ZingTruyen.Asia

[Vkook - BTS] Lỡ một kiếp sầu, bù một kiếp thương.

Chap 46: Bôi thuốc.

Wo_Milie

Hai con người bị xuống mương được chở về biệt phủ lớn, nơi mà trước khi tới gặp ông bà nội ở nhà nhỏ họ đã tới.

Về đến nơi, được đưa đi tắm nước ấm, sấy khô tóc tai các thứ, lúc đó, Taehyung mới cảm giác được sự ê ẩm phía sau phần lưng đập xuống đất.

Taehyung đập nửa người xuống mương, nửa lên đất ruộng nên khá đau. Còn Jungkook thì nằm lên hẳn đống lúa chưa trổ bông của người ta nên chỉ đau ngoài da một chút thôi.

Taehyung tắm xong, vừa sấy tóc vừa tự đấm bóp nhẹ sau lưng mình.

"Ayy..." Đấm trúng chỗ bị đau, ôi nước mắt muốn trào ra ngoài.

Đang khổ sở với những vết thương không tự nhìn thấy được, bên ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ kèm âm thanh ngọt ngào.

"Em vào được không?"

Nghe thấy giọng người yêu, Taehyung hoàn toàn buông lỏng phòng vệ, vẫn ngồi nguyên xi tư thế tự đưa tay ra sau đấm lưng gọi em vào.

"Vào đi."

Jungkook mở hé cửa, ló đầu vào với sự rụt rè, áy náy.

Taehyung ngẩng đầu, thấy em người yêu đang lấp ló nhìn mình bằng ánh mắt đầy ái ngại, anh dịu dàng nói:

"Vào đây với anh, anh không mắng đâu."

Chưa gì đã được anh dỗ, Jungkook rón rén mở cửa đi vào, nhìn tay sau lưng anh vẫn đang không ngừng xoa xoa bóp bóp ở một nơi đang nhói mãi lên, lòng Jungkook dấy lên cảm giác tội lỗi.

"Ông bảo vừa nãy anh đi vào ông thấy lưng anh không ổn, chắc là đập lưng xuống ruộng."

Taehyung lắc lắc đầu:

"Anh không sao. Nghỉ ngơi chút là hôm sau hết thôi."

Jungkook mím môi chỉnh anh ngay lập tức:

"Làm sao mà không sao được? Quay lưng đây em xem nào."

"Cái này thì không được!" Taehyung kiên quyết không cho.

"Tại sao?"

"Anh sợ em xem xong sẽ xuất hiện ý đồ đen tối với anh."

"..." Jungkook thấy có chút... đúng!

Jungkook ơi là Jungkook! Mất liêm sỉ đến nỗi bây giờ bị người ta vạch trần không nói được thêm câu nào đây này.

Nhìn gương mặt sượng trân vì bị nói trúng tim đen của người yêu, Taehyung không nhịn được cười.

Anh phát hiện ra Jungkook khi ở một mình khác mà Jungkook khi ở nhà người thân lại khác nha.

Jungkook khi ở một mình việc gì cũng dám làm, còn Jungkook khi ở nhà người thân cũng vậy đặc biệt dễ chọc, đặc biệt hơn nữa là da mặt mỏng hơn, dễ đỏ mặt...

"Xem nữa không?" Anh nhướng mày bông đùa.

Với vibe hướng ngoại điển hình từ trong máu, Jungkook sao có thể bị động được. Rất nhanh liền thay đổi cục diện, Jungkook trở lại nắm thế thượng phong, làm chủ cuộc trò chuyện.

"Xem chứ. Vén áo lên." Jungkook gật đầu không chút nghi ngại.

Taehyung chậc lưỡi vỗ nhẹ đầu cậu, giọng trách móc trong bất lực:

"Mê lắm."

Jungkook không ngại thẳng thắn thừa nhận:

"Vén áo lên đi, thứ em cần bây giờ không phải nụ cười của anh."

Cuộc trò chuyện lúc này mới đúng thật là hai người đang yêu nhau, không chút chần chừ, không có khách sáo và cũng không có khoảng cách.

"Nói chứ, nằm xuống em bôi thuốc cho." Jungkook vừa mở lọ thuốc đang cầm trên tay vừa đẩy cái gối lên, ý để anh nằm sấp xuống đó.

Taehyung vén áo, nhưng anh vừa tắm xong, áo ướt mất, vén lên thì bị cộm vào người, rất khó chịu.

Anh khó xử nhìn Jungkook, lại nhìn ra cửa phòng.

Mãi không thấy anh nằm xuống mà cứ nhìn mình, Jungkook nhíu mày.

"Nằm xuống, em hứa chỉ bôi thuốc chứ không làm gì!"

