ZingTruyen.Info

Vi Vua Bi Lang Quen Bong Toi Tro Ve


Giờ phút này, trong nghị sự đại sảnh của nhà Kirisame, lấy gia chủ hiện tại, Kazuma Kirisame làm chủ, một nhóm thành viên hạch tâm cao tầng ngồi lấy đó, toàn trường tràn ngặp một cỗ không khí nặng nề mà áp bách.

"Kokuren và Yuu còn chưa trở lại sao?"

Ngồi ở vị trí trung tâm, Sento Kirisame, ông bác của hai chị em Yuu, cha của Tenoji, cũng chính là gia chủ đời trước lên tiếng hỏi.

"Thưa cha, hai đứa trẻ đó vẫn chưa trở lại."

Kazuma Kirisame nặng nề trả lời, sắc mặt âm trầm.

"Càng lúc càng không ra gì, nữ sinh ngoại tộc, tốn cơm nuôi lớn khi cần lại chẳng thấy đâu. Hừ!"

Sento Kirisame đập bàn, tức giận nói. Thời gian hẹn với Hỏa Phần Cốc sắp tới, vậy mà bóng dáng cũng chưa từng xuất hiện, quả thật là không chịu được.

"Không phải là bỏ trốn rồi chứ?"

Có người nghi ngờ hỏi.

"Chúng dám!!!"

Sento trừng mắt quát to, khiến người lúc nãy vừa nói chuyện hoảng sợ co rụt cổ lại, im lặng không dám nói thêm gì.

Từ việc Tenoji mất tích, không rõ sống chết sau kiếp nạn ở Liên Võ Đại Hội, đến việc thông tin về di tích bị rò rỉ, nhà Kirisame gần đây liên tiếp gặp chuyện chẳng tốt, khiến tâm tình của mọi người căng như dây đàn. Tenoji lại là con trai độc nhất của Sento, tâm tình của hắn hỏng bét ra sao, có thể nghĩ được.

"Nogi cái tên này, càng lúc càng thất trách, sau việc này phải nghiêm phạt hắn mới được. Phái người đi tìm bọn chúng nhanh lên."

Kazuma cắn răn, âm trầm nói, những người còn lại nhao nhao xưng phải. Hắn còn định nói gì đó, nhưng lúc này cửa chợt mở ra, một giọng nữ dễ nghe nhưng lãnh đạm không hàm chứa một chút cảm tình.

"Không cần! Chúng ta tới rồi."

Đám người liền quay đầu, chỉ thấy một thiếu nữ ling lung bước vào, mái tóc vàng rực rỡ, gương mặt tinh xảo nhưng lại khuyết thiếu cảm xúc, ngay sau là một thiếu nữ tóc đen dài và hai cô gái khác mặc đồ hầu nữ, đi phía sau cùng là một người đàn ông trung niên và một thiếu niên tóc trắng.

"Hừ! Cũng biết xuất hiện sao? Các ngươi sao không chết bên ngoài luôn đi! Đúng là nuôi ong tay áo!"

"Hại chúng ta thấp thỏm lo âu, quên mất các ngươi vốn là ai sao?"

"Cũng còn tốt, người Hỏa Phần Cốc còn chưa tới, nếu không thì các ngươi thảm rồi."

"..."

Thấy nhóm người Yuu xuất hiện, áp lực trong lòng đám người ở đây lập tức biến mất, thay vào đó là một cỗ lửa giận nhen nhóm mà lên, họ liên tục trách mắng.

"Nói xong?"

Cuối cùng, sau khi để tràng trách móc của bọn họ kết thúc, Yuu lãnh đạm lên tiếng.

"Hình như các người hiểu lầm gì đó, ta tới đây không phải để nghe các người nói nhảm, cũng không phải để mặc cho các người bày bố tương lai..."

"Ngươi đang nói cái gì?"

Kazuma cảm thấy có gì đó không ổn, hắn trầm giọng quát, uy áp buông xuống, ý đồ dọa  sợ cô bé.

Nhưng, Yuu của hôm nay cũng không phải là một cô bé yếu ớt dễ dàng bị áp lực thế này đè ép  như  trước đây, với cô bé hiện tại, nó chẳng hơn gì một cơn gió nhẹ thoáng qua. Yuu từng chữ một, mạch lạc nói ra.

"Hôm nay, chúng ta đến, là để cắt đứt quan hệ với nhà Kirisame, kể từ lúc này, chúng ta và các ngươi không có nửa phần quan hệ."

Lập tức, phần lớn người ở đây đều giận tái mặt đi, tiếng chỉ trích ồn ào lại cất lên.

