ZingTruyen.Info

[Vkook - BTS] Lỡ một kiếp sầu, bù một kiếp thương.

Chap 58: Chó con.

Wo_Milie

"Ông xã đợi em về."

Câu nói này cứ văng vẳng bên tai Jungkook mãi.

Ngay khi Taehyung vừa dứt lời, anh liền thấy màn hình điện thoại tối đen. Nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười phấn khích.

Ở bên phía Jungkook, chiếc điện thoại đáng thương không thương tiếc bị chủ nhân úp mặt xuống giường chỉ để che đi hình ảnh ôm gối lăn lộn qua lại của người kia.

Taehyung nhếch môi. Anh khoái chí vì Jungkook thế này, cũng thoải mái vì nói ra nỗi lòng mình.

Bởi vì cảm giác một ngày gọi ba cuộc điện thoại, lại bị ngắt máy hết ba cuộc, tâm trạng anh thực sự là rơi xuống vực thẳm rồi.

Cơ mà Jungkook gọi lần nào anh cũng tiện bắt máy, kể cả là đang họp, anh cũng sẽ ngừng lại để ra ngoài nhận điện thoại của người yêu.

Nhân viên công ty không dám ý kiến, họ còn mừng là đằng khác. Taehyung dạo này xa Jungkook, không phải đi sớm về sớm đón đưa cậu, anh không tranh thủ nghỉ ngơi mà lại đổi tính đổi nết trở về ngày xưa: làm việc trong lạnh lùng và yêu cầu sự hoàn mỹ.

Hình như việc không gọi được cho người yêu tác động đến tâm trạng anh thì phải... Nhưng mà phải chịu thôi, làm công ăn lương mà, nếu trách thì trách người ta là sếp, mình là nhân viên!

Phải một lúc sau, Jungkook mới cầm lại điện thoại lên.

Cậu thấy anh đang ngó nghiêng nhìn về hướng khác. Taehyung quay lại nhìn vào màn hình.

"Ở bụi cây kia cứ xào xạc."

"Ra đó xem thử đi anh, lỡ có trẻ con hay thú nuôi bị bỏ hoang gì đó."

Taehyung nhận được lời đề xuất của Jungkook, không chút nghĩ ngợi tiến về phía bụi cây. Jungkook hơi đề phòng nhắc nhở.

"Cẩn thận chút nha, coi chừng mèo hoang cào."

Taehyung gật đầu, anh quay camera sau điện thoại cho Jungkook thấy. Jungkook tưởng như mình đang xem phim hành động vậy.

Cậu ba hoa với anh vài câu trong tưởng tượng.

"Lỡ zombie nhảy bổ ra anh chạy cho lẹ đó."

Taehyung đang tập trung cao độ bị chọc cho bật cười.

"Jungkook! Nghiêm túc."

Lời nhắc nhở vừa nghiêm nghị thốt ra, Jungkook vừa nãy cố tình chọc cười anh cũng nghiêm lại, cậu chú ý nhìn giúp anh qua màn hình điện thoại xem nó là cái gì.

Thì ra là một thùng lớn đang lúc lắc. Thỉnh thoảng bên trong còn có tiếng gầm gừ khó nghe.

Taehyung đặt tay lên thùng, vỗ vỗ nhẹ nói với Jungkook.

"Chắc là thú nuôi bị bỏ, thùng còn dán chặt băng keo."

Jungkook nhăn mặt, xuýt xoa trách cứ.

"Bị điên à không biết. Không nuôi thì đem cho, đã bỏ còn dán băng kín thùng khác nào giết luôn nó."

Jungkook cứ thế mà mắng, còn Taehyung đang lục trên người xem có thứ gì có thể rọc băng dính ra không. Trên thùng cũng là lớp dày băng keo. Xem ra người chủ cũ của con vật này nhất định phải đem bỏ nó đi mới dán kĩ càng như vậy.

"Xấu xa! Không có tình thương! Đời em ghét nhất loại người đó."

"Em nói phải." Taehyung hùa theo một câu.

"Ác ôn như vậy, nhất định không phải người tốt đẹp gì."

"Em nói đúng."

"Mấy đứa như vậy xứng đáng bị chó dại cắn trăm nhát."

"Ừ."

Taehyung mày mò mở cái hộp, lại còn phải vừa đáp lời em người yêu đang nóng tính.

Không nóng sao được. Em ấy là cổ đông lớn của câu lạc bộ cứu hộ động vật thành phố Seoul mà.

"Đúng là vô lương tâm, người khác không nuôi, anh với em nuôi."

Taehyung cười hiền: "Ừ, chúng ta nuôi."

Loay hoay một hồi mới mở được thùng.

"Là một con Phốc - sóc, đen thui à." Taehyung dựa vào đèn đường để nhìn kĩ.

