ZingTruyen.Info

Vi Vua Bi Lang Quen Bong Toi Tro Ve


"Ngươi xem thường thế tục? Phàm nhân như sâu kiến? Vậy thì thể nghiệm làm sâu kiến đi."

Yami lãnh đạm nói, Yuusuke bị hắn nắm đầu giơ lên không trung cảm thấy bất an, dồn chút sức lực cuối cùng vùng vẫy, nhưng vô nghĩa.

Chỉ thấy Yami không nhanh không chậm giơ lên cây nỉa bị ném ra lúc nãy, dưới nắng sớm vậy mà tỏa ra nhàn nhạt khí đen. Yuusuke bất lực trừng to mắt nhìn Yami đâm cây nỉa vào giữa ngực mình, hắn rú lên một tiếng thê thảm, rồi bị Yami ném đi như một con chó chết.

"Ngươi phế ta? Ngươi vậy mà dám phế ta?"

Yuusuke yếu ớt gượng dậy, cảm thấy năng lượng sống của mình cấp tốc thoát ly khỏi cơ thể, có níu kéo thế nào cũng chẳng thể giữ lại, rất nhanh, hắn hoàn toàn trở thành một phàm nhân, à không, so với phàm nhân còn kém cỏi hơn, đó là phế nhân.

"Sủa thêm câu nào nữa thì từ nay về sau đừng mong sủa tiếp!"

Yami thờ ơ nói, nhưng chẳng ai nghi ngờ hắn cả, mọi người chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sóng lưng. Yuusuke sợ hãi im bặt, nhưng trong lòng đang gào thét, chỉ cần tránh được kiếp nạn hôm nay, hắn thề sẽ khiến Yami trả giá thật nhiều, nhất định phải khiến Yami sống không bằng chết, kể cả người thân của Yami cũng không thoát được.

"Lẽ ra ngươi đã có thể sống rồi."

Bằng giọng nói chỉ mình bản thân nghe được, Yami mỉa mai một câu, quay người bỏ đi.

Otome chạy đến bên cạnh Yuusuke, quỳ một chân xuống, định lấy thuốc chữa thương ra chữa trị cho hắn. Nhưng trong lúc cô còn loay hoay thì một mảnh bê tông từ bức tường đổ nát phía trên đột nhiên rơi xuống, đập vào đầu Yuusuke khiến nó như dưa hấu vỡ vụn, máu và óc văng khắp nơi, không ít mảnh văng lên người Otome, làm động tác của cô cứng đờ.

Không ít học sinh xung quanh ôm bụng ói ra, cảnh tượng này, quả thật rất có tác dụng đánh vào thị giác.

"Ngươi còn sống, chẳng qua là vì không hề nảy sinh ác ý với ta."

Không hề quay đầu nhìn lại, bỏ mặc cảnh tượng phía sau, Yami mang theo Yoru rời đi.

.....

"Là ai giết học trò ta?"

Trong không gian thứ nguyên ẩn kín đâu đó trên thế giới này, một tiếng thét tê tâm liệt phế vang vọng. Chủ nhân của nó, một lão hòa thượng râu bạc phơ, thân mặc cà sa, nếu là bình bình thường rất có dáng vẻ cao tăng đắc đạo, nhưng hiện tại mắt hắn lại long sòng sọc, tia máu tràn lan.

"Hừ! Không cần biết là ai, ta muốn ngươi sẽ vì chuyện này trả giá thật nhiều!"

.....

"Có việc?"

Giờ nghỉ trưa, Yami đứng trên sân thượng, tựa người vào lang cang, tay cầm hộp sữa, ánh mắt phiêu phù nhìn về phương xa, khẽ khàng nhếch môi hỏi.

"Anh nên trốn đi, càng nhanh càng tốt..."

Phía sau hắn, Otome đang ở đấy, ánh mắt chăm chú nhìn Yami, như muốn đem con người này hoàn toàn nhìn thấu. Vẻ mặt có chút phiếm hồng, tựa như vì Yuusuke vừa chết đi mà đau thương, cô nghiêm túc nói.