"Không có tôn ti gì cả, trong mắt ngươi không có trưởng bối nữa sao?"

"Cái gì?"

"Ranh con, ngươi dám?"

"Phản rồi! Phản rồi!"

"..."

"Im lặng!"

Kazuma quát lên một tiếng, làm bầu không khí trở lại tĩnh mịch. Đoạn, hắn quay sang Yuu, vẻ mặt càng lúc càng âm trầm.

"Lúc này là thời gian quan trọng, không phải thời điểm để ngươi giở tính khí trẻ con đâu."

"Không hề, ta tin rằng đây là quyết định chín chắn nhất của ta."

"Ngươi có biết rõ quyết định chín chắn mà ngươi đang nói là gì không?"

"Hiển nhiên rồi."

"Kokuren, ngươi đồng ý với những gì Yuu nói sao?"

Kazuma không nói chuyện với Yuu nữa mà quay sang Kokuren hỏi.

"Những gì em ấy nói, cũng chính là những gì ta muốn nói."

Và đó là câu trả lời hắn nhận được.

"Được rồi! Ta đã hiểu!"

Kazama thở dài một tiếng, ánh mắt đột nhiên trở nên lăng lệ.

"Ta biết từ trước tới nay gia tộc lạnh lùng để cho các ngươi bất mãn, nhưng hôm nay, chuyện này can hệ trọng đại đến danh dự, thậm chí liên quan đến hưng suy của cả gia tộc. Không thể vì suy nghĩ trẻ con của các người mà làm nó ảnh hưởng được."

"Danh dự gia tộc? Trong mắt các người từng xem chúng ta là người nhà Kirisame? Khi có việc lại đem chúng ta ra trao đổi như hàng hóa, đó chính là [Danh Dự] sao?"

"Thân là người nhà Kirisame, chảy trong người dòng máu của nhà Kirisame, đó là nghĩa vụ, cũng là vinh quang của các ngươi!"

"Nghĩa vụ? Vinh quang? Ta chỉ thấy nó là một lời nguyền. Thứ vinh dự rác rưởi này, chúng ta không cần! Kirisame? Kể từ lúc này, ta là Yuu Sora!"

Có thể vì giải phóng oán niệm tích tụ ngần ấy năm qua, hôm nay Yuu đặc biệt nói nhiều, từng câu, từng chữ chất chứa phẫn nộ, không hề chịu thua, mặt đối mặt với Kazuma.

"Các vị tiền bối, gia chủ, mọi người vẫn tốt chứ?"

Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền tới, một thanh niên vẻ mặt tươi cười, từng bước đi tới. Hắn một thân hắc phục, dáng vẻ oai hùng, khí chất cao ngạo.

Đám người ánh mắt khẽ động, đều tập  trung lên người thanh niên kia.

"Homura thiếu chủ!"

Kể cả Sento cũng đứng lên, vẻ mặt niềm nở, biểu thị hoan nghênh.

"Còn những người khác đâu?"

Hắn tươi cười hỏi.

"Bọn họ sẽ đến sau, ta chẳng qua là nóng lòng muốn gặp vị hôn thê nên đến đây trước thôi."

Vừa nói hắn vừa tươi cười đi đến trước mặt Yuu.

"Em hẳn chính là Yuu Kirisame rồi. Giới thiệu một chút, anh là Homura Kaido, hôn phu của em. Chào em! Hôn thê của ta."

Homura đưa tay ra muốn sờ lên gương mặt của Yuu nhưng bị cô bé gạt phăng đi.

"Ai là hôn thê của ngươi? Bớt tự mình đa tình đi! Ta cũng không phải Kirisame gì cả, tên ta là Yuu Sora."

"Đừng hồ nháo, Yuu! Đây không phải chuyện đùa! Cho ta xin lỗi Homura đi!"

Kazuma âm trầm đi đến trước mặt Yuu, trừng to mắt nhìn cô bé. Một tay nâng lên, lóe lên quang mang nhàn nhạt một cái rồi biến mất, vỗ lên vai Yuu.

"Hừ!"

Yuu chỉ là hừ nhẹ một tiếng, Kazuma toàn thân chấn động, cánh tay đặt lên vai Yuu run lên, ống tay áo tràn đầy vết cắt, như vừa có hàng trăm vết dao vừa lia qua. Khiến hắn đông đông, lùi về sau vài bước, nét mặt kinh dị nhìn lấy Yuu.

