ZingTruyen.Info

[Vkook - BTS] Lỡ một kiếp sầu, bù một kiếp thương.

Chap 29: Chưa công khai.

Wo_Milie

Jungkook: 25/10 em bận rồi nha. Em về dự kỉ niệm thành lập trường.

Jungkook cầm thư mời rồi nhắn báo cho người yêu một câu, mất công giờ trưa anh lại đợi cậu video call cùng ăn trưa.

Taehyung ngồi trong văn phòng, cầm điện thoại lên đọc. Vừa hay lúc nãy anh cũng nhận được thư điện tử của hiệu trưởng trường cũ.

Taehyung: 25/10 anh cũng về kỉ niệm thành lập trường.

Chuyện Jungkook và anh cùng học ở một trường đại học, hồi lúc chọn nơi cho nhân viên đi nghỉ dưỡng hè anh đã biết rồi. Còn Jungkook chắc là chưa.

Quả nhiên!

Vài giây sau là tin nhắn tới.

Jungkook: Ủa? Anh học trường nào vậy?

Taehyung: Giống em.

Jungkook: Ủa?????

Sau tin nhắn đầy thảng thốt ấy, Taehyung chờ mãi không thấy tin nhắn nữa.

Lúc đầu cũng có chút nôn nao, đinh ninh cậu xảy ra chuyện. Nhưng cũng nghĩ đang trong giờ làm việc, chắc là cậu có việc đột xuất.

Ngồi mãi chẳng tập trung được vì chỉ mải nghĩ về người yêu.

À không, không phải mải nghĩ, mà là cậu cứ mãi vẩn vơ trong tâm trí. Anh không nghĩ tới, cậu cũng tự động xuất hiện trong đầu.

Cái này không phải tại anh!

Một lát sau, khi anh đang tập trung làm việc, điện thoại mới truyền đến thông báo video call.

Jungkook gọi đến.

Dù là đang trong giờ làm việc, dù anh là Kim CEO nổi tiếng nghiêm túc thì cũng phải nghe điện thoại của người yêu thôi.

Taehyung nhíu mày nhìn màn hình.

"Em gọi bằng laptop à?"

"Đúng rồi! Nãy đang đi xuống lầu, anh nhắn cái tin chấn động quá em trả lời được một câu xong vấp chân, điện thoại nó bay luôn vô bể cá rồi." Jungkook tay vừa lau tóc, miệng vừa lia lịa bực mình.

Càng bực mình hơn là người bên kia lại bụm miệng muốn cười mình.

"Nè! Cấm cười! Hông vui đâu mà cười."

Thấy biểu cảm giận cá chém thớt của Jungkook, Taehyung lập tức nghiêm túc lại. Nhưng anh thực sự rất buồn cười.

Jungkook lầy anh biết. Nhưng hiếm khi nghe được mấy chuyện mà cậu ngố ngố thế này lắm. Dễ thương.

Anh hắng giọng, lái sang chuyện khác.

"Rồi em tự đi mò luôn?"

Như chọc đúng chỗ ngứa, Jungkook vỗ đùi một cái, tức mình kể.

"Này mới tức nè! Làm cái bể cho cao cho lớn vô, với cái điện thoại rơi vào bể. Ướt nhẹp nhèm nhem."

Taehyung làm mặt nghiêm khắc hùa theo: "Phải phải! Đã là bể cá lớn mà còn gần cầu thang nữa, nguy hiểm quá, bỏ cái bể đó đi."

Trong ánh mắt đang được an ủi của Jungkook rực lên tia quyết tâm hừng hực.

"Phải dẹp!! Em phải dẹp bằng hết bể cá thì thôi. Đã sợ nước rồi còn rơi vào nước nữa chứ! Kinh khủng thật sự."

Câu này của Jungkook thốt ra mới làm cho Taehyung tắt hẳn nụ cười. Lúc này anh mới thực sự cảm thấy mình vô tâm. Câu chuyện này không buồn cười chút nào cả.

"Em sợ nước sao?"

Jungkook không giấu giếm, hai người đang tìm hiểu mà, phải nói cho anh nghe chứ.

"Phải. Anh nhớ lại cái khu sinh thái Begin đi. Sông nhân tạo thì phải trong veo, nông thấy đáy, còn hồ sen thì phải phủ kín sen, không thấy mặt nước. Về cái vụ trải nghiệm bắt cá, tôm thì người khác quản lý và đều nằm ở rất xa văn phòng chính của em."