"Ồ! Tại sao phải trốn?"

Yami xoay người lại, ngã lưng vào lang cang, khóe môi nhếch lên, tựa như đang mỉa mai, mặt đối mặt với cô.

"Nếu không, anh phải chết!"

Otome cúi đầu, tỏ ra lo lắng nói.

"Chết ư? Nghe thật xa vời, cũng thật buồn cười..."

Yami trầm tư hoài niệm, kẻ đã từng tồn tại qua bao nhiêu năm tháng như hắn, đã từng chinh chiến muôn lần, đứng giữa lằn ranh sống - chết không biết bao lần. Đến tận lúc này, sau bao gió tanh mưa máu, hắn chỉ muốn một cuộc sống bình thường mà thôi, tận hưởng yên bình mà Kiêu Hoành Nhân Đế đã bỏ lỡ. Vậy mà, hết lần này đến lần khác, luôn có kẻ đến phá rối, như một trò hề của số phận.

"Anh không hiểu đâu, Yuusuke không phải người thường, thầy của hắn là..."

"Thôi đi. Ở đây chỉ có ta và ngươi, không cần phải đeo lên chiếc mặt nạ giả tạo kia làm gì."

Không đợi Otome nói xong, Yami đã lên giọng mỉa mai.

"Giả tạo? Ý anh là gì? Yuusuke chết đi, mặc dù rất buồn, nhưng đó cũng không hoàn toàn do anh, chỉ là trùng hợp, em không muốn nhìn anh phải..."

"Nếu ta nói đó không phải là trùng hợp thì sao?"

"Hả?"

Otome kinh ngạc, sững sờ, không dám tin, mắt mở to nhìn lấy Yami, tựa như vừa bị câu nói của hắn làm kinh động.

"Đau lòng? Thật buồn cười! Chả phải ngươi hi vọng hắn chết vì cứ suốt ngày đeo bám ngươi ư? Cần gì phải nước mắt cá sấu đây? Chúc mừng, giờ thì ngươi thoát khỏi hắn rồi."

Không muốn nghe Otome nói thêm gì, Yami tung người nhảy khỏi lang cang, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Otome nhanh chạy đến lang cang, nhìn xuống, chỉ thấy Yami nhởn nhơ bước đi.

"Anh ta nhìn ra những gì?"

Cô nghi hoặc tự hỏi.

"Mà không quan trọng nữa, cái tên này sao cứ thích tự ngạo không coi ai ra gì như thế, Yêu Đế Phật không phải là Yuusuke, hoàn toàn là một trời một vực."

Ngẫm nghĩ một lát, cô lấy ra một tờ giấy, viết lên đó mấy chữ, rồi gấp thành hình một con hạt, thả nó rơi xuống.

Hạt giấy vỗ cánh, tung người bay đi, xuyên qua thung lũng được tạo ra giữa những tòa cao ốc, cuối cùng nó dừng lại dưới một gầm cầu có vẽ quỷ dị hoa văn, bay vài vòng rồi đâm người xuyên qua đó.

Bên trong không gian hư ảo được tạo ra bởi ma trận, cung trang thiếu nữ chầm chậm mở mắt, đưa tay bắt lấy hạt giấy.

"Otome, con bé này chủ động liên hệ mình, có rắc rối gì sao? Hình như con bé cũng đang chấp hành nhiệm vụ ở nơi này, vậy cũng tốt..."

....

Yami cũng không trở về lớp học sau giờ nghỉ trưa, mà trực tiếp trở về Yozakura do Yuu gọi điện bảo là có việc gấp.

Khi hắn vừa mở cửa ra, đập vào mắt hắn là một căn phòng khách chứa đầy những khối đá đang lấp lánh, giống như pha lê, ẩn chứa trong đó là nồng đậm năng lượng sống.