Nên nhớ rằng, khoảng thời gian ở cùng gã quái thai kia, Yuu, Kokuren, Sanae và Konoe đã phát triển đến trình độ có thể cùng thú vương chiến đấu một trận, thậm chí là chiến thắng. Đừng nói là một cái vỗ hời hợt của Kazuma, cho dù là một đòn toàn lực, Yuu vẫn có tự tin bảo trì an toàn của bản thân.

"Cho ngươi xin lỗi hắn? Các người có tư cách đó sao?"

Chỉ với câu nói này, Yuu đã khiến không khí toàn đại sảnh rơi vào tĩnh mịch trong thời gian ngắn. Vừa rồi, mọi người cũng thấy, gia chủ vậy mà bị con bé kia đẩy lùi, đây hoàn toàn là chuyện bất khả tư nghị.

"Không thể nào!"

"Đây là chuyện gì?"

"Làm sao con bé có thể mạnh mẽ tới mức này?"

"Chẳng lẽ là có kỳ ngộ gì?"

"Khẳng định là vậy rồi, nếu không một con nhóc thì sao mạnh mẽ vậy được!"

"Thứ đồ vô ơn! Có kỳ ngộ vậy mà không dâng lên cho chúng ta, một mình chiếm giữ!"

"......"

Vài giây qua đi, đại sảnh trở nên xôn xao, phần lớn vẫn là trách cứ.

Nghe nhựng lời này ấn tượng về đám người lớn này của Yui vốn đã xấu lại càng thêm tệ hại. Dựa vào đâu cô bé phải dâng ra những gì mình có được cho chúng? Chỉ bằng việc cô cũng họ Kirisame? Xem ra quyết định của các cô là hoàn toàn đúng.

"Xin lỗi Homura, để cháu chê cười rồi, cháu đi đường xa chắc cũng mệt rồi, cứ nghỉ ngơi đi, một chút việc gia đình, rất nhanh sẽ giải quyết xong thôi."

Kazuma hướng Homura hòa ái cười nói, rồi lại đanh mặt nhìn sang Yuu, nội khí điên cuồng dâng lên.

"Đây là lý do ngươi tự tin như vậy? Chỉ bằng vào chút sức mạnh đó đã nghĩ lật trời rồi?"

"Thật ra thì đó là do ta."

Yami mở miệng nói, hắn cảm thấy đám người này nói chuyện hơi bị nhiều rồi đấy, ai cũng có cái sở thích nói nhảm nhiều vậy sao?

"Ngươi là ai? Lại tính là cái thá gì? Dám cùng ta nói chuyện như vậy?"

"Yami Sora, hôn phu của chúng ta! Hôn phu "thật sự" ấy!"

Yuu đạm nhiên nói.

"Chuyện này là sao đây? Hôn phu?"

Homura ngạc nhiên bật lên, giọng nói đã chứa chút bực mình.

"Ra hắn là nguyên do em không muốn làm hôn phu của ta?"

Yuu không trả lời, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.

"Tốt! Tốt! Tốt! Chú Kazuma, để chuyện này lại cho cháu, cơn giận này cháu không nuốt nổi!"

Trên đời có hai mối hận lớn nhất, giết cha và đoạt vợ, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, hôn thê của hắn vậy mà gọi kẻ khác là hôn phu, ai có thể nhịn được?

"Cái tên kia, nếu là đàn ông thì bước ra đây đấu một trận..."

"Nếu ngươi định đấu với Yami thì dừng ngay đi, cơ bản là không cùng cấp độ."

Kokuren chắn lại giữa hắn và Yami, lắc đầu khuyên bảo, Homura và bọn họ vừa gặp nhau thôi, còn chưa có hiềm khích gì, không đáng phải chết.

"Nấp sau đàn bà, ngươi là loại như vậy sao?"

Nhưng Homura không nghe cô khuyên, buông lời khiêu khích.

Kokuren không nói gì với hắn nữa, lắc đầu bước ra, thấy vậy Homura liền thừa cơ đi tới trước mặt Yami.

"Ông không ngăn hắn lại sao?"

Kokuren nhìn Kazuma hỏi.

"Sao? Ngươi lo cho tên tóc trắng đó?"

"Không? Chỉ là tên kia có vẻ rất quan trọng với các người, và hắn đang tìm chết."

"Tìm chết? Lý do nực cười này ngươi cũng nghĩ ra được? Nói thật, dù là ta, trước Homura, cũng chỉ có ba phần chắc thắ..."

Ầm!

Kazuma chưa dứt lời đã nghe một âm thanh cực lớn truyền tới, kinh ngạc ngẩng lên, trước mắt hắn, cơ thể không đầu của Homura ngã xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info