Đúng là đen thui thùi lùi.

Anh định vươn tay xuống mở rọ mõm cho nó. Bỗng nhiên phát hiện một điều làm anh muốn chửi thề.

"Jungkook, không phải rọ mõm, là người ta dán băng keo đen quanh mõm của nó."

Dán băng keo lên lông của vật nuôi, lột ra chúng phải chịu bao nhiêu hành xác chứ? Đúng là tàn nhẫn.

Jungkook đang chửi hăng say đột nhiên im lặng. Sự trầm mặc hiện rõ lên gương mặt khôi ngô tuấn tú. Taehyung vẫn chờ đợi chỉ thị thì người yêu.

Nghe được vài tiếng lạch cạch, sau đó Jungkook quay lại nói với anh.

"Em liên hệ được một bác sĩ thú y ở gần căn hộ của anh. Ở dưới nhà anh một tầng, cô ấy sẽ đứng đợi anh ở thang máy. Anh cúp điện thoại của em rồi nhanh chóng đưa con cún này tới đó đi."

"Nằm mơ đi!" Taehyung đen mặt, lần đầu tiên thấy anh biểu hiện một mặt cục súc như vậy trước mặt cậu.

"Hả?" Đến Jungkook cũng phải đơ ra.

"Cả một ngày dài như thế gọi cho em biết bao nhiêu cuộc em không bắt máy. Bây giờ bảo anh cúp máy, em mơ giấc khác đẹp hơn đi."

Đang trong lúc nguy cấp, thấy gương mặt, thái độ nhỏ nhen kia của anh, Jungkook bỗng bật cười, dỗ dành.

"Em sai rồi..."

Đương nhiên không để Jungkook tự cảm thấy có lỗi quá lâu, Taehyung tắt camera, đút điện thoại vào túi áo.

"Để yên điện thoại đó cho anh."

Jungkook cười không ngậm được mồm. Phải nói là rất rất rất khó để thấy Taehyung giận dỗi biểu hiện ra ngoài mặt như này. Jungkook đột nhiên cảm thấy có chút vô tâm, người ta khó chịu còn cậu cười tươi khoé miệng cao đến tận mang tai rồi.

[…]

Min Yoongi thấy bạn gái ra ngoài lâu, không yên tâm liền đem áo khoác ra ngoài.

Thấy Clara cứ đứng mãi ở trước thang máy chờ, Yoongi trực tiếp đi đến khoác cho cô cái áo, từ đằng sau lưng thuận thế ôm cô vào lòng.

"Không phải đã tối rồi sao? Vẫn có người đưa thú cưng tới à?"

Clara không giấu giếm gì anh.

"Jungkook nhắn với em, bạn trai anh ấy nhặt được một chú cún bị bạo hành. Em đang lo cho nó đây."

Min Yoongi nghe tên người đã đẩy mình vào khuôn khổ, gương mặt nhỏ nhen tối lại.

"Lấy giá cao gấp đôi cho anh. Tội làm phiền bác sĩ đêm khuya."

Clara bật cười quay đầu vươn tay bao trọn gương mặt anh.

"Đừng có nhỏ nhen mà."

Min Yoongi bĩu môi:

"Bình thường anh rảnh rỗi bao nhiêu, sáng trưa chiều tối bữa nào cũng là đích thân anh xuống bếp nuôi em béo tốt như này. Nó đột nhiên kéo anh đi, làm mất của em một đầu bếp em còn bênh nó như vậy."

Nói rồi anh còn sờ sờ má cô đánh giá.

"Mới có chưa bao lâu mà gầy xuống rồi này."

"Sao lại nói thế. Nhờ Jungkook chúng ta mới gặp được nhau mà."

Nghe đến ân tình này, Yoongi muốn giận cũng giận không được. Dù có tội bắt anh đi làm, nhưng lại có công mang người quan trọng nhất đời đến bên anh. Rốt cục, Yoongi cũng thôi không so đo nữa.

Anh lại ôm Clara vào lòng, đứng đó chờ người.

Cửa thang máy mở ra, Taehyung thấy một nam một nữ đang ôm ấp. Người nữ bất ngờ rời khỏi tay người nam rồi lao tới xem cái thùng trên tay anh.

Clara vừa nhìn vừa phân tích, Min Yoongi lười biếng đến cầm lấy thùng giấy trên tay Taehyung. Anh ta không thích người khác đến gần người yêu mình. Taehyung thấy rõ điều đó.

Đêm khuya, không có bồ bên cạnh, bị cho ăn cơm chó, lại còn bị người khác thái độ vì đến gần người yêu của người ta.

Taehyung rút điện thoại ra, nói vào điện thoại.

"Jungkook, ông xã em tủi thân!"

~ cut ~

Càng ngày càng lười.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info