Những viên pha lê này được gọi là tinh thạch, loại khoáng thạch được hình thành do năng lượng sống tích tụ thời gian dài. Nếu nói về độ đậm đặc của năng lượng, thì nó hơn xa những viên ngọc mà Yami mua về trước đây, đơn giản bởi vì, chính bản thân nó là năng lượng sống cô đặc, còn những viên ngọc kia chỉ chứa đựng năng lượng mà thôi.

Tác dụng của tinh thạch đối với võ sư là rất lớn, không giống siêu năng lực gia thức tỉnh bởi vì sự thay đổi đột ngột của nồng độ năng lượng sống mà bản thân tự thích nghi và tự hành hấp thụ nó.

Võ sư tồn tại từ rất lâu rồi, cả trong thời đại thiếu thốn năng lượng sống, họ không thể tự động hấp thu năng lượng trong tự nhiên, mà cần một loại phương pháp đặc biệt, gọi là công pháp, một phần là vì năng lượng trong tự nhiên trước đây quá mỏng.

Chính vì thế, không thể nghi ngờ, tinh thạch là vật phụ trợ tốt nhất cho họ. Mặc dù ở thời đại năng lượng sống đang khôi phục này, nó vẫn rất quan trọng, bởi vì nếu so ra, sử dụng năng lượng trong tinh thạch vẫn dễ hơn là hấp thụ từ tự nhiên. Thậm chí nó còn được dùng như đơn vị tiền tệ để trao đổi.

"Cái gì thế này?"

Hắn nhíu mày hỏi.

"Hình như là tinh thạch thưa cậu chủ."

Có chút chật vật, bốn thiếu nữ lần lượt chui người ra khỏi mớ đá chất đầy căn phòng, Konoe trả lời hắn.

"Ta biết nó là gì, ý ta là cái quái gì vừa xảy ra thế này? Mớ này từ đâu ra?"

"Chuyện là..."

Về căn bản, lúc nãy, Sakata có đến Yozakura tìm Yami, nói là đến đưa lợi nhuận mà bọn họ đã từng thảo luận trước đây, nhưng Yami và hai chị em Yuu lúc đó đang ở trường học.

Sanae và Konoe không thể làm chủ việc này, lại không có số di động của Yami, nên chỉ có thể gọi cho Yuu và Kokuren.

Hai người về tới thì Sakata đưa cho họ một chiếc vòng tay màu tím, rồi rời đi, nói là không gặp Yami cũng không sao, không cần phải làm phiền hắn.

Nhận lấy chiếc vòng, bốn người không biết phải làm gì với nó, dù họ nhận ra chất liệu của nó là Không Gian Bảo Thạch, nên rất có thể nó là một bảo vật không gian, lợi nhuận mà Sakata nói tới hẳn là chứa ở bên trong.

Nhưng họ hoàn toàn không biết cách mở, Sakata thì đã đi rồi. Không thể trách bốn người, bảo vật không gian quả thật rất hiếm, Yuu và Kokuren mặc dù sinh ra trong hào môn thế gia như nhà Kirisame, nhưng kể từ khi cha mẹ và ông nội chết đi, hai người hoàn toàn bị ghẻ lạnh. Hoàn toàn có thể nói địa vị của họ chỉ còn là cái danh hảo.

Bảo vật không gian quí trọng, không phải là hai đứa trẻ không có địa vị hay  thành viên bình thường có thể đạt đến.

Vì hiếu kì muốn biết bên trong là gì, Yuu gọi Yami trở lại, Kokuren, Sanae và Konoe thì thử mọi cách mở ra.

Và sau đó là cảnh tượng này.

Nghe mọi chuyện, Yami thở dài.

"Các người may đấy, may mà nó không phát nổ..."

"Hả? Nó còn có thể nổ sao?"

"Mạnh mẽ tìm cách mở ra, rất dễ làm không gian bảo vật phát nổ, tới lúc đó, kéo theo mớ tinh thạch này nổ cùng, sau đó thì,... không còn sau đó nữa."

Nghe Yami nói, bốn thiếu nữ đột nhiên cảm thấy lạnh gáy.

"Giờ! Tính sao với mớ này đây?"



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info