Taehyung đột nhiên bật cười ngẩn ngơ. Jungkook cũng có chút khó hiểu.

"Anh cười gì vậy?"

"Em nói xem chúng ta có phải rất có duyên không?" Taehyung mím mím môi, nhìn sắc mặt cũng đủ thấy lòng anh đang vui sướng cỡ nào.

"Có duyên thì mới yêu nhau vậy nè." Jungkook chớp chớp mắt vẫn trả lời bằng sự ngô nghê lầy lội của mình.

"Em sợ nước, còn anh thì rất sợ lửa. Em nói thử xem đây có phải duyên phận không?"

Taehyung dứt lời, hai người đều im lặng. Cảm xúc thực sự rất khó tả. Mỗi lần nhắc đến những chuyện duyên phận, không chỉ mình Jungkook mà cả Taehyung cũng cảm thấy có một cảm xúc rất lạ. Tựa như thân quen, gần gũi nhưng không thể thốt thành lời.

Hai người cứ ngồi đối diện, cách một màn hình máy tính, họ cứ nhìn về phía nhau.

Bình yên, lặng lẽ, đầy yêu thương.

Họ chỉ là một cặp đôi yêu nhau chưa qua ba tháng, nhưng ánh mắt họ nhìn nhau rất da diết, có thể nhìn ra được tình yêu qua đôi mắt ấy.

Đôi mắt đắm chìm, đôi mắt si mê, đôi mắt thâm tình.

Đôi mắt của Kim Taehyung, cũng là của Kim Thái Hanh chứa đầy sự ôn nhu, dịu dàng.

Đôi mắt của Jeon Jungkook, cũng là của Điền Chính Quốc tuy điềm tĩnh, khuôn phép mà si mê, đắm chìm.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc yêu nhau sâu đậm, cả hai người đều biết. Chỉ có thế gian này quên đi họ. Nhưng họ vẫn còn ở đó. Trải qua muôn kiếp, trái tim vẫn luôn để ở chỗ đối phương.

Tạo hoá xoay vần nhưng lòng dạ vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu, quyết không thay lòng.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa phòng Taehyung vang lên làm anh và cậu sực tỉnh. Hai người vừa chìm đắm trong ánh mắt nhau vẫn còn đang hơi hoang mang.

Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.

Lần đầu tiên sau bao năm làm việc, Taehyung bối rối vì có người gõ cửa phòng. Nhưng anh điều chỉnh tâm trạng rất nhanh.

Taehyung giơ ngón trỏ đặt lên môi ra hiệu cho Jungkook.

Jungkook gật gật đầu, lấy hai tay bịt miệng mình lại.

Việc yêu đương lén lút trong giờ làm việc như vậy cũng vui đấy chứ!

"Vào đi!"

Vừa nhận được sự cho phép, Park Bogum chạy nhanh vào trong.

"Sếp!!! Phu nhân lại xếp lịch xem mắt cho anh rồi!!!"

Nghe tiếng gì không? Tiếng Taehyung đang đóng băng tại chỗ đó!

Park Bogum gấp gáp nhưng lại vừa hay nhận ra được có gì đó không đúng lắm.

Trên bàn làm việc của Kim tổng vừa điện thoại, vừa laptop lại vừa máy tính bảng phát sáng. Vả lại Kim tổng lần này không nổi giận mà ngồi im phăng phắc.

Cuối cùng thì sau vài giây, anh cũng hiểu được lý do.

Jungkook gằn giọng, có thể nghe được tâm trạng tăm tối đến nhường nào.

"Anh thế mà CHƯA CÔNG KHAI với gia đình?"

Kim Taehyung ngồi co rúm vai như một con mèo gặp nước lạnh, mím môi không dám trả lời lại.

Tại có Jungkook là người yêu nên anh quên béng mất vụ mỗi tháng anh chưa chịu có người yêu, gia đình anh sẽ bất ngờ gửi đến một hôn ước danh giá.

"Anh nhắn mẹ liề.... ủa em ơi?"

Nói chưa hết câu, Jungkook đã dập máy từ bao giờ.

Số anh tôi, khổ rồi!

~ cut ~

Cmt đi nàoooo

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info