehyung càng đỏ.

"Lễ nghĩa gì cơ?"

Taehyung bị hỏi ép, giọng nói ngày càng nhỏ đi, nhưng vẫn nghe được điều cần nghe.

"Chỉ có vợ chồng mới cùng nhau chúc tết ông bà cha mẹ như vậy thôi..."

Đúng vậy, dù là người yêu cũng làm gì có chuyện lấy điện thoại người kia gọi điện chúc Tết người lớn nhà người ta chứ. Chuyện như vậy chỉ phu phụ mới cùng nhau thôi.

~ cut ~

Sắp end rồi, cố lên! Tui đang viết bộ mới rùi

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info