Taehyung lại bị em người yêu làm cho bật cười.

"Không phải."

"Chứ thế nào mới phải?"

"Em đóng cửa lại đi!"

Taehyung vừa dứt câu, Jungkook liền quăng cho anh ánh mắt kì thị, rồi từ từ cậu lui về phía sau. Lại lui tiếp về, hai tay ôm trước ngực.

"Tính làm gì tui?"

Taehyung chẹp miệng. Anh không dè chừng gì nữa cả, cởi hẳn áo ra khiến Jungkook há hốc mồm.

Dáng dấp của Taehyung không đô con vạm vỡ mà thuộc dạng thon gọn, vừa người, không cơ bắp cuồn cuộn như người tập gym nhưng săn chắc, không quá gầy, cũng chẳng quá mỡ. Nói chung là vừa "miệng" ai kia.

Thấy Jungkook nhìn không chớp mắt, Taehyung không nhịn được tự luyến.

"Jeon tổng, anh thấy tuyến nước bọt của em có vấn đề rồi đấy."

Bị người yêu chọc ghẹo, Jungkook mất vài giây hoàn hồn, còn chưa đủ đỏ mặt, cậu còn bồi thêm một cái cắn môi.

"Không hổ là em chọn..."

Taehyung bật cười, đưa tay gõ nhẹ trán Jungkook:

"Nghĩ cái gì đó? Bôi thuốc cho anh!"

Jungkook bị gõ đầu, môi phụng phịu, tay xoa xoa trán: "Biết rồi. Nằm xuống người ta bôi nè."

Taehyung nằm sấp xuống. Jungkook có vẻ rất có nghề trong chuyện này, bàn tay man mát di đều khắp phần lưng đập xuống ruộng của anh khiến Taehyung thoải mái hơn nhiều.

Giọng nói trầm ấm dặn dò:

"Đau thì nói em."

Giọng nói trầm thấp cũng đáp lại:

"Mỏi thì nói anh."

Jungkook đương nhiên rất hài lòng với lời đáp của Taehyung. Nhiều khi cậu cảm giác như Taehyung đang bước vào giai đoạn có thể dạy ngược cho cậu cách yêu đương.

Một người thông minh khi đã biết cách yêu rồi sẽ thế này sao?

Khi chưa biết gì, còn là một tờ giấy trắng thì có dâng tận răng cũng nhất nhất không tận dụng. Còn khi Taehyung đã dần thích nghi được rồi thì nhìn xem, anh không chỉ chiều mà còn thả thính giỏi hơn cậu nữa.

"Đang nghĩ gì đó?"

Câu hỏi của Taehyung bỗng cắt ngang suy nghĩ của Jungkook.

"Hả? Đâu?" Jungkook thình lình bị hỏi, bất ngờ theo phản xạ hỏi lại.

Taehyung vươn tay ra sau lưng mình, nắm trọn hai bàn tay đang uốn lượn trên lưng, rồi từ từ lật người nằm nghiêng, nhìn mặt Jungkook nói chuyện.

Hai tay bị giữ, Jungkook cũng chẳng giựt ra, cứ để nguyên đó để bàn tay lớn kia ôm trọn.

Jungkook nhìn Taehyung, Taehyung cũng nhìn Jungkook, nhưng mãi anh chả nói.

"Sao? Nhìn dữ vậy. Có gì thì nói đi."

"Kính ngữ đâu?" Taehyung đột nhiên lại ra dáng chững chạc bắt bẻ.

Jungkook phồng má. Bình thường không phải cũng nói chuyện kiểu này sao.

"Anh kiếm chuyện à?"

Nhìn cái má như con cá nóc phồng má phòng thân, Taehyung cười khúc khích, anh thả một tay Jungkook ra, nắm một bàn tay của Jungkook đến môi, hôn nhẹ.

Anh làm vậy, Jungkook giận lẫy muốn rút tay, anh cũng không buông. Giằng không lại anh, cậu đánh nhẹ vào mu bàn tay anh.

"Bớt hôn lại."

"Thôi mà. Không dỗi anh nữa." Nói rồi Taehyung toan nâng tay Jungkook định hôn lần nữa.

Lần này, Jungkook không cho anh hôn thật. Không phải vì không thích, tại tay cậu toàn thuốc thôi, lỡ Taehyung của cậu hôn vào thì độc lắm.

"Toàn thuốc không hôn với chả hít."

Miệng thì tủm tỉm cười mà lời nói thì đầy hờn trách. Thích muốn chết mà vẫn phải tự dặn mình kiềm nén lại.

Tất cả là do thuốc thôi! Không phải tại Jungkook đâu.

~ cut ~

70 Daesang thì mỗi anh cầm 10 cái nhỉ 😆

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia